Tiểu Mỹ Nhân Giữa Bầy Sói Ký Túc Xá

Chương 3: Đồ đéo có liêm sỉ

Đối với cậu, Tần Hiểu luôn là một cô gái vui vẻ đáng yêu, chứ không hề cạo ngạo lạnh lùng như cô vẫn thể hiện ra.

Lâm Hàn cất điện thoại đi, cúi đầu nhìn miệng vết thương của mình. Cũng may là không sâu lắm, chỉ hơi dài chút thôi, chắc hai ngày tới vẫn phải đi cà nhắc rồi. Cậu nhìn lại thời khóa biểu, thấy tối mai mình học với Tần Hiểu một tiết, nếu muốn cô ấy không phát phát hiện ra, chắc mai phải bùng học thôi.

Dù sao cậu cũng hay trốn học, Tần Hiểu biết cũng chỉ nhắn mấy câu nhắc cậu chú ý học bài thôi.

Lâm Hàn đang nghĩ ngợi, Chung Hành đã đứng bên ngoài gõ cửa: “Tiểu Lâm ơi? Ông mở cửa được không, tôi xem miệng vết thương cho ông.”

Mở cửa ra, Lâm Hàn nhíu mày nói: “Không cần, cậu cứ kệ tôi đi.”

“Thế kia rồi mà vẫn kêu không cần?” Chung Hành ngày thường dịu dàng bỗng gắt lên. “Mau ra đây, bôi thuốc một tý là đỡ, ông y như trẻ con thế, chả chịu nghe lời gì.”

Lâm Hàn: ?

Cậu không lay chuyển được, bị đối phương bắt ra ngoài ngồi lên ghế dựa.

Chung Hành ngồi xổm trước mặt cậu, nói: “Đưa cái chân ra đây xem nào.”

Lâm Hàn đành phải đưa chân ra.

Hôm nay cậu mặc một cái quần dài đến gối, cẳng chân thon dài thẳng tắp lộ ra. Đường cong cân xứng, làn da trắng trẻo như con gái, đầu gối mịn màng có chút phiếm phấn.

Chung Hành nắm lấy chân cậu để sát cồn y tế, bàn tay anh giữ lấy mắt cá chân cậu, nhìn qua như thể cậu hoàn toàn bị anh nắm trong tay.

Lâm Hàn không cảm nhận được cái đau khi bôi thuốc, hơi cúi xuống xem anh. “Cậu mua phải cồn y tế hết hạn rồi à? Sao bôi lên chả có cảm giác gì thế?”

“Cồn y tế loại này bôi nên không đau đâu, hơn nữa tôi cũng chưa bôi vào chỗ chảy máu đâu.”

Chung Hành vừa nói, tay vừa thoa cồn y tế lên miệng vết thương của cậu, Lâm Hàn lập tức tê một chút: “… ấy, nhẹ thôi.”

“Hết hạn cơ mà? Thế mà còn dám nói mình vẫn ổn.”

Lâm Hàn bị anh nói cho nghẹn họng, cúi đầu không hé răng nữa.

Chung Hành từ dưới nhìn lên cậu, thấy mái tóc đen hơi dài của cậu rũ xuống, ngũ quan gương mặt xinh đẹp sạch sẽ, nhìn qua rất dịu dàng, thế mà ngày thường đều cố nhăn mặt, đối với ai cũng lạnh lùng.

Sau đó anh cũng không nói gì nữa, xử lý xong miệng vết thương cho cậu rồi dặn: “Đừng để nước dính vào đấy.”

Lâm Hàn quơ quơ đầu, cũng không biết có nghe vào hay không.

Buổi tối Chung Hành bị hội học sinh gọi ra ngoài một chuyến, lúc trở về đã khá muộn. Ôn Viễn cũng không ở trong phòng, có lẽ hắn đã về căn nhà thuê ở ngoài của mình rồi. Giang Dĩ Hà thì ngồi trên giường mình đeo tai nghe chơi game. Lâm Hàn vừa tắm xong mở cửa ra, trên người cậu mặc một bộ đồ ngủ rộng thùng thình, cái quần khá ngắn, còn cao hơn đầu gối một đoạn, đôi chân vì tắm nước nóng mà hơi có màu hồng nhạt, mắt cá chân tinh tế xinh đẹp.

Chung Hành ngẩn người, mãi mới nhận ra hôm nay mình chú ý đến thân thể bạn cùng phòng hơi nhiểu, tránh ánh mắt đi hỏi: “Tôi đã bảo ông đừng để miệng vết thương dính nước rồi cơ mà?”

Lâm Hàn không ngờ anh còn nhớ chuyện này, mờ mịt hàm hồ nói: “Không sao đâu, cậu xem đi, vẫn còn tốt mà.”

Cậu đi về phía trước hai bước, khẽ xoay chân, hương thơm của dầu gội cùng sữa tắm toàn bộ đều phả lên mặt Chung Hành. Mái tóc đen dài ẩm ướt, dưới yết hầu là một dáng người nho nhỏ…

“Ừ.” Chung Hành vội xem qua miệng vết thương, sau khi xác nhận rằng không có chuyện gì mới hơi lùi lại kéo dài khoảng cách, không dám đứng gần cậu quá. “Có chuyện gì nhớ nói cho tôi biết.”

Sau đó anh nhanh chóng lấy đồ rồi chạy vào phòng tắm, Lâm Hàn không hiểu sao, có lẽ là công việc của hội học sinh quá bận rộn.

Nghĩ vậy, cậu chậm rì rì mà tiếp tục cầm khăn lông lau tóc, đang định ngồi xuống bàn học của mình thì Giang Dĩ Hà đã bỏ tai nghe ra, gọi: “Này.”

Lâm Hàn nhìn một vòng, hiện tại trong phòng có mỗi hai người bọn họ.

Cậu chỉ có thể xoay người lại, vừa lau tóc vừa nhìn Giang Dĩ Hà.

“Mày chặn wechat của tao làm gì?” Giang Dĩ Hà giơ di động lên, tức giận nói. “Tao không chặn mày thì thôi! Chuyển tiền cũng không được.”

Lâm Hàn ngạc nhiên nói: “Còn nhóm chung của phòng còn gì? Có chuyện gì thì cứ nhắn trong nhóm, dù sao tao với mày cũng chả có gì để nói với nhau.”

Tuy rằng lời cậu nói là đúng, nhưng Giang Dĩ Hà vẫn không chịu buông tha. “Thôi đi, tao muốn biết rốt cuộc tao đã làm gì mày? Mà mày cứ có thành kiến với tao thế? Mà Tần Hiểu cũng là bạn mày, mày quản chuyện yêu đương của bạn bè làm đéo gì?”

Hắn không nhắc đến Tần Hiểu còn đỡ, nhắn đến lại làm Lâm Hàn đen mặt, cậu vắt khăn lông sang một bên: “Nếu cậu ấy thích mày, thì tao cũng đéo nói làm gì. Nhưng rõ ràng cậu ấy đéo thích mày, mày cứ lì lợm lẽo đẽo bám theo cậu ấy, đúng là đồ đéo có liêm sỉ.”

Giang Dĩ Hà: “Mẹ nó chứ, mày…”