Thập Niên 90: Quân Trưởng Cưng Vợ Lên Trời

Chương 34: Nói Chuyện Có Nghệ Thuật

“Cô nhìn xem, bộ quần áo này còn có vài chỗ phải khâu lại, ai…”

“.....”

Đây cũng là chỗ mà Lý Mai Hoa đưa đẩy khéo léo, bà ta không muốn ép Tô Văn Sơn quá mức, bằng không trong yên lặng vẫn khiến cho người khó xử là Tô Nhuyễn, cho nên chỉ nói Tô Nhuyễn hiểu chuyện săn sóc.

Nhưng mà người có chút kinh nghiệm có ai không hiểu rõ chứ?

Trái ngược một chút với những ngày tháng ăn ngon mặc đẹp của Tô Điềm Điềm và Tô Minh Phong, còn có Đỗ Hiểu gần đây vô cùng vui vẻ tuyên bố tin tức kết hôn của Tô Nhuyễn, đột nhiên nhìn ánh mắt của Tô Văn Sơn có gì đó không đúng, này là muốn ép bức đứa trẻ đến mức nào.

“Đáng thương quá, con bé mới hai mươi tuổi, còn phải mặc váy vá lại.”

“Ai, còn không phải vậy sao, thời buổi này, mấy cô gái trẻ tuổi ai cũng mang giày vải dệt thủ công đó.”

“Cục trưởng Tô, nhanh mua cho Nhuyễn Nhuyễn mấy bộ đồ đi, tóm lại là nó vẫn là con gái ruột của anh.” Cũng không thể quá bất công như vậy được.

Tô Văn Sơn bị nói đến mức mặt đỏ tai hồng, dù chỉ là một đoạn đường ngắn ngủi nhưng ông ta không thể về nhà được, nói thẳng ra mỗi lần đến khu người nhà của cơ quan thì ông ta sợ nhất là gặp phải Tô Nhuyễn, lúc này lại bị Lý Hồng Mai dẫn đến chào hỏi với mọi người.

Nghe mấy câu khuyên bảo quanh co lòng vòng của mọi người, tâm tình Tô Văn Sơn trở nên bực bội, lại nghe được người khác hỏi về quần áo, ông ta chịu đựng cả giận hỏi, “Cái váy đỏ lúc trước mua cho con đâu? Hơn hai trăm đồng, sao con không mặc?”

Thanh âm của ông ta không nhỏ, nhưng mà thanh âm của Tô Nhuyễn còn lớn hơn nữa, “Đó là Lý Nhược Lan mua cho con! Con không mặc! Con còn muốn kiếm tiền trả bà ấy!”

Người sợ mọi người nhắc đến Lý Nhược Lan nhất, Tô Văn Sơn:....

Quả nhiên, có mấy người tốt lập tức hỏi, “Cháu biết mẹ cháu ở đâu không?”

“Mẹ cháu còn mua quần áo cho cháu không?”

“Mẹ cháu vì sao lại ly hôn với cha cháu?”

Lần này Tô Văn kiên định đánh gãy lời mọi người, “Mẹ của con bé là vì một thanh niên trí thức mà quay về thành phố, tóm lại là vì mẹ ruột của nó đột nhiên tâm huyết dâng trào nên mới nhớ tới con gái…”

Lời nói này rất có nghệ thuật, tâm huyết dâng trào.

Trong lòng Tô Nhuyễn cười lạnh, nhưng mà Tô Văn Sơn hiển nhiên cũng không tính để cô ở đây lắc lư qua lại.

Tuy rằng chuyện ly hôn cũng đã đi qua gần hai mươi năm, nhưng mà lúc trước Lý Nhược Lan vì tranh giành quyền nuôi Tô Nhuyễn mà gây chấn động không nhỏ, luôn có người sẽ biết một chút, nếu để Lý Mai Hoa truy tìm nguyên nhân thì sợ là có thể phanh phui hết tất cả mọi chuyện ra.

Tô Nhuyễn cũng biết dừng lại, rốt cuộc cô không phải chỉ thu lấy ích lợi lần này, còn quá sớm để xé rách mặt với Tô Văn Sơn, hòa thuận thì mới có tiếp tục càn phá tiếp đúng không….

Khu sinh sống tập thể cho người nhà của cơ quan là chung cư đơn đầu tiên của huyện, thật ra có tổng cộng là hai tòa, hơn một trăm hộ gia đình, nhưng mà phần lớn là lãnh đạo đơn vị cơ quan.

Nhà Tô Văn Sơn ở trên lầu ba, Tô Văn Sơn dùng chìa khó mở cửa chống trộm, Đỗ Hiểu Hồng bưng đồ ăn từ phòng bếp bước ra, cười nói với Tô Văn Sơn, “Đã về rồi sao, vừa đúng lúc ăn cơm.”

Khi ánh mắt của bà ta dừng lại ở trên người Tô Nhuyễn, đáy mắt không chút nào che giấu sự vui sướиɠ khi có người gặp họa, “Người này, định mệnh đã sắp đặt, nếu là của con, ai cũng không lấy đi được.”

Bà ta lớn lên cũng không đẹp, dáng người cũng bình thường, mặt hơi dài, chỉ có làn da là hơi trắng một chút, nhưng mà đôi mắt xếch lên như lé nhìn người khác sẽ hiện ra sự chấp nhất, khắc nghiệt, đây là điều không thể nghi ngờ.

Nếu chợt nghe qua lời này của bà ta thì có vẻ như đang an ủi cô, nhưng mà người biết chuyện đều hiểu nó có ý gì.

Tô Nhuyễn nhìn về phái Tô Văn Sơn, vị này quả nhiên đã chuẩn bị tốt sau khi Tô Thanh Thanh từ hôn thì lấy cô ra để châm chọc.