Khi bố Tô Nhuyễn là Tô Văn Sơn còn đang do dự thì Tô Thanh Thanh nhanh hơn một một bước, cô ta đến nhà họ Lộc nói rằng Tô Nhuyễn đã có người yêu và sắp kết hôn, cô ta bằng lòng gả thay chị.
Nhà họ Lộc cảm thấy có khi do Tô Nhuyễn không hài lòng chuyện Lộc Minh bị liệt nên họ đồng ý đổi người muốn cầu thân là Tô Thanh Thanh đồng thời ngỏ ý muốn tham gia đám cưới của Tô Nhuyễn, khiến cho cô bắt buộc phải kết hôn trong vòng hai tháng.
Cho nên để lật tẩy Tô Thanh Thanh, dạo này Tô Nhuyễn hay đi hẹn hò rồi dây dưa với mấy kẻ dưa vẹo táo nứt khiến bà Tô tức giận.
Chắc là vừa nghĩ đến kẻ đầu sỏ nên bà Tô hướng về phía đông phòng nói to: "Tô Thanh Thanh! Nhanh lên! Sao lề mề thế!"
Rồi bà lại hướng về phía tây phòng, nhẹ giọng nói: "Nhuyễn Nhuyễn, cháu cũng thế, mau chải lại đầu tóc, hôm nay phải trang điểm thật đẹp."
Tô Nhuyễn gấp chăn rồi ra ngoài, vừa hay gặp Tô Thanh Thanh từ đông phòng đi ra.
Để mà nói thì nhan sắc của Tô Thanh Thanh không tệ, da trắng, cô ta có đôi mắt hạnh và cái mũi đẹp, vẻ đẹp thanh thuần giống như nữ thần mối tình đầu.
Khi cô cử động luôn nhẹ nhàng, yêu kiều nhất là lúc làm nũng khiến Tô Nhuyễn nhớ tới các ngôi sao trẻ trên TV cất giọng làm nũng, giọng nói kiểu đó đều đã được huấn luyện qua, rất được cánh đàn ông yêu thích.
Tô Thanh Thanh nhìn Tô Nhuyễn, cười ngọt ngào, trong mắt cô ta mang theo sự tự cao: "Chị, chào buổi sáng."
" Sáng gì mà sáng." Bà Tô mở miệng mắng: "Nắng chiếu qua mông rồi, làm gì có ai giống cô, ngủ đến lúc mặt trời lên cao. Về nhà chồng cẩn thận người ta đánh chết."
Mặt Tô Thanh Thanh cứng đờ, xấu hổ định giấu mặt vào tóc nhưng sờ mãi không thấy lại bị bà Tô mắng tiếp: "Cô làm làm cái gì thế? Chẳng lẽ ngã đến ngu rồi?"
Sự thật là do cô ta dùng khăn quấn tóc thành một vòng trên đầu, đây là mẹo làm tóc xoăn của hiện đại. Bà Tô không biết tưởng cô ta đang làm trò.
Thấy ánh mắt trào phúng của Tô Nhuyễn, Tô Thanh Thanh hít một hơi thật sâu, không chấp nhặt với bà Tô, chỉ hỏi: "Bà ơi, có mua cá không ạ? Cháu nghe nói Hoắc Hướng Dương thích ăn cá."
"Không mua" Bà Tô trả lời dứt khoát: "Cá vừa đắt, làm lại lâu, chẳng lẽ cậu ta ăn hết được thịt kho tàu à?"
Tô Thanh Thanh áy náy nói: "Ơ, sao bà không đãi khách món người ta thích ăn."
Bà Tô nói: " Cô không biết là khách phải theo chủ sao? Cậu ta còn chưa phải cháu rể của tôi đâu."
Đang nói thì bà nghi ngờ nhìn Tô Thanh Thanh: "Sao cô biết Hoắc Hướng Dương thích ăn cá?"
Kiếp trước ai mà chẳng biết? Cô ta còn biết trong nhà lúc nào cũng làm ít nhất là hai con cá sợ anh ta ăn không ngon miệng.
Tô Thanh Thanh liếc Tô Nhuyễn, trả lời cho qua: " Nghe nói lúc trước Hoắc Hướng Dương nổi danh nên nhiều người biết được sở thích của anh ta."
Nghĩ đến kế hoạch ngày hôm nay, cô ta không muốn dây dưa với bà Tô nữa mà nói với Liêu Hồng Mai: "Mẹ, cho con ít tiền để mua cá."
Liêu Hồng Mai nghĩ đến hôm nay là ngày quan trọng liên quan đến hạnh phúc cả đời của con gái nên cũng không keo kiệt, bà ta đi vào phòng lấy tiền: "Trừ cá thì xem Hồng Dương thích ăn gì nữa để mua thêm."
Sau đó bà ta mỉm cười nhìn bà Tô đang lườm mình: "Mẹ, Thanh Thanh cũng là lo cho Nhuyễn Nhuyễn thôi, Hoắc Hướng Dương làm việc ở thành phố lớn, là người có tiền đồ."