Ảo Giác

Chương 11

Hắn sai người đi giết Đoạn Hành, không phải bởi vì bị Đoạn Hành lợi dụng tình cảm nên mới thẹn quá hóa giận, muốn giết ngay lập tức. Chỉ là vì muốn lấy đại cục làm trọng thôi.

Đoạn Hành không phải là người đầu tiên lừa dối hắn. Hắn đã đến tuổi này rồi, loại việc từng trải qua này, cũng không tới mức ám ảnh trong đầu, huống hồ hắn đã sớm mất đi những cảm xúc xao động khi còn trẻ rồi.

Kiều Bác đi một lúc sau, cánh cửa lại bị đẩy ra. Kiều Tứ nghe được tiếng bước chân rất nhỏ lại khác biệt, không khỏi ngưng thần chờ đợi.

Người đi tới bên giường hắn, dừng lại, tựa hồ như đang rất chăm chú nhìn hắn, sau đó nói: “Tứ ca.”

Cả cuộc đời Kiều Tứ đây là lần đâu tiên hắn cảm thấy thất vọng khi nghe thấy giọng nói của Kiều Triệt.

“Anh quả nhiên đã tỉnh. Tôi còn tưởng anh sẽ tiếp tục ngủ như vậy đó.”

Có lẽ là thấy hắn không thể động đậy, Kiều Triệt đưa tay nắm lấy quai hàm hắn, đơn giản đem khuôn mặt hắn quay lại, để hắn có thể nhìn thấy mình, chờ thấy ánh mắt hắn rồi, liền cười nói: “sao, lẽ nào anh cho là Đoạn Hành?”

Kiều Tứ tự nhiên không thể trả lời, nam nhân lại tương đối hài lòng mà nhắc nhở: “Hay là anh cho rằng cậu ta tới rồi, anh sẽ được trải qua những tháng ngày tốt đẹp? Tứ ca, giờ đã khác xưa rồi, anh cũng đừng nên mong đợi cậu ta sẽ đối xử với anh như trước đây.”

“…”

“Anh cũng hiểu, nếu cậu ta thật lòng nhớ anh, thì đã sớm ở nơi này rồi, anh nói có đúng hay không?”

Kiều Tứ chỉ giương mắt, giống như là cam chịu, một lát sau thẳng thắn đem mắt nhắm lại.

Không nhận được câu hỏi nào cũng như câu trả lời, dường như cũng đã đủ khiến cho Kiều Triệt tâm tình rất tốt, Y lộ ra vẻ mặt hả hê , giật lại cái ghế, tại bên giường Kiều Tứ ra vẻ không chút nào nhã nhặn mà ngồi xuống. Y nhìn Kiều Tứ, ánh mắt kia nếu nói là thăm bệnh, không bằng nói là đang hưởng thụ hiện thực, nam nhân ốm đau trên giường với y mà nói cũng giống như cảnh đẹp vậy.

Kiều Tứ tuy rằng trên người tạm thời mất đi toàn bộ cảm giác, nhưng bị y nhìn từ đầu đến chân, mà cảm nhận được ánh nhìn của y đi qua trên cơ thể, từng nơi mà nổi cả da gà.

“Tứ ca, xem ra anh không được ổn lắm.”

“…”

Kiều Triệt cư nhiên lại lộ ra chút vẻ thương tiếc: “Anh cũng có ngày hôm nay. Thực sự là vượt ngoài suy đoán của tôi.”

“Tôi đã từng nghĩ tới trăm nghìn loại kết cục mà anh sẽ phải chịu, nhưng cũng không nghĩ tới kết cục này. Tôi kính trọng anh vì anh là một đại nhân vật, lại bị hủy ở trong tay một kẻ bình thường, tôi cũng cảm thấy tiếc thay cho anh.”

Kiều Tứ đột nhiên có một loại cảm giác kỳ quái.

Kiều Triệt vốn luôn có dáng vẻ khinh miệt, dù sao với tài hoa dung mạo của y, thì hàng đống người cùng sự tình trên đời này không thể lọt vào mắt y cũng là điều hiển nhiên. Thế nhưng cái loại dáng vẻ nông cạn lại xốc nổi này tựa hồ chưa từng thấy bao giờ.

Rõ ràng Kiều Triệt vẫn như cũ, nhưng lại giống như một người hoàn toàn khác vậy.

“Anh không cần lo lắng, tuy anh đã thành ra thế này rồi, tôi sẽ không làm khó dễ anh.”

“…”

“Không chỉ sẽ không làm khó anh, tôi sẽ còn tìm cho anh một bác sĩ tốt nhất, để anh sớm hồi phục.”

“…”

“Thế nào, anh không tin tôi?”

“Tứ ca, tuy rằng tôi có thành kiến với anh, nhưng cũng không muốn anh trở thành như vậy.”

“…”

Kiều Triệt tại trong lúc im lặng cùng hắn đối mặt, trên khuôn mặt luôn tỏ vẻ khinh miệt lại dần hiện lên một nụ cười.

Kiều Triệt lớn lên vô cùng anh tuấn, kiểu cách châu âu, tràn ngập phong thái quý tộc, lông mi rất dài, lúc lo lắng buồn phiền thì sẽ không nói lời nào, khuôn mặt trở nên lạnh lùng. Mà khi cười rộ lên, nhất là khi nụ cười đem theo chút cảm tình hiếm hoi, quả thực có thể khiến xuân về hoa nở, vạn vật sống lại. Kiều Tứ cơ hồ cảm thấy được chính mình cũng gần như cử động được.

“Nói thế nào thì anh cũng là Kiều Tứ.”

“…”

“Ít nhất,” Kiều Triệt nắm tay chỉ vào khuôn mặt hắn, “Anh cũng có thể mở miệng nói chuyện được.”

“…”

Kiều Triệt thần thái gần như động tình mà nói: “Nói cách khác, tôi muốn anh nói cho tôi biết nơi anh cất giấu số tiền kia.”

Kiều Tứ giương mắt nhìn y.

Kiều Triệt cười nói: “Thế nào, anh không muốn nói? Số sách ghi chép là toàn bộ sao? Người khác tin hay không tôi không biết, chúng ta từ nhỏ tới lớn, anh là người thế nào, chẳng lẽ tôi lại không rõ?”

“…”

“Tứ ca, anh cũng biết, bang phái đổi chủ, như thay đổi triều đại, khắp nơi đều là cần tiền. Tình hình kinh tế của chúng tôi đều rất eo hẹp, duy nhất chỉ có thể trông đợi vào anh thôi. Dù sao anh có giữ cũng chẳng thể dùng, không bằng lấy ra đi.”

“…”

“Tôi biết, anh rối loạn vì phải tính toán một số tiền lớn mà mình có, đầu lại vừa bị thương, nhất thời không nhớ rõ mọi thứ. Không cần lo lắng, tôi đã giúp anh tính cả rồi, có khoảng bao nhiêu, đều rõ trong lòng bàn tay tôi. Anh lại vừa lúc phải nằm tại đây, cũng chậm rãi hồi tưởng lại cho rõ ràng đi.”

“…”

Sau cùng Kiều Triệt gần như ôn nhu mà đưa tay, thay hắn lau một chút mồ hôi trên mặt.

“Tứ ca, tôi chờ anh mau chóng hồi phục lại.”

Lúc bác sĩ vào, nhìn thấy một màn thân thiết này, giọng điệu liền mang theo một chút khích lệ an ủi cùng nịnh nọt đối với bệnh nhân mà nói: “Em trai cùng ngài tình cảm thật là tốt.”

Kiều Tứ trợn tròn mắt.

Trên đời này những thứ “tốt”, đều phải trả giá. Đấy là quy luật mà hắn sớm đã thành thói quen.

Nhưng hắn nhìn lầm Kiều Triệt rồi.

Kiều Triệt những năm gần đây vẫn luôn khó tính cùng nhỏ nhen, hay chơi ác lại không công khai. Tóm lại chỉ có dung mạo hoàn mỹ, còn tính cách lại không tốt, tài năng cũng bởi vậy mà bị lãng phí, càng ngày càng cay nghiệt, nông cạn, tự cao tự đại.

Hắn cũng tưởng rằng có chính là toàn bộ con người Kiều Triệt. Nên cảm thấy thời gian cùng thất bại, đã khiến thiếu niên hắn từng mê luyến trở thành một trung niên bình thường nhàm chán.

Lại không hề biết đó chỉ là đóng giả.

Kiều Triệt lợi dụng sự chán ghét này để tìm cơ hội, đồng thời che giấu mưu tính lớn của mình. Có lẽ cũng là vì hắn coi thường rất nhiều chuyện, nhưng cho tới bây giờ những chuyện y làm hắn cũng không hề nghi ngờ qua.

Hắn không nghĩ tới lại thực sự sẽ có người dùng mười mấy năm trời chỉ để báo một món hận. Kiều Triệt so với bất kỳ kẻ nào đều rất giỏi nhẫn nại. Loại cao minh này, khiến hắn không khỏi lạnh buốt từ trong xương tủy cho đến bên ngoài.

Kế tiếp vài ngày, Kiều Triệt mỗi ngày đều đến thăm bệnh. Mà khi y đến, Kiều Bác luôn bị đuổi đi nơi khác.

Trước kia luôn là Kiều Tứ lấy lòng y, mới có thể nhìn thấy y, không những thế còn phải chịu sự khó tính của y. Bây giờ không muốn nữa, thì mỗi ngày lại phải nhìn thấy Kiều Triệt, hơn nữa đối phương lại mang theo vẻ mặt ôn hòa, tâm tình hớn hở.

Tư vị trong lúc đó thực sự là không giống với trước.

Vốn dĩ Kiều Tứ luôn cho rằng Kiều Triệt rất ghét hắn. Dù sao Kiều Triệt cũng ghét rất nhiều thứ, những thứ không ghét thì rất ít, vậy nên hắn cũng không hy vọng gì nhiều. Hiện tại đã biết rõ tâm tư thực sự của Kiều Triệt, chính là mối hận mấy chục năm trời đối với hắn, nghĩ đến chính mình từng cuồng si người này, không khỏi có chút thương cảm.

Hắn giờ đã trở thành một con hổ thất bại thảm hại, vậy mà vẫn còn tư tưởng đến chuyện yêu đương này, thực sự là chết đến nơi mà còn không biết. Có nôn nóng cũng không thể giúp ích cho hắn, vậy nên hắn cứ buông thả là tốt nhất.

Kiều Triệt mấy ngày nay đều là tự hỏi tự đáp, dần dần cũng mất đi kiên nhẫn. Nhìn người hộ lý lau người cho Kiều Tứ, vươn tay, mát-xa, giống như đóng kịch câm, Kiều Tứ vẫn như cũ hơi nhắm mắt, nửa tỉnh nửa mê, nếu như không phải là đang trên giường bệnh, khí sắc cùng sự phục vụ hơi kém, thì thực ra vẫn rất có phong thái giống như trước kia được người ta hầu hạ.

Chờ hắn được đặt lại lên giường như cũ, Kiều Triệt quan sát hắn một lúc: “Vẫn chưa thể nói chuyện sao?”

Kiều Tứ bộ dạng lộ vẻ buồn ngủ.

“Không sao,” Kiều Triệt cười cười, tại bên mép giường ngồi xuống, “Tôi có thể chờ.”

Kiều Tứ đương lúc mơ màng, bị y vỗ vỗ khuôn mặt, liền mở mắt, hai người đối diện nhau, Kiều Triệt vừa cười vừa nói: “Anh cứ thế này, thực ra cũng rất khả ái.”

Sau cùng còn nói: “Đương nhiên, trước tiên anh hãy nói ra nơi cất giấu chúng, rồi anh thích thế nào cũng được.”

Kiều Tứ cuối cùng cũng tháo băng trên đầu. Kiều Triệt mang theo chút tiếu ý giễu cợt, đưa một cái gương đến trước mặt hắn, cho hắn nhìn bộ dạng hiện giờ của mình.

Tóc bởi vì phải phẫu thuật mà bị cắt đi, vốn cũng đã rõ bộ dạng không được đẹp, bản thân hắn cũng không quá quan tâm đến vấn đề này. Chỉ là nhìn thấy đầu mình trong gương, nhất thời có chút ngỡ ngàng. Vì bị bệnh nên khí sắc cũng không tốt, dung mạo hốc hác, thần tình vẫn còn bơ phờ, chỉ là rất gầy, thoạt nhìn rất yếu ớt.

“Thế nào?”

“…”

“Anh cảm thấy với bộ dạng này, Đoạn Hành còn có thể có tình ý với anh không?”

“…”

Kiều Triệt bỏ gương xuống, vừa cười nói: “Anh thế này thực rất khó coi, tốt nhất là nên đội mũ vào đi.” Nói rồi liền đội một cái mũ lên đầu hắn, kéo sát xuống, ngay cả lông mi cũng áp vào trong, khiến đôi mắt khó nhắm lại được.

Kiều Triệt một tay nâng lấy đầu hắn, hài lòng nói: “Trời lạnh, làm đầu anh bị đông lạnh phá hỏng thì sẽ rất phiền phức. Dù sao trong đầu anh vẫn còn có thứ giá trị.”

“…”

“Nói xem, anh thích Đoạn Hành ở điểm nào nhất? Cậu ta cũng đầu phải loại hợp với khẩu vị thường ngày của anh chứ?”

“…”

Kiều Triệt thoáng chút u ám mà chế giễu nói: “Là công phu trên giường sao?”

“…”

“Anh quả nhiên là sắc tính không đổi a.”

“…”

“Nghe nói anh ở trên giường rất phóng đãng,” Kiều Triệt cười nói, “Bị người ta thượng thực sự khiến cho anh rất sảng khoái sao?”

“…”

Trong ánh mắt của Kiều Triệt ngoại trừ khinh miệt ra, còn có chút ngả ngớn: “Đồ đê tiện.”

Sau đó ngón tay từ trên mặt hắn xẹt qua, rồi rơi tại trên cổ hắn. Kiều Triệt cười nhạo mà nhìn hắn, ngón tay tại trên cổ họng ngừng một chút, lúc sau đi xuống, cởi cúc áo của hắn ra, dò xét vào trong.

Đợi đến khi chạm được vào điểm gồ lên trước ngực, Kiều Triệt dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy, ngón tay cái đem theo ác ý mà chà xát. Nam nhân nằm ở nơi đó, vạt áo bị mở rộng, chỉ giương mắt nhìn y, nửa thân trần vẫn không nhúc nhích mà mặc y điều khiển.

Kiều Triệt mỉm cười sờ soạng một hồi, tay cũng luồn vào trong quần, đem nam nhân không thể cử động xoa vuốt một lần. Sau đó thu tay lại, tay kia lấy ra khăn tay, thản nhiên chậm rãi lau đi, rồi nói: “Anh quả nhiên là không thể động đậy a.”

Hắn tựa hồ rất bình tĩnh, nhưng đối với Kiều Tứ mà nói, sự đụng chạm của y đủ để khiến một người liệt nửa thân cũng phải từ trên giường ngồi dậy.

“Tôi cũng không vội, chỉ là anh đừng nên giả chết là tốt nhất. Dù sao anh cũng đâu có bị liệt nặng, không phải sao?”

Nói rồi y không nặng không nhẹ mà bóp lấy ngực nam nhân, mỉm cười thâm trầm: “Không nói gì cũng không sao, đến lúc anh có thể cử động thì dùng tay viết, cũng giống nhau thôi.”

Từ đó trở đi mỗi lần Kiều Triệt đến thăm đều càng cảm thấy hứng thú. Mỗi ngày đều đến dò xét Kiều Tứ, giống như mèo vờn chuột vậy, thoạt nhìn không hề có tí nào chán ghét. Y đã quen người khác vì y mà thần hôn điên đảo, luôn hưởng thụ sự si mê của người khác dành cho y, rồi lại không kiềm chế được mà tỏ thái độ tiếc thương.

Kiều Tứ nằm yên không chút động đậy, nhưng trong lòng lại không hề bình tĩnh, Kiều Triệt như vậy đối với hắn thực sự rất xa lạ, lại còn hỉ nộ vô thường khó mà đoán nổi, khiến hắn nhất thời tìm không ra biện pháp đối phó.

Hơn nữa đã lâu như vậy, hắn vẫn chưa nhìn thấy Đoạn Hành.

Hắn cảm thấy Đoạn Hành không xuất hiện, thì hắn sẽ lo lắng Đoạn Hành sẽ xảy ra chuyện.

Cho dù Đoạn Hành có cùng một chỗ với Kiều Triệt, đối với hắn cũng chỉ là diễn kịch, nhưng một ngày thân mật cũng có trăm ngày ân, hiện tại cũng đâu đến mức ngay cả ý muốn đến nhìn hắn một lần cũng không có.

Nhìn một lúc lâu, Kiều Triệt dường như có thể nhìn ra trong đầu hắn đang nghĩ gì.

“Anh là muốn biết Đoạn Hành vì sao không tới?”

“Cậu ta đang xử lý địa bàn của anh, rất bận, chỉ sợ là không có thời gian rỗi đâu.”

“…”

“Thành thật mà nói, có rảnh thì cậu ta cũng không đến. Cậu ta lúc cùng với anh, tiếp đến độ muốn ói ra rồi.” Kiều Triệt lộ vẻ thương tiếc, “Mà giờ cậu ta cũng nên được nghỉ ngơi một chút.”

Ánh mắt của nam nhân trên giường khiến y nhịn không được mà cười lên một tiếng, đưa tay phóng tới trên ngực nam nhân: “Thế nào, ở đây rất đau sao?”

“…”

“Tứ ca, anh cũng là một người thông minh, sao lại không nghĩ tới những điều tốt đẹp chứ?”

“…”

“Nếu anh thực sự thích cậu ta, cũng không phải là không có cách.”

“…”

“Sớm một chút nói ra nơi cất giấu số tiền kia, nói không chừng cậu ta sẽ đến nhìn anh.” Kiều Triệt nói rồi lại ôn nhu vỗ vỗ mặt hắn: “Dù sao anh cầm nó cũng vô dụng, không bằng dùng nó đổi lấy một hồi phong lưu khoái hoạt, tôi lại cũng đối tốt với anh, ân?”

Kiều Tứ vốn dĩ cũng không hề mong đợi điều gì, chỉ đem mắt nhắm lại.

Kiều Triệt lúc này ngón tay thêm lực thô bạo: “Anh cũng không phải là lần đầu tiên mua bán. Tính toán cái gì chứ?”

Kiều Tứ không đáp lại, Kiều Triệt ngược lại cũng không ép hắn, ngồi một lúc rồi đi. Dù sao ngày mai cũng sẽ đến, Kiều Triệt tựa hồ cũng không hề vội.

Sau giờ ăn cơm, không bao lâu chính là giấc ngủ yên tĩnh. Tối hôm nay Kiều Tứ lại mơ thấy Đoạn Hành.

Hắn vẫn nghĩ đến Đoạn Hành, đây cũng không phải là u mê không chịu tỉnh ngộ, cũng không phải là thuận theo mong muốn, chỉ là một loại thanh tỉnh chim đắm.

Hắn đại khái là rất nhớ cũng hành động của Đoạn Hành, những cử chỉ sâu nặng nhu tình ngay cả hắn cũng bị cảm hóa, đến bây giờ vẫn là không nỡ tỉnh khỏi hương mê ôn nhu đó.

Không biết ngủ thẳng từ lúc nào, mơ mơ màng màng mà cảm thấy Đoạn Hành đang ở bên cạnh giường hắn, trong căn phòng mơ hồ ánh trăng, Đoạn Hành nắm lấy tay hắn, sắc mặt tái nhợt mà nhìn hắn.

“Tứ gia.”

Kiều Tứ trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, lòng liền có chút chua xót đau khổ.

Thanh niên nhìn hắn, thần sắc tràn đầy yêu thương cũng thương tiếc: “Ngài đã tốt hơn chưa?”

Toàn bộ mọi thứ lúc này hệt như một giấc mơ giữa đêm. Trong ánh trăng lạnh lẽo dường như cũng cùng một mộng đẹp. Như lại nhớ tới lúc hai người bọn họ vẫn còn đang là nhân tình, đủ loại xấu xa dơ bẩn đều bị gạt hết sang một bên, chỉ còn lại niềm xót xa cùng ngọt ngào.

“Cậu tới rồi.”

Thanh niên như có chút kinh hỉ, thoáng cái nắm chặt lấy hắn: “Tứ gia…”

Kiều Tứ lẩm bẩm nói: “Sao lâu như vậy cậu lại không tới?”

“Tôi bị thương. Là do ngài sai người tới giết tôi, ngài không nhớ rõ sao?”

Kiều Tứ ngẩn ngơ rồi cũng dần nhớ ra. Kiều Bác không có hoản thành nhiệm vụ, nhưng hắn cũng không thể hỏi rõ mọi tình tiết xảy ra.

Nghĩ tới hắn khiến Đoạn Hành bị thương lâu như vậy, gần như lập tức thương tiếc.

Hắn sao có thể cam lòng được. Nếu như đều không phải là bất đắc dĩ phải làm như vậy.

“Nhưng mà Tứ gia, tôi không hận ngài.”

Kiều Tứ chỉ cảm thấy mềm lòng tới độ muốn hóa khai (tan chảy biến mất).

“Trước đây là tôi sai. Là tôi có lỗi với Tứ gia.”

Nhu tình như thế, hết như tiêm morphine (ma túy) cho hắn vậy. Đau đớn toàn thân đều biến mất sạch sẽ.

Hắn thực sự đã động tình rồi, cho dù biết Đoạn Hành lừa dối hắn, hắn cũng vẫn lo sự sống chết của Đoạn Hành, thực sự là đã quá mê muội rồi. Kiều Tứ đưa tay sờ vào khuôn mặt cậu, cổ họng khó khăn mà nói: “Tứ gia cũng không trách cậu….” (Ka: a ha! Thì ra anh Tứ giả vờ không nói được với Kiều Triệt.)

Cảm xúc khuôn mặt là chân thật, nhiệt độ trên làn da nhượng ngón tay hắn thoáng chốc ấm áp.

Sau đó đèn được bật sáng. Ánh trăng mông lung tại trong ánh sáng trắng xóa liền biến mất. Bên trong sáng như ban ngày, trong nháy mắt tựa như đã thanh tỉnh rồi, hoặc có lẽ là trò chơi đã kết thúc.

Kiều Triệt đứng ở cửa, một tay đặt ở trong túi quần, tâm tình tựa hồ như rất vui vẻ rồi lại có chút không thoải mái. Có được thu hoạch, nhưng tính nhẫn nại vẫn dùng đến tận lúc cuối cùng, nhìn hắn: “Tứ ca, anh đều đã cử động được rồi, cũng có thể nói chuyện được. Như vậy, cũng đã đến lúc nói ra rồi.”

Kiều Tứ không nói gì, cũng không có nổi giận, thậm chí nơi ngực phập phồng cũng lập tức yên lặng lại, như là vật nhỏ bên trong mới vừa nãy không ngừng đập đã bị thứ gì đó làm chết đi.

Đoạn Hành vừa mới đứng dậy, Kiều Triệt liền cười nói: “Cậu tự mình ra tay có khác. Lão già này thực sự đối với cậu rất say mê đó.”

Kiều Tứ vẫn còn hơi chút choáng váng, bởi vì do thứ thuốc được trộn lẫn với cơm tối, nên trước mắt lúc này cực kì chói.

Loại cảm giác này rất lạ lẫm. Hắn làm biết bao chuyện xấu xa nhưng cũng chưa từng bị trừng phạt, nhưng lại luôn vì yêu người khác mà bị trừng trị.

Đoạn Hành mở miệng, thanh âm cũng trầm xuống: “Kiều Triệt, anh là có ý gì?”

Kiều Triệt “A” một tiếng, cười cười: “Cũng đúng, là tôi sốt ruột rồi, lúc này xem như là tôi đã phá hỏng chuyện.” Nụ cười ngừng hẳn, lại nói tiếp: “Bất quá cũng đã vậy rồi, cậu cũng không cần phải diễn kịch nữa. Cho dù chúng ta không làm thế, thì ép buộc hắn mở miệng nào có gì khó khăn?”

Đoạn Hành trong lòng hiển nhiên vô cùng không vui: “Kiều Triệt, anh đừng có quá đáng.”

“Tôi quá đáng?” Kiều Triệt nhún nhún vai, “Cậu không phải là muốn lừa hắn để lấy được tin tức kia, rồi sau đó độc chiếm?”

Đoạn Hành lạnh lùng nói: “Anh nói vớ vẩn gì vậy?”

“Đoạn Hành, không có tôi, cậu cho rằng mình sẽ có được ngày hôm nay sao? Tôi biết cậu có bản lĩnh, nhưng tôi khuyên cậu, làm việc chính là phải đi từng bước một, đừng tự cho mình là thông mình thì có thể làm gì cũng được, tránh việc đem thế cục bị rối loạn.”

Hai người thẳng thắn mà đối diện nhau, sau đó Kiều Triệt còn nói: “Cậu và tôi, cả những người khác nữa đều khác anh ta. Anh ta là kẻ như thế nào, cậu cũng đã hiểu rõ, đừng bởi vì anh ta nằm bất động, thì coi như anh ta đã chuyển sang ăn chay.” (Ka: ý là nhắc nhở ĐH hok nên tin Kiều Tứ sẽ ngoan ngoãn, không còn ác độc nữa.)

Đoạn Hành trầm mặc một hồi, nói: “Chuyện này không cần anh dạy.”

Kiều Triệt tỏ vẻ thân thiết mà vỗ vỗ vai cậu: “Cậu biết vậy là tốt rồi, chúng ta cũng đừng nên tranh đấu với nhau nữa. Bằng không chỉ cần có một khe hở, anh ta chình là bị bại liệt cũng sẽ biến thành con ruồi mà bay đi đó, cậu tin hay không tin?”

Nói xong lời này, y vừa cười vừa quay đầu nhìn Kiều Tứ: “Tứ ca, anh cũng đừng mất hứng, tôi là đang khen anh đó.” (Ka: thằng tối Kiều Triệt =’’=, sao có thể mặt dày vừa chửi lại còn nói là khen ng` ta như thía chứ????)

Sau đó hai người kia đi ra ngoài uống rượu thượng lượng công việc, là bởi đề nghị của Kiều Triệt. Tắt đèn, rồi đóng cửa, trong phòng chỉ còn dư lại một mảnh hắc ám cùng một người Kiều Tứ nằm.

Kiều Tứ qua một đêm mới dần tĩnh tâm. Hắn không căm hận, chỉ là trong lòng một trận lạnh lẽo đến đau nhức.

Hắn không rõ bọn họ vì sao lại có thể hận hắn đến như vậy. Hắn không dám nói là đã đối với hai người kia chu toàn thỏa đáng, tự nhiên cũng sẽ có chỗ bạc đãi bọn họ, thế nhưng lúc đối tốt cũng không hề ít, thậm chí là chiếm phần lớn thời gian.

Hoặc có lẽ đời người chính là mang thù mà không nhớ ân.

Đặc biệt là Đoạn Hành, hắn cũng đã nhận lời để cậu kế thừa, muốn gì cũng đều cho cậu, vậy mà cậu ta vẫn như cũ nổi lên phản tâm. Hắn đã nuôi dưỡng một con sói con gì thế này?

Nhưng hắn cũng không muốn nghĩ nhiều tới chuyện này nữa, suy nghĩ cũng chẳng để làm gì, làm thể chẳng khác gì đem bản thân dày vò đến phát điên mà thôi.

Mà thậm chí, hắn đối với chuyện hai người kia liên kết với nhau, chính là cảm thấy buồn cười cũng như tình yêu say đắm.

Loại tình cảm không hề nửa phần huyễn tưởng cùng mong đợi này, lại thực sự tồn tại.

Người ta sẽ không bởi vì kẻ khác đối với mình không tốt, liền đem toàn bộ tình cảm đoạn tuyệt. Động tâm hay không động tâm vốn dĩ không hề ảnh hưởng quá nhiều đến chuyện của người ta.

Không phải hắn đối với Đoạn Hành cùng Kiều Triệt có chỗ nào không tốt.

Không cần Kiều Triệt cười hắn, hắn cũng biết cuộc đời này tình cảm của mình luôn luôn thảm thương cùng thất bại. Mà hắn cũng gần như đã chết lặng rồi.

Kiều Tứ cứ như vậy tâm tình bình thản mà nằm, mặc dù hắn có thể nói, cũng có thể cử động, nhưng sau này, bọn họ cũng sẽ không bao giờ có thể truy ra được nửa chữ từ miệng hắn. Đoạn Hành cùng Kiều Triệt hai người giúp đỡ lẫn nhau, nhưng đồng thời cũng kìm hãm nhau, cũng nhờ vậy, hắn mới có thể thông thuận mà thở, không phải ăn vị đắng.

Đoạn Hành là cố tình nhẹ nhàng với hắn, Kiều Triệt nhưng lại một lòng muốn thô bạo với hắn, hai bên trung hòa nhau, nên hắn sống cũng không quá khó khăn.

Hôm nay Đoạn Hành không có mặt, Kiều Triệt một mình hăng hái bừng bừng mà tới, thay đổi cách thức tra hỏi hắn.

Không như cách dụ dỗ của Đoạn Hành, Kiều Triệt xem chừng là người rất tán thành sử dụng vũ lực, cho dù là lời nói bạo lực hay hành động bạo lực. Kiều Tứ vẫn cảm nhận được ý muốn lấy dao đem hắn cắt thành từng phần một của y, nhưng cuối cùng cũng không thực sự động thủ, chỉ nhượng hắn ra chút máu, sau đó dùng sức đánh vào khuôn mặt hắn.

“Tứ ca, anh đừng trách tôi bức anh như vậy. Thực sự là tôi rất hiểu rõ anh.”

“Tiền, tôi cũng đã quyết định rồi, chúng tôi cũng không có khả năng có thể vớt lấy tiền của anh, cũng không có thời gian mà chờ đến vài chục năm.”

“Hơn nữa, lưu lại chút hỏa tinh cho anh, thì anh sẽ vẫn có thể ngóc đầu trở lại, chỉ sợ lúc ấy ngay cả tôi cũng bị anh tiêu diệt mất.”

Kiều Triệt cười cười, “Tứ ca, tôi là thực sự sợ anh. Cho nên anh đừng oán tôi hầu hạ không được chu đáo.”

Chống lại ánh mắt của hắn, Kiều Triệt còn nói: “Anh yên tâm, hiện tại tôi sẽ không để anh thiếu mất cánh tay hay chân đâu.”

Trong lúc im lặng y quả nhiên là thu dao về, ngón tay cũng lau khô sạch sẽ, sau đó trên mặt lại lộ ra thần sắc khinh miệt mà Kiều Tứ vốn rất quen thuộc.