“Sao nay anh lại ăn mặc như vậy?”
Liễu Án mở cửa, kinh ngạc thấy Diệp Căng đang đứng trước cửa. Không những mặc chiếc áo khoác không vừa vặn, mà Diệp Căng còn quàng khăn và bao tay chưa từng đυ.ng tới.
Diệp Căng từ từ tháo bao tay, hỏi ngược lại: “Không đẹp à?”
“Không phải—” Liễu Án cạn lời, “Lúc đầu là ai nói? Chỉ có người già mới đeo găng tay, người trẻ tuổi thì phải dũng cảm không đeo.”
Diệp Căng thành thật: “Anh già rồi.”
Liễu Án nhìn anh bằng đôi mắt nghi ngờ, càng nghĩ càng thấy bất ổn, đây không phải là chiếc áo khoác lần trước Diệp Căng nói là mượn của bạn sao?
“Đúng đó.” Diệp Căng sảng khoái thừa nhận, “Chính là cái áo lần trước.”
Liễu Án đưa dép cho Diệp Căng: “Mấy anh…”
“Không có yêu nhau, anh ấy có người mình thích rồi, anh…” Diệp Căng ngưng lại, “—Anh thì hơi thích anh ấy.”
“Không phải chứ, ông cố nội ơi—” Liễu Án thật sự không hiểu nổi, “Tại sao anh lại nhìn trúng một người đã có người trong lòng chứ?”
“Đâu phải là anh thích một người đã có vợ đâu? Hà cớ gì không được?” Diệp Căng nhẹ giọng, “Anh ấy thích người tình đầu kia, nhưng họ có đang quen nhau đâu, người đó cũng không thích anh ấy, người ta không cần thì anh cần, chẳng lẽ không được?”
Liễu Án không còn lời gì để nói: “Chỉ là em thấy, người thích anh nhiều như vậy, cần gì phải treo người trên cành cây không thuộc về mình—”
Diệp Căng nhếch khóe môi: “Hết cách rồi, ai kêu anh ấy khắc sâu trong lòng anh chứ.”
Hơn nữa bây giờ nó không thuộc về anh, tương lai cũng chưa chắc.
Diệp Căng cũng không phải là người hay ngượng ngùng, nếu muốn làm thì cứ tranh thủ mà làm.
“Được rồi.” Liễu Án biết tính tình của Diệp Căng nên cũng không khuyên nhủ nhiều, “Anh đừng để bị lừa là được… ngày nào đó dẫn lại giới thiệu với em nhé?”
Diệp Căng thay dép rồi treo áo khoác lên móc: “Em đợi thêm chút nữa đi, anh ấy hay ngại lắm, anh sợ dọa người ta chạy mất.”
Liễu Án: “…”
Đây không phải là người tình trong mắt hóa Tây Thi à? Một người đàn ông trưởng thành có thể ngại ngùng tới mức nào chứ…
Liễu Án: “Vậy hôm nay anh mặc cái này?”
Diệp Căng: “Sao, còn phải mặc lễ phục mới được à?”
“Cũng không cần thiết.” Liễu Án cũng không định mặc lễ phục, “Chỉ là trước đây anh hay ăn mặc trang trọng hơn khi đến những dịp như này thôi.”
Diệp Căng: “Trước đây anh phải giữ thể diện, nhưng bây giờ anh chỉ là một sinh viên đại học bình thường thôi, mặc gì mà không được.”
Liễu Án bĩu môi, không tiếp tục chủ đề này nữa.
Bọn họ đang ở trong một căn hộ chung cư ở trung tâm thành phố của gia đình Liễu Án. Đây là nhà mà mẹ Liễu Án mua cho cậu, coi như là chi phí đoạn tuyệt. Cả một tầng lớn ở ngay trung tâm thành phố, mua đứt những ưu phiền cả đời này của Liễu Án.
Cũng không biết nên nói họ quá hào phóng hay nên do họ quá tàn nhẫn nữa.
Nếu là một người bình thường khác thì có lẽ họ sẽ khổ chết mất, hoặc có lẽ một người có bản lĩnh thì sẽ không cần, nhưng Liễu Án không giống vậy, theo như cậu ấy nói, gia đình và tiền bạc, phải nắm chắc một trong hai. Vế trước thì không đáng tin, vế sau mới không bao giờ phản bội mình.
“Vẫn còn mấy tiếng nữa, chúng ta làm gì đây?”
Diệp Căng: “Vẽ tranh, anh có đem theo máy tính bảng.”
Anh lấy một viên kẹo màu hồng cho vào miệng.
Liễu Án liếc mắt nhìn: “Cho em một viên với.”
Diệp Căng: “Không cho.”
“…” Liễu Án tràn đầy nghi vấn.
Diệp Căng điềm nhiên nói: “Nếu như em muốn anh thì anh sẽ order đồ ăn về cho em.”
Liễu Án nhận ra đây là viên kẹo mà vị yêu tinh quyến rũ Diệp Căng đã mua cho anh. Người đã rơi vào lưới tình quả nhiên rất ấu trĩ, một viên kẹo thôi mà, hà tất phải so đo.
Không cho ăn thì thôi, cậu là người có khí phách.
Diệp Căng ngồi trên sô pha, vẽ gì thì anh đã có ý tưởng từ sớm rồi.
Liễu Án nhìn những đường phân chia hỗn độn của anh: “Truyện tranh à?”
Diệp Căng ừ một tiếng, bắt đầu tạo canvas mới lên ý tưởng nhân vật.
Liễu Án: “Anh biết cái tên tóc xoăn ở ký túc xá đối diện chúng ta không? Anh ta đang làm truyện tranh, tài khoản của anh ta có vài triệu người hâm mộ, còn kiếm được rất nhiều tiền.”
Diệp Căng tùy tiện trả lời một tiếng, mục đích ban đầu của anh không phải là vì kiếm tiền, mà là muốn ghi lại cuộc đời của mình—
Rất nhanh, một người đàn ông trên đầu đội cỏ đã xuất hiện trên lớp canvas của anh.
Mà nhân vật chính khác là một chàng trai thích vẽ tranh.
Bối cảnh tổng thể là: Nhân vật chính nhặt một chậu trinh nữ về nhà, thỉnh thoảng lại chọc vài cái, không ngờ tới cây trinh nữ ấy là cây trinh nữ thành tinh, sau này cậu biến thành người, trên đầu nhô lên bản thể của chính mình.
Nhân vật chính lại trêu chọc chàng trai, cậu không chỉ mặt đỏ tim đập, mà mấy chiếc lá nhỏ trên đầu cũng khép lại. Nếu bị chọc mạnh thì cậu trai sẽ cuộn tròn lại thành một cục ở trên sô pha hoặc trên giường. Chàng trai sẽ đáng thương cầu xin: đừng chọc tôi nữa có được không?
Diệp Căng vẽ rồi vẽ, vui đến nỗi cười ra tiếng, quá là dễ thương rồi.
Lần đầu tiên anh sâu sắc nhận ra rằng mình cũng là một người có sở thích hết sức độc lạ.
Liễu Án cũng không quấy rầy anh, hai người chiếm hai đầu sô pha, một người chơi game, một người bôi bôi vẽ vẽ trên máy tính bảng.
Bất tri bất giác trời cũng đã tối sầm rồi, chương đầu tiên của truyện tranh cũng cơ bản đã xong. Diệp Căng đã đăng ký một tài khoản mới trên blog, và đăng bức tranh dài mà anh vừa vẽ lên đó.
Bởi vì là tài khoản ba không* nên tất nhiên làm gì được nhiều người biết đến, cũng chẳng có ai bình luận.
(*) Tài khoản ba không: Không có ảnh đại diện, không đăng bài viết, không lượt follow. Hiểu nôm na là một cái acc trắng tinh không có gì trong đó.
Diệp Căng cũng không thèm để ý, anh chỉ muốn tìm một cái nền tảng nào đó để ghi lại thôi.
“Đi thôi?” Liễu Án cũng đã thay xong quần áo, “Lộ Nam với Hạ Gia Giai có lẽ cũng ở đây.”
“Đừng chọc tới anh là được rồi.”
.
Tiệc tối được tổ chức ở biệt thự của nhà họ Liễu, có mấy chục chiếc ô tô sang trọng đậu trước cửa, khách khứa đã đến rất đông. Liễu Án đưa Diệp Căng đến hầm gửi xe riêng để tránh gặp những người mà anh không muốn gặp.
Căn biệt thự này có diện tích tới mấy nghìn mét vuông, ngay lúc này cũng không phải sự ồn ào như bình thường. Đâu đâu cũng thấy nam nữ tụ ba tụ bảy, nói cười với nhau rất lịch sự.
Diệp Căng nhìn quanh một lượt, không nhìn thấy người muốn gặp. Có điều nơi đây quá lớn, cả một đêm không gặp được nhau cũng là chuyện bình thường.
Liễu Án: “Đi, lên lầu hai thôi.”
Bọn họ vừa bước lên cầu thang thì nghe thấy tiếng kêu sau lưng: “Có phải Tiểu Căng đó không?”
Cậu đổi sang ánh mắt khinh bỉ, mặt không biểu cảm quay đầu bố của mình.
Diệp Căng quay lại mỉm cười: “Chào chú Liễu, chúc chú sinh nhật vui vẻ ạ.”
“Tiểu Căng thật có lòng, mặc dù…” Liễu Chương Minh cười ôn hòa, “Sau này con hãy tới lui với Liễu Án nhà chúng ta nhiều một chút, ta với bố mẹ con cũng là bạn cũ, cũng coi có thêm một đứa con trai nữa.”
Nói xong ông lại nhìn qua Liễu Án, chau mày dạy bảo: “Dịp như hôm nay mà mày cũng không ăn mặc cho chỉnh tề một chút, đừng có làm ra vẻ như mất dạy!”
Ánh mắt Diệp Căng lạnh đi.
Quần áo của anh và Liễu Án mặc không khác biệt gì mấy, anh cũng không tin cái câu “mất dạy” đó là thật sự đang mắng Liễu Án— rõ ràng là đang chỉ gà mắng chó.
Dù sao cũng chỉ là tiệc sinh nhật chứ không phải tiệc cho việc kinh doanh, cũng không có giới truyền thông ở đây nên rất nhiều người ăn mặc khá giản dị.
Trước đây Diệp Căng không để ý nhiều về việc qua lại làm ăn của nhà mình với nhà khác, bố mẹ cũng ít khi nói nhiều trước mặt anh, dù sao thì anh cũng chỉ là học sinh.
Liễu Chương Minh với nhà anh mặc dù có hợp tác làm ăn… nhưng nói về giao tình thì chắc hẳn rất bình thường.
Mối quan hệ của anh và Liễu Án tốt như vậy bởi vì từ tiểu học đến đại học, hai người rất có duyên, đều học cùng một trường, vì vậy mới trở thành bạn bè.
Rất nhanh, Liễu Chương Minh đã bị đối tác mới đến vội vàng gọi đi, Liễu Án trề môi: “Xin lỗi.”
Cậu cũng nghe ra có gì đó không đúng… nhưng cũng không rõ là liệu bố mình có cố ý hay không. Liễu Án lắc đầu, cùng Liễu Án đi lên tầng hai.
Anh nhìn quanh hội trường một lượt, không ít người bắt gặp ánh mắt của anh, nhưng cũng quay đi như không có chuyện gì. Diệp Căng đứng ở cuối hành lang, nhàn nhạt nhìn xuống tầng một.
Đột nhiên anh hỏi: “Em có nghe về công trình Nhất An chưa?”
Liễu Án ngẩn người, lắc đầu: “Chưa nghe bao giờ, sao đó?”
Diệp Căng đã từng tra về pháp nhân của công trình Nhất An, là một cái tên xa lạ, với lại anh cũng không có giao thiệp gì với vòng quen biết của bố mẹ.
Hoặc là, mẫu giấy ghi chú đó là do người đứng sau tùy tiện dụ dỗ anh, nhưng người đó và công trình Nhất An không có bất cứ quan hệ gì…
Hoặc là, còn những mối quan hệ bí mật thâm sâu, khó tìm ra.
Diệp Căng luôn cảm thấy, càng che giấu việc gì đó thì nó càng có vấn đề.
“Không có gì đâu.” Đột nhiên anh nói: “Sắp Tết rồi.”
Liễu Án tính ngày: “Còn mười ba ngày nữa.”
Diệp Căng nhận lấy ly rượu vang đỏ từ người phục vụ đi ngang, nhấp một ngụm: “Có lẽ ở quê sẽ chú trọng những chuyện sum họp năm mới hơn ở thành phố nhỉ.”
Liễu Án: “Đúng thật—”
Diệp Căng vuốt vuốt ly rượu: “Em nói xem, nếu như Từ Đông Thành vẫn còn sống thì Tết có lén lút về thăm gia đình không?”
“Cũng có thể lắm… nhưng hắn gây tai nạn rồi bỏ trốn, chắc chắn là hắn sẽ càng chú ý hơn, dù sao một khi bị bắt thì hắn sẽ chết chắc.”
Diệp Căng cụp mắt: “Cũng có thể là hắn đã chết rồi.”
Liễu Án: “…”
Nhưng khả năng này quả thực rất cao, trong xã hội thông tin ngày nay, camera ở khắp mọi nơi, một khi phạm pháp thì tài khoản cũng sẽ trong trạng thái bị theo dõi—
Muốn thật sự mai danh ẩn tích thì chỉ có chết mới làm được.
Liễu Án hơi bất an: “Anh đừng có kích động.”
“Không đâu.”
Khuôn mặt của Hướng Tần hiện lên trong đầu Diệp Căng, khiến anh bất giác mỉm cười.
Liễu Án còn muốn nói thêm gì đó nhưng đã bị gọi đi. Hôm nay là tiệc sinh nhật của bố cậu ta nên cậu ta không thể cứ ở bên cạnh Diệp Căng suốt được.
Diệp Căng vui vẻ, tựa lưng vào một góc ở lầu hai để quan sát nhất cử nhất động của những vị khách bên dưới. Thỉnh thoảng có người nhận ra rồi ra hiệu chào anh, anh cũng sẽ mỉm cười đáp lại.
Thấm thoát cũng đã đến bảy giờ, một màn hình lớn chậm rãi từ trên hạ xuống ở phía tây đại sảnh, một bàn tay cầm nắm cát vàng đột nhiên xuất hiện trên màn hình.
Diệp Căng hơi ngạc nhiên, tranh cát?
Tranh cát cũng là một loại hình nghệ thuật, tức là vẽ tranh bằng cát. Hồi cấp ba, có một khoảng thời gian Diệp Căng rất hứng thú với tranh cát, nhưng lúc đó bận quá nên không có nhiều thời gian để học.
Anh nhanh chóng phát hiện ra người biểu diễn, ngay dưới màn hình ở phía tây. Đối phương đang đối mặt với anh, nhưng khoảng cách quá xa, cũng có nhiều người tụ tập ở đó, chặn mất bóng dáng đối phương khiến Diệp Căng không thể nhìn rõ gương mặt.
Diệp Căng chỉ có thể thưởng thức tranh cát trên màn hình, trên đó chỉ có đôi bàn tay của người biểu diễn và những hình ảnh tranh cát thay đổi liên tục.
Đối phương khéo léo nắm một nắm cát vàng rồi lưu loát rải trên mặt bàn, đầu ngón tay lướt lướt vài cái là một bức tranh sống động đã hiện ra trên mặt giấy.
Sức hấp dẫn lớn nhất của tranh cát là mọi thứ biến hóa liên tục.
Từ cảnh thiên nhiên, tới cố đô, rồi lại đến bến Thượng Hải ở Trung Hoa Dân Quốc, và cuối cùng là nó từ từ biến thành thành phố hoa lệ của xã hội ngày nay.
Diệp Căng định xuống lầu xem thử. Anh bước xuống cầu thang, từng bước tiến tới vị trí sô pha đang diễn tấu. Đôi khi bóng dáng của người biểu diễn lộ ra ở giữa đám đông, mang đến cho Diệp Căng một cảm giác rất đỗi quen thuộc.
Đột nhiên có người gọi anh: “Căng Căng—”
Diệp Căng lạnh mặt, quay người: “Hạ Gia Giai, trí nhớ của cậu không tốt thật đấy.”
Hạ Gia Giai giật giật khóe miệng: “Lần trước đến trường của cậu, sau khi bị chụp ảnh đăng lên diễn đàn, tôi đã bị bố đánh cho một trận rồi còn bị nhốt lại… khó khăn lắm hôm nay mới được ra ngoài, tôi muốn nói chuyện với cậu.”
“Đáng đánh lắm.” Diệp Căng suy nghĩ một lát rồi nghiêm túc hỏi: “Cậu có bệnh đúng không?”
Biểu hiện không thích của anh vẫn chưa đủ rõ ràng à? Chứ sao mà vẫn còn trơ trẽn đứng trước mặt anh như thế này chứ?
“Gia Giai—” Hạ Minh Sinh xuất hiện, ông là bố của Hạ Gia Giai.
Ông thản nhiên gọi Hạ Gia Giai đi: “Tiểu Căng à, chú phải dẫn Gia Giai đi gặp vài người, nó không đi cùng con được rồi.”
Diệp Căng nhẹ giọng nói: “Xin cứ tự nhiên.”
Thực ra mối quan hệ giữa nhà anh và nhà họ Hạ cũng ổn, chủ yếu là do mẹ anh và vợ của Hạ Minh Sinh có quan hệ tốt.
Năm nay… nên nói là năm ngoái.
Nửa đầu năm ngoái, vợ của Hạ Minh Sinh tự sát, bố mẹ Diệp Căng không có thiện cảm với Hạ Minh Sinh, cho nên cũng không còn qua lại.
Không nói đến những chuyện bẩn thỉu giữa người lớn bọn họ thì bản thân Diệp Căng cũng không thích Hạ Minh Sinh, anh luôn cảm thấy ông ta rất giả tạo.
Tự nhiên bị làm phiền, Diệp Căng cũng mất hứng thú với tranh cát luôn. Anh quay lại nhìn, màn biểu diễn cũng đã kết thúc, tiết mục chính của đêm nay cũng sắp bắt đầu rồi.
Liễu Chương Minh thích dạ tiệc kiểu Trung, tuy là bây giờ là tiệc rượu kiểu Tây, nhưng lát nữa đại sảnh sẽ dọn bàn đãi ăn.
Anh đi ngang qua hai hành lang vắng vẻ, bước vào nhà vệ sinh.
Điện thoại bỗng reo lên, là tin nhắn của Hướng Tần, nói rằng một tiếng nữa hắn sẽ về tới nhà.
Những mục tiêu mà Diệp Căng đã nghi ngờ trong lòng đều quan sát hết một lượt, có chút thu hoạch. Anh không còn hứng thú với những gì xảy ra tiếp theo của buổi tiệc nữa, chi bằng về nhà với Hướng Tần.
Anh vào nhà vệ sinh rửa tay, thoáng thấy một người đàn ông mặc vest đang tựa người vào hành lang. Người này nhìn thì có vẻ ăn mặc cũng rất gì và này nọ, nhưng người có kinh nghiệm liếc mắt một cái cũng biết đây là đồ chất lượng thấp.
Form dáng không được tinh tế, chất vải cũng không được êm, giày da nhìn thì cũng được, nhưng hẳn là mới mua, giày giả da. Trang phục này không giống như sẽ xuất hiện trong buổi tiệc tối hôm nay, hơn nữa khí chất của người này cũng không phù hợp.
Diệp Căng bình tĩnh lau tay, quàng lại chiếc khăn quàng cổ màu nâu nhạt, chuẩn bị rời đi. Anh chọn đi hướng ngược lại với người đàn ông mặc vest… nhưng phía sau lưng vang lên tiếng bước chân.
Diệp Căng rũ mắt, đi nhanh hơn, lúc định rẽ vào khúc cua thì kẻ phía sau bất ngờ ập tới, túm lấy cổ tồi cắm một mũi tiêm vào đùi Diệp Căng.
“…”
Diệp Căng đẩy mạnh hắn lùi về sau, nhân lúc hắn bị ăn đau thì anh bỏ chạy.
Không biết trong ống tiêm là chất gì nhưng sức lực của anh đang từ từ bị rút cạn đi… không thể đến đại sảnh cầu cứu được.
Tuy đại sảnh rất nhiều người, nhưng nếu như người đứng sau việc này đang ở đó, hoặc đơn giản là người có ác ý đến trước mặt nói rằng có quen biết anh, có thể đưa anh đi bệnh viện thì những người khác cũng sẽ chẳng quản nhiều.
Anh nhanh chóng hạ quyết tâm, không hề quay đầu lại mà rẽ vào một góc bước vào thang máy của biệt thự.
Người đàn ông mặc vest bị ngăn cách bên ngoài thang máy, nghiến răng nghiến lợi quay người đi về phía đại sảnh, có lẽ là muốn chặn đầu anh từ tầng hai.
Diệp Căng kéo khăn quàng cổ ra, cơ thể anh càng ngày càng yếu ớt.
Sau khi đến tầng hai, anh ấn nút cho thang lên tầng ba, sau đó nhanh chóng rời đi—
Nếu căn được đúng lúc, khi người đàn ông mặc vest lên đến tầng hai và thấy thang máy đang lên tầng ba thì hắn sẽ đuổi theo.
Hiện giờ tầng hai không có một ai, đều là phòng dành cho khách, Diệp Căng tùy tiện tìm một căn phòng trống đi vào. Anh không khóa cửa, chỉ trốn vào trong phòng tắm và khóa cửa phòng tắm. Cửa của tất cả phòng khách ở tầng hai đều mở để thuận tiện cho khách khứa nghỉ ngơi, nếu căn phòng này mà khóa cửa thì khác nào chưa đánh đã khai.
Tiếng khóa cửa ‘cạch’ vang lên, Diệp Căng mới miễn cưỡng nhẹ nhõm, ngồi trên nắp bồn cầu thở hồng hộc.
Phản ứng của thuốc đến rất nhanh, Diệp Căng cầm điện thoại lên, cố gắng tập trung suy nghĩ là ai đã phái người đàn ông mặc vest này đến—
Người đã gϊếŧ bố mẹ anh?
Hay là một người khác không ưa anh…. Chẳng hạn Lộ Nam, hoặc là Hạ Gia Giai?
Hiện giờ có hàng trăm khách khứa đang ở tầng dưới, anh có thể đặt trọn niềm tin và nhờ sự giúp đỡ của ai trong số những người đó?
Nghĩ một hồi, Diệp Căng vẫn cảm thấy không có ai cả.
Cho dù là Liễu Án đi nữa, nếu như bố cậu ta không có ý tốt.. thì cậu ta có thể trái ý được sao?
Diệp Căng nhắm mắt lại, mồ hôi trên trán túa ra… không đúng, vẫn còn một người
Diệp Căng dùng chút sức lực cuối cùng để gọi điện cho Hướng Tần: “Anh Tần ơi… anh đang ở đâu vậy?”
Anh gần như quên mất Hướng Tần.
Mặc dù tối nay đã tìm khắp nơi nhưng vẫn không thấy Hướng Tần, nhưng cho dù là mình không tìm thấy thì không có nghĩa là Hướng Tần không ở đây.
Hướng Tần gần như là bắt máy ngay lập tức, nhưng đầu dây bên kia rất ồn, Diệp Căng không nghe rõ hắn nói gì.
Diệp Căng chỉ có thể giải thích tình huống của mình: “Em đang ở buổi tiệc của nhà Liễu Chương Minh… nếu như anh cũng ở đây thì anh đến phòng dành cho khách ở tầng hai, em đang ở trong phòng tắm của phòng cho khách tầng hai… có người đang đuổi theo em—”
Toàn thân anh mềm nhũn… Ý thức cũng có chút mơ hồ.
Diệp Căng miễn cưỡng di chuyển cơ thể, ngồi phía sau cánh cửa phòng tắm để thuận tiện cho việc mở cửa ngay khi Hướng Tần đến.
Không biết là đã qua bao lâu, trong lúc mê mang, bên ngoài phòng vệ sinh vang lên tiếng bước chân.
Diệp Căng giật khóe miệng: “Anh Tần…”
Anh còn chưa kịp kéo tay nắm cửa xuống thì đã nghe tiếng xô xát bên ngoài. Không biết là ai bị ném ngã xuống đất, Diệp Căng mơ hồ nghe được tiếng Hướng Tần nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Là ai kêu mày tới?”
Anh chống đỡ thân thể, loạng choạng đứng dậy mở cửa: “Anh Tần…”
Hướng Tần nghe thấy tiếng động trong phòng tắm liền thả người đàn ông mặc vest xuống đất, vừa bước được hai bước đến đó đã thấy Diệp Căng từ phòng tắm bước ra, lảo đảo nhào vào lòng anh.
“Dẫn em đi—”
Mặt Diệp Căng đỏ bừng, mồ hôi trên trán nóng hổi nói tiếp: “Anh Tần ơi, nóng quá.”
Tim của Hướng Tần run lên, trực tiếp bế ngang anh lên, tránh khỏi đám đông, sải bước rời khỏi biệt thự. Bên ngoài trời lại đang mưa, tí tách tí tách. Hướng Tần không có tay để bung ô nên chỉ có thể che chở Diệp Căng trong vòng tày của mình hết mức có thể để anh không bị ướt.
Cũng may là vì trời mưa nên không có ai ở ngoài, không có ai thấy quý tử nhà họ Diệp chật vật đang được bế ra ngoài.
Hướng Tần bước đi vững vàng, nhưng trái tim lại đang rung động.
Thật may— hắn chỉ mới lái xe rời đi có ba phút nên vẫn còn chạy về kịp thời.
“Chúng ta đến bệnh viện!”
Hắn thắt dây an toàn cho Diệp Căng, định đóng cửa đi vào ghế lái lại bị anh túm lấy góc áo. Diệp Căng gượng cười, ngước lên nhìn Hướng Tần đang lúng túng: “Anh Tần ơi, em khó chịu quá… cho em giải quyết trước đi đã.”
Hướng Tần muộn màng nhận ra mà đỏ cả mang tai, cuối cùng cũng nhận ra chuyện gì đã xảy ra với Diệp Căng.
Hắn lắp bắp hỏi: “Giải… giải quyết như thế nào?”
Diệp Căng cố gắng cười, bàn tay buông thõng nắm lấy góc áo của Hướng Tần: “Em hết sức rồi… Anh Hướng ơi, anh giúp em đi.”