Mỹ Nhân Tâm Cơ Luôn Muốn Quyến Rũ Tôi

Chương 17: Qua đêm

“Thoa xong rồi—”

Hướng Tần khó khăn đứng dậy, thậm chí hắn cũng không rõ là vừa này có chạm vào môi của Diệp Căng không… Gần quá rồi, gần đến nỗi có thể tưởng tượng ra được cảm giác khi chạm vào môi Diệp Căng.

…Chắc là mềm lắm nhỉ.

Đạt được mục đích của mình xong, Diệp Căng hài lòng suy ngẫm, thật sự coi như vừa rồi không xảy ra chuyện gì cả, bưng hai tô mì chuẩn bị đi vào bếp: “Cảm ơn thuốc mỡ của anh Tần nha.”

Hướng Tần nhẹ nhàng thở một hơi. Trên đầu ngón tay của hắn còn dính một lớp thuốc mỡ, dường như nhiệt độ của Diệp Căng vẫn còn lưu lại trên đó.

…Mặt cũng rất mềm.

Nghe thấy tiếng nước chảy ào ào, Hướng Tần mới bình tĩnh lại: “Để tôi rửa—”

Diệp Căng từ chối: “Sao có thể để bệnh nhân làm việc nhà được?”

Sợ Diệp Căng lại nói mấy câu khiến người ta tim đập loạn xạ như “Sao mà em nỡ”, Hướng Tần chỉ có thể yên lặng đứng đợi ở cửa, nhìn những động tác không thành thạo nhưng rất có trật tự của Diệp Căng. Có lẽ trước giờ anh chưa từng làm qua mấy chuyện như này, ấn bao nhiêu lần nước rửa chén cũng không đếm, giữa chừng ấn thêm hai lần nữa mới vừa đủ.

Hướng Tần nhắm mắt, vệt đỏ ửng trên tai từ từ biến mất, chỉ còn lại đau lòng.

Mặc dù, bố mẹ của Diệp Căng không xảy ra chuyện, thì có lẽ hắn cũng sẽ không có cơ hội được gặp lại Diệp Căng… Nhưng hắn luôn hy vọng gia đình của anh vẫn sống tốt, Diệp Căng cũng sẽ luôn có một cuộc sống sung sướиɠ, bình an, hạnh phúc.

Sớm biết như vậy thì đã lắp cái máy cửa chén rồi. Da của Diệp Căng thật sự rất dễ đỏ, chạm vào nước có chất tẩy một lúc, các ngón tay của anh đỏ lên từng ngón từng ngón một, điều này nhận thấy rõ ràng hơn đối với da trắng.

Diệp Căng nghiêng đầu hỏi Hướng Tần đang ngẩn ngơ: “Buồn ngủ rồi hả?”

“…Không có.” Hướng Tần hơi do dự, “Vẫn chưa muốn ngủ.”

“Vậy anh muốn làm gì?”

“Muốn xem… hết phim.”

“Vậy anh đi xem đi, đứng đây làm gì?”

Hướng Tần a một tiếng, chưa nghĩ ra phải trả lời như thế nào.

Diệp Căng trả lời thay hắn: “Đợi em à?”

Hướng Tần do dự ậm ừ: “Đợi cậu cùng xem.”

E rằng trước câu này không phải là đã bỏ sót từ “muốn” rồi chứ.

“Tổng cộng có mười sáu tập, chúng ta còn chưa xem hết được phân nửa, xem hết chắc tới nửa đêm luôn.”

Diệp Căng lau khô tay, liếc nhìn đồng hồ quả lắc treo ở phòng khách, quy định thời gian cho Hướng Tần: “Xem đến mười một giờ rưỡi rồi đi ngủ.”

Hướng Tần nghe thấy tiếng mưa bên ngoài, dường như mưa càng ngày càng lớn. Thật ra hắn cũng có chút buồn ngủ, nhưng lại sợ khi hắn ngủ rồi thì Diệp Căng lại rời đi. Mà nếu như xem đến mười một giờ rưỡi thì giờ đó cũng khó bắt taxi, chắc Diệp Căng không từ chối ở lại qua đêm đâu nhỉ?

Vậy nên hắn gật đầu: “Được.”

Diệp Căng nhếch khóe miệng lên: “Anh Hướng ngoan ghê.”

Mặt Hướng Tần đỏ ửng ngồi trên sô pha, quấn cái chăn nhỏ, thấy Diệp Căng là chỉ muốn kêu lên tới đây xoa đi. Mỗi lần như vậy, Diệp Căng đều có cảm giác Hướng Tần còn nhỏ tuổi hơn cả mình. Tựa như một chàng trai vẫn còn học đại học, còn là kiểu sinh viên học học viện thể thao, vui vẻ hoạt bát, nhưng lại vô cùng ngây thơ và thẹn thùng.

Hướng Tần còn chừa lại cho anh nửa cái chăn. Diệp Căng mỉm cười, thản nhiên ngồi bên cạnh Hướng Tần, vai kề vai, cùng nhau xem phim.

Người đã xem dở một đoạn như Diệp Căng giờ đã hết hiểu rồi, cũng may là Hướng Tần lắp ba lắp bắp kể lại sơ sơ cho anh nghe, nên mới hiểu tiếp phim được.

“Vậy là người phụ nữ mặc sườn xám xuất hiện lúc trước mới là hung thủ?”

Hướng Tần thành thật nói: “Tôi không biết… nhưng trước mắt bây giờ cô ta chính là người khả nghi nhất.”

Hai người không xem trên điện thoại, mà xem phim trên ứng dụng bằng máy chiếu, bởi vậy không có màn đạn*, nếu không thì có thể có spoiler hoặc cảnh báo.

(*) Màn đạn: Mấy cái cmt chạy trên màn hình trên Bilibili hoặc mấy app nghe ktt ấy.

Lại thêm một cái mặt quỷ đột nhiên xuất hiện— nhưng thực chất chỉ là một người đeo mặt nạ quỷ thôi.

Diệp Căng nhân cơ hội: “Em thấy hơi sợ….”

Hướng Tần lập tức nhích lại gần hơn: “Như vậy—”

Giọng hắn đột nhiên dừng lại.

Diệp Căng đột nhiên nắm lấy tay hắn: “Có thể cho em mượn nắm một lát được không?”

Hướng Tần âm thầm hít vào một hơi, cố hết sức kiềm chế để lòng bàn tay không đổ mồ hôi: “Được.”

Người mình thích đang sợ, vậy đương nhiên là mình muốn bảo vệ rồi. Nhưng mỗi lần hắn quay qua liếc nhìn một cái đều phát hiện vẻ mặt của Diệp Căng rất bình tĩnh, thậm chí khóe môi như đang nhịn cười.

Tay của Hướng Tần giống với tầm vóc của hắn, lớn hơn Diệp Căng một size, nắm tay hắn cảm giác rất an toàn. Tất nhiên, tay cũng đã sờ vào rồi, thì không thể nào có chuyện chỉ nắm lấy đơn giản như vậy. Diệp Căng thường giả vờ vô ý siết chặt tay lại, lòng bàn tay cứ xoa xoa, nhẹ nhàng vuốt ve.

Hướng Tần nhịn sắp hỏng rồi. Tai đỏ đến mức muốn rỉ máu. Hắn rất muốn rút tay về, nhưng Diệp Căng đang sợ mà. Thế là chỉ đành ngoan ngoãn để cho anh nắm.

Tiếng mưa bên ngoài cửa sổ càng lúc càng lớn, mà thân nhiệt của hai người trong phòng cũng đang tăng lên. Thật ra Hướng Tần có hơi buồn ngủ rồi, dù là cố ý, nhưng bị sốt cũng là thật, đầu choáng váng, mệt mỏi muốn ngủ.

Diệp Căng hỏi: “Buồn ngủ rồi?”

Hướng Tần lập tức tỉnh táo, lắc lắc đầu: “Không có buồn ngủ.”

Diệp Căng: “…”

Rõ ràng là đã ngáp mấy lần rồi.

Hướng Tần rất kiên trì nói bản thân không buồn ngủ.

Bình thường thì còn kệ được, nhưng vì chuyện mẫu giấy ở trước cửa nhà của Diệp Căng, hắn sợ Diệp Căng về nhà sẽ gặp phải người không tốt lành, xảy ra chuyện không hay gì đó. Đợi thêm chút nữa, hắn sẽ mượn cớ ngoài trời đang mưa và khó bắt taxi để giữ Diệp Căng ở lại.

Không dễ gì mới tới mười một giờ, Hướng Tần mới do dự mở miệng: “Cậu—”

Diệp Căng: “Em—”

Hai người gần như là nói cùng một lúc.

Hướng Tần mím môi dưới: “Cậu nói đi.”

Diệp Căng cân nhắc hạ giọng: “Anh Tần có thể cho em ké một đêm nữa không? Vừa xem xong bộ phim này, em không dám về nhà lắm.”

Hướng Tần trả lời ngay: “Được—”

Ngay cả khi hắn muốn giữ Diệp Căng ở lại, nhưng nghe đến lời này vẫn là cảm thấy tội nghiệp. Trong nhà chỉ có một mình Diệp Căng thôi, sẽ cô độc một mình… Nếu như suốt kì nghỉ đông này đều có thể ở bên Diệp Căng thì tốt rồi, nhưng hắn vẫn phải làm việc.

Diệp Căng không biết trong đầu Hướng Tần đang nghĩ gì, dù sao thì tâm trạng của anh cũng không tệ. Hơn một tuần rồi chưa gặp nhau, anh thật sự vẫn đang điều chỉnh lại cảm xúc của mình đối với Hướng Tần. Tuy rằng vẫn chưa điều chỉnh xong, nhưng trong lòng anh rất rõ một điều rằng mình không ngại khi tiến thêm một bước với Hướng Tần.

Mỗi khi chuông tin nhắn vang lên, Diệp Căng đều sẽ xem ngay, cũng sẽ nghĩ không biết có phải Hướng Tần nhắn đến không. Lúc vẽ chân dung cũng vậy, luôn bất giác mà nghĩ đến gương mặt của hắn. Mỗi khi gặp là đều muốn trêu chọc người ta đến mặt đỏ tim đập, cũng không ngại đến gần tiếp xúc cơ thể…

Đây là lần đầu tiên Diệp Căng có trạng thái như vậy với người khác, anh cũng không phải người có kinh nghiệm. Anh ngẫm nghĩ rồi, chắc là rất có cảm tình— không phải cảm tình dành cho bạn bè.

Anh rối rắm đi theo Hướng Tần vào phòng ngủ. Hướng Tần lấy ra hai cái mền, một cái là mới được mua sau khi ngủ chung giường lần trước.

Diệp Căng: “…”

Á ồ.

Quý ngài Hướng thật sự là vì tình đầu mà thủ thân như ngọc. Nhưng Diệp Căng sẽ để hắn toại nguyện sao? Tất nhiên là không.

“Anh Tần mới mua chăn mới hả?” Diệp Căng không nhiệt tình nhận lấy, lấy cái này phủ lên cái khác trên giường, “Với cái nhiệt độ như thế này quả thực đắp hai cái mền sẽ ấm hơn.”

Hướng Tần trợn to mắt, hoàn toàn ngây ngốc. Như vậy dường như cũng được—nhưng mục đích ban đầu của hắn là mình với Diệp Căng mỗi người một cái chăn đó…

Hắn kìm nén nửa ngày, nhưng không thể giải thích được. Diệp Căng nói lạnh đó. Nếu như vừa không có thân nhiệt của mình ủ ấm anh, lại chỉ đắp có một cái chăn thì chắc ngày mai Diệp Căng sẽ bị cảm. Hướng Tần đáng thương nằm xuống giường, sớm biết thì đã mua thêm một cái chăn nữa rồi.

Hướng Tần khi bị bệnh thì hầu như mọi cảm xúc đều được viết lên mặt, Diệp Căng nhìn thấy rõ ràng,vừa buồn cười nhưng cũng vừa có chút chua xót.

Bạch nguyệt quang hắc nguyệt quang gì đó, sớm muộn gì cũng khiến hắn thông suốt.

“Em đi đánh răng rửa mặt đây, anh Tần đợi em nha.”

Hướng Tần “ò” một tiếng, cũng không biết đợi Diệp Căng để làm gì. Nhưng hắn cũng cố nén cơn buồn ngủ, cố gắng tỉnh táo chờ Diệp Căng quay lại.

Diệp Căng nhanh chóng rửa mặt, anh mặt bộ đồ ngủ mà trước đó Hướng Tần đã mặc, cũng không đi ngủ ngay. Mà lại cầm nhiệt kế rồi ngồi xuống bên giường, lắc lắc thủy ngân bên trong. Cổ áo ngủ của Hướng Tần rất lỏng, Diệp Căng đè cánh tay hắn lại, dễ dàng đưa hai ngón tay vào, đặt nhiệt kế vào trong nách của hắn.

“Đừng có nhúc nhích nha, kẹp chặt vào.”

Lúc thu tay lại, anh vô tình đυ.ng trúng chỗ không nên đυ.ng, Hướng Tần trực tiếp run rẩy cả người, rầu rĩ nhìn anh. Có lẽ là buồn ngủ đến phát ngốc nên quên cả đỏ mặt.

Diệp Căng giúp hắn chỉnh lại cổ áo, giọng trêu chọc: “Hình như da của anh Tần rất nhạy cảm?”

Đầu óc mơ hồ của Hướng Tần lập tức nghĩ, nhạy cảm hả?

Hẳn là không nhạy cảm bằng da của Diệp Căng, xoa xoa nhẹ cổ tay cũng có thể đỏ lên.

Hắn nằm trên ngối, Diệp Căng ngồi bên mép giường, hai người cứ yên tĩnh như vậy mà nhìn nhau. Mãi đến khi mí mắt của Hướng Tần không nhướng nổi nữa mà muốn dán cả vào nhau, Diệp Căng mới vỗ vỗ tay hắn: “Cố thêm chút nữa, tầm hai phút thôi.”

“Được—”

Đo trọn năm phút đồng hồ , Diệp Căng mới lấy nhiệt kế ra nhìn— 37,9 độ. Tuy là không giảm nhiều lắm, nhưng cũng chỉ là sốt nhẹ thôi.

“Đợi ngày mai xem có khỏe hơn không, nếu như thân nhiệt vẫn cao như vậy thì uống thuốc.”

Hướng Tần khó chịu nói được: “Ngủ ngon.”

Diệp Căng nằm xuống phía bên kia của giường: “Ngủ ngon.”

.

Sáng hôm sau, Diệp Căng lại bị đánh thức bởi chuông điện thoại. Là điện thoại của Hướng Tần— Chung Bất Vân gọi đến, nhưng Hướng Tần vẫn chưa tỉnh. Diệp Căng sờ vào trán hắn, vẫn còn hơi nóng.

Vốn dĩ Diệp Căng không định bắt máy, nhưng anh nhấn tắt tiếng chưa bao lâu thì Chung Bất Vân lại gọi đến. Sợ có chuyện gấp nên Diệp Căng nhận cuộc gọi, nhưng câu đầu tiên là tự giới thiệu, tránh việc Chung Bất Vân nói về vấn đề riêng tư nào đó: “Chào anh, em là Diệp Căng.”

“…” Chung Bất Vân: “Hai người… đêm qua ở cùng nhau?”

Diệp Căng ăn ngay nói thật: “Hôm qua anh Tần phát sốt, em đến đưa thuốc cho anh ấy, mà tối đến trời mưa to quá nên em không về.”

Chung Bất Vân tặc lưỡi: “Ok, anh cũng không có chuyện gì, hai đứa nghỉ ngơi cho tốt, tiện thể giúp anh nói với Hướng Tần một tiếng, tiệc tối ngày mai đừng có đến trễ.”

“….Được.” Diệp Căng hơi nhướng mày, tiệc tối gì đây?

Không có chuyện trùng hợp vậy đâu nhỉ?

Diệp Căng còn chưa kịp nghĩ nhiều thì lại nhận được cuộc gọi từ điện thoại của mình— là cảnh sát Đàm gọi đến.

Cảnh sát Đàm cho biết sau khi nhận được thông tin từ cảnh sát quận Chiêu Hòa, có một người không rõ danh tính để lại một mẫu giấy trước cửa nhà của Diệp Căng. Nội dung đại khái là, muốn biết nguyên nhân cái chết của bố mẹ không, muốn biết thì tám giờ hôm qua đến ngoại ô phía Nam gặp nhau.

Diệp Căng chợt tỉnh táo.

Cái cách lập lờ đánh lận con đen tối hôm qua của Hướng Tần thật sự đã giúp cho cảnh sát điều tra ra được một chút thông tin.

Nếu như là mẫu giấy ban đầu thì e là không tra ra được gì cả. Trên tờ giấy không ghi tên cũng không để họ, cho dù là báo cảnh sát thì cũng sẽ bị coi như một trò đùa. Nhưng chỉ cần nhắc tới Diệp Ôn Triết, cũng chính là tên của bố Diệp Căng, mà còn nói về vấn đề liên quan tới cái chết của ông ấy, thì chắc chắn sẽ được chuyển qua cho cục cảnh sát hình sự. Suy cho cùng vụ tai nạn xe của Diệp Ôn Triết và vợ ban đầu là vụ quận Chiêu Hòa cử cảnh sát đến.

Sau khi điều tra thì phát hiện có hai người lén lén lút lút lẻn vào đơn nguyên, sau khi kiểm tra xong mẫu giấy có còn ở đó không thì lại lén la lén lút rời khỏi, là công nhân của công trường xây dựng công trình Nhất An. Nhưng hôm nay phía cảnh sát chưa liên hệ với bọn họ, những công nhân khác nói rằng cả đêm hôm qua bọn họ không có quay về.

Diệp Căng khẽ cau mày… Công trình Nhất An?

Cảnh sát Đàm hỏi: “Cậu chưa từng thấy mẫu giấy đó à?”

Diệp Căng liếc nhìn Hướng Tần đang nằm bên cạnh: “Hôm cháu rời trường học, vừa về đến tiểu khu là bị bạn gọi đến kêu đi rồi, tối qua cháu không về.”

Thật ra không phải vừa đến tiểu khu, mà là vừa ra khỏi thang máy. Lỡ như Hướng Tần gọi đến muộn một chút, khả năng cao là anh sẽ đi theo mẫu giấy đó, lúc đó mà xảy ra chuyện gì thì cũng không biết. Đương nhiên anh cũng biết đó là cái bẫy, nhưng tiếc đứa trẻ thì không bắt được sói*, nên luôn phải muốn chiến một trận.

(*) Raw 舍不得孩子套不住狼: Muốn bắt được sói thì phải mang đứa trẻ ra làm mồi nhử, nếu thương tiếc nó thì sẽ không bắt được sói. Ý chỉ khi muốn đạt được mục đích nào đó thì phải trả cái giá tương đương.

“Lúc còn sống bố mẹ cậu có giao thiệp gì với bên công trình Nhất An không?”

Diệp Căng suy nghĩ rất lâu: “Không rõ lắm, nhưng hình như bọn họ từng nói với nhau chuyện công trình gì đó.”

Đây là nói dối, thật ra bố mẹ anh chưa từng bàn đến. Nhưng hết cách, chuyện này cần phải được đều tra sâu vào.

Trong khoảng thời gian trước khi bố mẹ mất, bầu không khí của họ lúc nào cũng lo lắng căng thẳng, dù không biểu hiện ra mặt, nhưng mỗi lần video call với họ thì Diệp Căng đều có thể cảm nhận được có gì đó không ổn.

Ban đầu anh chỉ nghĩ có lẽ do việc kinh doanh trong nhà xảy ra chút vấn đề, cũng không nghĩ nhiều. Nhưng bây giờ nhớ lại, trước khi bố mẹ qua đời một tháng, mẹ có hỏi anh có muốn ra nước ngoài du học không.

Dù chỉ là một câu hỏi thuận miệng thôi… Nhưng tất cả đã sớm được dự liệu rồi.

“Được, tôi hiểu rồi.”

Cảnh sát Đàm nghiêm nghị nói: “Khoảng thời gian này cậu cố gắng đừng ở một mình, tốt nhất là ở chung với bạn bè, mặc kệ tối qua ai đã thả cái móc câu cho cậu, cậu cũng đừng nắm lấy. Và nhất định, nhất định phải liên lạc với chúng tôi đầu tiên, biết chưa?”

Diệp Căng bình tĩnh thở đều: “Biết rồi ạ.”

Cảnh sát Đàm: “Được rồi, xin hãy tin tưởng chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ phơi bày sự thật của vụ án này, có gặp phải chuyện gì cũng đừng kích động.”

Diệp Căng đáp lại, hai tiếng ‘bíp bíp’ vang lên, sau đó cuộc gọi đã được ngắt. Anh nhắm mắt lại, vừa định nằm xuống thì phát hiện Hướng Tần đã mở mắt rồi, đầu thì đang nghiêng qua nhìn anh.

Anh hỏi: “…Anh Tần thức dậy hồi nào đó?”

Hướng Tần thành thật nói: “Thức lúc cảnh sát nói đến công trình Nhất An.”

Diệp Căng buồn cười: “Nghe lén mà không giả ngủ luôn à?”

Thật ra đây cũng không tính là nghe lén, dù sao thì Diệp Căng cũng đâu có tránh mặt ai khi nghe điện thoại đâu, nhưng cứ muốn trêu chọc hắn thôi.

Hướng Tần mím môi dưới, quả thực đúng là hắn cố ý nghe, nếu không thì hắn đã nhắc nhở Diệp Căng mình đã thức rồi.

Hắn lặng lẽ thay đổi chủ đề, cũng coi như là đã biết nhưng vẫn cố ý hỏi: “Dạo gần đây cậu sẽ gặp nguy hiểm phải không?”

Diệp Căng hơi dừng lại: “Không cần lo lắng đâu, cảnh sát Đàm nói vậy chỉ để đề phòng lỡ có chuyện thôi.”

Hướng Tần do dự, nhỏ giọng nói: “Nhưng ông ấy nói rất nghiêm túc, còn dặn cậu đừng ở một mình nữa.”

Diệp Căng cảm giác như hắn chưa nói hết ý mình: “Cho nên?”

Hướng Tần căng thẳng nắm tay lại: “Trước mắt cậu có thể đến chỗ tôi ở một khoảng thời gian.”

“….” Diệp Căng không bất ngờ khi nghe câu trả lời, “Nếu như em gặp nguy hiểm, vậy người ở cùng với em cũng sẽ gặp nguy hiểm theo—”

“Không đâu.” Lần đầu tiên Hướng Tần ngắt lời Diệp Căng, nghiêm túc nói: “Tôi sẽ tự lo cho an toàn của mình, càng không khiến cậu gặp nguy hiểm.”

Diệp Căng nhìn Hướng Tần chằm chằm, bên ngoài vẫn còn mưa, trong phòng một mảng im lặng. Hướng Tần thấp thỏm nghĩ, nếu như Diệp Căng không đổng ý, thì mỗi đêm hắn sẽ ở dưới lầu nhà Diệp Căng canh gác.

Trước đây không có ý nghĩ này, bởi vì hắn không hề biết nhà của Diệp Căng ở đâu, nhưng tối qua Bính Cường đã nói với hắn rồi.

Diệp Căng thở ra một hơi.

Hướng Tần như thế, thật sự rất khó để người khác không thèm muốn mà…

‘Người khác’ đó khẽ cười một tiếng: “Vậy anh Tần đừng chê em phiền nha.”

Hướng Tần lắc đầu: “Không đâu, ban ngày tôi cũng không thường ở nhà, có rất nhiều việc… không làm phiền đến cậu đâu.”

Nói ra thì căn hộ này sang chảnh hơn nhà Diệp Căng một chút, hệ thống an ninh được bố trí mọi mặt, khu nhà mà người bình thường cũng không vào được.

Điều Hướng Tần sợ nhất… vẫn là sợ trong lúc kích động, Diệp Căng sẽ rơi vào cái bẫy nào đó đã được bày trước.

Bên ngoài vẫn đang mưa, Diệp Căng chơi lại trò cũ, tay chống ở hai bên người của Hướng Tần, dùng trán của mình áp vào trán của Hướng Tần. Còn cố ý dừng lại vài giây, hơi thở ấm áp phả vào mặt Hướng Tần.

Mặt Hướng Tần căng thẳng đến nổi mắt tịt hai mắt lại, hai tay duỗi thẳng, dừng luôn việc thở.

Diệp Căng bật cười.

Sao mà giống như một cậu trai nhà lành đang bị ép ngủ vậy.

“Anh Tần có biết là trong tình huống nào mới nhắm tịt hai mắt lại giống anh bây giờ không?”

Diệp Căng thong thả nói: “Có lúc hôn mới sẽ như thế thôi.”

Hướng Tần lập tức mở mắt. Trái tim hắn tê rần một lúc lâu theo âm đuôi kéo dài của Diệp Căng, chớp mắt vài cái nhưng vẫn không kiềm được sự ửng đỏ trên gường mặt.

“Nhiệt độ trên trán hình như bình thường lại rồi.” Diệp Căng tốt bụng tha cho hắn, giúp hắn kéo chăn lên, “Ngủ thêm chút nữa đi?”

Cuối cùng hắn cũng thở lại bình thường được rồi: “Được…”

Nói là ngủ thêm chút nữa, hai người đều che giấu tâm tư của mình, một tiếng rưỡi vẫn chưa đi gặp Chu Công được nữa.

Diệp Căng vẫn đang nghĩ về vụ tai nạn của bố mẹ, sau này có lẽ anh sẽ có một chuyến xa nhà, đi đến quê của tài xế gây ra tai nạn xe – Hứa Đông Thành. Còn về công trình Nhất An kia…. có thể điều tra sau.

Nhưng có một chỗ rất kì lạ, người đã để lại mẫu giẩy ở trước cửa nhà anh, tại sao lại làm như vậy?

Vốn dĩ vụ tai nạn xe này được xếp vào dạng ngoài ý muốn, nhưng vì có mẫu giấy nên trực tiếp khiến vụ án trực tiếp đâm chết này có nội tình, nói không chừng chính là mưu sát—

Làm việc này không phải quá thừa thãi sao?

Tất nhiên Diệp Căng không biết Hướng Tần nhúng tay di hoa tiếp mộc trong đó.

Trong lòng có chút khó chịu, anh tìm đại một đề tài nào đó, dời sự chú ý của mình: “Tối qua xem hết phim anh Tần ngủ có gặp ác mộng không?”

Hướng Tần hơi ngớ ra: “…Có.”

Nhưng gặp một cơn ác mộng không liên quan gì đến phim đó.

Không biết đã bao nhiêu lần hắn mơ thấy Diệp Căng đứng ở mép của một tòa nhà cao tầng, đột nhiên xuất hiện một bàn tay, đẩy nhẹ một cái. Diệp Căng giống như một con bướm bị gãy cánh, tùy ý để gió thổi đi… Rồi rơi xuống trên nền đất lạnh lẽo trước mắt hắn, một mảng máu tươi đầm đìa.

“Anh Tần đừng sợ.”Diệp Căng trêu anh như dỗ một đứa trẻ, anh vỗ vỗ lên chăn, “Em ở cùng anh.”

Hướng Tần không có phản ứng giống như trước, mà chỉ lẳng lặng quay đầu, hai mắt đỏ bừng.

Ngoài cửa sổ mưa vẫn rơi tí tách tí tách, thời tiết ngày hôm đó hoàn toàn trái ngược với hôm nay, ánh nắng chói chang, trời xanh mây trắng, chim hỉ thước trên cành cây đang hót vang bài ca chết chóc.

Có lẽ Hướng Tần mãi mãi sẽ không nói cho Diệp Căng cảnh tượng của cơn ‘ác mộng’ đêm qua mình mơ thấy, chính hắn đã trải qua… đó là cơn ác mộng mà hắn không thể nào thoát khỏi.

Diệp Căng không hề nhận thấy được.

Anh nhớ tới cuộc gọi từ Chung Bất Vân: “Đúng rồi, vừa rồi Chung Bất Vân có gọi đến, nói là buổi tiệc tối mai anh đừng có đến muộn.”

Hướng Tần lập tức tỉnh táo: “… Anh ấy chỉ nói vậy thôi à?”

Diệp Căng: “Không thì sao?”

Hướng Tần nhìn vẻ mặt của Diệp Căng, hình như không có chuyện gì hết, hắn lập tức thở phào một hơi. Nếu Chung Bất Vân lỡ miệng nói cái gì đó với anh, vậy coi như xong đời.

Hắn không đến buổi tiệc tối đó với tư cách là khách mời, mà là một người biểu diễn tranh cát— đây là một trong những công việc của hắn.

Thật ra Diệp Căng nghĩ không biết ngày mai mình với Hướng Tần có đến cùng một nơi không, Hướng Tần là một phú nhị đại, gia đình có làm ăn với nhà họ Liễu thì cũng là chuyện bình thường.

Có điều cũng chưa chắc chắn, nên không báo cho hắn biết trước, nếu như ngày mai có thể chạm mặt thì cũng coi như cho Hướng Tần một bất ngờ.

Tác giả có lời muốn nói:

Tần chó bự: Đυ.ng mặt thiệt thì không phải kinh hỷ mà là kinh hãi á, QAQ