Mỹ Nhân Tâm Cơ Luôn Muốn Quyến Rũ Tôi

Chương 12: Nhỏ nhặt

Tửu lượng của Hướng Tần cũng không tốt, nhưng hắn uống ít nhất, bây giờ chỉ có hơi hơi say, đầu óc thì vẫn còn rất tỉnh táo.

Nhưng trong một thoáng, hắn nghi ngờ bản thân có phải là say quá nên mới xuất hiện ảo giác đẹp như vậy không.

Diệp Căng đang chủ động muốn hắn cõng…

Diệp Căng khi say rượu cứng đầu hơn bình thường rất nhiều, mong muốn cái gì, muốn làm cái gì, đều sẽ không do dự nói ra.

Hắn hỏi lại lần nữa: “Có được không?”

“—Được.”

Hướng Tần nắm chặt tay, sau đó khom lưng đón lấy cánh tay đang dang ra của Diệp Căng, nâng dưới nách nửa đỡ nửa ôm.

Sau đó xoay người lại, để Diệp Căng nằm trên lưng mình.

Diệp Căng với lên một chút, không nhảy lên được, bèn mang theo giọng mũi, híp mắt nói: “Lên không được…”

Yết hầu ở cổ hắn trượt lên trượt xuống mấy lần, mới làm Hướng Tần hạ quyết tâm nâng đùi của Diệp Căng lên, vững vàng đứng dậy.

Diệp Căng tiện đó ôm lấy cổ hắn, ghé vào tai hắn thì thầm: “Em ôm chặt rồi.”

Hướng Tần: …

Cứu tôi với!

Gần quá rồi.

Hơi thở ấm áp của Diệp Căng tựa như lông vũ cứ gảy bên tai hắn, vừa ngứa vừa mềm mại.

Đôi tay bình thường xinh đẹp kia dùng để vẽ tranh kia giờ phủ trước ngực hắn, lần mò khóa kéo áo khoác hắn.

“Diệp Căng—” Hắn muốn nói, có thể quay mặt qua hướng khác được không, đừng có hướng vào cổ nữa… Hắn thật sự không nhịn được.

Mặc dù là người hắn thích nhiều năm, nhưng trước giờ không có cơ hội tiếp xúc làm quen, vất vả lắm mới đến gần được một chút, nhưng vừa gặp lại là kiểu thân mật kí©ɧ ŧɧí©ɧ như này…

Gần như trong tích tắc đã khơi dậy khát vọng thầm kín mà hắn chôn giấu trong tận đáy lòng.

Hắn không muốn đυ.ng chạm tới Diệp Căng, nhưng có một số chuyện lý trí không thể kiểm soát được.

Diệp Căng ở phía sau mảy may không hề cảm giác được, cũng không biết Hướng Tần vừa đang phiền muộn, vừa cảm thấy may mắn vì áo khoác hôm nay mặc khá dài, có thể che đi những phản ứng không nên có.

Hướng Tần hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn không đẩy ra, hắn vẫn để tư thế thân mật hiện tại, vững vàng đi về hướng Đại Nam Sơn.

Gió lạnh mùa đông quả là biết thừa cơ.

Từ cổ tay áo, ống quần, thậm chí là cổ áo đều bị gió luồng từ đó vào cơ thể, mà hiện giờ thân nhiệt Hướng Tần lại nóng lên.

Đặt biệt là sau lưng chỗ được Diệp Căng dán lên, nóng cả một mảng, trong lòng cũng được an ủi mãn nguyện.

Sắp đến chung cư rồi.

Hắn bước đi vững vàng, nhưng bước chân ngày càng chậm lại.

Nếu như có thể, hắn hy vọng khoảnh khắc này có thể kéo dài thêm một chút.

Diệp Căng trên lưng đã lâu vẫn chưa lên tiếng, không biết có phải đã ngủ rồi không.

Hắn nghiêng đầu nhìn, không thấy mặt đâu, nhưng mái tóc rối lên vì bị gió thổi của Diệp Căng đã chạm vào môi hắn.

Cũng đủ làm tim hắn loạn nhịp rồi.

—— Mặc dù trước đó cũng đã loạn đến rối tinh rối mù.

“Đinh—”

Thang máy dừng ở tầng một, Hướng Tần cõng người bước vào, còn có hàng xóm cùng tòa bước vào chung.

Hắn có thể cảm nhận được mấy người hàng xóm đang nhìn vào Diệp Căng trên lưng hắn… Hết cách rồi, trước giờ vẫn luôn như vậy, Diệp Căng đi đến đâu cũng thu hút được ánh mắt của mọi người.

Người thích anh rất nhiều, Hướng Tần chẳng qua chỉ là người kín đáo nhất trong rất nhiều người đó thôi.

Hắn lặng lẽ nghiêng đầu, có thể nhìn thấy bóng dáng của anh thông qua gương thang máy, lẳng lặng nhìn người trên lưng mình.

Thật sự là ngủ rồi… mắt Diệp Căng nhắm nghiền, hàng mi đen dài phủ lên bóng mờ mềm mại.

Lại “Đinh—” tiếng nữa.

Đến tầng chín rồi.

Có lẽ là bị tiếng thang máy làm phiền đến, Diệp Căng ôm chặt cổ hắn, ưỡn người, sau đó động đậy mặt, trực tiếp vùi thẳng mặt vào bên cổ Hướng Tần.

Hướng Tần sững sờ tại chỗ.

Thậm chí hắn còn có thể cảm nhận được đôi môi ấm áp nhưng mềm mại của Diệp Căng kề sát vào vùng da dưới tai mình.

May là cửa được khóa bằng vân tay, Hướng Tần nhanh chóng mở bằng một tay, đèn còn chưa kịp bật thì đã thả anh lên giường trong phòng ngủ, sau đó giống như bỏ trốn chạy vào phòng tắm.

Hắn vỗ vỗ lên gương mặt đỏ bừng của mình, bình tĩnh được nửa phút rồi mới đi ra mở điều hòa lên, sợ Diệp Căng bị lạnh.

Có cần cởi đồ ra không?

Hướng Tần hơi do dự, vẫn là lo lắng Diệp Căng ngủ sẽ không thoải mái nên giúp anh lần lượt cởϊ áσ cùng quần ngoài ra—

Hướng Tần cứng đờ cả người.

Diệp Căng chỉ mặc một chiếc quần tây, vốn không mặc cái thứ gọi là quần giữ ấm.

Hắn cố hết sức để dời tầm mắt mình, tay dừng lại ở trên chỗ cởi ra một nữa cũng không ổn, mà mặc lên lại cũng không ổn.

Cuối cùng vẫn cắn chặt răng, nhắm mắt lại nhanh chóng cởi ra rồi nhét Diệp Căng vào ổ chăn.

Đừng hỏi tại sao không mặc đồ ngủ cho anh.

Câu trả lời là kiềm chế không được.

Trong phòng tắm, tiếng nước dần nổi lên.

Cảm giác ngà ngà say của Hướng Tần đã sớm tiêu tan rồi, trong đầu giờ chỉ toàn hình ảnh chân của Diệp Căng lúc nãy thấy qua.

Hắn không muốn nhớ lại, xúc phạm anh quá… nhưng mà chỉ cần nhắm mắt lại, thì hình ảnh vừa rồi lại không buông tha.

Sau khi tắm xong, hắn chỉnh điều hòa đến nhiệt độ thích hợp, sau đó ôm chăn ra sô pha ở phòng khách để ngủ, chăn còn không dài qua nửa người hắn.

Nhưng không thể ở lại trong phòng ngủ nữa, hắn thật sự không muốn để cho Diệp Căng biết tâm tư thầm kín của mình, có thể sẽ sinh ra gánh nặng, hoặc là dần dần tạo ra khoảng cách.

Trước tiên không nói đến Diệp Căng có thích đàn ông hay không, cứ cho là thích… vậy thì người đó cũng không phải là hắn.

Phải là một người ưu tú như Diệp Căng, có thể đứng ngang hàng với anh.

Người đó có thể có nhiều đề tài chung để nói với Diệp Căng, cùng chung chí hướng, là người mà cho dù có nói chuyện cả đời cũng sẽ không thấy nhàm chán hay tẻ nhạt.

Hắn quá cứng nhắc, không thú vị, cũng không thể cho Diệp Căng một cuộc sống thật tốt.

Hướng Tần chậm rãi chớp chớp mắt, có chút khó chịu.

Nhưng cũng không phải là khó chấp nhận.

Diệp Căng có thể bình an hạnh phúc là tốt rồi.

Sớm ngày bước ra khỏi bóng ma, tránh khỏi trắc trở, rồi lại chậm rãi sống một cuộc đời dài và thú vị.



Hướng Tần mơ mơ màng màng nằm co ro trên sô pha, gặp phải một cơn ác mộng nho nhỏ.

Giấc mơ vừa bắt đầu, thì lại có thứ gì đó đang chọc vào hắn, hình như thấy hắn không có phản ứng gì nên cứ tiếp tục chọc chọc.

Hướng Tần mơ màng mở mắt ra.

Diệp Căng – người lẽ ra đang nằm trên giường, giờ đây đang ngồi xổm trước sô pha, nhìn chằm chằm vào hắn, tay vẫn còn đang chọc vào hắn.

“…Sao vậy?”

“Lạnh.” Diệp Căng mím môi, “Sao anh không nằm ngủ cùng em dạ… Em hôi lắm hả?”

“…” Hướng Tần chớp chớp mắt, thôi xong.

Lại tới nữa.

Cũng giống như cái đêm ở nhà hàng Âu, Diệp Căng vốn dĩ đã ngủ say đột nhiên tỉnh dậy, mang theo men say làm ra một số chuyện khiến hắn không đỡ nổi.

Diệp Căng vẫn đang hỏi, giọng rầu rĩ: “Sao lại không cho em ôm?”

Hướng Tần xoa xoa ấn đường, trong đêm tối mang người trở về phòng ngủ, dỗ anh mặc đồ ngủ cả nửa ngày mới dám nằm ngủ kế bên Diệp Căng.

…Đã dày vò, mà lại có chút vui vẻ.

Mà Diệp Căng cũng không ngủ luôn, mà lại tựa vào cổ hắn nói gì đó: “…”

Hướng Tần đơ toàn tập.

Một đêm khó ngủ.

Diệp Căng ngủ thẳng một giấc rồi tự tỉnh lại.

Anh vỗ vỗ bên cạnh – trống không.

Trên giường chỉ có một mình anh, ga giường bên cạnh lạnh lẽo không có hơi ấm, không biết là do thức sớm hay vốn dĩ tối qua không ngủ trên giường.

Anh xoa nhẹ ấn đường, hình như tối qua mơ thấy một giấc mơ.

Là một giấc mơ không được đẹp lắm.

Cụ thể ra sao thì không nhớ rõ, nhưng ấn tượng sâu sắc nhất là trong mơ trên tay anh cầm con dao, đang hướng tới đâm cái gì đó, rồi đột nhiên xuất hiện một bàn tay, cầm lấy lưỡi dao của anh—

Máu từng giọt từng giọng rơi xuống đất, anh muốn ngẩng đầu lên, nhưng làm gì cũng nhìn không rõ hiện trường trước mặt.

“Anh Tần?”

Căn hộ yên tĩnh quá, Diệp Căng tạm gác cơn ác mộng rối ren sang một bên, gọi Hướng Tần, nhưng không nhận được phản hồi.

Anh xuống giường xỏ dép đi trong nhà rồi mới thấy cạnh giường có dán một tờ giấy ghi chú:

—— Hôm nay có công việc, tôi đến công ty rồi. Đồ ăn ở trên bàn, hâm nóng một chút rồi hẳn ăn, bốn giờ tôi về. Hướng Tần nhắn.

Chữ của Hướng Tần không tính là quá đẹp, nhưng rất nắn nót.

Chữ cũng như người, trông có vẻ cực kì nghiêm túc.

Chắc là viết xong rồi mới nhớ ra, Hướng Tần viết thêm một câu nữa:

—— Mật khẩu căn hộ là 170921.

Hướng Tần còn hết sức quy tắc mà viết thêm dấu chấm câu.

Thận trọng đến dễ thương.

Diệp Căng bất giác mỉm cười, đáp lại một câu ở ngay bên dưới:

—— Ok anh Hướng, buổi chiều em còn phải đi làm gia sư, năm giờ mới về.

Anh viết xong rồi mới thấy cảnh tượng này thật thú vị.

Sao mà lại giống như cuộc sống thường ngày của đôi vợ chồng nhỏ vậy nè…

Diệp Căng lắc đầu, ném cái suy nghĩ kỳ lạ này đi, xỏ dép đi vào bếp.

Lúc này anh mới để ý thấy mình đang mặc bộ đồ ngủ của Hướng Tần.

Anh không nhịn được cười khẽ.

Có tiến bộ.

Lần trước đến cái áo sơ mi dính rượu còn không dám cởi, lần này lại dám cởi cả quần.

Trên bàn ăn có cái l*иg bàn, Diệp Căng mở ra xem thử, một món mặn một món chay, tuy là đã nguội rồi, nhưng nhìn màu sắc thì trông rất ngon.

Kế bên còn một tờ giấy ghi chú:

—— Trong nồi có canh nóng, nhớ uống một bát đó.

Diệp Căng đi tới chỗ nồi canh, bên trong ninh khoai từ và xương, còn có mấy khúc bắp vàng.

Món canh này có lẽ trước khi đi Hướng Tần đã mở ra, không có dấu vết đã bị uống trước đó, là Hướng Tần đặc biệt hầm cho anh.

Lúc này đây nhiệt độ của canh đã không còn quá nóng nữa, âm ấm, vừa hay là nhiệt độ đủ để làm ấm cơ thể.

Anh lấy một cái bát nhỏ, múc đầy một bát, muỗng đầu tiên vào miệng đã khơi dậy nụ vị giác, rất dễ chịu.

Vì vậy anh cố ý viết lại một lời nhắn vào tờ ghi chú dán trên bàn:

—— Thơm ghê, tài nấu nướng đỉnh quá ta! Hoan hô anh Tần!

Viết xong rồi anh lại bị giọng điệu như dỗ trẻ con của mình chọc cười, tâm trạng vui vẻ ăn hai bát cơm.

Bây giờ là 12 giờ 10 phút trưa, việc gia sư 2 giờ chiều bắt đầu, tổng cộng hai tiếng rưỡi, đến 4 giờ rưỡi kết thúc.

Anh cần về ký túc xá một chuyến để lấy tài liệu cần thiết.

Đứa nhỏ kia của chủ thuê rất phiền phức, rồi còn khó dạy bảo.

Nó bị người nhà cưng chiều quá mức, không vui thì cáu kỉnh, học sinh cấp hai mười mấy tuổi rồi còn bởi vì trời lạnh mà không muốn đi học, nói không đi là không đi, ở nhà một cái là ở liền mấy ngày, mỗi lần như vậy chỉ có thể miễn cưỡng gỡ lại điểm một chút bằng cách học bù.

Nhưng chủ thuê trả anh rất nhiều tiền, Diệp Căng cũng có đủ kiên nhẫn để vật lộn với đứa nhỏ này.

Anh về trường để lấy tài liệu thì trùng hợp gặp được Liễu Án vừa đi ăn về.

“Anh dạo này…” Liễu Án chậc một tiếng, “Thành thật khai báo đi, có phải là anh đang hẹn hò với người đàn ông trong tranh chân dung đó không?”

Diệp Căng bình tĩnh thu dọn đồ đạc, sau đó nghĩ đến mối tình đầu từ miệng Hướng Tần nói ra—

“Đừng có nói bậy, người ta có bạch nguyệt quang rồi.”

Liễu Án cười phụt một tiếng: “Cái gì mà bạch nguyệt quang hắc nguyệt quang vậy, viết tiểu thuyết à? Anh ta có bạch nguyệt quang, vậy anh làm vết máu muỗi[1] là được rồi.”

Bao Ứng Nguyên đang ngủ mà bị tiếng ồn đánh thức nắm lấy lan can giường, đầu óc mơ hồ, nói: “Em tư ơi, cậu có thể lịch sự chút không, gì mà làm vết máu muỗi, khó nghe muốn chết, đó gọi là hoa hồng đỏ[2].”

[1] Vết máu muỗi

[2] Hoa hồng đỏ

Chú thích

Bao Ứng Nguyên được bạn gái soi sáng cho giờ đây xem thường trình độ văn hóa của Liễu Án, qua một lúc gã mới phản ứng lại: “Đợi chút, ai là hoa hồng đỏ của ai??”

Diệp Căng ôm tài liệu đã thu dọn xong, giơ tay đẩy đầu Bao Ứng Nguyên về lại ổ chăn: “Không có ai làm hoa hồng đỏ của ai hết, cậu lo ngủ tiếp đi.”

Liễu Án suy nghĩ một hồi, vẫn không hiểu được thái độ của Diệp Căng.

“Tối nay anh có về không?”

Diệp Căng đã đi đến cửa rồi, đáp một câu: “Có lẽ là về.”

Một tiếng “cạch”, cửa bị đóng lại, tiếng bước chân của Diệp Căng ngày càng xa.

Liễu Án tựa vào khung giường của Bao Ứng Nguyên, suy nghĩ sâu xa rồi nói: “Chắc chắn là anh hai có tâm sự.”

“Tôi nghe bạn gái nói là giới gay rất loạn… Không có tình yêu, chỉ có tìиɧ ɖu͙©.” Bao Ứng Nguyên cũng tỉnh ngủ rồi, vô cùng lo lắng, “Có khi nào em hai bị lừa không?”

Liễu Án suy nghĩ: “Đợi ngày nào đó tâm trạng anh hai tốt lên rồi thì kêu anh ấy giới thiệu cho chúng ta biết chút, kiểm tra xem, em nhìn người chuẩn lắm.”

.

Diệp Căng hoàn toàn không biết rằng bạn cùng phòng đều nghĩ anh cùng Hướng Tần bắt đầu yêu đương rồi.

Thực tế là bọn họ chỉ là mối quan hệ “tài trợ” thôi.

Chỉ là so với tài trợ thông thường thì có thân mật hơn tí.

Anh nhìn vào số dư tài khoản ngân hàng của mình rồi thở dài, vẫn không biết nên làm gì với số tiền này.

Nếu là một tuần trước, nói không chừng anh vẫn tiêu nó như một lẽ hiển nhiên, dù sao cũng không phải do anh trộm cướp gì, trái lại là do Hướng Tần chủ động đưa ra khoản tài trợ “vô điều kiện” này.

Nhưng nếu nói đến kết thúc hợp đồng đi… thì Diệp Căng lại không vui lắm.

Không có bản hợp đồng này thì anh và Hướng Tần còn lý do gì để tiếp tục liên lạc với nhau không?

Ngẫm nghĩ cả buổi trên đường, Diệp Căng đã sử dụng hai trăm nghìn nhân dân tệ này để mua một công cụ quản lý tài chính sẽ tạo ra lợi nhuận ổn định mà không bị thua lỗ, nhưng anh kiếm được ít tiền hơn.

Đợi nửa năm sau, anh trả lại cho Hướng Tần.

Tiền tiêu xài của sinh viên mỹ thuật quả thực rất cao, có rất nhiều chi phí lung tung, cũng như phí sinh hoạt, bình thường hay mua một số vật liệu đắt tiền.

Nhưng may là thu nhập từ việc làm thêm của anh đủ chống đỡ ở thời điểm hiện tại.

Cũng một tuần rồi anh chưa đến nhà hàng Âu, chủ nhà hàng rất tốt, khi nghe kể về chuyện lần trước thì nói với anh là cứ nghỉ ngơi mấy ngày đi, khi nào muốn đi làm thì đi.

Buổi biểu diễn đánh piano buổi tối tạm dừng hoạt động cũng không có vấn đề gì, cũng sẽ không tìm tay đánh piano khác.

Diệp Căng thường đánh piano vào mỗi tối thứ ba và thứ sáu, tuần sau anh phải tiếp tục lịch trình bình thường của mình, nếu không thì nghèo thật chứ không đùa.

“Điện thoại bạn reo kìa— điện thoại bạn reo kìa!”

Nhạc chuông này do mẹ anh lúc còn sống đặt, Diệp Căng vẫn luôn không đổi.”

Người gọi đến là Hướng Tần, sau khi Diệp Căng, Hướng Tần khẽ hắng giọng: “Cậu thức chưa?”

Hắn sợ Diệp Căng ngủ quên, nên mới gọi đến hỏi thử.

“Thức rồi, bây giờ đang trên đường đi dạy kèm.” Diệp Căng cười khẽ, “Canh rất ngon, đồ ăn cũng rất ngon, cảm ơn anh Tần đã chiêu đãi.”

“Không có gì—” Tai Hướng Tần có chút ngứa, “Buổi tối có muốn ăn món gì không?”

“Gì cũng được, nghe anh hết.”

Diệp Căng đã đến cổng tiểu khu của nhà chủ thuê, anh nhìn thời gian, vẫn còn mười lăm phút nữa, có thể nói chuyện với Hướng Tần một chút.

Vì thế anh ngồi xuống ghế dài bên cạnh bồn hoa, đột ngột hỏi: “Tối qua cực cho anh rồi. Em có nặng không?”

“Không nặng…” Hướng Tần ngẩn người: “Cậu nhớ chuyện xảy ra hôm qua à…”

“Em uống có tí rượu thôi.” Diệp Căng nhếch khóe môi, “Cực cho anh Tần cõng em về rồi.”

Anh nhớ lại: “Người cuối cùng cõng em chính là bố, lúc đó em tám tuổi.”

Hướng Tần “ồ”, không biết sao Diệp Căng lại nghe ra được một chút mất mác từ giọng của hắn.

Sau đó Hướng Tần trầm giọng hỏi: “Trừ chuyện đó ra… còn nhớ chuyện khác không?”

Diệp Căng suy nghĩ, tối qua khi nằm trên lưng Hướng Tần thì anh đã ngủ thϊếp đi rồi, tấm lưng Hướng Tần rộng lớn, mang lại cảm giác an toàn, lẽ ra sau đó thì anh không có tỉnh lại mới đúng.

Nhưng Hướng Tần hỏi vậy, hình như là anh đã làm gì đó rất mất mặt với hắn, hệt như tỉnh dậy rồi chối bỏ vậy.

Diệp Căng ngập ngừng hỏi lại: “Em còn làm ra chuyện gì thất lễ nữa sao?”

Hướng Tần bên kia đầu dây vô thức lắc đầu, lại nhận ra Diệp Căng không nhìn thấy được, sau đó điều chỉnh lại tâm trạng, nói: “Không có đâu.”

Quả thực là cũng không có gì, chỉ là cảm thấy lạnh rồi kéo hắn lên giường ôm ngủ thôi, còn nói một câu khiến tim hắn đến giờ vẫn đập nhanh không ổn định được.

Nhưng vì Diệp Căng không nhớ, nên hắn tự nhủ bản thân hãy quên đi, đừng có nghĩ nhiều.

Hắn chuyển đề tài không thành thạo lắm: “Có phải là cậu vào tiết dạy rồi không?”

Diệp Căng nhìn đồng hồ, còn khoảng bảy phút nữa: “Đúng là sắp rồi. Tối nay gặp nha anh Tần.”

“Tối nay gặp—”

Khi cúp điện thoại, Diệp Căng vẫn cảm thấy Hướng Tần có chuyện gì đó chưa nói hết.

Ở nơi anh không nhìn thấy được, Hướng Tần buông điện thoại, sau câu “tối nay gặp” nói thêm một tên gọi nữa: “Căng Căng…”

Tối nay gặp.