“——Sự sáng tạo là một quá trình chuyển động của bản thân, cho dù đó là sáng tác văn học, nhϊếp ảnh hay thậm chí là kiến
trúc, kể cả chúng ta, trước tiên là phải khiến bản thân mình cảm động, như vậy mới có thể dùng tác phẩm ấy đi lay động người khác…”
“Reng reng reng ——”
Trong chớp mắt những người ngồi ở dưới đã đứng lên hết rồi, người thì cầm sách, người cầm máy tính, có người thì đã quay người lại, đợi giáo sư lên tiếng.
Giáo sư Lương hiển nhiên đã quá quen rồi, ông đẩy kính, cười: “Hết tiết rồi, phải cho một bài tập về nhà thôi, không có bài về nhà thì chán lắm.”
Có người lập tức nằm xuống gào thét: “Không có chán đâu thầy!”
“Nhưng không có bài tập của mấy em thì tôi rất chán.” Giáo sư Lương bắt đầu thu dọn giáo án, “Quyết định trong vui vẻ vậy đi, nộp trước thứ hai tuần sau, lấy điểm kiểm tra cuối kỳ.”
Diệp Căng đợi những người khác cùng ra ngoài, Bao Ứng Nguyên muốn ngu người luôn rồi: “Bài tập lần này khó quá trời! Phác họa thì cũng thôi đi, đằng này còn yêu cầu có cả người với cảnh… Đây không phải là muốn mạng của chúng ta sao!”
Trình độ vẽ phát thảo của Dư Thuần chỉ dừng lại ở việc vẽ mấy cái lọ hoa thôi, cảnh là điểm trí mạng của cậu ta.
“Cứu tôi… Muốn tìm người vẽ hộ quá…”
Liễu Án đút tay vào túi quần: “Bỏ đi, giáo sư Lương có hỏa nhãn kim tinh đấy, đừng có quên lúc đầu ông ấy nói như thế nào, bài tập làm không tốt cũng không sao, nhưng mà nếu để ông ấy biết là bài đó không phải do chính mình vẽ thì tự chịu hậu quả.”
Tự chịu cái gì thì ai cũng hiểu hết, có ai mà muốn trượt môn đâu.
Diệp Căng bình tĩnh nhất: “Mấy người tranh thủ đi, đừng có để đến ngày cuối cùng mới vẽ.”
Sinh viên của Học viện Mỹ thuật đều có một cái tật chung, bài tập về nhà mà không đợi đến ngày cuối cùng thì không động bút.
Tình huống thường xảy ra là nguyên một đám nửa đêm mới lấy bài ra vẽ, hôm sau người chẳng ra người, quỷ chẳng ra quỷ mà nộp bài.
Bao Ứng Nguyên: “Học sinh giỏi xin đừng nói chuyện.”
Diệp Căng không chỉ là hotboy của khoa, mà còn là một sự tồn tại như thần đồng.
Trình độ các môn chuyên ngành hạng nhất, mà trình độ các môn văn hóa cũng không kém.
Cho dù năm nay anh không thi vào Học viện Mỹ thuật, thì cũng có thể thi vào những trường hàng đầu khác.
Trừ việc thành thạo dầu họa và phác họa, anh còn biết công bút[1], tranh thủy mặc, trình độ vẽ truyện tranh cũng giỏi.
[1] Công bút (工笔): Là lối vẽ tỉ mỉ, công phu và chi tiết, chú trọng vào kĩ thuật, bất cứ vật gì cũng có đường viền thậm chí cọng cỏ hay chiếc lá, rồi tô màu lên.
Lúc còn nhỏ, công ty bố mẹ bận rộn, không phải tăng ca thì là đi công tác, anh buộc phải học từ lớp học theo sở thích này sang lớp khác, cầm kì thi họa học một lượt.
Thời gian đó rất phiền não, thấy người lớn không ở bên cạnh mình, bản thân mình cũng không có thời gian để chơi.
Nhưng mà sau này dần dần hiểu chuyện rồi, mới nhận ra lợi ích của việc tích lũy kiến thức ngay từ nhỏ.
Bởi vì có tự tin rồi, sau này cho dù là đi trên con đường nào, dù là không có ai để nương tựa, thì cũng không quá hoảng sợ.
“Lão Diệp, cậu định vẽ cái gì vậy?”
Não Diệp Căng thoáng hiện lên hình ảnh của Hướng Tần.
Anh dừng lại một chút, cười mờ ám: “Định tìm một người mẫu. Cuối tuần tôi không ở với mấy người được rồi.”
Bao Ứng Nguyên với Dư Thuần còn đang gào thét, Liễu Án thì trầm ngâm: “Người đàn ông trong bức chân dung lần trước anh vẽ à?”
“Ừm.” Diệp Căng bình tĩnh thừa nhận.
Bây giờ Dư Thuần rất nhạy cảm với từ “đàn ông”, nghe thấy từ đó thì tai cậu ta giật giật: “Đàn ông gì? Người đàn ông của anh hai? Anh hai có đàn ông rồi?”
Diệp Căng: “…”
Anh có chút đau đầu, bây giờ người khác mà nhắc đến mấy chuyện liên quan đến yêu đương thì anh sẽ nghĩ đến Hướng Tần.
Ngay cả Bao Ứng Nguyên cũng xuýt xoa: “Cậu đang yêu à?”
Lần này Diệp Căng nhanh chóng trả lời: “Không.”
Dư Thuần thất vọng thở dài, vừa đá viên sỏi trên đường, vừa đi lùi: “Nếu như mà anh có người yêu rồi, thì anh phải công khai càng sớm càng tốt.”
“Tại sao?”
Dư Thuần nắm chặt tay: “Như vậy thì mấy em gái khóa dưới mới sớm ngày hết hi vọng, em thì lại bớt được một đối thủ cạnh tranh!”
Mà Diệp Căng thích con trai cũng vô dụng, anh thì không có đang hẹn hò, những người thích anh hết người này đến người khác như con thiêu thân.
Đấy, qua kỳ nghỉ Tết Nguyên Đán, trên chỗ ngồi của Diệp Căng có không biết bao nhiêu là quà tặng.
Nói đến đây, Bao Ứng Nguyên mới nhớ ra: “Tôi thấy cậu hai ngày nay không chơi game, cắt đứt quan hệ với ai kia rồi à?”
Dư Thuần: “Chặn luôn rồi.”
Diệp Căng: “Mấy người giản tán cái vụ chơi cp rồi à.”
Dư Thuần: “…Quên rồi.”
Liễu Án thấy vậy muốn nói, vẻ mặt trêu chọc: “Quên thật hay là vẫn còn tiếc đấy?”
Rốt cuộc là cũng mất khoảng thời gian hơn nửa năm, dù là hẹn hò qua mạng, nhưng cũng đã thật sự đặt tình cảm vào đó, còn có tặng quà qua lại cho đối phương.
Dư Thuần ai oán nói: “Bảo sao lần trước sinh nhật tôi, món quà hắn ta tặng tôi lại hợp ý đàn ông như thế… Cảm thấy bản thân người đó là nam vậy đó.”
“Hahahahahahaha ——” Bao Ứng Nguyên với Liễu Án cười hô hố không ngừng, “Tại cậu dễ lừa quá đó!”
Diệp Căng vừa nghe bọn họ ồn ào, vừa mở điện thoại xem tin nhắn.
Không có tin nhắn từ Hướng Tần gửi đến.
Không phải là hồi sáng đã đùa quá trớn đó chứ?
Diệp Căng ngẫm nghĩ một lúc, cảm thấy cũng chưa đến nổi như vậy.
Đoán chừng là hắn đang bận công việc ở công ty, sao mà có thể nhàn rỗi giống sinh viên như anh được.
Mà nói ra thì Hướng Tần có lẽ chính là CEO trẻ tuổi nhất mà anh từng gặp qua.
Cho dù là có bố mẹ làm chỗ dựa, nhưng ở độ tuổi này mà ngồi ở vị trí CEO thì cũng rất tài rồi.
Tuổi trẻ đầy hứa hẹn, đời tư trong sạch, đơn thuần lại ấm áp, tướng mạo cũng đẹp.
Người như vậy thì người theo đuổi hẳn rất nhiều mới đúng.
Nhưng với những điều điện như vậy mà Hướng Tần vẫn còn độc thân, còn không quên mối tình đầu của mình, đúng là chung tình[2].
[2] Gốc là 长情 (trường tình), có nghĩa là tình cảm bền chặt lâu dài với một người hay sự vật nào đó, là tình cảm duy nhất, mối quan hệ dài lâu sâu sắc (theo Baidu). Bạn nào biết rõ hơn về từ này thì góp ý giúp Mây nha.
Không thể phủ nhận rằng trong phút chốc ấy anh có chút ý nghĩ xấu xa, muốn dẫn Hướng Tần “hồng hạnh xuất tường”, để xem dáng vẻ loay hoay của hắn giữa tình mới và tình cũ…
Liễu Án đang đứng trước cửa ký túc xá, thấy Diệp Căng vẫn chưa đi vào thì quay đầu vỗ anh một cái: “Đang nghĩ gì vậy?”
Diệp Căng hơi khựng lại, trong lúc không để ý, bọn họ đã về đến ký túc xá rồi.
…Hừm.
Không biết dạo này bị làm sao, mà hễ gặp Hướng Tần là lại muốn bắt nạt hắn.
Quả thật cực kì giống một chú chó lớn mà anh nuôi khi còn bé, ôm trong lòng xoa thế nào cũng không cáu giận.
Đáng tiếc… sinh mệnh của chú chó đó chỉ có mười lăm năm, năm anh tốt nghiệp cấp hai đã mất rồi.
Sau đó thì anh không nuôi thêm động vật nhỏ nào nữa, tuổi thọ dài không giống nhau, bỗng nhiên sinh ly tử biệt thôi đã quá đau đớn rồi.
.
Những ngày chờ đợi kỳ nghỉ đông bao giờ cũng trôi qua rất chậm.
Diệp Căng với Hướng Tần đã ba ngày không gặp nhau rồi, nhưng vẫn có nhắn tin với nhau.
Hướng Tần rất ít nói, nhưng mỗi buổi sáng hay tối đều nói một tiếng ‘chào’.
Thỉnh thoảng Diệp Căng gửi tin nhắn cho hắn, căn bản là hắn đều trả lời trong vài giây.
Nếu như Diệp Căng yêu cầu hắn gửi tin nhắn thoại, thì cho dù tai hắn có đỏ đến mức nào cũng sẽ ngoan ngoãn nghe theo.
Có nhiều khi Diệp Căng thật sự sinh ra ảo tưởng rằng, không biết Hướng Tần có thêu dệt ra một mối tình đầu để lừa anh hay không, hay là hoàn toàn coi anh thành thế thân của tình đầu nên mới cầu được ước thấy như vậy.
Mãi đến tối thứ sáu, đã xảy ra một chút bão táp.
Ăn cơm tối xong, Bao Ứng Nguyên chạy ra rừng cây nhỏ trong trường học gọi video với bạn gái, Liễu Án cùng Dư Thuần đến sân thể dục chơi bóng rổ, đôi giày hôm nay Diệp Căng mang không phù hợp để chơi bóng rổ nên anh đã một mình về ký túc xá để thay đôi khác.
Kết quả là bị Hạ Gia Giai chặn ở dưới lầu ký túc xá.
Người này rõ ràng là vừa bước ra khỏi quán bar, trên người vẫn nồng nặc mùi rượu.
Hạ Gia Gia mở miệng nói: “Căng Căng…”
Diệp Căng suýt nữa ọe rồi.
Anh khéo léo nói: “Tôi vừa ăn tối.”
Hạ Gia Giai vẫn chưa hiểu: “Không phải là tôi đến tìm cậu để ăn tối…”
Diệp Căng chân thành nói: “Ý tôi là, cậu kêu như vậy làm tôi buồn nôn, vừa ăn tối xong mà nôn thì lãng phí lắm. Dạo này tôi hơi nghèo, đừng có hại tôi như vậy.”
Hạ Gia Giai đau lòng: “…”
Kể từ khi bố mẹ của Diệp Căng qua đời, những biểu hiện trời quang trăng sáng[3] mà anh thể hiện ra bên ngoài đã bị bóc ra, mỗi câu nói ra đều mang theo gai góc, hoàn toàn khác với dáng vẻ trước đây hắn thích.
[3] Raw: 风光霁月 (phong quang tễ nguyệt) nghĩa đen chỉ cảnh trời quang mây tạnh sau mưa, nghĩa bóng là chỉ con người có tấm lòng rộng lượng.
Nhưng về nhà hồi tưởng lại mấy ngày, thế mà gã vẫn không buông được.
“Tôi không biết là cậu bị làm sao… Nhưng mặc kệ cậu biến thành dáng vẻ nào, tôi cũng đều thích cậu…” Hạ Gia Giai lảo đảo bước về phía Diệp Căng, “Tôi có tiền, tôi cho cậu tiền—”
Gã sờ vào túi, không để ý đến những ánh mắt kỳ lạ của những sinh viên xung quanh, lầm bà lầm bầm những lời khiến người ta kinh tởm.
Ví dụ như ‘Có phải là cậu đã ngủ với tên kia rồi không?’, ‘Nếu như ngày đó tên kia không xuất hiện, thì cậu đã là của tôi rồi’ vân vân…
Diệp Căng suýt nữa bật cười rồi.
Nếu như ngày đó Hướng Tần không xuất hiện, có khả năng là đến giờ Hạ Gia Giai vẫn chưa xuất viện.
Anh lùi lại mấy bước, đi vào đại sảnh ký túc xá gọi điện thoại.
“Có phải chú bảo vệ không ạ? Có một tên biếи ŧɦái đột nhập vào tòa ký túc xá của tụi con, không phải sinh viên của trường, đúng vậy, chỗ này là tòa Minh Chí.”
Hạ Gia Giai: “…”
Hình như gã tỉnh rượu được chút rồi, dựa vào tường muốn nôn.
Vẫn chưa nôn ra được, lại nhớ ra đưuọc điều gì đó, quay người lại hỏi: “Tên tài xế mặc áo măng tô caro mấy ngày trước… Có phải do cậu tìm không?”
Diệp Căng vẫn còn nhớ đoạn nói chuyện với Liễu Án mấy ngày trước, Hạ Gia Giai với Lộ Nam bị người ta tạt nước bẩn lên người.
Hai tay anh đút vào túi áo khoác, nở một nụ cười nhẹ: “Chuyện đó rất không hợp với tác phong của tôi.”
Anh nói với âm thanh mà chỉ có hai người mới nghe được: “Nhưng bây giờ tôi cảm thấy loại chuyện công kích nhẹ nhàng này cũng không tệ, mất không tới một đêm, chắc mọi người trong làng đại học đều biết, Hạ Gia Giai – một nam thần chuyên ngành nào đó mượn rượu làm càn ở Học viện Mỹ Thuật…”
“—Sau đó đã bị bảo vệ ném ra ngoài.”
Hạ Gia Giai: “Ọe—“
Đôi mắt hắn đỏ bừng, giống như là đang kìm nén gì đó: “Diệp Căng… tại sao cậu, tại sao lại không chịu nhìn tôi… Nếu như chú…”
Lời nói của hắn bị cắt ngang bởi một tiếng chuông: “—Điện thoại bạn reo kìa! Điện thoại bạn reo kìa!”
Diệp Căng lùi lại một bước, cuối đầu xem người gọi đến, là Hướng Tần.
Anh chưa kịp nhận thì chú bảo vệ đã chạy đến: “Là người này sao?”
Diệp Căng: “Dạ đúng, là cậu ta. Không chỉ uống nhiều rồi làm càn, mà còn không muốn đi.”
Những sinh viên đứng xem xung quanh cũng lên tiếng: “Còn nói những lời bẩn thỉu nữa!”
“Chắc chắn là đi nhầm chỗ rồi, muốn đến ký túc xá nữ nhưng nhầm qua ký túc xá nam.”
“Lòng dạ mặt người dạ thú không đứng đắn như vậy…”
Bảo vệ rất quyết liệt, nghe vậy dứt khoát kéo Hạ Gia Giai, cưỡng chế dẫn hắn ra ngoài.
Hạ Gia Giai gắt gao cúi đầu, cũng không vùng vẫy, không biết là đang nghĩ cái gì.
Sinh viên đại học bây giờ toàn là những tuyển thủ lướt web với mạng 10G, không lâu sau, những bài đăng về việc Hạ Gia Giai say xỉn đã tràn lan khắp nơi, còn kèm theo ảnh ở hiện trường.
Hạ Gia Giai học ở trường Đại học Tài chính ở kế bên, người biết hắn không hề ít, gia thế cũng rất nhanh đã bị moi ra.
—— Ọe rồi ọe rồi, đừng trông mặt mà bắt hình dong nha…
—— Có phải là cậu ta crush Diệp Căng của chúng ta không?
—— Shhh… Tuy là tôi không biết Diệp Căng thích nam lay là thích nữ, nhưng người như Hạ Gia Giai thì tuyệt đối dame[4]!
[4] だ め (romaji: dame) nghĩa là không được.
——Đàn anh cũng coi thường cậu ta nhỉ, sắp viết hẳn hai chữ chán ghét lên mặt luôn rồi kìa.
—— Ha ha ha ha ha ha kể ra thì Diệp Căng học hai năm đại học rồi mà vẫn chưa yêu đương, chẳng lẽ là cậu ấy thật sự thích đàn ông à?
—— Bây giờ trên đời này thích đàn ông cũng không phải là chuyện kỳ lạ gì, không nói đến chuyện có nên hẹn hò hay không? Cậu ấy có thể đơn giản là không thích ai cả.
—— Một người lịch thiệp lễ độ như Diệp Căng mà yêu đương thì không biết sẽ có dáng vẻ như thế nào ha…
Diệp Căng chưa xem bài viết đó, là Liễu Án chụp màn hình lại cho anh xem, nhân tiện hỏi anh khi nào đến sân bóng rổ.
Anh nhớ đến cuộc gọi từ Hướng Tần, con ngươi khẽ động, trả lời Liễu Án, nói là có thể sẽ không đến.
Vừa chuẩn bị gọi lại cho Hướng Tần, thì anh lại nhận được một cuộc gọi đến, mà lần này không phải của Hướng Tần.
“Cảnh sát Đàm.” Diệp Căng hít sâu một hơi, “Có chuyện gì sao?”
“Chúng tôi nhận được báo án từ một người nặc danh, nói rằng người trong vụ tai nạn xe của bố mẹ cậu tên là Hứa Đông Thành, cậu đã nghe qua cái tên này bao giờ chưa? Bố mẹ cậu lúc trước từng có thù oán gì với người đó không?”
Diệp Căng nhắm mắt lại, hai giây sau mới thận trọng trả lời một cách chậm rãi: “Không có, chưa từng nghe qua.”
Cảnh sát Đàm thở dài, an ủi anh: “Được rồi, chúng tôi đang toàn lực điều tra người này, có thông tin chính xác sẽ thông báo với cậu.”
Sau khi cúp điện thoại, hồi lâu sau Diệp Căng vẫn chưa hồi hồn.
Vụ tai nạn xe nửa năm trước, cho dù là nhìn từ góc độ camera hay là người qua đường thì đều thấy hiện trường tai nạn chỉ là một vụ tai nạn ngoài ý muốn, tài xế gây nạn điều khiển xe khi say rượu, trong lúc sợ hãi thì chọn cách bỏ trốn.
Nhưng Diệp Căng không nghĩ thế.
Bởi vì trong báo cáo khám nghiệm tử thi cho thấy mẹ của anh cũng lái xe trong khi say rượu. Nhưng trên thực tế là mẹ anh không uống được rượu, trước giờ chưa từng uống giọt rượu nào.
Làm sao mà có thể trùng hợp như vậy, vừa hay hôm đó phá lệ uống rượu, sau đó lái xe trong tình trạng say rượu, lại gặp phải một người trong tình trạng giống vậy, bịch…
Tai nạn xe cứ vậy xảy ra.
Nửa năm nay, Diệp Căng cũng có điều tra xem hôm đó bố mẹ đã đi gặp ai, đã làm gì, nhưng mà cứ như tìm hoa trong sương vậy, chạm chẳng được.
Bên phía cảnh sát cũng không có tiến triển gì, người tài xế gây tai nạn giống như đã bốc hơi khỏi xã hội, không tìm thấy một chút dấu vết gì.
Sáu tháng, đủ để cho mọi thứ trời yên biển lặng, Trái Đất vẫn quay, những người ở lại cũng dần dần bắt đầu quên đi đôi vợ chồng ấy.
Nhưng ngày hôm nay đột nhiên lại xuất hiện một người báo án nặc danh, như một hòn đá lớn rơi vào mặt nước tĩnh lặng, làm dâng lên một làn sóng.
Điều này có nghĩa là… Cái chết của bố mẹ anh rất có thể không phải là một sự cố ngoài ý muốn.
Tay Diệp Căng có hơi run.
Hơi thở của anh vẫn chưa ổn định lại thì Hướng Tần đã lần nữa gọi đến.
Lần này anh bấm nhận cuộc gọi, âm thanh rất nhẹ: “Có chuyện gì sao hả anh Tần?”
Hướng Tần lắp bắp hai giây: “Không có gì, bây giờ cậu có ở trường không?”
Diệp Căng: “Có.”
“Vậy thì được, cậu nghỉ ngơi sớm chút.” Hướng Tần đầu bên kia do dự một chút, lại nói, “Ban đêm không an toàn, đừng ra ngoài nữa.”
Diệp Căng hơi ngẩn người.
Lời này của Hướng Tần hơi khó hiểu, Diệp Căng hỏi lại: “Bây giờ anh đang ở đâu?”
.
Ở cổng trường, xuyên qua cửa xe, Hướng Tần thấy Hạ Gia Giai đang bị bảo vệ lôi ra ngoài, hắn thở phào nhẹ nhõm.
Hắn bịa chuyện, nói: “Đang đi ăn đồ nướng với bạn.”
Diệp Căng hơi dừng một hồi lâu, Hướng Tần nghe thấy anh nói: “Vậy thì thôi, ngày mai gặp.”
Hướng Tần cuộn đầu ngón tay, ngập ngừng hỏi: “Cậu có đói không? Có muốn cùng nhau đi ăn chút gì đó không?”
Không ngờ tới là Diệp Căng đồng ý, kêu hắn gửi địa chỉ, anh sẽ qua đó.
“…”
Hướng Tần biết tâm trạng Diệp Căng không tốt nên mới hỏi như vậy, nhưng nếu sớm biết Diệp Căng thật sự muốn ra ngoài, thì hắn đã không nói là đang đi ăn với bạn rồi.
Hắn vội gọi cho Chung Bất Vân: “Em mời anh ăn khuya, tới không?”
Bên phía Chung Bất Vân rất ồn: “Tới chứ, gửi địa chỉ cho anh đi.”
Hướng Tần hơi do dự: “Còn nhớ chuyện lần trước em nói với anh không?”
Chung Bất Vân: “…Chuyện em giả làm cậu ấm trước mặt người trong lòng em đó hả?”
Hướng Tần ừ một tiềng: “Lát nữa cậu ấy cũng đến, anh đừng làm lộ.”
“Ok, đảm bảo diễn đến nơi đến chốn cho em luôn!” Chung Bất Vân vui vẻ nói, “Anh cũng dẫn người đến.”
Thương lượng xong, hai người nhanh chóng xác định địa chỉ của nhà hàng đồ nướng, Hướng Tần thì gửi định vị qua cho Diệp Căng.
Chung Bất Vân vội vã đến đó gọi món trước, vờ như bọn họ đã ăn rồi.
Sau đó Hướng Tần mới gửi tin nhắn cho Diệp Căng: Tôi đến đón cậu nhé?
Nghĩ một lát, hắn lại đổi thành ghi âm: “Chỗ tôi cách trường học không xa, tôi đến đón cậu nhé?”
Diệp Căng hình như là khá thích nghe giọng nói của hắn.
Kiểu như có vài chuyện nhắn tin không đồng ý, nhưng ghi âm thì có thể.
Không đúng.
Hướng Tần thu hồi lại đoạn ghi âm lúc nãy, điều chỉnh lại giọng điệu của mình: “Diệp Căng. Hiện giờ tôi cách trường cậu không xa, tôi đến đón cậu, có được không?”
Lần này chắc là được rồi đó.
Diệp Căng cũng rất thích mình cậu kêu tên của anh mà.
Diệp Căng trả lời lại rất nhanh.
—— Đổi cái xưng hô đi.
Hướng Tần bối rối một giây.
—— Kêu là Căng Căng.
Hướng Tần: “…!”