Lần trước khi qua cửa 2 Bích [Thị trấn Zombie], người gác cửa đã lái máy bay trực thăng tới đón người, không ngờ đến khi vượt qua 3 Bích, người gác cửa này lại lái máy bay trực thăng tới đón một lần nữa. Trực thăng đã trở thành phương tiện thường xuyên của Át Bích rồi.
Chắc đây là sở thích đặc biệt của Át Bích nhỉ?
Tiêu Lâu và Ngu Hàn Giang ngồi ở ghế sau nhìn nhau, cả hai đều không nói chuyện.
Trong khi đó Át Bích lại chủ động mở lời: “Lần này có tới hơn 85% số người khiêu chiến còn sống sót qua mật thất 3 Bích, ít nhiều cũng nhờ sự giúp đỡ của mấy người… Chỉ có điều, các anh giúp bọn họ qua cửa chưa chắc đã là chuyện tốt với những người đó.”
Ngoài cửa kính chỉ có không gian đen kịt, thành phố dưới chân đã hoàn toàn biến mất trong tầm mắt. Tiêu Lâu cười đáp: “Tôi hiểu ý của anh, trong thế giới thẻ bài, người khiêu chiến buộc phải học được cách để trở nên mạnh mẽ, không thể lần nào cũng dựa vào sự giúp đỡ của người khác để qua cửa được. Nhưng tôi cũng không nghĩ việc giúp đỡ bọn họ là chuyện xấu, ít nhất bọn họ cũng sống lâu hơn được mấy ngày, chưa biết chừng lại rút được tấm thẻ nào đó tốt, đi được xa hơn, đúng không?”
Tiêu Lâu không muốn xen vào việc của người khác, nhưng cũng sẽ không thấy chết mà không cứu.
Ngu Hàn Giang đồng ý với Tiêu Lâu: “Thầy Tiêu nói đúng, chúng tôi chỉ làm những việc mình nên làm, sau này bọn họ gặp phải chuyện gì, sống được bao lâu thì đều phụ thuộc vào vận mệnh của chính họ.”
Khóe miệng của Át Bích hơi giương lên: “Không có nhiều người khiêu chiến giống như hai vị.”
Ngu Hàn Giang nói sang chuyện khác: “Tại sao mật thất 3 Bích không có đánh giá vượt ải hoàn hảo? Trong thông báo chỉ bảo là thuận lợi qua cửa, chẳng nhẽ tỉ lệ người khiêu chiến còn sống phải lên tới 100% thì mới coi là qua cửa hoàn hảo sao?”
Át Bích nói: “Tôi sẽ giải thích cho hai người về chuyện này.”
Đúng lúc này, máy bay trực thăng bỗng hạ cánh xuống một sân bay lơ lửng trên trời, hai người lại nhớ tới không gian cá nhân bị bao phủ bởi lớp sương trắng xóa dày đặc kia. Át Bích khẽ giơ ngón tay lên, một màn hình lớn xuất hiện trước mặt bọn họ, trong màn hình là một ít tình tiết vụn vặt.
Trong màn hình đầu tiên, có một người đàn ông lôi kéo rất nhiều người dân tụ tập tại quảng trường trung tâm, sau đó gã đột nhiên vọt vào giữa đám người, mở nắp một cái bình màu xanh trông rất quen thuộc – [Virus Zombie] bắt đầu lây lan nhanh chóng, rất nhiều dân chúng xung quanh bị lây nhiễm, một thế giới vốn đang rơi vào khủng hoảng tài chính tự nhiên lại biến thành một thành phố Zombie cỡ lớn!
Người khiêu chiến kia đứng giữa đám Zombie, ý cười lộ ra trong lời nói: “Mật thất này dễ quá rồi, biến hết lũ người kia thành Zombie, mình đã tiêm vaccine từ trước chẳng phải sẽ thoải mái qua cửa sao?”
Trong màn hình thứ hai, những người khiêu chiến thành lập một nhóm trộm cắp, dựa vào hai thẻ [Áo choàng tàng hình] và [Chìa khóa vạn năng] lấy được trong phòng 3 Cơ, thừa cơ ban đêm không có người chạy vào cướp ngân hàng. Người phụ nữ dẫn đầu đắc ý nói: “Dù vật giá khi khủng hoảng tài chính có leo thang thế nào thì trong tay chúng ta vẫn có hơn trăm triệu, nằm thôi là qua cửa được. Quả nhiên là mật thất cấp C, quá đơn giản…”
Trong màn hình thứ ba, có hai người khiêu chiến mang theo vũ khí hạng nặng, trực tiếp xông vào khách sạn, gϊếŧ chết cô gái trực quầy lễ tân và chiếm cứ khách sạn, chúng cười cợt nói: “Về sau chỗ này sẽ thành địa bàn của chúng ta, có ăn uống có chỗ ở hết bảy ngày thì lại chẳng thoải mái quá?”
“Đại ca nói chuẩn, trong tay chúng ta có súng, ai dám tới gần, ha ha ha.”
Tiêu Lâu nhìn mà da đầu tê dại, hai tay buông thõng hai bên của Ngu Hàn Giang siết chặt lại.
Hóa ra là vậy.
Bảo sao trong thế giới này lại có tổ chức đặc biệt nhắm vào người khiêu chiến, vì ngay giữa những người khiêu chiến bọn họ cũng có những con sâu làm rầu nồi canh, dựa vào những thẻ bài rút được ngẫu nhiên trong từng ải mật thất để cướp bóc gϊếŧ người, không có việc ác nào là không làm được...
Vì để qua cửa, vậy mà dám phát tán virus Zombie ngay giữa quảng trường trung tâm, khiến toàn bộ cư dân trong thành phố lây nhiễm!
Vì để qua cửa, đêm đầu tiên đã mặc [Áo choàng tàng hình] đi cướp ngân hàng, thậm chí còn gϊếŧ ông chủ khách sạn, làm chim cắt chiếm tổ chim khách!
Bọn họ có còn là con người không?!
Đáy lòng Tiêu Lâu rét lạnh, tất nhiên những người này cũng có thể qua cửa, chỉ là thủ đoạn để vượt qua quá đỗi tàn bạo, bọn họ coi những người tự do trong thế giới này như những con kiến mà tàn sát…
Vì vậy, mật thất 3 Bích không có khái niệm “vượt ải hoàn hảo”.
Thế nào mới là hoàn hảo đây?
Tiêu chuẩn đánh giá trong lòng mỗi người không giống nhau.
Có lẽ đối với bọn họ, cướp ngân hàng, phát tán virus, chiếm cứ khách sạn cũng là cách để vượt ải hoàn hảo. Có lẽ bọn họ sẽ cảm thấy bản thân thật thông minh, dùng những thẻ bài rút được trong những mật thất trước để thoải mái qua cửa phòng 3 Bích.
Thực ra nếu Tiêu Lâu là dạng người tâm địa độc ác như thế thì có thể trực tiếp thả Lưu Tiểu Nguyên ra đi khắp nơi cắn người, thu về rất nhiều xác sống làm con rối, hành trình vượt ải cũng sẽ vô cùng thoải mái.
Nhưng anh không hề có ý định vượt ải như thế.
Dù sao trước mặt anh đều là con người, tuy bọn họ tới từ thế giới khác nhưng những người này cũng có tình cảm, có ý thức, có người thân.
Vì để sống sót mà giẫm đạp lên sinh mệnh của con người trong thế giới khác… những người khiêu chiến này thực sự điên rồi.
Tâm địa độc ác, biếи ŧɦái máu lạnh, những người khiêu chiến không có nguyên tắc này chính là sự uy hϊếp cực kỳ lớn với những người khiêu chiến khác.
Vì để qua cửa, bọn họ không từ một thủ đoạn nào.
Không do dự gϊếŧ dân bản địa, có lẽ cũng chẳng run tay khi gϊếŧ đồng loại của mình…
Thế giới mật thất này sẽ bóp méo lòng người.
Cũng may Tiêu Lâu và Ngu Hàn Giang vẫn còn giữ lý trí, sếp Thiệu cũng không có hứng thú gϊếŧ người, Tiểu Diệp Kỳ trải qua mật thất ác mộng nhưng vẫn giữ nguyên tâm địa ban đầu – thống nhất tam quan mới là nền móng kiên cố và vững chắc nhất để bốn người có thể cùng nhau đi tiếp.
Át Bích thản nhiên nói: “Thực ra có rất nhiều cách để vượt qua mật thất khủng hoảng tài chính này. Các vị đã lựa chọn cách vất vả nhất, nhưng các vị cũng chính là nhóm người khiêu chiến có tỉ lệ sống sót cao nhất từ trước đến nay.”
Trong màn hình, tên biếи ŧɦái phát tán virus Zombie chỉ quan tâm đến bản thân có qua cửa hay không, ngoại trừ những người dân trong thành phố bị lây nhiễm thì có rất nhiều người khiêu chiến cũng bị bất ngờ không kịp đề phòng mà lây bệnh. Cuối cùng chỉ có gã thoát khỏi mật thất, tất cả những người khác đều biến đổi thành xác sống, cả thành phố cũng biến thành địa ngục.
Những kẻ cướp ngân hàng thì vì ăn chia không đều mà xảy ra nội chiến, một kẻ trong đó đã ăn trộm một lượng kim tệ rất lớn trốn đi, mấy ngày tiếp theo những người còn lại đều chỉ lo tìm kẻ chạy trốn kia, nghi ngờ vô căn cứ lẫn nhau, cuối cùng chỉ có ba người qua cửa.
Còn những người có súng đi chiếm khách sạn cứ tưởng bản thân thoải mái không lo nghĩ thì đến ngày thứ năm lại bị những tên tội phạm cầm súng bắn chết.
Còn những đoàn thể người khiêu chiến khác cũng có vài nơi hình thành tổ chức tạm thời, nhưng vì người đi đầu không đủ quyết đoán, rất khó để khiến những người khác tin tưởng và phục tùng, phần lớn các tổ chức tạm thời đều đứt gánh giữa đường. Có vài nhóm còn giống với đoàn đội của Diệp Kỳ, rơi vào bẫy của nội gián rồi bị thảm sát…
Tiêu Lâu không biết phải nói sao.
Có đủ hạng người trong số những người khiêu chiến này.
Ban đầu anh vẫn cảm thấy tổ chức thần bí chuyên nhắm vào người khiêu chiến trong thế giới này có chút quá đáng… Nhưng hiện tại xem ra, một vài người khiêu chiến ỷ vào những thẻ bài trong tay mà hành động còn tàn bạo hơn!
Át Bích cho hai người xem vài hình ảnh đơn giản xong thì nói tiếp: “3 Bích không có khái niệm vượt ải hoàn hảo nhưng những người khiêu chiến thể hiện xuất sắc trong cả quá trình và được đánh giá cấp S thì vẫn có một cơ hội rút thẻ.”
Gã vung tay lên, nói: “Xem qua phần thưởng cố định trước đi.”
Hai người cùng mở bao đựng thẻ của mình, quả nhiên nhìn thấy có thẻ mới xuất hiện bên trong.
[Thẻ công cụ: Gói vật tư tiếp tế]
Độ hiếm: A
Mô tả: Là phần thưởng cố định sau khi vượt ải mật thất 3 Bích.
Hiệu quả sử dụng: Mở [Gói vật tư tiếp tế] ra sẽ lập tức nhận được nước khoáng x1, lương khô x1, mì ăn liền x1 và sữa x1.
Hạn chế: Chỉ được sử dụng một lần trong mỗi mật thất.
Tiêu Lâu không nhịn được mà nghĩ chỉ được dùng một lần mà cho có tí tẹo đồ thế này, Át Bích keo kiệt thế?
Dường như nhận ra suy nghĩ của anh, gã thản nhiên nói: “Đừng nghĩ đồ quá ít, trong một số mật thất có hoàn cảnh khốn cùng cực đoan thì chưa biết chừng chút thức ăn này có thể cứu mạng mấy người.”
Tiêu Lâu cười nói: “Được rồi, cảm ơn phần thưởng.”
Ngu Hàn Giang lãnh đạm cất thẻ bài, hỏi: “Kim tệ thì sao? Chẳng phải nói sẽ được mang ra khỏi mật thất ư?”
Át Bích nói: “Trong mật thất 3 Bích này, tổng cộng số kim tệ hai người mang ra ngoài sau khi rời đi là 356.800, tất cả đã được chuyển vào tài khoản của Tiêu Lâu, có thể thoải mái rút ra dùng từ bất kỳ máy ATM và ngân hàng nào trong thế giới thẻ bài. Ngài Ngu không có ý kiến chứ?”
Gã biết Tiêu Lâu là người quản lý tiền bạc trong đội hai người này, vì vậy đã chuyển hết tiền vào tài khoản của Tiêu Lâu.
Ngu Hàn Giang gật đầu, tỏ vẻ không phản đối.
Át Bích: “Mời hai vị rút thẻ.”
Gã nhẹ nâng ngón trỏ, một rương báu lấp lánh lập tức xuất hiện trước mặt hai người.
Tiêu Lâu còn chưa kịp mở miệng, Ngu Hàn Giang đã chủ động nói: “Cậu lên rút đi, chưa biết chừng lại có thể rút được thẻ triệu hồi.”
Bình thường bốc thăm trúng thưởng trong thế giới thực cùng lắm chỉ trúng được mười đồng, nhưng quả thật nhân phẩm rút thẻ của anh trong thế giới thẻ bài này rất quái đản. Nếu đội trưởng Ngu đã nói như thế, Tiêu Lâu cũng không cự nự, nhẹ nhàng xoa tay tiến lên một bước, rút một thẻ bài trong rương ra.
[Chúc mừng người chơi đạt được thẻ bài độ hiếm cấp S [Thẻ triệu hồi: Bạch Cư Dị]!
Tiêu Lâu: “…”
Thật sự đội ơn lời tiên đoán của đội trưởng Ngu.
Lại là thẻ triệu hồi, vì hai người đạt cấp S khi qua cửa nên lần này cũng rút được một tấm thẻ cấp S cực kỳ hiếm.
Ngu Hàn Giang và Tiêu Lâu lập tức cầm thẻ bài lên đọc.
Mặt trái của tấm thẻ vẫn giữ phong cách cũ, nền bạc hình hoa văn Cơ, Bích, Rô, Nhép. Mặt còn lại thì là một nhà thơ đội mũ mặc đồ cổ trang.
[Thẻ triệu hồi: Bạch Cư Dị]
Độ hiếm: S
Mô tả: Nằm trong kho rút thăm trúng thưởng, sau khi vượt ải một cách hoàn hảo sẽ có xác suất đạt được cực thấp.
Kỹ năng kèm theo 1: Ông lão bán than
Bạch Cư Dị dùng thơ ca miêu tả cuộc sống đau khổ của một ông lão bán than – Thương thay, thân tấm áo đơn, lo than giá rẻ, lạnh hơn vẫn cầu.
Khi trời rét lạnh, có một đυ.n than hồng ấm áp là chuyện hạnh phúc đến nhường nào?
Khi sử dụng kỹ năng [Ông lão bán than] của Bạch Cư Dị, một đυ.n than hồng sẽ hiện ra tại vị trí chỉ định, than hồng được đốt lên khi gặp hoàn cảnh khắc nghiệt, thời gian tồn tại là 30 phút, mỗi ngày hạn chế sử dụng một lần. Mỗi một cấp độ tăng lên thì thời gian than hồng tồn tại sẽ dài thêm sáu phút, tối đa 90 phút.
Kỹ năng kèm theo 2: Sẽ được mở khóa khi lên cấp 10.
Ngu Hàn Giang nhìn Tiêu Lâu bằng ánh mắt rất phức tạp, dường như muốn nói: Quả nhiên thẻ bài cậu rút được rất quái đản.
Tiêu Lâu bất đắc dĩ day ấn đường, ngay từ thời điểm rút ra cái thẻ Đào Uyên Minh, anh đã cảm thấy có gì đó rất sai rồi. Qua 3 Cơ thì rút được Địch Nhân Kiệt, giờ lại rút ra Bạch Cư Dị… Có phải anh lỡ tay bốc phải kho thẻ danh nhân lịch sử không vậy?
Hai người nhìn kỹ lại phần mô tả kỹ năng một lần nữa.
Có tấm thẻ Bạch Cư Dị này thì về sau không cần mua mấy thứ như nến hay bật lửa nữa.
Kĩ năng [Ông lão bán than] có thể tạo ra một đυ.n than hồng ngay lập tức, hơn nữa còn bất chấp hoàn cảnh không gian có ẩm ướt hay không.
Nghĩ kỹ thì kỹ năng thứ nhất của Bạch Cư Dị khá thiết thực, nhỡ sau này bị ném vào núi rừng hoang vắng, châm lửa than nướng một ít chim gà gì đó để ăn hoặc khi trời rét lạnh thì ngồi quanh đυ.n than hồng sưởi ấm đều được.
Nhưng kỹ năng thứ hai còn chưa mở khóa, thẻ cấp S sẽ nâng cấp nhiều hơn thẻ cấp A, biết đâu kỹ năng thứ hai sẽ rất xịn?
Tiêu Lâu hí hửng cất thẻ Bạch Cư Dị vào trong bao đựng của mình.
Ngu Hàn Giang quay đầu hỏi Át Bích: “Anh ném chúng tôi vào thế giới khủng hoảng tài chính bảy ngày, mấy hôm nay chưa đêm nào được ngủ ngon, chắc sẽ cho chúng tôi thời gian nghỉ ngơi chứ?”
Át Bích lạnh lùng nói: “Nửa tiếng.”
Tiêu Lâu buồn bực: “Sao ít thế?”
Át Bích nhíu mày tàn nhẫn nói: “Tôi không thích cò kè mặc cả, nếu không hài lòng thì đổi thành mười phút nhé?”
Tiêu Lâu lập tức mỉm cười, nói: “Cực kỳ hài lòng ấy chứ, cảm ơn.”
Tiêu Lâu thực sự không có hứng thú tiếp tục nói chuyện khi đối diện với gương mặt lạnh như tảng băng này, vẫn là chị gái Át Cơ thân thiện chu đáo hơn.
Anh khẽ thở dài, nói với Ngu Hàn Giang: “Chỉ có nửa tiếng thôi, nghỉ ngơi chút đi.”
Ngu Hàn Giang gật đầu, ngồi xuống ghế sô pha, tranh thủ thời gian nghỉ ngơi.
***
Trong không gian cá nhân của riêng mình, Diệp Kỳ và Thiệu Thanh Cách được hưởng hào quang của thầy Tiêu nên lần này cũng được đánh giá qua cửa cấp S.
Hai người đều đi rút thẻ bài cho riêng mình.
Thẻ mà Diệp Kỳ bốc được là thẻ nhạc cụ [Sáo], thật may là cậu cũng biết thổi sáo, tấm thẻ nhạc cụ cấp S này mạnh hơn thẻ [Đàn guitar] mà cậu rút được lúc trước rất nhiều, kỹ năng số một là [Tiếng sáo du dương], khi thổi một bài nhạc có thể khiến tất cả những người trong phạm vi 50m bị cưỡng chế tiến vào giấc ngủ trong 30 giây liên tục.
Kỹ năng khống chế quá đỉnh, chỉ có điều thời gian cooldown rất lâu, phải qua tám tiếng mới được dùng lại lần nữa.
Kỹ năng thứ hai hiện tại chưa mở khóa, hẳn cũng sẽ rất mạnh.
Diệp Kỳ phấn khích cầm tấm thẻ mới này ngồi chờ trên ghế sô pha. Một lát sau, Át Bích thản nhiên nói: “Có người gửi lời mời ký khế ước với cậu, người kia tên là Thiệu Thanh Cách, có đồng ý không?”
Cuối cùng cũng đợi được đến lúc ký khế ước, Diệp Kỳ lập tức gật đầu: “Đồng ý!”
Át Bích cầm cuốn sách khế ước có tên sếp Thiệu ký từ trước đưa cho cậu, Diệp Kỳ không cần nhìn mà trực tiếp ký tên.
Ai ngờ vừa mới ký xong tên thì trước mắt cậu đã tối sầm…
Vậy mà Thiệu Thanh Cách lại có thể kéo cậu vào thẳng mật thất 3 Cơ luôn?!
Diệp Kỳ không nhịn được mà chửi một câu: Đ* má sếp Thiệu! Em còn chưa kịp thở đấy, anh không nghỉ một chút được à!
***
Tiêu Lâu và Ngu Hàn Giang nghỉ ngơi một lát, khi hết thời gian, hai người cùng tiến tới trước bức tường thẻ bài.
Cửa ải thứ ba chỉ còn duy nhất phòng 3 Nhép.
Tiêu Lâu trực tiếp rút lá bài ra.
Một lát sau, không gian và thời gian thay đổi, bọn họ lại gặp Át Nhép.
Cậu nhóc vẫn giữ cái mặt liệt của mình, ngồi trên ghế salon xa hoa, thản nhiên nói: “Chào mừng hai vị tiến vào mật thất 3 Nhép.”
Tiêu Lâu và Ngu Hàn Giang quay đầu lại nhìn thì thấy cả hai đều đã thay quần áo thành comple đen và đeo mặt nạ bạc – đây là trang phục mà Át Nhép yêu thích, sẽ tự động thay đổi khi tiến vào mật thất Nhép, toàn bộ người khiêu chiến đều mặc nguyên một cây đen như đi đám ma.
Át Bích thích lái trực thăng, Át Nhép thích mọi người mặc đồ đen, Tiêu Lâu thực sự chán chẳng buồn nói với mấy cái ham mê quái gở của người gác cửa.
Còn về mật thất 3 Nhép, anh đã moi được chút thông tin từ sếp Thiệu, Tiêu Lâu rất tự tin mình sẽ kiếm được bộn tiền trong phòng này!