Thẻ Bài Mật Thất

Chương 62: Khủng Hoảng Tài Chính (22) – Kết Cục Của Kẻ Ác

Thẻ bài [Virus Zombie] đã có hiệu quả, tất cả lũ phạm nhân đã bắt đầu biến thành zombie.

Làn da bên ngoài cơ thể của chúng dần tái xanh. Máu thịt trên hai cánh tay bắt đầu hư thối cực nhanh, lộ ra xương trắng ghê người.

Đám Zombie trong hố phát ra tiếng nghiến răng “kẽo kẹt” ghê người, chậm rì rì bò lên trên.

Sau khi gã mặt thẹo biến thành Zombie, lực công kích của gã tăng vọt. Súng của gã đã không còn đạn, gã ném khẩu súng sang một bên, gào rú rồi duỗi móng tay sắc bén ra, thẳng tay xé nát [Bẫy bắt thú] đang kẹp chặt chân mình!

Đồng bọn xung quanh nhận được tín hiệu triệu tập từ gã, cũng nhao nhao phá hủy cạm bẫy, hành động cùng một chỗ với lão đại.

Chàng trái bố trí cạm bẫy bị dọa hết hồn: “Những cái bẫy thú này của tôi đều được làm từ kim loại nguyên chất đấy, thế mà chúng có thể xé nát hết luôn… Lực công kích của lũ Zombie này tăng lên rồi, phải làm sao bây giờ?”

Chàng trai cầm thẻ [Máy sấy tóc] trốn bên cạnh kiên trì mở kỹ năng.

Một cơn lốc xoáy quét tới, Zombie đang leo ra khỏi hố lại bị thổi trở về, giẫm đạp lẫn nhau, ầm ĩ chửi bậy! Nhưng những Zombie khác đã theo mặt thẹo rời khỏi phạm vi công kích của [Máy sấy tóc], [Máy sấy tóc] không thể tạo ra ảnh hưởng gì tới bọn chúng hết.

[Chó săn] đang truy đuổi Zombie chạy trốn, gã mặt thẹo một phát bắt được chó săn, răng nanh bén nhón trong miệng cắn phập vào cổ chó!

Ông chú râu ria nhìn thấy chú chó yêu quý bị bắt, hãi hùng khϊếp vía mà hô lớn: “Thu hồi!”

May mà chó săn được thẻ bài triệu hồi ra, có thể tùy ý thu hồi về, ông ấy hữu kinh vô hiểm thành công thu lại chó săn của mình.

Mặt thẹo nhận ra con chó mình đang nắm trong tay không thấy đâu nữa, rít lên một tiếng đầy giận dữ, quay đầu trừng mắt nhìn ông chú râu ria, bỗng nhiên lao về phía ông ấy mà tấn công!

Mắt thấy ông chú râu ria không thể tránh được, ngay lập tức sẽ bị cặp móng vuốt sắc nhọn kia xé thành hai nửa. Vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, ông chú râu ria chỉ cảm thấy bên cạnh mình có một trận gió thổi qua, cảnh vật trước mặt đột nhiên thay đổi, ông còn chưa kịp phản ứng đã có chuyện gì xảy ra thì đã thấy mình được dịch chuyển đến một nơi an toàn bên trong công trường.

Là Ngu Hàn Giang dùng thẻ [Dịch chuyển tức thời] cứu ông đi.

Ông chú râu ria kinh hãi đến mức cả người đẫm mồ hôi lạnh, run giọng nói: “Cảm, cảm ơn.”

Ngu Hàn Giang lạnh nhạt đáp: “Không có gì.”

Tiêu Lâu điều khiển vòng tròn ở trong công trường, ngăn cản lũ Zombie đến gần. Ngu Hàn Giang đi tới bên cạnh anh, nói: “Lũ ác nhân này đã hoàn toàn biến thành Zombie rồi, sau khi biến thành Zombie thì lực công kích sẽ tăng lên một cách toàn diện, vả lại, cơ thể Zombie không sợ đao kiếm, cho dù có chém đứt hai chân hai tay cũng sẽ nhanh chóng mọc ra chi mới, chỉ có thẳng tay chém đầu chúng xuống mới có thể khiến chúng thật sự chết đi.”

Những người trải qua mật thất 2 Bích đều biết, muốn gϊếŧ chết Zombie chỉ có thể chặt đầu.

Nhưng mà có tới hơn năm mươi con Zombie, muốn chém chết hết cũng không dễ như vậy.

Hơn nữa, lực công kích khi cận chiến của Zombie sẽ tăng lên khiến bọn họ lâm vào nguy hiểm.

Nhưng một khi không gϊếŧ chết, chỉ cần những con Zombie này cào xước da thì sẽ khiến đối phương bị lây nhiễm virus. Những người khiêu chiến đã tiêm vaccine phòng virus như bọn họ thì sẽ không bị ảnh hưởng, nhưng những người khác trong thành phố thì sao? Tốc độ phát tán của [Virus Zonbie] cực kỳ nhanh, cả thành phố này sẽ biến thành một thành phố Zombie giống như mật thất 2 Bích!

Nhóm Zombie này nhất định phải giải quyết triệt để!

Tiêu Lâu quả quyết ra quyết định: “Những người khác ngay lập tức rút về công trường!”

Ông chú râu ria có thẻ [Chó săn], hai người trẻ tuổi bố trí [Bẫy bắt thú] và cầm [Máy sấy tóc] hỗ trợ nghe được mệnh lệnh thì lập tức rút về. Ngu Hàn Giang nói: “Tôi ở lại giúp cậu, một khi gặp phải nguy hiểm, tôi sẽ dùng thẻ [Dịch chuyển tức thời] đưa cậu đi.”

Tiêu Lâu vốn muốn bảo đội trưởng Ngu trở về, nhưng thân thủ của đội trưởng Ngu quả thật nhanh nhẹn hơn anh nhiều, vì thế khi nghe được những lời này, anh liền gật đầu.

Những người khác trở lại tầng ba, mau chóng cúi đầu vào ống kính theo dõi để xem tình hình chiến đấu dưới tầng.

Một lượng lớn tội phạm đã biến thành Zombie bò ra từ trong hố, trong miệng nhễu nhão nước bọt, vươn móng vuốt lộ ra xương trắng, bước từng bước chậm rì rì di động về phía trước. Tim của những người khiêu chiến khác đều vọt lên tới tận cổ họng, sợ anh Tiêu, lão Hàn ở lại sẽ bị bầy Zombie xé tan thành từng mảnh nhỏ.

Cô gái sử dụng kính viễn vọng để giám sát nhịn không được run giọng hỏi: “Nhiều Zombie như vậy, hai người họ sẽ không có việc gì chứ?”

Thiệu Thanh Cách cười nói: “Yên tâm đi, hai người bọn họ nhất định có cách.”

Đến thời gian, [Gương] ở cổng công trường tự động biến mất, lũ Zombie lúc nha lúc nhúc sắp tràn vào công trường.

Tiêu Lâu nhìn về phía Ngu Hàn Giang nói: “Làm phiền đội trưởng Ngu đưa tôi ra phía sau.”

Ngu Hàn Giang gật đầu một cái, mở thẻ [Dịch chuyển tức thời] ra, nhẹ nhàng ôm lấy eo Tiêu Lâu xông về phía trước.

Tiêu Lâu chỉ cảm thấy mắt hoa lên, trong chớp mắt đã xuất hiện phía sau bầy Zombie.

Tầm mắt của đám người khiêu chiến trên tầng ba nhìn chằm chằm vào ống kính quan sát.

Đúng lúc này, mọi người đột nhiên nghe thấy một tiếng rít.

Tiêu Lâu triệu hồi [Thủ lĩnh Zombie] – Lưu Tiểu Nguyên.

Vóc dáng bé trai chỉ cao tới eo của Tiêu Lâu, gương mặt trắng bệch như tờ giấy, tựa như vừa leo ra từ trong phòng chứa xác, đôi mắt đen nhánh sâu hun hút như được vẩy lên bằng mực nước. Nếu như bỏ qua màu da và màu mắt quỷ dị, khuôn mặt bụ bẩm của bé trai vẫn rất đáng yêu, quần áo mặc trên người cũng cực kỳ chỉnh tề, chỉ là, đôi tay của nó đã không còn máu thịt, chỉ còn lại xương trắng.

Tiếng rít kia chính là do nó phát ra.

Tiếng thét chói tai kia khiến những người khiêu chiến trên tầng ba không nhịn được bịt chặt tai.

Mặt mũi của cô gái phụ trách giám sát tràn đầy kinh hãi, nói: “Bạn nhỏ này là sao đây!?”

Có người kinh hô ra tiếng: “Đây không phải là Lưu Tiểu Nguyên sao?”

Cô gái nghi hoặc hỏi: “Lưu Tiểu Nguyên là ai?”

Một vài người không vượt ải 2 Bích hoàn hảo cũng không biết Lưu Tiểu Nguyên là ai, Thiệu Thanh Cách nhàn nhạt giải thích: “Boss của mật thất 2 Bích [Thị trấn Zombie], đứa bé trai bị lây nhiễm virus đầu tiên tên là Lưu Tiểu Nguyên.”

Có chàng trai khϊếp sợ: “Vậy nên có thể nói là anh Tiêu triệu hồi ra một con boss sao?”

Nhóm người: “…”

Anh Tiêu quả là không gì không làm được.

***

Dưới tầng, vẻ mặt của Tiêu Lâu khi triệu hồi ra [Thủ lĩnh Zombie] vẫn cực bình tĩnh.

Anh mỉm cười vỗ nhẹ lên bả vai của bạn nhỏ, nói: “Đi thôi, Tiểu Nguyên, gϊếŧ những Zombie không chịu nghe lời này đi.”

Lưu Tiểu Nguyên nghe theo chỉ thị của anh, phát ra tiếng rít gào kêu gọi Zombie cấp thấp tới, cùng nhau xông vào công trường triển khai một trận tranh đấu kịch liệt!

Tấm thẻ triệu hồi cấp A này được Tiêu Lâu rút được khi vượt ải 2 Bích hoàn hảo, tự có hai kỹ năng. Kỹ năng thứ nhất là Lưu Tiểu Nguyên dùng móng vuốt sắc bén của mình công kích mục tiêu lân cận, người bị công kích lây nhiễm virus Zombie sẽ trở thành con rối của nó. Kỹ năng thứ hai là kêu gọi những con Zombie cấp thấp đến hỗ trợ nó tác chiến.

Lúc này, lũ phạm nhân đã biến thành Zombie.

Để thủ lĩnh Zombie đối phó với những con Zombie này chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?

Cách làm của Tieu Lâu khiến tất cả người khiêu chiến trợn mắt há hốc mồm.

Ngu Hàn Giang ban đầu muốn tự mình xông ra gϊếŧ Zombie cũng không khỏi tâm phục khẩu phục.

Xem ra là hắn lo lắng thừa rồi, Tiêu Lâu đã sớm nghĩ ra kế sách vẹn toàn.

Đầu tiên, anh thả virus Zombie để nhóm phạm nhân bị lây nhiễm, hành động trở nên chậm chạp hơn, những người khiêu chiến sẽ thừa cơ dùng các loại kỹ năng khống chế bọn chúng, cam đoan tất cả lũ phạm nhân đều không chạy thoát được.

Chờ đến khi bọn chúng hoàn toàn bị biến thành Zombie thì anh lại thả [Thủ lĩnh Zombie] Lưu Tiểu Nguyên ra gặt đầu người.

Cho dù sau khi biến thành Zombie, gã mặt thẹo có lực công kích mạnh hơn thì có thể so được với Lưu Tiểu Nguyên sao?! Bạn nhỏ này chính là boss của 2 Bích đấy!

Huống hồ, sáu Zombie cấp thấp mà Lưu Tiểu Nguyên triệu hồi đến cũng đều là sáu con Zombie sơ cấp có lực công kích không tệ.

Để zombie đi đánh zombie thôi, những người khiêu chiến ở một bên xem kịch vui là được.

Những người khiêu chiến trên tầng ba: “…”

Có một tên con trai không nhịn được mà thốt lên: “Dùng boss Zombie đi gϊếŧ lũ khốn nạn biến thành Zombie, thiệt là trâu bò!”

Một cô gái bên cạnh nói: “Anh ấy thế mà có thể triệu hồi được Lưu Tiểu Nguyên… Trời ơi, lúc tôi lấy huyết thanh ở 2 Bích, mới quay đầu lại đã suýt chút nữa bị Lưu Tiểu Nguyên dọa cho chết khϊếp!”

Ông chú râu ria cũng không nhịn được cảm khái: “Tôi cảm thấy người gọi là Tiểu Tiêu này mới là boss trong đám người khiêu chiến. Lũ phạm nhân kia đứng trước mặt cậu ấy cũng chỉ là một trò đùa nhỏ thôi… Thật thê thảm.”

Đám người nhao nhao đồng ý: Đám phạm nhân thật là thê thảm.

Nhưng không cần phải đồng tình với bọn chúng.

Bọn chúng ở trong nội thành cướp bóc đốt gϊếŧ, làm đủ trò xấu xa, nghe nói còn đánh chết mấy người gia, ức hϊếp mấy cô gái trẻ tuổi, bây giờ bị lây nhiễm virus, biến thành Zombie, phải ngoan ngoãn để thủ lĩnh Lưu Tiểu Nguyên thu phục, đây chính là báo ứng của chúng!

Mặt thẹo cao lớn cường tráng, gần như là gấp đôi Lưu Tiểu Nguyên, nhưng gã ta giương nanh múa vuốt gào thét nữa ngày, đôi tay công kích chỗ này đến chỗ khác mà đến cả quần áo của Lưu Tiểu Nguyên cũng không chạm vào được.

Bạn nhỏ này là boss nhanh nhẹn nhất, linh hoạt nhất trong đám Zombie.

Hành động của Lưu Tiểu Nguyên không hề bị ảnh hưởng chút nào bởi virus. Nó lắc mình một cái đã chui qua cánh tay của gã mặt theo, giẫm lên đầu gối đối phương rồi tung người leo lên, trèo lên người gã. Móng vuốt sắc nhọn vươn ra chuẩn xác không sai một ly chộp vào cổ đối phương, trực tiếp bẻ gãy đầu của mặt thẹo!

Đầu của mặt thẹo lộc cộc lăn xuống mặt đất, biểu cảm trên mặt là vẻ không dám tin.

Tầng ba truyền đến một tràng kinh hô: “CMN, Lưu Tiểu Nguyên mạnh thật đấy!”

Tiêu Lâu trực tiếp ra lệnh “gϊếŧ chết bọn chúng” cho Lưu Tiểu Nguyên, vậy nên lúc Lưu Tiểu Nguyên đối phó với đám Zombie này không hề nương tay chút nào.

Boss ra sân, những con Zombie khác gần như đều không có sức chống trả.

Lưu Tiểu Nguyên đưa theo sáu Zombie cấp thấp, gϊếŧ qua đám đông như đang thái thịt, chỉ trong nháy mắt, nhóm phạm nhân biến thành Zombie đã bị đánh cho rối loạn, khắp nơi đều là xác của lũ Zombie…

Sau năm phút, thế giới hoàn toàn chìm vào yên lặng.

Lưu Tiểu Nguyên phát hiện không còn mục tiêu có thể tiếp tục công kính thì đứng yên tại chỗ, ngơ ngác quay đầu nhìn về phía Tiêu Lâu.

Tiêu Lâu mỉm cười vẫy tay với nó: “Tiểu Nguyên trở lại đây.”

Lưu Tiểu Nguyên ngay lập tức ngoan ngoãn chạy tới, đứng bên cạnh Tiêu Lâu.

Tiêu Lâu nhẹ nhàng sờ đầu nó một cái, nói: “Làm tốt lắm, trở về nghỉ ngơi đi.”

Thẻ bài vừa thu lại, Lưu Tiểu Nguyên và sáu Zombie sơ cấp mà nó triệu hồi đã biến mất trong nháy mắt trước mặt mọi người.

Những người khiêu chiến ở tầng ba vừa xem xong một vở kích đặc sắc.

Có cô gái vẫn chưa hết bàng hoàng nói: “Anh Tiêu… Thế mà anh Tiêu còn dám xoa đầu thủ lĩnh Zombie, tôi có hoa mắt không vậy?”

“Khụ, mấy người không nhận ra sao? Lưu Tiểu Nguyên có vẻ rất nghe lời anh ta!”

“Vậy thì Lưu Tiểu Nguyên này hẳn là thẻ triệu hồi nhỉ? Anh Tiêu là chủ nhân của nó nên nó đương nhiên phải nghe lời. Đây không giống với Lưu Tiểu Nguyên trong 2 Bích, đây giống như là do… thẻ bài phục chế ra?”

“Có lý lắm! Thẻ bài mà anh Tiêu rút được thật là đỉnh.”

Đám người cảm thán một trận.

Diệp Kỳ nghĩ thầm, thầy Tiêu của chúng ta còn có một tấm thẻ triệu hồi [Đào Uyên Minh] đấy, có thể khiến cho đồng đội trong nháy mắt dịch chuyển vào Đào Hoa Nguyên. Thẻ bài tuyệt đỉnh của anh ấy rất nhiều, sau này cậu nhất định phải ôm chặt đùi của thầy Tiêu.

Đang nghĩ ngợi, Tiêu Lâu và Ngu Hàn Giang đã trở về.

Những người khiêu chiến lập tức tiến ra đón bọn họ, kích động nói: “Giải quyết hết toàn bộ Zombie rồi sao?”

“Anh Tiêu đỉnh quá đi!”

“Dùng Zombie đánh Zombie, ý tưởng quá tuyệt vời!”

Tiêu Lâu mỉm cười nói: “Đây là công lao của cả mọi người nữa, nếu các vị không giúp đỡ thì một mình tôi cũng chẳng tiêu diệt được hết đám tội phạm này.”

Có người phấn khích la lên: “Tốt quá rồi, rốt cuộc không cần lo lắng gì nữa!”

Có người đề nghị: “Những cái xác này liệu có lây lan virus không? Nhỡ có người dân đi ngang qua, tiếp xúc với xác Zombie rồi bị lây thì phải làm sao? Hay là chúng ta giải quyết nốt hậu quả, chôn hết xác Zombie đi.”

Cô gái cầm thẻ [Quả tạ] lập tức nói: “Tạ của em đã hết thời gian cooldown rồi, để em đào một cái hố!”

Tiêu Lâu quay đầu nhìn về phía cô ấy, ôn hòa nói: “Vậy thì làm phiền em, ném quả tạ vào bên cạnh cái hố kia là được.”

Cô gái đỏ mặt gật đầu: “Được, để em làm!”

Cô cầm quả tạ, cánh tay vung lên mạnh mẽ, quả tạ vẽ một đường vòng cung cực lớn trên không trung sau đó rơi xuống đất cách đó mấy trăm mét.

Cạnh cái hố bị đào lúc này lại có thêm một cái hố lớn nữa, hai cái hố liền nhau đủ để chôn sạch toàn bộ xác Zombie.

Bên cạnh có người vỗ tay: “Em gái, khoảng cách ném tạ này của em chắc phá kỷ lục thế giới luôn ấy nhỉ.”

Cô gái cười nói: “Em lúc nào cũng trượt môn ném tạ khi đi học, nhưng thẻ bài trong thế giới thẻ bài có bộ phận nhắm mục tiêu, muốn ném tới đâu trong phạm vi 500m thì ném tới đó. Ha ha ha, nếu có năng lực này trong thế giới thực thì em sẽ trở thành vận động viên.”

Đám tội phạm bị quét sạch khiến tâm tình mọi người cũng thả lỏng hơn, thậm chí còn nở nụ cười.

Tiêu Lâu nhìn mọi người, khẽ cười nói: “Mọi người xuống dưới chôn hết xác lũ Zombie đi, sau đó bỏ hết cạm bẫy trong công trường đi, dọn dẹp xong hết thì nghỉ nhé?”

Đương nhiên không có ai trong đám người phản đối, nhao nhao vén tay áo lên bắt đầu làm việc.

Hai tên trộm bị trói dưới lầu trợn mắt há mồn, dường như đã biến thành tượng.

Bọn họ tận mắt nhìn thấy người đàn ông có nụ cười ôn hòa kia triệu hội ra con boss Zombie của mật thất 2 Bích, sau đó dùng boss Zombie giải quyết hết hơn năm mươi tên tội phạm Zombie, đây chẳng khác nào đang xem phim điện ảnh tận thế!

Diệp Kỳ xuống tầng trông thấy hai người bọn họ, chạy tới lấy miệng vải nhét trong miệng họ ra, hỏi: “Mật mã điện thoại trong mật thất 2 Cơ là bao nhiêu? Có còn nhớ không?”

Một người trong đó nói: “Tôi không mở ra được, không phải sinh nhật nữ chủ nhân cũng không phải sinh nhật chồng cô ấy, tôi thử vài lần thì điện thoại bị khóa mất.”

Người còn lại nói: “Tôi thử mở khóa bằng vân tay cũng không mở ra được!”

Diệp Kỳ đang bắt chước thầy Tiêu thử kiểm tra thân phận người khiêu chiến, thấy hai người trả lời trôi chảy thì mỉm cười nói: “Hai anh chính là hai người khiêu chiến đi cướp TV LCD xong bị bắt vào tù đúng không? Hai anh nghĩ ra cách lạ thật đó, ngồi tù chờ qua cửa luôn!”

Hai người bị nói cho đỏ bừng mặt mũi, xấu hổ cúi đầu.

Diệp Kỳ vỗ vai bọn họ: “Nhưng mà số may, anh Tiêu nhà tôi sẽ gánh mấy anh qua cửa. Được rồi, đứng dậy làm việc thôi!”

Cậu tháo vòng tròn trói sau lưng hai người rồi kéo cả hai ra ngoài dọn dẹp thi thể.

Hai thanh niên nằm không qua cửa cảm thấy hơi rối rắm.

Ngu Hàn Giang dẫn đầu, để mọi người nhanh chóng chuyển đống xác chết đầy đất xuống dưới hố lớn mà quả tạ đã tạo ra. Bọn họ thả một mồi lửa đốt cháy hết toàn bộ xác chết thành tro, sau đó đi tìm xẻng của công trường, đào ít đất, chôn thật kỹ tất cả tro cốt.

Đám người bận trước bận sau, đến khi thu dọn xong công trường thì trời đã sáng rồi.

Phía Đông bầu trời lộ ra một tia sáng màu bạc, không lâu sau, mặt trời chầm chậm nhô lên, nhuộm những áng mây xung quanh thành một màu vàng kim rực rỡ.

Diệp Kỳ quay đầu nhìn khung cảnh này, chóp mũi không nhịn được chua xót.

Lần trước, vào ban đêm ngày thứ năm, những người khiêu chiến bọn họ bị lũ phạm nhân gϊếŧ sạch. Cậu vẫn còn nhớ rõ ánh mắt hoảng sợ của những người vô tội đã bị súng bắn chết, bị dao chém chết… Lúc ấy, sao lại không có ai nghĩ đến chuyện dùng [Virus Zombie] như thế này để xử lý bọn chúng?

Một đám rắn mất đầu, luật sư Tề cầm đầu còn là gián điệp.

Mọi người thấy tội phạm thì phản ứng đầu tiên là trốn. Những người khiêu chiến chạy trốn khắp nơi, chen lấn xô đẩy khiến đồng loại ngã xuống, lũ tội phạm mang súng bắn loạn một trận, không ai may mắn thoát được.

Lần này có tổ chức, có kỷ luật, có kế hoạch, còn có vị chỉ huy bình tĩnh Tiêu Lâu kia.

Diệp Kỳ tự mình nhóm lửa nấu mì để đám tội phạm tưởng nhầm là đồng bạn của mình đang trà trộn trong nhóm người xứ khác; đội trưởng Ngu mang theo thẻ bài, dịch chuyển vào đám đông để thả virus; cô gái ở tầng ba giám sát toàn bộ tình hình, các loại thẻ bài cổ quái như [Quả tạ], [Gương], [Máy sấy tóc], [Ô che mưa], [Chó săn],… đều được Tiêu Lâu phân chia theo tác dụng. Mọi người phối hợp ăn ý, cuối cùng, Tiêu Lâu dùng [Thủ lĩnh Zombie] để gϊếŧ sạch quân đoàn ác nhân đã biến thành Zombie!

Toàn bộ quá trình mặc dù chấn động lòng người nhưng lại không có người khiêu chiến nào bị thương.

Tất cả mọi người đều còn sống.

Hố lớn mai táng tro cốt Zombie dần dần bị lấp kín, cạm bẫy xung quanh công trường cũng bị dỡ bỏ, trên mặt nam giới đều dính đầy bụi đất, đầu tóc nữ giới cũng rối bời. Mọi người người nhìn ta, ta nhìn người, không nhịn được cười to, có người lại không nhịn được yên lặng rơi lệ.

Đây là một chiến thắng thuộc về người khiêu chiến.

Ngày thứ năm ở mật thất 3 Bích, cùng ác nhân đấu trí đấu dũng một đêm, mọi người nhất định sẽ không quên được ngày hôm nay.