Thẻ Bài Mật Thất

Chương 54: Khủng Hoảng Tài Chính (14) – Làn Sóng Bãi Công

Sau khi di chuyển xong vật tư, bốn người cùng nhau ngủ trong phòng trống ở tầng ba.

Mặc dù những căn phòng trong công trường đều vẫn còn là phòng quét vôi đơn sơ, không có giường, nhưng Ngu Hàn Giang đã sớm chuẩn bị túi ngủ dã ngoại, so với việc ngủ ngoài hành lang như trong mật thất 3 Cơ đã tốt hơn nhiều.

Bảy giờ sáng, đồng hồ sinh học của Tiêu Lâu đánh thức anh dậy, vừa tỉnh dậy đã nghe thấy âm thanh sột soạt kỳ quái, lúc đi tới căn phòng bên cạnh kiểm tra thì bắt gặp Diệp Kỳ đang mở một hộp sữa và một bịch bánh bích quy để ăn sáng.

Có lẽ là do từng trải qua cơn đói khủng khϊếp nhất trong mật thất ác mộng, Diệp Kỳ cực kỳ quý trọng đồ ăn. Sữa bò hút đến không còn một chút cặn, lúc ăn bánh bích quy cũng dùng một tay khác hứng lấy, không để rơi vãi dù chỉ một chút vụn bánh quy.

Dáng vẻ thiếu niên cúi đầu ngồi trong góc ăn giống như một con sóc nhỏ sắp chết đói.

Tiêu Lâu nhớ đến những chuyện cậu đã trải qua, không khỏi mềm lòng, xoay người lấy từ trong thùng vật tư của mình ra một hộp chocolate, một cái bánh mì chà bông, một gói bánh quy bơ có nhân và một gói hạt khô ăn vặt đưa cho thiếu niên, mỉm cười nói: “Ăn nhiều một chút.”

Sau khi Diệp Kỳ nhìn thấy những thức ăn này thì hơi sững sờ. Vì để tiết kiệm tiền, bữa sáng cậu chỉ mua sữa bò và bánh bích quy rẻ tiền nhất, ăn nhiều cũng chẳng còn thấy hương vị gì, bữa trưa và bữa tối thì đều ăn mì ăn liền…

Không ngờ thầy Tiêu lại chuẩn bị vật tư thịnh soạn như vậy.

Thế mà còn có cả hạt khô rất đắt tiền, bên trong có hạt thông và hạch đào mà cậu thích ăn nhất.

Diệp Kỳ nhịn không được hỏi: “Thầy Tiêu, mọi người mua vật tư đắt như vậy sao?”

Tiêu Lâu ngồi xuống bên cạnh cậu, mỉm cười nói: “Những thứ đắt tiền này thì không mua nhiều lắm, nhưng nếu mỗi ngày đều ăn bánh bích quy và mì ăn liền, anh sợ rằng mọi người sẽ ăn không vô nên mới mua một ít đồ ăn vặt để điều hòa lại.”

Diệp Kỳ tò mò: “Còn đồ ăn vặt gì nữa vậy?”

Tiêu Lâu liệt kê: “Ví dụ như hoa quả đóng hộp, cánh gà ngâm tiêu, cá hộp, đùi gà kho, thịt bò khô, đậu phụ khô, ô mai…”

Diệp Kỳ trợn mắt há mồm.

Cậu đến mật thất 3 Bích để sinh tồn, thầy Tiêu đến đây để du lịch sao?!

Tiêu Lâu nhìn thiếu niên đang trừng lớn mắt, mỉm cười vỗ vỗ vai của cậu: “Sau này đi theo bọn anh, ăn gì cũng đều có đủ, không cần lo chuyện đói bụng nữa.”

Diệp Kỳ thấy mắt mình nóng lên, nhất thời có cảm giác được ôm đùi vàng, gật đầu lia lịa: “Dạ, em theo anh!”

Đúng lúc này, Ngu Hàn Giang và Thiệu Thanh Cách cũng tới.

Thiệu Thanh Cách nheo mắt lại, vặn eo bẻ cổ, rõ ràng vẫn chưa tỉnh hẳn.

Ngu Hàn Giang đã rửa mặt, cả người trông cực kỳ có tinh thần. Hắn nhìn về phía Tiêu Lâu, nói: “Tôi vẫn không quá yên tâm để hai người ở lại, không bằng thế này đi, chờ lát nữa ăn sáng xong, cậu dùng [Compa] vẽ một ít vòng kim loại, tôi giúp cậu lắp đặt cạm bẫy.”

Tiêu Lâu gật đầu: “Được rồi.”

Bốn người cùng nhau ăn sáng. Tiêu Lâu dựa theo đề nghị của Ngu Hàn Giang vẽ mấy trăm vòng tròn to to nhỏ nhỏ.

Thiệu Thanh Cách nhìn những vòng tròn không ngừng xuất hiện trên mặt đất, cảm thán: “Lá bài [Compa] này thất mạnh, có thể vẽ vũ khí mọi lúc mọi nơi.”

Tiêu Lâu hỏi: “Sếp Thiệu có rút được thẻ bài gì tốt không?”

Thiệu Thanh Cách thoải mái lấy ra một thẻ bài, nói: “Thẻ S mà tôi rút được chỉ có một mà thôi, [Thần tài], kỹ năng thứ nhất gọi là [Hào quang thần tài], vào lúc đang đánh cược kim tệ sử dụng có thể khiến cho vận may của mình tốt lên, những có hạn chế mỗi ngày chỉ sử dụng được một lần thôi. Kỹ năng thứ hai vẫn còn chưa mở khóa.”

Hai mắt diệp kỳ sáng bừng lên: “[Hào quang thần tài]? Có phải nó giống như ngọc đổi vận ở 2 Nhép không?”

Thiệu Thanh Cách gật đầu: “Không khác biệt làm, cụ thể thế nào tôi còn chưa thử lần nào.”

Tiêu Lâu cười nói: “Trước đó nghe tài xế taxi nói ở thành phố Mặt Trăng có sòng bạc chuyên nghiệp lớn nhất, cầm tấm thẻ bài có thể tăng vận may này thì sếp Thiệu có thể đến thành phố Mặt Trăng gom tiền rồi.”

Thiệu Thanh Cách híp mắt sờ lên cằm: “Tôi cũng nghĩ vậy. Trước tiên cứ tích trữ tiền cái đã, đến lúc đó lại đến sòng bạc kiếm bộn tiền.”

Sếp Thiệu vốn giỏi nhất là kiếm tiền, thẻ bài rút được cũng là [Thần tài]. Tiêu Lâu nghĩ thầm, về sau không còn sợ nghèo nữa rồi.

Diệp Kỳ đột nhiên phát hiện, đội ngũ mình gia nhập… hình như lợi hại đến mức đáng sợ?

Một lát sau, Ngu Hàn Giang lấy ra một tờ giấy, vẽ bản đồ phân bố kiến trúc tòa nhà và nơi bố trí cạm bẫy, số điểm hắn đánh dấu bố trí bẫy bằng vòng kim loại gần như bao kín toàn bộ góc hành lang và lối đi.

Ngu Hàn Giang nói: “Hai người bố trí theo sơ đồ này, đặt vòng tròn xuống đất rồi dùng đất cát vùi lấp lại, cuối cùng buộc một sợi dây để có thể khống chế bằng tay, một khi có người tùy tiện xông vào tòa nhà này, kéo sợi dây ứng với từng khu vực là có thể vây khốn đối phương.”

Đây là kỹ năng bố trí bẫy mà thợ săn thường dùng trong rừng rậm, bây giờ lại bị Ngu Hàn Giang tận dụng. Cả tòa nhà đều bị lắp đầy cạm bẫy, nếu như không có bản đồ phân bố thì những người đi vào trong tòa nhà này đều sẽ biến thành con mồi của Tiêu Lâu.

Tiêu Lâu mỉm cười gật đầu: “Tôi biết rồi, đội trưởng Ngu yên tâm, lát nữa tôi và Diệp Kỳ sẽ bố trí thật tốt.”

Đúng tám giờ, Ngu Hàn Giang và Thiệu Thanh Cách lên đường.

Diệp Kỳ tạm thời giao hai tấm thẻ [Dịch chuyển tức thời] và [Máy nghe trộm] cho Ngu Hàn Giang.

Thẻ công cụ cấp S [Máy nghe trộm], chỉ có duy nhất một kỹ năng, nhưng dùng cực kỳ tốt. Nó có thể đồng thời thả ra ba cái máy nghe trộm, hơn nữa còn thả từ khoảng cách 100m mà không để lại dấu vết trên mục tiêu, thần không biết quỷ không hay. Mỗi lần có thể nghe trộm được ba giờ, sau ba tiếng máy nghe trộm sẽ tự động thu về, bước vào trạng thái cool down, nhưng chỉ cần sáu mươi phút sau là có thể tiếp tục sử dụng.

[Dịch chuyển tức thời] là thẻ đặc hiệu cực kỳ khó gặp. Tấm thẻ này có hai kỹ năng, kỹ năng thứ nhất [Đi lại như gió], khi sử dụng có thể ngay lập tức khiến bản thân dịch chuyển đến phạm vị chi định trong vòng 50m. Kỹ năng thứ hai là [Ngu Công dời núi], có thể đem theo vật thể nặng từ 100kg trở xuống, dịch chuyển đến vị trí chỉ định trong vòng 50m, mỗi khi thăng cấp thì trọng lượng vật thể được mang theo cũng tăng lên, nhiều nhất có thể tăng đến 200kg.

Ngu Hàn Giang nhìn về phía Thiệu Thanh Cách: “Anh nặng bao nhiêu cân?”

Thiệu Thanh Cách khẽ cười nói: “Đội trưởng Ngu muốn làm thí nghiệm với tôi sao? Tôi nặng 70kg.”

Ngu Hàn Giang gật nhẹ đầu, thí nghiệm một chút kỹ năng thứ 2 [Ngu Công dời núi]. Một khắc sau, Thiệu Thanh Cách bị hắn chỉ định trong nháy mắt đã xuất hiện ở một nơi cách đó hơn 50m.

Quả nhiên chỉ cần ít hơn 100kg thì người cũng sẽ bị dịch chuyển tức thời. Sau khi nâng cấp thẻ lên tối đa sẽ dịch chuyển được 200kg, tức là có thể dịch chuyển được hai người đàn ông trưởng thành hoặc ba người phụ nữ khá gầy.

Ngu Hàn Giang cũng dùng kỹ năng thứ nhất dịch chuyển đến, hỏi Thiệu Thanh Cách: “Có cảm giác gì?”

Thiệu Thanh Cách có cảm giác rất thần kỳ: “Thời gian kỹ năng tác động có lẽ không tới một giây, tôi chỉ cảm thấy giống như có một cơn gió lướt qua, vừa nãy còn ở dưới tầng, trong nháy mắt đã xuất hiện trước cổng công trường rồi.”

Ngu Hàn Giang bình luận: “Không hổ là thẻ cấp S.”

Lúc cần thiết có thể đưa theo đồng đội chạy trốn, cũng có thể dùng kỹ năng [Ngu Công dời núi] để đẩy kẻ địch ra xa 50m.

Thiệu Thanh Cách cười nói: “Tên nhóc Diệp Kỳ này xem ra đã qua cửa hoàn hảo không ít mật thất, có thể rút tới hai thẻ S.”

Ngu Hàn Giang nói: “Diệp Kỳ nhìn có vẻ gầy yếu không có tính uy hϊếp gì, nhưng thực lực của cậu ta rất mạnh, còn rất thông minh. Thầy Tiêu muốn để cậu ấy gia nhập đội ngũ, sau khi anh đi tới 3 Cơ cùng cậu ấy thì sẵn tiện khảo sát một chút biểu hiện của cậu ta đi.” Dừng lại một chút, hắn lại nói: “Không đúng, cậu ấy được cho điểm S ở mật thất Cơ, anh chỉ được điểm C thôi, chỉ cần anh đừng kéo chân sau cậu ta là được.”

Thiệu Thanh Cách sờ sờ mũi: “…Đội trưởng Ngu thẳng thắn quá rồi.”

Ngu Hàn Giang cũng không nói nhiều lời: “Đi thôi.”

Bởi vì có sự giúp đỡ của thẻ [Dịch chuyển tức thời], ở vùng ngoại ô lại không có ai trên đường, hai người lớn mật mở kỹ năng dịch chuyển nhanh chóng đi vào nội thành, sau đó bọn họ liền nhìn thấy một màn cực kỳ đáng sợ. Sáng sớm là thời gian cao điểm mà mọi người đi làm, tất cả đường đi đều bị xe cá nhân bít kín cực kỳ chặt chẽ, tiếng kèn xe hơi dường như có thể làm cho cho bọn họ muốn điếc cả tai.

Ngu Hàn Giang và Thiệu Thanh Cách tìm tới một quán cà phê ven đường lên mạng.

Giá hàng đắt vô cùng, vốn dĩ một ly cà phê 2.000 kim tệ bây giờ đã lên đến 16.000 kim tệ, cũng may mà trong tay Thiệu Thanh Cách còn không ít tiền. Hôm nay tiệm net không mở cửa, ngồi ở chỗ này lên mang cũng xem như giao phí internet.

Ngu Hàn Giang lo lắng Thiệu Thanh Cách ở một mình không an toàn, đứng ở bên cạnh làm người bảo vệ.

Thiệu Thanh Cách nhanh chóng đăng nhập vào trung tâm cổ phiếu, biến sắc, thấp giọng nói: “Thị trường bất động sản cũng sụp đổ rồi.”

Hôm nay là thứ hai, phần lớn người dân đi làm đều phải đến công ty, cơ quan, rất nhanh thôi, bọn họ cũng sẽ biết tin tức này.

Ngu Hàn Giang khẽ nhíu mày: “Xem ra phải đến tận ngày thứ ba, bạo loạn thật sự mới bắt đầu.”

Thiệu Thanh Cách nhanh chóng mua vào những mã bất động sản với giá thấp, trả lại những cổ phiếu đã vay mượn trước đó. Hắn cẩn thận tính toán một chút, nhẹ giọng nói với Ngu Hàn Giang: “Lần này tôi bán khống cổ phiểu, thuận lợi kiếm được một trăm vạn, nếu ban đầu chờ cổ phiếu tiếp tục giảm còn có thể kiếm được nhiều hơn, nhưng tôi lo rằng trong hôm nay sẽ mất điện, mạng cũng bị cắt, đến lúc đó lại phiền phức.”

Ngu Hàn Giang gật đầu: “Ừ, không cần tham, nắm chắc là được.”

Thiệu Thanh Cách nói: “Lúc tiến vào mật thất có thông báo rằng tiền còn thừa có thể đem ra khỏi mật thất. Số tiền này tạm thời cất trong tài khoản của tôi, sau đó lại đến mật thất khác rút ra. Ở máy rút tiền đằng kia nói không chừng đã không còn tiền mặt nữa.”

Ngu Hàn Giang giương mắt nhìn lên, cách đó không xa có một hàng dài đứng trước máy rút tiềnm. Đúng lúc ấy, đột nhiên có hai người đàn ông trẻ tuổi chạy lên, không nói tiếng nào đoạt lấy kim tệ trong tay người khác rồi chạy mất.

Bác gái bị cướp tiền vô cùng sợ hãi, vừa đuổi theo vừa thét lên: “Có người cướp tiền, mau giúp tôi bắt lại!”

Nhưng đám người ai nấy đều mang theo vẻ mặt đầy lo nghĩ, ai còn có tâm trạng xen vào chuyện của người khác chứ?

Có không ít người lo sẽ bị cướp mất tiền mặt, nhanh chóng xoay người rời đi, những người còn lại cũng cảnh giác nhìn quanh, vội vàng lấy xong tiền liền chạy đi.

Lúc đến người thứ năm rút tiền, người kia mắng to một tiếng: “Đ* má, trong máy rút tiền không có tiền nữa? Ngân hàng làm ăn kiểu gì đấy?”

Có mấy người tranh thủ thời gian xoay người nói: “Mau vào ngân hàng rút!”

Ngu Hàn Giang thấy cảnh này, sầm mặt lại: “Đoán chừng sẽ có người vào cướp ngân hàng. Anh nói đúng, tiền vẫn nên để trong tài khoản mới an toàn, đừng lấy ra.”

Thiệu Thanh Cách gật đầu: “Hôm nay giá hàng tiếp tục tăng gấp đôi, so với bình thường đã tăng lên tám lần rồi, cộng thêm hôm nay là ngày làm việc, sáng sớm trên đường kẹt xe, cảm xúc của mọi người rõ ràng kích động hơn hai ngày trước nhiều.”

Hắn làm theo Tiêu Lâu mở diễn đàn của dân bản địa lên, quả nhiên trông thấy các bình luận trên hot topic.

[Giá xăng đã tăng thành thế này rồi, tôi khởi động xe không nổi nữa, ngồi trên xe buýt lại bị ngăn ở giữa đường, hôm nay nhất định sẽ đi làm trễ!]

[Cuối tuần trước tôi đi đủ xăng, chỉ cần 40.000 kim tệ đã có thể đồ đầy bình xăng. Sáng hôm nay tôi đến trạm xăng, má nó, bỏ ra tận 160.000 kim tệ mới được đầy bình. Giá xăng dầu điên rồi sao?]

[Đừng nói giá xăng nữa, sáng nay siêu thị bổ sung hàng hóa, sáu giờ tôi đã dậy xếp hàng, ai ngờ đến một thùng sữa bò cũng không cướp được…]

[Cửa hàng tiện lợi 24h của tôi tối qua mới bị đập phá, đồ đạc bị cướp sạch, cảnh sát có quản nữa hay không?]

Tất cả topic đều tràn đầy oán hận khi vật giá leo thang, đồ ăn bị trộm cướp.

Thiệu Thanh Cách bỗng nhớ ra một việc, sau đó lập tức nhìn thấy một topic đang hot: [Cổ phiếu bất động sản cũng sụt giá rồi, có phải như vậy nghĩa là giá nhà sẽ hạ xuống một nửa không!?]

Trong topic là ảnh chụp màn hình thị trường chứng khoán hôm nay, có thể thấy các cổ phiếu mà lúc trước Thiệu Thanh Cách chú ý như “bất động sản Thiên Hoành”, “tập đoàn bất động sản Phòng Khoa” đồng thời sụt giảm 50% ngay sau khi phiên giao dịch bắt đầu, giống như đã hẹn trước từ lâu.

Lòng người trên diễn đàn bàng hoàng, rất nhiều người không hiểu cổ phiếu hỏi thăm, cũng có một vài người chuyên nghiệp đang giải thích.

Trên đường phố vẫn đang kẹt xe, rất nhiều người đi làm trễ, cũng có một số người dứt khoát xin nghỉ phép không đi làm.

Thiệu Thanh Cách và Ngu Hàn Giang thông qua việc lướt diễn đàn biết được không ít tin tức. Rất nhanh đã đến buổi trưa, hai người cùng nhau trở lại nhà trọ Sơn Thủy, bởi vì Tiêu Lâu đã nhắn tin cho bọn họ: [Diệp Kỳ nói, lúc trước cậu ấy gài máy nghe trộm nghe lén tất cả người khiêu chiến, cơ bản đã có thể xác định được có kẻ trộm trà trộn trong đó. Người đó ở tầng hai nhà trọ Sơn Thủy, họ Từ, nếu hai người rảnh có thể đến đó điều tra.]

Hai người đến nhà trọ Sơn Thủy, Ngu Hàn Giang đi tới quầy tiếp tân tìm ông chủ: “Xin hỏi ở đây có vị khách nào họ Từ không? Tôi có chút việc gấp muốn tìm hắn.”

Ông chủ nghiêm trang nói: “Tôi là một ông chủ có nguyên tắc, sao có thể tùy tiện tiết lộ thông tin của khách hàng được chứ?!”

Thiệu Thanh Cách trực tiếp thảy hai hộp chocolate lên trước mặt ông ta, mỉm cười hỏi: “Ông chủ có thể tra giúp chúng tôi tư liệu của khách hàng không?”

Ông chủ “cực kỳ có nguyên tắc” ngay lập tức đáp: “Không thành vấn đề! Để tôi tra một chút… Họ Từ… Từ Chính Dương, ở tại phòng 201, sáng hôm nay đã trả phòng rời đi rồi. Các cậu tìm hắn sao?”

Ngu Hàn Giang nhíu mày: “Trả phòng đi mất rồi?”

Ông chủ than thở: “Nói là không đóng nổi tiền phòng nữa. Ai, hôm nay có không ít khách trả phòng, các cậu là người đến từ xứ khác, ra ngoài cũng chẳng biết mang theo ít tiền.”

Thiệu Thanh Cách liếc mắt. Hắn cũng muốn đem nhiều tiền một chút, đáng tiếc là người gác cửa không cho phép điều đó, tài sản trước đó khi vào mật thất đều bị đóng băng hết rồi.

Ngu Hàn Giang lạnh nhạt hỏi: “Ngoại hình Từ Chính Dương như thế nào, ông chủ có còn nhớ rõ không?”

Ông chủ cố gắng nhớ lại một lát, nói: “Tôi chỉ biết hắn khoảng chừng bốn mươi tuổi, là một người trung niên. Mỗi ngày đều ra vẻ thần thần bí bí, đội mũ ra ngoài, vành mũ kéo rất thấp, còn đeo khẩu trang che kín mặt, dáng dấp ra sao thì tôi không thấy rõ.”

Không có cách nào để thu hoạch được càng nhiều thông tin, Ngu Hàn Giang và Thiệu Thanh Cách liếc mắt nhìn nhau, đành phải rời khỏi nhà trọ Sơn Thủy.

Tất cả tiệm tạp hóa ở đường dành cho người đi bộ đã đóng cửa hết rồi, trên đường cái có không ít ông lão bà lão đang bàn luận.

“Tôi nghe con trai nói giá nhà có lẽ sắp giảm rồi, thật hay giả vậy?”

“Thật kỳ quái, giá hàng tăng điên cuồng như vậy, sao giá nhà lại không tăng chứ?”

“Con gái của tôi vừa mua nhà tháng trước, vay mượn mà mua, còn chưa trả được đây này, giá nhà mà giảm thì biết phải làm sao bây giờ!”

“Ai, khi nào thì khủng hoảng tài chính mới kết thúc đây? Cục trưởng Lưu kia không phải nói sẽ nhanh chóng điều tiết khống chế thị trường sao?”

Đúng lúc này, một ông lão đột nhiên tức giận chỉ vào radio, phẫn nộ đến mức râu ria phát run: “Mọi người nghe đi, tên khốn nạn Lưu Thanh Minh sáng sớm hôm nay đã ngồi tàu hỏa sớm nhất để chạy trốn mất rồi!”

Mấy bà lão lập tức tới gần.

Bên trong radio truyền đến một giọng nữ trong trẻo: [Phóng viên phát hiện, Lưu Thanh Minh vốn là Cục trưởng Cục Quản lý và Giám sát đô thị đã lên tàu cao tốc vào 6:50 sáng hôm nay rời đi. Ông ấy nói rằng muốn đến thành phố Mặt Trăng xin giúp đỡ, nhưng theo những người chứng kiến ở hiện trường kể lại, ông ta đem theo mấy rương hành lý, không giống như đi xin trợ giúp mà giống như đang bỏ trốn…]

Một bà lão mắng: “Tên lừa đảo này!”

Một ông lão khác nổi giận vỗ cái bốp vào đùi, quát lên với bạn già của mình: “Tôi đã sớm nói rồi mà, cái tên Lưu Thanh Minh này không thể tin được, thế mà ông còn tin lời nhảm nhỉ của ông ta! Sớm biết vậy tôi đã đến nhà con gái ở nơi khác để trốn một thời gian, bây giờ thì tốt rồi, đến cả vé xe cũng không mua được, không có cách nào rời đi hết!”

Đúng lúc này, ở nhà trọ Sơn Thủy bên cạnh đột nhiên có người lớn tiếng nói: “Ông chủ, điều hòa ở đây hỏng rồi sao? Trong phòng nóng muốn chết, điều hòa bật mãi mà không lên.”

Lại có người ở tầng dưới hỏi: “Hết nước rồi sao? Tôi muốn giặt quần áo, sao lại không có nước chứ?”

Ông chủ biến sắc, lập tức đi kiểm tra.

Rất nhanh, ông chủ mang vẻ mặt đưa đám trở về: “Mất nước cúp điện mất rồi.”

Ở bên phía hàng xóm lại có giọng nói hét lên: “Có phải mất nước rồi không?”

“Nhà chúng tôi cũng mất rồi!”

“Nhà tôi còn không có điện này! Mọi người có điện không?”

“Không có!”

“Nhà tôi không có điện, mạng vô tuyến cũng bị ngắt mất rồi!”

Giữa tình thế hỗn loạn, toàn bộ đồ điện từ tủ lạnh, điều hòa, quạt… đều đồng thời ngừng hoạt động.

Mặt trời từ từ lên cao.

Nắng gắt rọi thẳng xuống mặt đất như nướng cháy lòng đường, những người dân trong thành phố vốn đã đang bức bối, giờ lại không có điều hòa để tạo ra hoàn cảnh thoải mái dễ chịu, dưới nhiệt độ cao, phòng tuyến tâm lý của mọi người rất nhanh sẽ bị đánh sụp.

Ngu Hàn Giang và Thiệu Thanh Cách liếc nhau một cái, nhanh chóng quay ngươi rời đi.

Thứ bảy, chủ nhật chỉ là thời gian quá độ, hôm nay là thứ hai, ngày làm việc bắt đầu.

Toàn bộ các con đường bị kẹt xe phong tỏa, không có cảnh sát giao thông đứng ra điều tiết, tiếng còi inh ỏi chói tai vang khắp thành phố.

Giá hàng hóa cứ tăng cao, giá nhà thì giảm, vé xe bán hết, mất nước, mất điện, mất internet…

Sự sụp đổ của hệ thống kinh tế bắt đầu diễn ra vào ngày thứ ba.