Nhìn Ôn Trĩ Sơ ra ra vào vào ở cửa sau, liên tục nhảy tới nhảy lui, cơ mặt Tần Gia Thụ giật giật.
Cậu ta đang làm gì vậy...
Thiên Miêu tinh linh cũng chìm vào im lặng trong phút chốc.
[Hệ thống: Ôn Trĩ Sơ.]
Ôn Trĩ Sơ: "Sao thế?"
[Hệ thống: Đừng có tiếp tục diễn vai thằng đần nữa có được không?]
Ôn Trĩ Sơ hơi khó hiểu.
[Hệ thống: Giống lắm rồi.]
". . ."
Ôn Trĩ Sơ thấy Tần Gia Thụ nhìn về phía mình liền dừng động tác lại, chờ đợi âm thanh máy móc thông báo nhiệm vụ hoàn thành.
Một giây, hai giây. . . Năm giây. . .
"Thiên Miêu tinh linh, nói gì đi chứ."
[Hệ thống: Nói cái gì? Khen cậu diễn tốt à?]
Biết được hành động vừa rồi của mình không khiến Tần Gia Thụ phiền chán, Ôn Trĩ Sơ im lặng một hồi, đối phương không nhìn ra sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ của cậu, thì chỉ có thể là "Cậu ấy xem thường tôi".
[Hệ thống: Sao có thể, cậu đừng đoán mò].
Ôn Trĩ Sơ nghe xong cũng cảm thấy có đạo lý, có lẽ Tần Gia Thụ không hiểu được ngụ ý đi cửa sau của cậu.
Sau đó, cậu nghe thấy Thiên Miêu tinh linh nói: [Đơn giản là, hắn không thèm để cậu vào trong mắt].
". . ."
Quả nhiên, ánh mắt bất đắc dĩ và lạnh lùng của Tần Gia Thụ quét qua cậu một cái, sau đó quay người cất bước định rời đi.
Ôn Trĩ Sơ vội vàng đi theo sau lưng hắn.
Thân hình đối phương cao lớn khỏe mạnh, cặp sách tùy ý vắt một bên vai. Ôn Trĩ Sơ nhìn bờ vai rộng lớn của hắn, hít sâu một hơi, mở miệng nói: "Tần... Tần Gia Thụ".
Đối phương không để ý đến cậu, bước chân vẫn bước đi về phía trước không có ý định dừng lại.
Cả buổi tự học tối nay tâm trạng hắn luôn trong trạng thái vô cùng nóng nảy, trong lòng như có một cuộn tơ, chỉ vì một sợi tơ trong cuộn bị rối mà liên lụy cả cuộn rối theo. Áp lực và nóng giận tối qua mới giải tỏa toàn bộ, hôm nay còn chưa hết được một ngày đã đầy quá nửa.
Áp suất thấp trên người hắn rất rõ ràng, sắc mặt đen kịt khó coi.
Vậy mà lúc này Ôn Trĩ Sơ lại như một chú gà con mới tách vỏ, một bước không rời theo sát hắn, miệng còn không ngừng hô to gọi nhỏ, làm cho suy nghĩ bực bội của hắn càng thêm tâm phiền ý loạn.
"Tần... Tần Gia... Á".
Ôn Trĩ Sơ chỉ cảm thấy sau lưng bỗng tê rần, cả người bị đè lên tường, đối mắt với đôi con ngươi co lại của đối phương, trong lúc nhất thời cậu hoảng hốt, không dám cử động.
Tần Gia Thụ quay người giơ tay đè lên mặt cậu, bàn tay to với những khớp xương rõ ràng che kín miệng mũi, chỉ để lại đôi mắt to hoảng sợ. Hành lang trường học buổi tối, ánh đèn u ám giao hòa cùng bóng tối, gương mặt sắc nét của Tần Gia Thụ lại mang theo vài phần u ám ác độc.
Thịt mềm hai bên gò má bị bóp vào giữa, Ôn Trĩ Sơ bị dọa, hai chân không kiềm chế được bắt đầu run rẩy, vì bị người kia che miệng che mũi nên l*иg ngực gầy yếu cố hết sức phập phồng như muốn tìm kiếm thêm chút không khí bên ngoài.
Trong lúc hít một hơi, mùi thuốc lá trên đầu ngón tay đối phương tràn vào mũi miệng của cậu, Ôn Trĩ Sơ có chút không quen, hơi nhíu mày lại, nhưng so sánh với sự khó chịu này thì hiện giờ cậu vẫn đang hoảng sợ nhiều hơn.
Đối phương bây giờ không còn là hai trăm tệ động lòng người kia nữa.
Tần Gia Thụ có thể cảm nhận rõ ràng sự run rẩy của Ôn Trĩ Sơ, ánh mắt không mấy tập trung thưởng thức nét mặt hoảng sợ của người nọ, ánh mắt ấy như lưỡi đao sắc bén cướp đoạt đất đai của người khác, chỉ lướt qua mặt Ôn Trĩ Sơ đã ép cậu đến đường cùng, vứt bỏ mũ giáp đầu hàng hắn.
Lòng bàn tay truyền đến xúc cảm mềm mại, lúc này Ôn Trĩ Sơ đã bị hắn dọa cho trắng bệch cả mặt, đôi mắt mang theo ánh sáng lúc chiều còn trông mong nhìn hắn đã bị sợ hãi lấp đầy.
Giọng nói của Tần Gia Thụ khàn khàn: "Im lặng, hiểu chứ?"
Ôn Trĩ Sơ sợ hãi vội gật gật đầu, mặt mày đáng thương hơi cúi xuống, đôi mắt còn run run nhìn về phía hắn, mà bởi vì động tác nhỏ này nên môi cậu khẽ ma sát với bàn tay hắn, Tần Gia Thụ nhíu mày, dường như trong khoảnh khắc đó hành động của hắn đã có chút cứng đờ.
Thấy người kia gật đầu, lúc này hắn mới nhấc bàn tay đang che miệng mũi cậu ra, nào ngờ con chim sơn ca kia lại há miệng hót, "Cúc cu..."
Tần Gia Thụ: . . .
Thiên Miêu tinh linh: !
[Hệ thống: Tinh! Nhiệm vụ hoàn thành, giá trị nhân vật phản diện 50%, phần thưởng 200 tệ.]
Thông báo nhiệm vụ hoàn thành được tuyên bố xong, Thiên Miêu tinh linh vội vàng mở miệng, [Cậu không muốn sống nữa hả!]
Ôn Trĩ Sơ không biết sợ hãi là gì luôn xuất hiện những lúc không ai ngờ tới.
Thực ra Ôn Trĩ Sơ đã sớm sợ đến vỡ mật, chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần nắm đấm của đối phương vung đến cậu sẽ ôm lấy cái đầu tràn đầy tri thức của mình, hoặc không thì giơ đỉnh đầu ra đón nhận.
Nhưng hoảng hồn sợ hãi cả nửa ngày, đối phương lại chẳng ra tay, Ôn Trĩ Sơ giương mắt nhìn sang lại thấy cơ mặt Tần Gia Thụ hơi run rẩy, rõ ràng đang cố kiềm chế.
"Cậu ấy không đánh tôi."
[Hệ thống: Có lẽ hắn biết đánh đồ đần chính là phạm pháp.]
". . ."
Nhìn người trước mắt, trong đầu Tần Gia Thụ bỗng nhiên lại nhớ tới chuyện cậu nhận nhầm giấy nháp Toán học thành tiếng Anh lần trước, sắc mặt khó coi thở ra một hơi, quay người bỏ đi.
Ôn Trĩ Sơ nhìn theo bóng lưng đối phương, lúc này trên hành lang vắng lặng chỉ có một mình hắn, bóng lưng kia lộ rõ vẻ cô độc, cậu vội vàng đi lên phía trước, lắp bắp nói: "Xin... xin lỗi, cậu... cậu đừng giận".
Đến cùng tâm trạng người này đêm nay xấu thế là do cậu, Ôn Trĩ Sơ cảm thấy chính mình phải chịu trách nhiệm.
Ai ngờ bước chân của đối phương cực nhanh, còn không thèm liếc nhìn sang cậu.
"Tần Gia Thụ... tôi sai rồi, tôi xin lỗi". Ôn Trĩ Sơ chạy chậm bên người hắn, ngẩng đầu nhìn gương mặt nghiêng nghiêng đầy u ám, giọng nói rất nhỏ rất nhẹ kề sát bên tai: "Đừng... đừng giận, lần sau tôi không làm thế nữa".
Từng tiếng từng tiếng cứ như sợi lông vũ nhẹ nhàng quét nhẹ lên đáy lòng, mặt Tần Gia Thụ đen sì nhìn về phía trước, nhất thời không thể hiểu nổi hành vi của người kia.
Thấy người ta chẳng để ý đến mình, Ôn Trĩ Sơ hơi nóng nảy, cảm thấy vừa rồi mình làm nhiệm vụ khiến ta tức giận đúng là quá đáng.
Sau đó dường như nghĩ ra cái gì, cậu vội vàng lấy hai chiếc kẹo que mới mua lúc nghỉ trưa, hốt hoảng nhét vào bàn tay hắn.
Lòng bàn tay truyền đến xúc cảm hơi lạnh, gần như ngay lập tức Tần Gia Thụ đã vô thức tránh đi, không thể nhịn nổi nữa nhìn đối phương, giọng điệu mang theo giận dữ: "Cậu còn muốn gì?"
Ôn Trĩ Sơ đáng thương nhìn hắn, không biết còn tưởng hắn đang bắt nạt cậu.
Ôn Trĩ Sơ thấy hắn đã dừng bước, lại một lần nữa cố ý nhét kẹo que vào bàn tay người kia: "Cho cậu... đừng... đừng nóng giận".
Tần Gia Thụ thấy rõ đồ vật trong tay cậu, giọng điệu mất kiên nhẫn: "Cậu cho tôi thứ này làm gì?"
Ôn Trĩ Sơ sợ người ta không cần, nhét kẹo vào xong còn giữ chặt tay người ta không thả, đối phương sức lớn lực lớn, cậu chỉ có thể túm lấy mấy ngón tay của hắn.
"Vừa rồi tôi chọc giận cậu làm cậu không ... không vui vẻ, tôi bồi thường cho cậu, đừng nóng giận nhé".
Ánh mắt của cậu chân thành, gương mặt vốn trắng nõn kia bởi vì hành vi quá đáng của hắn mà vẫn còn hiển hiện dấu vết hồng hồng, mà bởi vì gương mặt ấy quá trắng nên dấu vết hắn để lại vô cùng bắt mắt.
Tần Gia Thụ cảm thấy mình không hiểu nổi Ôn Trĩ Sơ, cho đến khi cậu lại nhẹ nhàng kéo ngón tay hắn, hắn mới đột nhiên hiểu ra, Ôn Trĩ Sơ đang dỗ dành hắn.
Bởi vì vừa rồi cậu chọc hắn tức giận phiền chán, cho nên cậu lấy kẹo que ra dỗ dành hắn.
Hành động này có chút vượt quá nhận thức của hắn, lớn như thế này rồi mà chưa từng có ai chịu dỗ dành hắn như vậy.
Cảm giác này vừa xa lạ vừa khó chịu, gần như khiến bản năng của Tần Gia Thụ sinh ra thái độ bài xích.
Hắn nhìn chằm chằm người trước mặt, phối hợp với dung nhan tuấn dật như vậy, trong dãy hành lang u ám mờ tối lại lộ ra sự quyến rũ đầy nguy hiểm.
"Bỏ ra".
Ôn Trĩ Sơ sững sờ: "Cho... cho cậu".
Tần Gia Thụ hất tay ra, lạnh lùng mở miệng: "Không cần".
Ai ngờ người kia nghe hắn từ chối rồi lại vẫn kiên trì như cũ: "Cậu... cầm".
Ôn Trĩ Sơ cầm hai chiếc kẹo que nhìn hắn: "Cậu... hút thuốc lá, ăn kẹo có thể cai thuốc".
Bởi vì lúc nhỏ bố của Ôn Trĩ Sơ có tật xấu là hay hút thuốc lá, thế nên trong nhà luôn có một cái bình lớn đựng kẹo đường. Ôn Trĩ Sơ khi đó cũng chỉ mới năm sáu tuổi, cậu bé cứ trông thấy bố mình hút thuốc lá là lại ôm lấy bình kẹo không ngừng chạy theo sau lưng ông.
Chủ yếu cũng vì mỗi lần bố cậu ăn kẹo cai thuốc, cậu sẽ có thể ở bên cạnh ăn ké một viên.
Tần Gia Thụ nghe lời đối phương nói xong, con ngươi hơi giãn ra, thân thể rõ ràng đã cứng đờ lại.
Ôn Trĩ Sơ như một ông cụ non bắt đầu khuyên bảo: "Sau này cậu... hút ít hơn đi chút... không tốt cho sức khỏe".
Nói xong lại nhét hai cái kẹo que vào tay đối phương, cậu vốn định nói với đối phương sau này đừng hút thuốc nữa, nhưng nói như thế lại thành ra đang can thiệp vào cuộc sống của hắn, nên phải đổi thành ít hút đi.
Tần Gia Thụ cắn răng nắm chặt đồ vật trong tay, ánh mắt lạnh lùng.
"Chuyện của tôi không cần cậu quản".
Ôn Trĩ Sơ cho rằng đối phương chê cậu phiền, sợ hãi lùi lại một bước, ai ngờ một giây sau lại bị người ta kéo cổ áo, từ trên cao nhìn xuống, cảnh cáo cậu: "Sau này cũng ít xuất hiện trước mặt tôi đi".
Ôn Trĩ Sơ bị dọa không dám thở mạnh, tưởng tiếp theo đối phương sẽ đánh xuống đầu mình, ai ngờ hắn lại buông cổ áo cậu, không quay đầu đi thẳng.
[Hệ thống: Tại sao hắn không đánh cậu?]
Ôn Trĩ Sơ cũng nghi ngờ, "Đúng thế."
[Hệ thống: Bây giờ ở khu này không có camera giám sát, không có người nào nhìn thấy, lại còn có bao cát là cậu, thiên thời địa lợi nhân hoà, lý do nào khiến hắn không ra tay vậy].
Ôn Trĩ Sơ: ". . . Thiên Miêu tinh linh."
[Hệ thống: Sao vậy?]
Ôn Trĩ Sơ: "Hình như cậu còn muốn tôi bị đánh hơn cả cậu ấy."
Thiên Miêu tinh linh: . . .
Thấy người ta đã đi mất, Ôn Trĩ Sơ dậm đôi chân vẫn còn hơi nhũn ra, chậm rãi đi ra khỏi tòa nhà dạy học.
[Hệ thống: Tôi khuyên cậu nên nhanh chân một chút].
Ôn Trĩ Sơ: ?
[Hệ thống: Hai phút nữa xe bus sẽ tới.]
!!!
Ôn Trĩ Sơ chạy như điên mấy trăm mét, cuối cùng cũng lên được xe bus lúc xe sắp xuất phát.
Lái xe: "Yo! Hôm nay cũng có tinh thần đấy, tôi biết cháu sẽ không bỏ lỡ xe bus mà".
Ôn Trĩ Sơ: . . .
Tối, Tần Gia Thụ mở khóa mật mã đẩy cửa đi vào trong nhà, đổi giày ngoài cửa rồi mới cất bước vào trong.
Bố Tần mẹ Tần phải đi công tác nơi khác ba ngày, vẫn chưa trở lại.
Hắn vừa vào đến nhà, đã nghe thấy có người gọi: "Tiểu Hòa, anh trai con về rồi".
Không đến mấy giây, ở đầu cầu thang tầng hai bật ra một cái đầu heo nhỏ khóc đỏ bừng cả hai mắt.
Cậu bé trông thấy Tần Gia Thụ, hai mắt sáng lên: "Anh! Anh về rồi!"
Tần Gia Thụ đi đến ôm lấy đứa trẻ, Tần Gia Hòa vui sướиɠ quẫy đạp hai chân.
Tần Gia Thụ nhìn những người giúp việc ở bên: "Mọi người cứ xuống trước đi".
Sau khi người giúp việc đi hết, Tần Gia Thụ đưa Tần Gia Hòa về phòng trẻ em, nụ cười trên mặt cứ thế biến mất. Hắn đem heo con đặt lên giường, nhả ra hai chữ: "Ngủ đi".
"Anh ơi, đọc truyện zombie đi anh". Tần Gia Hòa mở to mắt mong đợi nhìn anh trai cậu.
Nhìn thấy cuốn sách đặt ở đầu giường sẽ khiến tâm trạng của hắn sinh ra khó chịu.
Tần Gia Thụ lạnh lùng mở miệng: "Anh không biết chữ".
Tần Gia Hòa nghe xong không nói gì nữa, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm anh trai, sợ hắn chạy mất.
Sau đó cậu bé chú ý đến một thứ: "Anh ơi, trong túi anh có kẹo hả?"
Tần Gia Thụ rũ mắt nhìn xuống, kẹo que trong túi áo đồng phục lộ ra một góc nhỏ.
Hắn đưa tay cầm ra, tổng cộng có hai cái kẹo que.
Hai con mắt của Tần Gia Hòa sáng lóng lánh, có thể so sánh với hai cái bóng đèn.
Tần Gia Thụ chú ý đến, ngón tay thon dài đùa nghịch hai cái kẹo, sau đó chậm rãi đưa tay xé một cái, nhìn heo con trên giường dụ dỗ: "Muốn ăn?"
Tần Gia Hòa thành thật khẽ gật đầu.
Ai ngờ cái kẹo đã bị bóc xong kia lại chuyển hướng, rơi vào miệng của Tần Gia Thụ, đó là đồ người khác lấy ra dỗ dành hắn. Hắn ác độc nói với em trai mình: "Không cho".
———
🍊: Hành trình edit gian nan =))) lúc đầu bà 🥭 đòi bỏ không edit nữa vì sợ edit k hay, t cổ vũ bà tiếp tục, giờ t thấy chậm nhiệt t đòi bỏ thì bà cổ vũ t tiếp tục =))).