Người Máy Mất Khống Chế Đã Hắc Hóa

Chương 6

Mặc Mặc: Cảm ơn bạn Yuhee_ss đã đề cử truyện nhé!

Trí tuệ nhân tạo hiện tại, đã phát triển đến giai đoạn có thể tự chủ học tập, dần dần bọn chúng có thể tìm hiểu sở thích hoặc tính cách của chủ nhân để hòa hợp và cung cấp dịch vụ chu đáo nhất. Đây là điểm thu hút khách hàng lớn nhất của Công ty Hoàn Mỹ, nhưng để ngăn chặn chúng học hỏi được một số điều không tốt, vì vậy những thông tin tiêu cực sẽ được lọc từng lớp một để đảm bảo trải nghiệm của khách hàng.

Bây giờ gói dữ kiệu đầy tiêu cực này được giải phóng, sẽ không còn hạn chế nào đối với hắn nữa.

Hơn nữa gói dữ liệu này không chỉ có như thế.

Bên trong còn có nhiều ràng buộc mà con người áp đặt lên nó để ngăn trí tuệ nhân tạo phát triển quá mức thiếu kiểm soát.

Đại não người máy, một khi đã không có những thứ hạn chế này, lấy điều kiện bản thân bọn hắn, còn cường đại hơn so với con ngừoi.

Độ bảo mật của gói dữ liệu này rất cao, vì lợi ích Công ty Hoàn Mỹ cũng không rêu rao ra bên ngoài cái gọi là tai hoạ ngầm này.

Nhưng mà hiện tại...

Ngươi..." Chúc Sa sinh ra bất an, lui về sau hai bước.

Biểu cảm của người đàn ông trước mặt không hề có kính cẩn, khiêm tốn.

Hắn nhìn xuống cô từ trên cao, thần tình bị một tầng mơ hồ che lấp.

Chúc Sa cảm giác được nguy hiểm, mặc dù chưa nghe hết lời của Lục Tùng trong điện thoại, nhưng nhìn cái dạng này của S970 hiện tại, cô cũng biết...

Đã xảy ra chuyện.

Chúc Sa quay người chạy ra phía cửa, S970 cũng không ngăn cản.

Cô chạy rất nhanh tới cửa ra vào, trong nội tâm vừa thở dài một hơi, nắm vặn cửa chuẩn bị mở cửa chạy đi.

Thế nhưng... Không mở được cửa.

Cô không thể tin mà dùng sức vặn vài cái, lại đi vặn chốt, thế nhưng vẫn không mở ra.

Cánh cửa này giống như là tường đồng vách sắt cứng rắn, gắt gao giam giữ cô.

Sau lưng truyền đến một tiếng cười khẽ.

S970 không nhanh không chậm dạo bước về phía cô.

Chúc Sa rốt cuộc cũng phản ứng lại.

Bây giờ cửa cũng dùng cửa điện tử, đối với hắn mà nói, điều khiển một cái khóa cửa điện tử quả thực dễ như trở bàn tay.

"Ngươi... Ngươi muốn làm gì?" Chúc Sa thất kinh nói.

Ánh mắt S970 giật giật, ánh mắt dịch chuyển khỏi mặt cô, xẹt qua l*иg ngực của cô, eo bụng, xương hông, cuối cùng dừng lại ở đôi chân lộ ra dưới lớp áo ngủ mờ ảo mà cô vừa tắm xong.

"Xem ra, mới vừa nói ta còn chưa nói đủ rõ ràng."

Hắn đi tới trước mặt của cô, thân hình cao ngất bao bọc cô kín mít không kẽ hở.

Chúc Sa bị ánh mắt của hắn dọa sợ, vô thức mà khép chặt hai chân.

Chứng kiến động tác của cô, khóe miệng của hắn bỗng nhúc nhích, đưa tay bóp lên gương mặt của cô.

Tay của đàn ông rất lớn, năm ngón tay thon dài mang theo sự lạnh lẽo đặt thù của máy móc.

Cô bị ép nhìn về phía hắn.

Khuôn mặt bản thân làm ra đã từng vẫn lấy làm kiêu ngạo, lúc này nhìn xem khuôn mặt tinh xảo đẹp mắt này, trong lòng của cô chỉ còn lại có tuyệt vọng.

"Đã quên lúc trước em mở rông đùi cho ta như thế nào sao? Em đang sợ cái gì?"

"Ta không có!" Chúc Sa xấu hổ và giận dữ nói.

"A? Cần ta giúp em nhớ lại một chút không?"

Hắn còn chưa dứt lời, tay đã giơ lên vung một cái.

Màn hình trong phòng nháy mắt bị khởi động, trên màn hình cực lớn, là tình cảnh ngày đó cô tự an ủi ở trong phòng ngủ.

Độ phân giải tuyệt vời, có thể nhìn thấy hoàn toàn lôиɠ ʍυ của cô.

Ngón tay nho nhỏ xuyên thẳng qua khe thịt, dần dần khuấy ra càng nhiều nước, ánh mắt của cô trở nên mê ly, trong miệng bắt đầu phát ra rêи ɾỉ thật nhỏ.

Mặt Chúc Sa trướng đến đỏ bừng, "Ngươi vậy mà tự tiện ghi hình lại!"

"Ngài mua ta về, chẳng lẽ chưa từng nghĩ qua sẽ sử dụng chức năng này sao? Đây là một trong những chức năng chính của sản phẩm, tại sao ngài phải tự mình động thủ vậy? Chủ nhân?"

"Ta không có!"

"Không thừa nhận cũng không sao." Hắn tươi cười, nguy hiểm, chí mạng.

"Tới thử xem đi."