Phúc Vận Bảo Châu

Chương 2: Hành thưởng

Bởi vì tuyên chỉ là ở Càn Thanh Môn, tiếp chỉ là Mã Tư Khách, Phú Sát gia còn chưa biết việc này. Mã Tư Khách hốt hoảng trở lại trong phủ, vừa thấy được khuê nữ chính là khóc một trận: ''A mã không có bản lĩnh, buông tha cái mặt già cũng không cầu được ân điển, Hoàng Thượng hắn cho ngươi tứ hôn.'' Bảo Châu sớm biết việc này, nàng không sao cả, nhưng thật ra cả nhà trên dưới như nổ tung. Tháng trước lão gia trở về báo tin vui nói Vạn tuế gia gật đầu, chắc chắn sẽ lược thẻ bài phóng nữ nhi về nhà, hóa ra đều là giả. Mã Tư Khách năm phòng thị thϊếp muốn nói lại thôi nhìn hắn, phúc tấn Tác Xước La thị trực tiếp trợn mắt mắng: '' Còn nói là đường đường nhất phẩm đại quan, có chút việc đều làm không xong, ngươi còn làm quan gì nữa? Không bằng nhân lúc còn sớm về hưu. Ta là mỡ heo che tâm mới đem việc này giao cho ngươi! Sớm biết như vậy, ta nên về nhà mẹ đẻ cầu a mã! Ta tâm can a! Bảo Châu của ta!.......... Ngươi nói đi, chỉ hôn cho ai, ngươi nói a!!!!!"

Mã Tư Khách phúc tấn xưa nay đoan trang, lúc này thế nhưng không khác gì người đàn bà đanh đá. Nàng vừa hoảng hốt lại vừa đau lòng, một cái ma ma chạy nhanh cho vỗ vỗ ngực mới không ngất xỉu đi. Bảo Châu cũng tiến tới bên cạnh, hướng về ngạch nương cười cười:''A mã tuy là nhất phẩm đại quan cũng không làm chủ được quyết định của Hoàng Thượng. Ngạch nương, ngài đừng tức giận, muốn ta nói a, này cũng đâu phải kiện việc lớn đâu.'' Tác Xước La thị vươn ngón trỏ chọc chọc trán Bảo Châu: ''Ngươi a!'' Nhìn nàng như vậy, cơn tức cũng đi xuống hơn một nửa.

Mã Tư Khách chạy nhanh tiếp lời: ''Việc này ai cũng chưa có nghĩ tới, ngươi trách ta cũng được, đầu sỏ gây tội lại là Đổng Ngạc Thất Thập cách cách. Hoàng Thượng vốn muốn chỉ nàng làm Cửu phúc tấn, kết quả Đổng Ngạc gia không giáo được nữ nhi làm nàng ở trong cung dây dưa với Tứ Bối lặc, này cũng thôi, lại còn để không ít người thấy được. Thái Hậu nương nương tức giận liền đem nàng ta chỉ cho Tứ Bối lặc làm cách cách, như thế vị trí Cửu phúc tấn lại không có ai. Rốt cuộc là thân sinh nhi tử, Hoàng Thượng sao có thể không đau lòng? Thế nào cũng phải tìm cho hắn một cái càng tốt hơn đích phúc tấn. Chính ngươi nói đi, trong số các tú nữ lần này, ai có thể áp được Đổng Ngạc thị? Chỉ có Bảo Châu a!''

Trước khi xuất giá, nữ bằng phụ quý, Đổng Ngạc thị như thế nào không quan trọng, quan trọng là xuất thân. Nàng a mã là chính hồng kỳ Đô thống, tổ phụ nàng là Nhất đẳng công, ông cố nàng là Hòa Thạc ngạch phụ (1), nàng cùng Tam phúc tấn là đồng tộc.... Cũng chính vì có địa vị như vậy nên Khang Hi mới chọn nàng cho Dận Đường làm đích phúc tấn. Nhưng không ai có thể nghĩ tới, một cái hảo hảo cô nương lại cho người khác làm một cái cách cách không lên được ngọc điệp, Đổng Ngạc gia mặt mũi đều có thể mang ra quét rác, Đổng Ngạc Thất Thập đều nhanh phát điên.

(1): ngạch phụ = phò mã

Công chúa, cách cách phẩm cấp:

Cố Luân Công chúa (Hoàng hậu nữ nhi)

Hòa Thạc Công chúa (Phi tử nữ nhi, Hoàng hậu dưỡng nữ)

Hòa Thạc cách cách (Thân vương nữ nhi)

Đa La cách cách (Thân vương thế tử hoặc quận vương nữ nhi)

Đa La cách cách (Bối Lặc nữ nhi)

Cố Sơn cách cách (Bối tử nữ nhi)

Cách cách(Trấn quốc công, phụ quốc công nữ nhi)

Cách cách (cách gọi thường gặp trong các gia đình Mãn Thanh)

- ------

Đổng Ngạc thị là xuất thân cực tốt nhưng là Bảo Châu so với nàng còn tốt hơn. Lại nói đến Mã Tư Khách này một mạch, hướng lên trên có thể đếm đến ở Thái Tổ hoàng đế trước mặt, tổ tiên Phú Sát Vượng Cát Nỗ Hồi làm Chính Lam kỳ Tá lĩnh ở dưới thời Nỗ Nhĩ Cáp Xích. Sau đó nhi tử là Vạn Cát Cáp kế thừa chức Tá lĩnh, sau lại truyền cho nhi tử Cáp Cái Truân. Mới đầu Cáp Cái Truân ở Chính Lam kỳ, ở Thanh Thái Tông dời đến thượng tam kỳ tối cao Tương Hoàng kỳ, Tương Hoàng kỳ chính là Hoàng đế tâm phúc, thậm chí kỳ tịch của Hoàng đế cũng là Tương Hoàng kỳ. Cáp Cái Truân làm Tá lĩnh trạc Lễ Bộ tham chính, quan cư Nội đại thần, lại là Thái tử Thái bảo (2), sau khi qua đời được truy phong Nhất đẳng công. Có thể nói là Hoàng Thái Cực tâm phúc quyền thần, sau khi hắn qua đời, trưởng tử Mễ Tư Hàm càng là đem Phú Sát gia phát triển đến đỉnh cao. Mễ Tư Hàm kế chức, kiêm quản Ngưu lục, làm Nội Vụ phủ tổng quản. Khang Hi năm thứ sáu, thăng lên Lễ Bộ thị lang; Khang Hi năm thứ tám thăng thành Hộ Bộ thượng thư, đứng trong hàng ngũ thảo luận chính sự đại thần; Khang Hi năm thứ mười hai, loạn tam phiên, Mễ Tư Hàm trình lên chiến lược diệt giặc, ở Ngô Tam Quế vấn đề, Khang Hi vốn là đã có chút dao động, xem qua sau càng kiên định triệt phiên tâm, Mễ Tư Hàm cũng là Thái Tử Thái bảo. Đáng tiếc, không lâu sau đó hắn liền qua đời, hoàng đế sâu sắc thương tiếc, mệnh hậu táng, ban thụy hào Mẫn Quả.

(2): Thái bảo: đảm nhận việc dạy dỗ Thái tử

Khi Bảo Châu ra đời, Mễ Tư Hàm đã qua đời được mười năm, nàng chưa bao giờ gặp qua tổ phụ nhưng lại nghe a mã giảng rất nhiều chuyện xưa. A mã lo lắng nhất là hủy đi tổ tông uy danh. Nhưng Bảo Châu xem ra thì a mã cùng ba vị thúc thúc thực sự đưa Phú Sát gia lên đến đỉnh cao, đều nói đến kinh thành mới biết chức quan nhỏ, cho dù có ở kinh thành, ai dám đắc tội bọn họ? Một nhà bốn huynh đệ đều là quan to trong triều, phẩm giai không quá cao lại đều nắm trong tay thực quyền.

Bảo Châu a mã, Mã Tư Khách là chính nhất phẩm lãnh thị vệ Nội đại thần, có quyền điều động ngự tiền thị vệ, phụ trách an toàn của Hoàng đế, ngoài ra hắn còn quản Hỏa khí doanh. Hỏa khí doanh mới lập từ bảy năm trước, vẫn luôn là Mã Tư Khách quản lí, hiện giờ đã có hơn ba ngàn người có trang bị súng ống, hỏa pháo hơn năm trăm, người không tính nhiều nhưng hỏa lực là đủ mạnh. Nhạc phụ như vậy ai không muốn?

Đừng nói vài vị a ca đến tuổi mà ngay cả sớm đã đại hôn Thái tử cùng Trực quận vương đều thèm muốn thực. Thái tử là muốn mượn Phú Sát gia thế lực, có thế lực của Phú Sát gia khác gì cho hổ thêm cánh; Trực quận vương thật ra nhiệt tình hơn, bản thân hắn vốn là mãnh tướng, là cái mang binh đánh giặc, cùng Phú Sát gia chí thú hợp nhau... Nhưng là vừa ý cũng vô pháp, Khang Hi vậy mà đem một khối thịt mỡ đưa cho lão Cửu. Không nói đến các huynh đệ phản ứng thế nào, bản thân Dận Đường cũng là hốt hoảng.

- -------------

Phú Sát gia bên này sau khi nghe Mã Tư Khách giải thích rõ ràng, Tác Xước La thị một chưởng chụp lấy tay vịn ghế dựa: '' Đổng Ngạc gia khinh người quá đáng!'' Các di nương cũng là tức sùi bọt mép: '' Để ta có cái khuê nữ như vậy sớm ném xuống ao cá cho chết chìm, đỡ tốn bạc nuôi lớn rồi hố mình hố người, thật là cái tai họa!'' ''Lý Giai muội muội nói rất đúng, Đổng Ngạc thị tính là cái gì? Dám tính kế Bảo Châu của chúng ta.'' ''Kia không phải là gặp báo ứng, Đổng Ngạc Thất Thập đích nữ lại là dùng kiệu nhỏ nâng vào Tứ Bối lặc phủ làm cái cách cách. Thật là không sợ người khác cười chết, ta nếu là nàng chính là một dải lụa trắng treo cổ trên xà nhà đỡ cho trong tộc phải mất mặt!'' ''Muốn ta nói a, Thái Hậu nương nương chính là thật anh minh, Bảo Châu gả cho Cửu a ca có gì không tốt, sau này gặp phải Đổng Ngạc thị, nàng ta cũng phải hành lễ cho Bảo Châu a. Muốn làm nàng đứng nàng còn dám tránh đi chỗ khác sao? Nàng là thứ gì a?'' ''...''

Phú Sát gia hậu viện cùng nhà khác bất đồng, thê thϊếp ở chung đặc biệt hòa thuận. Đích phúc tấn cùng các di nương không phải cùng ngắm hoa chính là cùng phẩm trà, thật sự nhàn đến nhàm chán còn có thể cắn hạt dưa nói chuyện phiếm càng là bình thường. Cũng là ngày thường nhàn thoại nói quá nhiều, lúc này nói lên còn may chưa hù chết Mã Tư Khách.

Nói vậy nhưng các nàng vẫn còn có lý trí, lại tức giận nữa cũng không dám nói Hoàng thượng, Thái Hậu, đành phải đem lửa giận hướng đến Đổng Ngạc gia.

Lúc đầu, Mã Tư Khách còn đang nghĩ cách thu thập Đổng Ngạc Thất Thập, đến khi hắn nghe xong những lời này, không khỏi liền cảm thấy đồng tình với Đổng Ngạc gia. Hậu viện hắn mấy người phụ nhân có thể nháo lớn như vậy, Bảo Châu thân huynh đệ, đường huynh đệ, anh em bà con biết chuyện này còn không đem trời lật?

Phú Sát gia đặc biệt có thể sinh con trai, Bảo Châu liền có ba cái ca ca là cùng cha cùng mẹ sinh ra, thứ xuất huynh đệ cũng có năm, sáu người, các phòng khác cũng là con cháu thịnh vượng, nếu đem năm đời đều tính lên thì quả thực là khổng lồ.

Mã Tư khách sợ cái gì cái đó xuất hiện. Không bao lâu sau, Bảo Châu nhị ca liền nghe được động tĩnh đã trở lại, sau đó một canh giờ, có đến hai mươi mấy người đến phủ Mã Tư Khách, hỏi hắn đầu đuôi chuyện, sau khi nghe được đến đáp án liền mênh mông cuồn cuộn ra cửa. Trước khi đi cũng không quên dặn dò ngạch nương và các di nương hảo hảo chăm sóc Bảo Châu, đừng để cho nàng nghĩ luẩn quẩn, các huynh đệ đi xả giận cho nàng.

Bảo Châu muốn nói nàng thực hảo a. Những cái đó ca ca đệ đệ đã đi hướng đến Đổng Ngạc gia.

Một đoàn hơn hai mươi người, lớn đã hơn ba mươi có vợ có con, nhỏ mới bảy, tám tuổi, bọn họ sau khi ra phủ, xoay người lên ngựa hướng thẳng đến Đổng Ngạc Thất Thập quý phủ, tới cũng không xuống ngựa. Nhị ca của Bảo Châu vung roi đánh lên bậc thang trước cửa:" Gọi Bác Đôn ra đây!"

Đám người Phú Sát gia đương nhiên sẽ không xông lên ồn ào nói đều là nữ nhi thiểu năng nhà ngươi gây họa cho Bảo Châu của chúng ta, làm nàng nhỏ như vậy liền phải lấy chồng, dù sao cũng là Hoàng thượng cùng Thái Hậu quyết định, sửa không được, như vậy liền tìm một cái cớ.

Bác Đôn là ai đâu? Là tứ ca ca cùng cha cùng mẹ của Đổng Ngạc thị. Cũng mới mười lăm, mười sáu tuổi, ngày thường cùng Phú Sát gia có chút quan hệ, rốt cuộc đều luyện võ, cách đoạn thời gian liền cùng thi đấu. ĐÁng ra bọn họ tháng trước vừa đánh xong, như vậy trong thời gian ngắn sẽ không đánh tiếp lần nữa, Phú Sát gia rõ ràng là tức điên mới không quản nhiều như vậy, bọn họ không thể làm gì Đổng Ngạc thị liền đem Bác Đôn đánh cái chết khϊếp. Hắn chịu đòn xong tốt nhất là trở về học, đừng để ai tìm xương trong trứng(3)

(3): cố tình tìm, suy nghĩ sai lệch để bắt tội một ai đó

Bác Đôn còn chưa ý thức được nguy hiểm, nghe được thông báo liền đi ra ngoài, cách mấy trượng liền nhìn thấy một đoàn người đen nghìn nghịt. Lại đi tiếp vài bước, lưng hắn liền toát ra mồ hôi lạnh. Sao đều đằng đằng sát khí, này không đúng a. Nếu là phản ứng nhanh, nên chạy lấy người quay về phòng, nói không chừng có thể tránh thoát một kiếp, nhưng mà hắn không có... vì thế hắn liền bi kịch.

Liền ở ngay trước cửa Đổng Ngạc gia, hai mươi mấy người nhà Phú Sát cùng Bác Đôn luận bàn. Bọn họ tư thái phóng thật thấp, miệng đầy khen ngợi, còn nói xin chỉ giáo nhiều hơn nhưng ra tay chính là mau, chuẩn, ngoan. Tục ngữ nói đánh người không đánh mặt, đá người không đá điểu..... Hiển nhiên Phú Sát gia không có đạo đức như vậy. Hai mươi mấy người đánh tàn bạo, nhiều nhất sau nửa canh giờ, Bác Đôn mặt mũi bầm dập, vành mắt đen nhánh, người còn béo ra một vòng, chỉ sợ Đổng Ngạc phúc tấn nhìn thấy cũng chưa chắc có thể nhận ra nhi tử.

Thấy Bác Đôn thảm như vậy, các huynh đệ mới thoáng nguôi giận. Trước khi rời đi còn xếp hàng chụp vai hắn nói: "Ta nói a Bác Đôn huynh đệ, ngươi tốt xấu gì cũng là ca ca, cần hảo hảo quản muội muội ngươi, đừng để nàng hại người hại mình" "Ngươi có biết người khác nói như thế nào a, có một cái tai họa như vậy, cách cách của Đổng Ngạc gia các ngươi còn có thể gả chồng hay sao?" "Đúng a, các huynh đệ của ta đều nói, thà rằng cả đời không lấy vợ cũng không cần lấy cách cách nhà ngươi" "Chúng ta có lòng tốt nhắc nhở, ngươi trừng cái gì, muốn ăn đòn tiếp sao? Người ta không muốn đắc tội với nhà các ngươi mới không nói trước mặt ngươi thôi, sau lưng ngươi có biết họ nói gì không?" "....."

Đều là nói nhỏ, cũng chỉ có Bác Đôn nghe được, nói xong hai mươi mấy người nói đi liền đi, đều vội vàng trở về dỗ Bảo Châu cao hứng. Phú Sát gia cùng Cửu a ca hôn sự đã định ra, không đổi được, như vậy cần nghĩ xem làm thế nào cho Bảo Châu gả ra long trọng nhất, thể diện nhất, cần chuẩn bị lễ gì, thêm trang thế nào, còn phải kiếm thời gian cùng Dận Đường hảo hảo "Tâm sự".

Phú Sát gia tới nhanh, đi cũng nhanh, nhìn bọn họ cưỡi ngựa đi xa, Bác Đôn vẫn là ngốc. Muội muội mình làm chuyện gì, trong lòng hắn là biết rõ, là thực mất mặt sự tình, nhưng là như thế nào lại liên quan đến Phú Sát gia? Bác Đôn gọi tới quản sự tiền viện làm hắn đi hỏi thăm xem chuyện gì, liền thấy trong cung ban thưởng xuống.

Lúc trước Khang Hi ngầm đồng ý Mã Tư Khách thỉnh cầu, vốn định chờ vòng cuối tuyển tú sẽ lược thẻ bài, để Bảo Châu về nhà. Nhưng là ai cũng không nghĩ tới sẽ xảy ra sự cố. Hắn tuy rằng nghiêm mặt nhìn Mã Tư Khách khóc vựng ở Nam thư phòng rồi lại nghiêm mặt đuổi hắn về, nhưng trong lòng cũng có chút hổ thẹn.

Cho dù chưa nói rõ thì ở trong lòng, Khang Hi vốn đã đồng ý. Vì giải quyết tốt hậu quả, hướng thực sự là tự đánh mình một bạt tai, thực mất mặt. Có một số việc mọi người đều là biết rõ ràng nhưng cũng không ngu ngốc vạch trần, nhưng hắn vẫn nên cấp Mã Tư Khách chút bồi thường. Vì thế, Khang Hi vung tay lên, thưởng Mã Tư Khách một đống lớn đồ vật: một thanh bảo đao, một kiện Ngự tứ Hoàng mã quái (4), vàng bạc châu báu vô số. Đều là những thứ rất tốt, rất có thể diện nhưng cũng là những thứ vô dụng nhất (O.O) Cái kia Ngự tứ bảo đao nạm hồng thạch hắn cũng không có cơ hội dùng, Mã Tư Khách đao là Ngự tứ Nhất phẩm đao, chỉ có thể xem tiện nghi cái nào nhi tử. Còn Hoàng mã quái, Lãnh thị vệ Nội đại thần đều mặc, còn hắn ngày thường mặc kêu hành chức áo ngắn, Hoàng đế ban cho kêu Võ công áo ngắn (này ta cũng không hiểu ^^), cái này so với Hoàng mã quái đều cao hơn một bậc đâu, ngày thường cũng có thể tùy tiện mặc đi ra ngoài, nhưng là đâu.... Phàm là được thưởng Hoàng mã quái đều mặc vào đi một vòng Tử Cấm thành để nói cho mọi người bản thân rất được Hoàng đế sủng tín (5). Nếu không phải quy củ, Mã Tư Khách thực không rảnh đi, đã là khi nào rồi a? Quan tâm bảo bối khuê nữ còn không kịp, nào có thời gian rảnh rỗi như vậy. Hoàng mã quái thật là thứ tốt, nhưng chỉ là với người chưa được mặc qua, còn với Mã Tư Khách, trừ bỏ nghỉ hưu mộc (6), mỗi ngày đều phải mặc hành chức áo ngắn thì thật sự không có gì mới mẻ.

(4): Hoàng mã quái là một loại quan phục thời nhà Thanh. Trong hoàng cung, thị vệ đại thần, Hộ quân Thống Lĩnh đều mặc Hoàng mã quái, mặt khác còn có Hoàng đế ban thưởng Hoàng mã quái, khi Hoàng đế xuất hành đi săn, phàm là quan viên bắn trúng năm mũi tên đều được ban thưởng một kiện Hoàng mã quái, mặt khác có quân công hoặc là tại phương diện khác có trác tuyệt công tích đại thần cũng sẽ được ban thưởng một kiện hoàng mã quái. Nói đơn giản, Hoàng mã quái có công dụng tương tự với Thượng phương bảo kiếm hay Kim bài miễn tử.

(5): sủng tín: sủng ái và tín nhiệm

(6): hưu mộc là ngày nghỉ của quan viên, triều thần, vương công đại thần hay các hoàng tử a ca.

Sau khi Khang Hi ban thưởng, Nghi Phi cũng đi theo ban thưởng vài thứ tốt cho tương lai con dâu, cũng không quên Mã Tư khách phúc tấn Tác Xước La thị. Đồ trang sức, vật trang trí, bình pha lê...... Nếu không phải thực đáng giá chính là cũng rất có địa vị. Bên trong còn có một vòng hàn ngọc rất được Bảo Châu yêu thích, mang lên lạnh lạnh, thực giải nhiệt. Bảo Châu còn chưa kịp đáp tạ, Thái Hậu cũng ban thưởng tới. Này so phía trước thực đơn giản nhưng lại là hiếm thấy trân bảo. Thái Hậu ban cho một chuỗi thiên châu, lại ban một vòng phượng huyết. Thiên châu là Tàng truyền Lạt Ma khai quang, mang lên có thể trừ tà, tỉnh thần, còn có thể tích phúc. Còn vòng phượng huyết, theo truyền thuyết là vòng được dung nhập phượng hoàng huyết, thập phần trân quý. Không nói đến truyền thuyết này thì vòng ngọc cũng là thực sự đẹp, nhìn vào liền thấy cao quý vô cùng, phú quý vô cùng, lớn nhỏ vừa vặn, nhan sắc cũng là cực hảo. Nếu nói vòng hàn ngọc là sinh mát thì vòng phượng huyết chính là sinh ấm, mùa đông mang theo bảo đảm thoải mái.

Bảo Châu tràn đầy vui mừng tiếp nhận ban thưởng, nhìn thấy thu nhiều đồ vật như vậy, cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng, liền chạy nhanh đem công công và ma ma đại diện Thái Hậu cùng Nghi Phi tới ban thưởng gọi lại, làm Thiên Đông lấy hai đàn Thanh Mai tửu tới.

Thiên Đông, Bán Hạ là nha hoàn tâm phúc của Bảo Châu. Thiên Đông trầm ổn nhạy bén, các nha hoàn trong viện đều do nàng quản; Bán Hạ y thuật hảo, ở trong nhà không có người ám hại không nhìn ra cái gì, chờ Bảo Châu gả ra ngoài chắc chắn trở thành người quan trọng nhất. Hai người đều trung thành và tận tâm, hầu hạ Bảo Châu rất cẩn thận.

Bảo Châu làm Thiên Đông đi lấy chính là Thanh Mai tửu nàng tự tay ủ. Có lẽ thật là cùng Oa Hoàng nương nương có duyên, truyền thuyết Nữ Oa hóa Cam Lộ thành rượu, ban xuống thế gian; Bảo Châu cũng là một tay ủ rượu cao siêu, mỗi năm nàng đều ủ Thanh Mai tửu, Cúc Hoa tửu, hương vị cực hảo, lại có công dụng trừ độc, dưỡng nhan, tiêu trừ mệt nhọc.

Tác Xước La thị cùng ác di nương mỗi ngày đều uống hơn nửa ly, tinh thần hảo, làn da hảo, khí sắc cũng hảo... Trừ bỏ chia ra, bản thân Bảo Châu lưu trữ cũng không nhiều. Đến lúc này, Thanh Mai tửu còn khoảng năm, sáu đàn. Nàng làm Thiên Đông lấy ra hai đàn, còn lại càng ít. Nhìn ma ma đầy mặt buồn bực, Bảo Châu giải thích nói:"Đây là ta tự tay ủ Thanh Mai tửu, ngạch nương uống xong nói hảo. Nay đưa cho Thái Hậu nương nương cùng Nghi Phi nương nương nếm thử, không phải cái gì mới mẻ, chỉ là chút tâm ý". Tác Xước La thị lại làm ma ma cấp hai người bao lì xì, nói là chiêu đãi không chu toàn, làm cho bọn họ cầm đi dùng trà.

Tiếp ban thường còn bồi lại hạ lễ, đây vẫn là lần đầu Nghi Phi gặp được. Nhìn vò rượu nhỏ họa ca diêu khổng tước lục băng nứt men dứ trên bàn, thật sự là đáng yêu. Nghe Liễu ma ma đem lời Bảo Châu thuật lại, Nghi Phi liền nổi lên hứng thú, làm nô tì lấy chén rượu nhỏ đến, chuẩn bị mở đàn nếm thử. Đàn rượu vừa mở ra, hương rượu thanh nhã xông vào mũi, ngửi hương liền thấy cả người thư thái. Nghi Phi vốn không ôm nhiều hy vọng, lúc này lại là cả ánh mắt đều không rời khỏi vò rượu. Liễu ma ma hầu hạ nàng đã ba mươi năm, cực hiểu Nghi Phi, thấy nương nương hứng thú, động tác không chút do dự, chạy nhanh rót ra một chén nhỏ. Nghi Phi giơ tay tiếp nhận. Đầu tiên là đặt ở chóp mũi ngửi ngửi, hương rượu thập phần thanh nhã, nàng tinh tế nhấp một ngụm. Thực sự giống như đang đặt mình trong Thanh Mai viên vậy, cả thế giới đều chua chua ngọt ngọt, cả người đều thoải mái, nóng nực, phiền muộn tiêu hết.

"Bổn cung đúng thực là nên cảm ơn Đổng Ngạc thị, nếu không phải nàng làm ra chuyện đáng xấu hổ đó, con ta sao có thể chọn được một cái diệu nhân như vậy nha."

Thấy nương nương như vậy, là thực vừa ý Phú Sát thị, Liễu ma ma liền nói:"Trước kia nô tì có nghe qua tin đồn về Phú Sát gia, Phú Sát gia cách cách đều là châu bảo, nhất là Cửu phúc tấn của chúng ta a, đó là được toàn tộc che chở trong lòng bàn tay. Bộ dáng đều không phải nói, đó là cực hảo. Lão nô mỗi lần thấy nàng đều như thấy Quan Âm Bồ Tát, nhìn qua chính là thực đại từ đại bi, khí thế càng không cần nói. Trong các tú nữ, nàng thực sự là bất đồng, cùng với Cửu a ca thực sự là trời đất tạo một đôi. Mã Tư Khách đại nhân nói qua muốn lưu nàng ở lại vài năm, còn đi cầu thánh thượng, này không phải là chỉ cho Cửu a ca sao, đều là chú định a."

Lời này nói thật sự hay, Nghi Phi gác xuống chén rượu, cười nói:"Còn chưa có đại hôn, bổn cung liền nhịn không được muốn che chở nàng. Liễu ma ma, ngươi đến trong cung Dận Đường (7), nói cho Lưu Lang thị thông minh một chút, đừng gây chuyện gì. Trước khi phúc tấn vào cửa, ai dám làm Phú Sát gia không thoải mái, đừng trách bổn cung chặt đứt đường sống."

(7): Trước thời Khang Hi, hoàng tử a ca sau khi sinh ra lập tức được đưa đến Nam Tam Sở nuôi nấng, sau này, Khang Hi cho phép hoàng tử a ca được ở với mẹ đẻ đến 6 tuổi, sau đó chuyển đến Nam Tam Sở cho đến khi thành hôn sẽ được ra cung lập phủ đệ riêng. Các cách cách, công chúa cũng vậy, sau 6 tuổi phải chuyển đến Tây Tam Sở. Nhưng có điều khác là "nam nữ bảy tuổi bất đồng tịch" vì vậy, sau đó các cách cách có thể gặp mẹ đẻ dễ dàng và với thời gian dài hơn, còn các a ca chỉ có thể ở trong cung của mẹ đẻ mình một khắc (khoảng 15 phút) để tránh nghi kị của Hoàng đế.

Liễu ma ma chạy nhanh đi Nam Tam Sở, Nghi Phi liền ngồi nhuyễn kiệu tới Từ Ninh cung. Liễu ma ma nói Thái Hậu cũng được một vò rượu, này không chừng có thể nói hảo vài câu.

Mặt khác, sau khi Thánh chỉ hạ xuống, Giam chính Khâm Thiên Giám bắt đầu đo lường tính toán, chọn ra được năm ngày tốt, trình lên Khang Hi. Gần nhất là tháng chín năm nay, năm trước có, năm sau cũng có, ngay sau đó chính là Phú Sát Bảo Châu sinh nhật, mười lăm tháng ba năm sau.

Những ngày này là dùng mực vòng ra, ghi chú là ngày hoàng đạo, mọi việc đều hảo, lại hợp với hai người bát tự, không thể tốt hơn.

Nếu chọn tháng chín năm nay, Phú Sát gia sẽ không thể chuẩn bị kịp của hồi môn. Ăn Tết cũng không phải lúc để chuẩn bị. Khang Hi đắn đo một chút rồi liền chấp nhận cách nói của Khâm Thiên Giám, lấy ngày mười lăm tháng ba năm sau. Chọn ngày lành xong, Khang Hi lại truyền chỉ cho Cửu a ca Dận Đường cùng Mã Tư Khách, làm cả hai bên đều trở nên bận rộn. Nói vậy nhưng ở bên Dận Đường đều có chuyên gia giúp hắn lo liệu, thực sự loạn chính là Phú Sát gia.

Đầu tiên cần làm gấp một bộ áo cưới, tiếp theo là vấn đề của hồi môn. Của hồi môn đối với nữ tử sinh hoạt nửa đời còn lại là rất quan trọng. Nói đơn giản, của hồi môn của Bảo Châu đều sẽ được để ở Nam Tam Sở, ở phòng Dận Đường, sau này ra cung lập phủ đệ mới mang đi, sau này còn có thể truyền lại cho hậu thế.

Của hồi môn cần phải chu đáo mọi mặt, cơ hồ muốn hoàn mỹ tất cả các phương diện. Của hồi môn có bảy mươi hai bộ quần áo, bao gồm xuân hạ thu đông bốn mùa. Lại có gia sản, đồ dùng, tơ lụa,... thậm chí điền trang, cửa hàng, đồ trang sức, sách cổ, tranh chữ, đồ cổ, vật trang trí..... Hai ba câu thật sự không thể nói hết.

Không có quy định rõ ràng với số đài trang của hồi môn, nhưng của hồi môn của hoàng tử phúc tấn nhất định không được vượt qua Thái tử phi. Lúc Thái Tử đại hôn, của hồi môn của Thái tử phi Qua Nhĩ Giai thị là một trăm bốn mươi tám đài. Phú Sát gia định ra một trăm hai mươi tám đài, còn dự định đem mỗi đài đều nhét đầy, tính ra chỉ sợ so hai trăm đài còn nhiều hơn.

Mã Tư Khách phúc tấn không tiếc ra thứ tốt, quý phủ năm vị di nương cũng chọn từ vốn riêng của bản thân ra những thứ thể diện. Mã Tề, Mã Võ, Lý Vinh Bảo phúc tấn lại càng là để bụng. Các nàng là thím, không tiện thêm gia sản liền thêm đồ trang sức, lại có gấm Tứ Xuyên, lụa tuyết, trân châu phỉ thúy... Phú Sát gia cả ba đời đều vội lên, trong vòng năm đời đều cân nhắc xem chuẩn bị cái gì để thêm trang. Cho nên nói, nữ nhi là cái "bồi tiền hóa", nuôi lớn là không dễ dàng, thành thân lại càng là mất mà không kiếm lại được gì. May là Phú Sát gia đều là người có năng lực, dễ dàng liền đem của cải chất đầy, nếu không a, gả cái khuê nữ đều có thể đem quý phủ vét sạch.

Phúc tấn Tác Xước La thị hiểu rõ, từng đó của hồi môn căn bản là không dao động được nhà bọn họ, nàng còn nghĩ thầm đi trấn an con dâu lại phát hiện cả nhà đều là một dạng, chỉ hận không thể đưa ra nhiều hơn chút. Từng này của hồi môn thật sự không so là gì với gia nghiệp khổng lồ nhà Phú Sát gia, nếu thật sự đem thứ tốt đều mang lên thì nhà bọn họ cũng có thể kiếm trở lại. Phú Sát gia không giống nhà khác, con cháu nhà họ toàn bộ đều có năng lực, không cần tổ tông làm chỗ dựa.

Những động tĩnh này Bảo Châu là nghe được, lại không đi theo nhọc lòng, nàng đem thêu áo cưới, thêu chăn long phượng toàn bộ đều ôm. Tác Xước La thị vốn tưởng giao cho Giang Nam tú nương, cuối cùng để Bảo Châu thu hai châm là được lại bị Bảo Châu ngăn trở nói dù sao cũng là nhàn rỗi.

Bảo Châu rất nhanh liền vẽ tốt dạng cần thêu, chuẩn bị đầy đủ sợi, lại để dự phòng. Sau đó mới dâng hương, rửa tay tắm gội rồi bận việc lên.