Trong thời gian tập huấn, có thể nói các thành viên của đội tuyển MAX cực kỳ cố gắng, chỉ cần có thời gian là rúc trong phòng huấn luyện đến tận khi kiệt sức mới rời đi, hoàn toàn không rảnh để nghĩ tới gì khác ngoài huấn luyện.
Trong bầu không khí tập huấn căng thẳng như ma quỷ này, cuối cùng khả năng phối hợp tập thể của các thành viên mới cũng được nâng lên.
Nhưng đám tuyển thủ chủ lực của MAX cũng chẳng vì vậy mà chủ quan, dù gì trong giai đoạn này, không chỉ mình câu lạc bộ bọn họ tiến bộ, đến khi thực sự lên đấu trường, còn chưa biết hươu chết về tay ai.
Sau khi Khâu Mục vào trại đào tạo, tuy tâm tư Hàn Hựu hay bay qua bên đó nhưng trong giai đoạn này cũng không thể phân tâm vì mấy chuyện như vậy. Thế nên ngoài việc thăm dò tình hình ở trại huấn luyện hàng ngày qua quản lý Trịnh thì hắn cũng không thể hiện gì quá nhiều.
Qua những ngày huấn luyện gian khổ, mùa giải mới của LPL ngày một tới gần.
So với bầu không khí nước sôi lửa bỏng trong thời gian tập huấn ma quỷ của đội tuyển MAX, rõ ràng bên trại đào tạo đủng đỉnh hơn nhiều, ngoại trừ hạng mục huấn luyện hàng ngày thì chủ yếu chỉ luyện tập hợp tác phối hợp giao tranh tổng theo nhóm, không thì huấn luyện viên sẽ đưa ra những bài huấn luyện riêng nhắm vào từng tuyển thủ.
Bắt đầu từ ngày được Hàn Hựu đưa tới trại đào tạo và ký tên lên hợp đồng với câu lạc bộ, Khâu Mục cũng trở thành một tuyển thủ chuyên nghiệp một cách danh chính ngôn thuận.
Thân là thành viên của trại đào tạo, nhiệm vụ hàng ngày của cậu chính là tham gia các khóa huấn luyện của câu lạc bộ cùng với các thành viên khác.
Tuy ban đầu có hơi vất vả nhưng cậu đã dần quen với cường độ sau một tuần thích nghi.
Về cơ bản thì giờ đã đuổi kịp được nhịp độ của các thành viên khác, thậm chí cậu còn thể hiện được ưu thế trời ban của mình trong hạng mục huấn luyện chuyên nghiệp gồm tốc độ phản ứng và tốc độ tay cá nhân, quản lý Trịnh và những thành viên còn lại cũng ngạc nhiên không thôi.
Gì thì gì, vào thời điểm mới tới, người ta cũng chẳng ôm bao nhiêu hi vọng vào loại tuyển thủ nhảy dù đi cửa sau kiểu này, cùng lắm chỉ là nể mặt Hàn Hựu mà không quá nghiêm khắc, đến khi hợp đồng đáo hạn thì kết thúc trong hòa bình, về sau đường ai nấy đi.
Nhưng lúc này, tốc độ tiến bộ thần tốc của cậu đủ để cho toàn bộ những người đã chú ý phải á khẩu.
Vậy hóa ra người có quan hệ gì gì đó với U thần này không phải một cái bị bông tầm thường?
Không khó để những người tinh ý trong trại huấn luyện phát hiện ra tuyển thủ mới tới này không những chăm chỉ huấn luyện hàng ngày, lâu lâu lại đột nhiên biến mất một lúc.
Mà trong khoảng thời gian này, theo như vài người hóng hớt được thì bọn họ từng thấy cậu ta ở cạnh U thần.
Tin đồn vừa lộ ra, cả đám cùng ồ lên.
Vậy là người mới này lại lén lút đi tìm U thần để nịnh hót à? Đã vậy còn nhắm đúng cái thời điểm căng thẳng trước mùa giải mới?! Nếu vì cậu ta quấy rối mà phong độ của U thần trong mùa giải tiếp theo bị ảnh hưởng thì phải làm sao đây? Hành vi tư lợi vì bản thân này đúng là khó ngửi đến mức không thể nhịn nổi!
Có rất nhiều người cay độc ôm suy nghĩ ấy trong lòng, vốn ánh mắt nhìn Khâu Mục đã dịu hơn nhiều sau bữa lẩu mua chuộc của Hàn Hựu nhưng giờ lại trở nên kỳ quái.
Chỉ là dù bọn họ có thể hiện thái độ thế nào thì cậu trai này vẫn cứ huấn luyện và mất hút như trước, chẳng biết là không cảm nhận được hay không để bụng, tóm lại là chẳng hề bị ảnh hưởng tí gì.
Cảm giác không coi ai ra gì thế này thật sự khiến người ta buồn bực, huống hồ người này còn dần trở thành một đối thủ cực kỳ mạnh chắn ngang con đường đi lên chuyên nghiệp của bọn họ, nghĩ vậy thôi đã không vui nổi rồi.
Tuy không nên dùng những người yếu kém hơn mình làm bàn đạp trong quá trình leo lên vị trí cao hơn nhưng sợ rằng chẳng có ai thoải mái nổi khi bỗng dưng một chướng ngại vật to đùng đột nhiên xuất hiện trước mắt thế này.
“Kết thúc hạng mục huấn luyện rồi phải không?” Sau khi tắt máy, Khâu Mục nhìn những người khác vẫn ngồi im trên ghế thì không kìm được mà hỏi.
“Ừ, xong rồi.” Trương Thành Vĩ đáp lời rồi tiếp tục gia tăng nội dung huấn luyện trong tay.
“Vậy tôi xin phép.” Khâu Mục nói, bước ra ngoài không ngẩng đầu.
Những người khác im lặng nhìn chằm chằm cậu rời đi, mãi đến khi bóng người khuất sau góc rẽ mới bắt đầu xôn xao bàn tán.
“Hầy, lại đi rồi. Đến khi nào U thần mới quan tâm tôi như vậy chứ? Ghen tị quá!”
“Có gì mà ghen tị, dù sao có gato nữa cũng chẳng thu lại gì.”
“Chẳng biết U thần truyền thụ những gì cho tên này mà tiến bộ nhanh thế nhỉ, hôm qua anh ta hoàn toàn không có đối thủ khi farm lính ấy!”
“Tò mò thì đi mà xem, la lối ở đây làm gì.”
“Được rồi, ai về thì về, ai huấn luyện thêm thì huấn luyện thêm đi, lắm chuyện quá!” Lưu Triệu bị tiếng bàn tán bên tai làm cho khó ở, nhìn ADC của mình bị đối thủ băng trụ rape chết mà rít gào.
Sau tiếng gào này, những người khác bèn rụt cổ cúi đầu, cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
…
Khâu Mục đã đi xa, đương nhiên không nghe thấy mấy lời dị nghị này.
Nhưng thực ra dù có nghe được thì cậu cũng chẳng để tâm, suy cho cùng chuyện lén đi nịnh hót hoàn toàn không tồn tại, tuy đúng là cậu nhận được tin nhắn của ai kia nhưng sự thật là hai người không hề tới nơi nào có máy tính mà chỉ tùy tiện hẹn một chỗ ăn cơm thôi.
Thời gian đội tuyển MAX tập huấn bắt đầu đúng vào thời điểm cậu vào trại huấn luyện, cũng vì thế mà ông thầy bình thường rất thích xuất hiện thể hiện sự tồn tại của mình kia của cậu bận túi bụi, đôi khi có thời gian mới nhắn cho cậu một tin hỏi thăm, sau đó lại biến mất tăm mấy ngày.
Với tính của Khâu Mục, dù có lúc cũng sẽ nhìn chằm chằm điện thoại chờ tin nhắn nhưng còn lâu cậu mới chủ động hỏi, chỉ là mỗi khi Hàn Hựu mở miệng hẹn thì cậu cũng không từ chối, chẳng qua hơi khác so với tưởng tượng của cậu thôi.
Mục đích hẹn ra của người kia chưa bao giờ là vì huấn luyện riêng một cách nghiêm túc như đã từng nói mà đơn giản chỉ là hẹn cậu ra ngoài ăn cơm.
Mà cơm còn chẳng phải cơm đúng nghĩa người ta vẫn hiểu, thay vì nói là ăn cơm, chẳng thà nói là làm một cái thùng rác chuyên nghiệp ngồi trước mặt hắn, để hắn thỏa mãn sở thích chém gió của mình.
Nói cách khác, kể từ khi gặp nhau đến lúc chia tay, toàn bộ quá trình đều là Hàn Hựu blah blah blah và Khâu Mục mặt mo im lặng.
Có trời mới biết sao người kia lấy đâu ra lắm chuyện để nói như thế.
Mà điều khiến Khâu Mục cảm thấy kỳ quái hơn nữa chính là sau một tháng bị tra tấn bởi mấy câu chuyện thao thao bất tuyệt này, vậy mà cậu không những không nổi điên mà còn càng ngày càng bình tĩnh như một phép mầu.
Vừa nghĩ đến mấy chuyện này vừa đẩy cửa sau của phòng riêng ra, cậu còn chưa kịp bước tới thì đã thấy một người hừng hực nhào đến: “A a a a a a, đồ đệ, cuối cùng cậu cũng tới rồi! Tôi chết mất chết mất chết mất thôi!”
Khâu Mục: “…”