Rực Lên Lửa Chiến

Chương 32

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đối với loại hành vi chỉ có ở người già, đến việc lớn như nghi thức rút thăm còn quên được khiến Uất Lam phải hứng chịu sự kỳ thị của tất cả mọi người trong đội, ngay đến Chủ Công và Tiểu Kiều ngồi ngóng Chậu châu báu trước màn hình máy tính cũng bị cuộc nói chuyện của bọn họ hấp dẫn sự chú ý. Uất Lam nhìn một lượt các thành viên trong phòng train, trực tiếp bỏ qua Bạch Mặc nóng lòng muốn đi, cuối cùng đành nhìn Tiểu Kiều với ánh mắt thương cảm: “Tiểu Kiều này, cậu đi đi.”

Tiểu Kiều như đã biết trước, ồ một tiếng coi như đã rõ, Bạch Mặc lại ồn ào bên cạnh: “Dựa vào đâu?”

Tương Ngôn khinh khỉnh tựa đầu vào ghế nhìn Bạch Mặc: “Dựa vào việc cậu phật ý là lại chửi trọng tài, nhỡ đâu rút thăm chia bảng không đúng ý lại đập luôn khách mời giữa trăm ngàn ánh mắt tại hiện trường thì phải làm sao? Cảnh sát tống cậu vào phòng biệt giam ăn cơm tù, thanh danh đội tuyển này ai cứu vãn được, thằng anh trai não tàn y hệt cậu chắc?”

Bạch Tịch nói tiếp: “Tôi tự nhận mình khá hơn nó.”

Chủ Công nhìn đám người càng cãi nhau càng quái, trực tiếp đóng kênh live stream của Dung Kiều Mộc lại, bỏ mặc một quân đoàn quần chúng hóng hớt không hiểu mô tê gì, không thấy cảnh cưỡi xe hoa mà đến bánh kẹo cưới cũng không được ăn. Mấy người donate Chậu châu báu vô cùng phẫn nộ, bò lên Weibo của GG đòi lẽ phải: Hỗ trợ của GG ác như thú, lừa mười Chậu châu báu xong mang xạ thủ chạy trốn, bọn tôi hết cách rồi, chỉ có thể tới đòi nợ Weibo chính chủ thôi. Trả lại tiền mồ hôi nước mắt đây, trả lại tiền xương máu của tụi này đây!

Lúc này Chủ Công và Tiểu Kiều hiển nhiên không biết bọn họ vừa bày việc cho Tương Ngôn, Chủ Công tắt live stream xong trực tiếp nói với Uất Lam: “Đến khi đó tôi và Tiểu Kiều sẽ đi cùng nhau.”

Uất Lam suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Cũng được.”

Bạch Mặc vô cùng phẫn nộ khi thấy cả thế giới đều được đi trừ mình, cậu ta lại bắt đầu gào lên: “Dựa vào đâu, các người đang bắt nạt Umaru* chứ gì.”

*Umaru: Nhân vật em gái trong bộ anime Himouto! Umaru-chan, nghe đồn là best loli của năm, waifu của mọi nhà…Nhìn Bạch Mặc dáng người cao lớn, lại nghĩ đến dáng hình bé nhỏ yếu đuối của Umaru, Thiết Trạch Hi không nhịn được nữa yên lặng lùi về sau một bước, cố gắng tránh xa thứ buồn nôn này một chút. Ngay đến cả ông anh sinh đôi Bạch Tịch của Bạch Mặc cũng thấy mặt mình hơi co giật. Uất Lam nhìn Bạch Tịch và Lão Thiết, kiên quyết kéo ghế của mình cách xa Bạch Mặc. Thôi Duẫn Hiền gãi đầu, bỗng nhiên nghĩ ra gì đó, đẩy Tương Ngôn đang đi đứng bất tiện lại gần chỗ Uất Lam, tránh xa Bạch Mặc.

Tương Ngôn tỏ vẻ cực kỳ hài lòng với hành động của Thôi Duẫn Hiền, quay đầu tặng hắn một nụ cười thân thiện hiếm có, sau đó lại múa mép chửi Bạch Mặc: “Cậu muốn đi lắm chứ gì, vậy không bằng cả team đi hết, thành viên, dự bị, huấn luyện viên, chuyên gia phân tích, quản lý, bác sĩ, cả bác nấu cơm nữa, đi hết luôn. À phải rồi, gọi cả Tương Dư đến đi, dù sao cũng là ông chủ cơ mà, người một nhà quan trọng nhất chẳng phải là đoàn kết hay sao.”

Bạch Mặc tò mò hỏi: “Đội chúng ta có bác sĩ à, sao tôi chưa nghe bao giờ?”

Nhìn Bạch Mặc tò mò, Tương Ngôn bỗng rơi vào trầm tư và chua xót, anh nghĩ sau này khi chửi hai đứa thiểu năng Bạch Tịch và Bạch Mặc này có khi không cần nói quá nhiều đâu, dù sao IQ có hạn, có nói cũng không hiểu.

Thân là quản lý đội, đương nhiên Uất Lam hiểu Tương Ngôn hơn, nghĩ đến việc chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, rừng của đội tuyển Ba Đường Cong còn đang đứng đây, Bạch Mặc cứ trắng trợn không kiêng dè mà show hết sự bại não ra ngoài thế này quả thực mất mặt không biết giấu vào đâu. Uất Lam lúng túng nhưng vẫn lịch sự mỉm cười nhìn về phía Thôi Duẫn Hiền, thân thiện nói: “Suýt nữa quên mất, chúng tôi sắp đến giờ đấu tập rồi.”

Thôi Duẫn Hiền kinh ngạc nhìn Uất Lam: “Ăn cơm trưa xong đấu tập luôn á?”

Trừ phi là ăn no rửng mỡ, làm gì có ai ăn trưa xong đi huấn luyện luôn, dù trong lòng nghĩ thế nhưng Uất Lam đâm lao vẫn phải theo lao: “Đúng vậy, ăn trưa xong đi đấu chẳng phải rất bình thường sao? Bên team cậu không train vào giờ này hả?” Uất Lam nói xong liền thuận miệng sai khiến cặp sinh đôi, “Bạch Tịch, Bạch Mặc nào lại đây, đá… à tiễn anh bạn rừng này về nào.”

Mọi người: “…”

Thiết Trạch Hi cũng hoài nghi y hệt như rừng hàng xóm: “Ăn trưa xong đấu tập luôn thật à?”

Bạch Tịch còn trực tiếp hơn: “Ăn no rửng mỡ?”

Tứ Nguyệt cầm máy tính bảng quanh năm không rời tay của mình táp một phát vào sau gáy Bạch Tịch, Bạch Tịch định phản kháng, chưa kịp mở miệng đã bị đánh thêm cái nữa. Bạch Tịch căm giận chỉ vào chiếc máy tính bảng: “Coi như nể mặt bạn gái anh.”

Cả đội đều biết chuyên gia phân tích chiến thuật Tứ Nguyệt có hai cô bạn gái, một là máy tính bảng, hai là sổ tay, quanh năm ấp ôm không bao giờ rời nhau nửa bước, có lẽ lúc ngủ cũng ngọt ngào bên nhau, ân ái gắn bó keo sơn. Nếu một ngày nào đó anh mời mọi người tới dự lễ cưới của mình với máy tính bảng và sổ tay thì cũng chẳng ai kinh ngạc, đây có thể coi như điển hình cho tình yêu chung thủy rồi.

Tứ Nguyệt đẩy kính, nghiêm túc đáp: “Ít ra tôi còn có sổ, chó FA như cậu thì có gì, tay trái và tay phải à?”

Tứ Nguyệt nói khiến cả đám đều cười, Bạch Tịch lại chuyển mục tiêu sang những người còn lại: “Cười méo gì mà cười, các người cũng toàn chó FA hết còn gì.”

Thiết Trạch Hi ho nhẹ mở miệng nói: “Xin lỗi, anh có bạn gái rồi.”

Lão Thiết vừa dứt lời, mọi người trong phòng huấn luyện đều khϊếp sợ nhìn về phía Thiết Trạch Hi, vốn nghĩ ai cũng đều FA, không ngờ có một tên phản đồ ẩn thân núp lùm. Bạch Mặc dựa vào ghế, mềm nhũn như bùn: “Anh Kiều, không đấu tập nổi đâu, đường dưới diễn gay đi ngược cẩu, bé ngoan đường giữa chết tâm rồi.” Bạch Mặc nói xong rồi ngồi ngay ngắn lại, “Ơ mà anh Kiều, mình lại đấu tập với ai thế?”

Hiện tại còn một lúc nữa mới đến giờ đấu tập, Kiều Mục tốt tính đứng một bên nhìn bọn họ đấu võ mồm, hiện tại Bạch Mặc hỏi đến chuyện đấu tập, anh mới giải thích: “Đánh với BJ, trước giải mùa xuân bọn họ kín lịch rồi, tôi trao đổi gãy lưỡi với quản lý và huấn luyện viên bên đó mới hẹn được một trận, chỉ có thể tranh thủ tầm trưa trưa thôi, mọi người vất vả một chút.”

Từ khi đội tuyển GG bắt đầu huấn luyện chính thức, đã rất lâu bọn họ không có cảm giác nghỉ nửa ngày là gì, thậm chí đã chai sạn với hai chữ ‘vất vả’ rồi. Đồng thời Kiều Mục lúc nào cũng khách sáo ngoài miệng, nhìn rất dễ nói chuyện nhưng ngày nào huấn luyện cũng nghĩ cách hành hạ bọn họ, lấy đâu ra thời gian thả lỏng.

Nghe được sẽ đánh với đội tuyển BJ, Chủ Công và Lão Thiết nhìn nhau một cái, cả hai đều đã đấu không biết bao nhiêu lần với đội tuyển này trên sân khấu LPL, đương nhiên biết BJ mạnh ra sao.

Đội tuyển BJ này tuy không phải một đội đứng đầu LPL nhưng bọn họ có một thành tích thi đấu trâu bò hiếm người biết đến, BJ chính là đội tuyển đầu tiên thăng ba hạng liên tiếp trong lịch sử Liên Minh Huyền Thoại, từ giải Toàn quốc đến quán quân LSPL và giờ lại thăng hạng lên giải đấu LPL danh giá nhất. Đội tuyển BJ dựa vào những tuyển thủ vô danh không có chút tiếng tăm nào để xông thẳng tới vũ đài hạng nhất của Trung Quốc. Các thành viên hiện tại không ai có kỹ năng cá nhân quá nổi bật nhưng sau nhiều năm thi đấu, sự hiểu nhau giúp bọn họ phối hợp cực kỳ nhuần nhuyễn. Trước đó khi Uất Lam nói chuyện phiếm đã từng dùng sáu chữ để miêu tả về đội tuyển BJ. Đó là ‘Giao tranh tổng đẹp như tranh’.

Kỳ thực Tiểu Kiều cũng không thân quen gì với BJ nhưng cậu lại biết rất rõ về đội tuyển này, vì Mười Sáu, tuyển thủ đường trên của đội tuyển SSS xuất thân chính từ đội tuyển BJ, và Mười Sáu cũng là người gánh cả BJ khi đó. Lúc trước đội tuyển SSS đứng số một số hai của LPL mời Mười Sáu gia nhập, cậu ta từ chối thẳng thừng, cuối cùng ông chủ và các thành viên của BJ dùng trăm phương ngàn kế mới khuyên được Mười Sáu chuyển nhượng. Có một lần khi Mười Sáu và Tiểu Kiều ngồi ăn khoai lang nướng trong sân, cậu ta từng kể cho Tiểu Kiều: “Cậu không biết chứ nhìn mấy người bọn họ lúc đó không khác gì đang gả anh cho nhà giàu. Ngày đó anh đi bọn họ chỉ thiếu nước khua chiêng gõ trống, dùng kiệu tám người khiêng đến tiễn anh đi đó.” Tiểu Kiều hỏi chắc là quan hệ của mọi người tốt lắm, Mười Sáu suy nghĩ một chút rồi đáp, “Đương nhiên rồi, từ khi đoàn kết ăn chửi, sau đó lại cùng nhau xưng bá, tình cảm rất thuần khiết hồn nhiên.”

Dung Kiều Mộc nhớ sau đó Mười Sáu còn nói nếu có một ngày cậu ta xuống dốc, không xứng đáng làm chủ lực của SSS nữa, vậy thì về BJ, bưng trà rót nước cũng được, giặt quần áo quét nhà cũng được, tóm lại là cậu ta muốn trở về BJ thôi. SSS là giấc mộng của cậu ta, nhưng BJ mới là gia đình. Kể từ ngày đó, Dung Kiều Mộc bỗng có cảm tình với đội tuyển BJ này.

Chủ Công biết rõ thực lực và đặc điểm của BJ, mở miệng hỏi: “Anh Kiều, đánh với BJ thì bọn tôi không cần thua đường giai đoạn đầu nữa chứ?”

Thiết Trạch Hi tán thành ừ một tiếng.

Bạch Tịch mờ mịt hỏi: “Tại sao không nhường đường, tôi thấy thành tích của bọn họ cũng chỉ thuộc top giữa top sau mà, trước chúng ta đánh với CAR hay WG đều nhường đường cả, một đội ngũ hạng ba thế này sao phải xoắn?”

Nhắc đến chuyện huấn luyện, Chủ Công lên tiếng, hắn nói cho Bạch Tịch những gì mình biết: “Mùa giải trước thành tích của BJ không tốt là vì đội trưởng Mười Lăm của bọn họ sinh bệnh nằm viện. Đội trưởng đồng thời là chỉ huy của một đội tuyển phải nhập viện, đương nhiên những trận đấu sau đó đều hỏng bét, đội tuyển bọn họ đánh theo lối giao tranh tổng là chính, đổi người lâm thời cũng chưa chắc có thể phối hợp mười phân vẹn mười. Trong khi đó BJ lại mạnh nhất là combat tổng.”

Bạch Tịch hỏi thêm một câu thật không vậy, Chủ Công đáp lại bằng một nụ cười xấu xa, nói tí nữa đánh là biết ngay.

Chủ Công và Dung Liêu Lượng ánh sáng chói lóa nhà hàng xóm là hai phạm trù hoàn toàn khác biệt, Lượng thần rất thân thiện, gặp ai cũng tìm ra được ưu điểm để khen xã giao đôi câu, còn Chủ Công lại thẳng tính, đồng thời ánh mắt lại cao ngạo, hắn rất ít khi khen cá nhân hay đội tuyển nào. Nếu như hắn đã chủ động khen, điều đó chỉ có thể chứng minh rằng cá nhân hoặc đội tuyển đó mạnh thật sự.

Trước khi bắt đầu thi đấu, Kiều Mục nói các thành viên không cần giấu bài mà cứ đánh thỏa thích. Năm đội viên liền nghe lệnh làm theo. Quả thực trong giai đoạn đi đường GG chiếm ưu thế cực lớn, dẫn trước đội tuyển BJ 8000 tiền, sau đó đến giai đoạn giao tranh tổng cuối ván đấu, những thành viên GG tự nhận là am hiểu combat tổng mới phát hiện ra cái gì là vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Trong đó Bạch Tịch và Bạch Mặc không chuẩn bị tâm lý mắc sai lầm nhiều nhất. Gần đây đội tuyển GG luôn luyện tập phối hợp giao tranh nhiều người, trước đây khi đấu tập cũng luôn thể hiện gần như hoàn hảo, nhưng BJ mới là sự hoàn mỹ đích thực. Từ khi còn thua 8000 tiền, đánh nhau đến khi bằng tiền rồi còn vượt mặt, dù là Dung Kiều Mộc phán đoán chuẩn xác bảo vệ đúng lúc nhưng cậu cũng không thể bảo vệ đồng thời cả hai vị trí carry là đường giữa và xạ thủ. Chỉ cần một trong hai người này lên bảng, thiếu hụt sát thương sẽ khiến bọn họ không thể thắng trong giao tranh nữa, huống hồ đối diện lại như thể một người thao tác năm vị trí, khống chế liên tiếp không kẽ hở, lại dồn damage trong nháy mắt để gϊếŧ từng người một. Cái cảm giác vô lực khi càng đánh càng không thể thắng khiến Bạch Tịch và Bạch Mặc còn sốt ruột hơn, có đôi khi nhờ sự sốt ruột mà phát huy vượt trội, nhưng phần nhiều vẫn là biếu cơ hội cho đối phương.

Đội tuyển GG và BJ đánh tổng cộng ba trận, ở trận thứ hai vì đội tuyển GG không có ai khinh địch nữa, đánh theo kiểu liều chết đập nồi dìm thuyền đồng thời lựa chọn đội hình mạnh trong giai đoạn đầu nên mới có thể phá hủy nhà chính của BJ dựa vào kỹ năng cá nhân siêu mạnh. Nếu dẫn trước 8000 tiền còn thua thì dẫn trước 10.000 thậm chí nhiều hơn luôn đi, để trận đấu không bị kéo dài về giữa và cuối ván đấu, đội tuyển GG dựa vào khả năng nắm bắt thời cơ gank ba đường đúng lúc của Bạch Tịch mới có thể giành thắng lợi một cách áp đảo.

Tới ván thứ ba, BJ nhắm thẳng vào điểm yếu của GG ngay từ giai đoạn Ban-Pick, không để bọn họ lấy được đội hình mạnh đầu ván đấu. Khi đi đường trong game cũng đánh thủ cực kỳ cẩn thận, Bạch Tịch kêu gọi gank mấy lần cũng không có hiệu quả quá lớn, cuối cùng trận đấu lại kéo về late game đúng ý của BJ, không ngoài dự đoán, BJ lại giành chiến thắng theo cách mình am hiểu nhất.

Kiều Mục nghĩ trăm phương ngàn kế liên hệ với ban huấn luyện BJ để đấu tập chính là vì nhìn ra khả năng combat tổng của đội tuyển BJ. Tuy các thành viên của GG cũng rất cố gắng, quả thực gần đây giao tranh tổng tiến bộ thần tốc, nhưng phối hợp kiểu này phụ thuộc rất nhiều vào việc mài giũa lâu dài để bồi dưỡng được khả năng hiểu ngầm lẫn nhau. Mọi người ở GG có thể giao tranh ngang ngửa với đại đa số các đội tuyển nhanh đến như thế là vì kỹ năng của bọn họ cao. Nhưng Kiều Mục nhất định phải để bọn họ hiểu được, xét về giao tranh tổng bọn họ không phải mạnh nhất, thậm chí còn cực kỳ non nớt.

Sau ba trận đấu tập cùng với giai đoạn thiết lập lại ván đấu để nhận xét cực kỳ dài, đội tuyển GG đã bỏ qua luôn cả giờ cơm tối, nhưng lần này các thành viên bàn luận hăng hái hơn rất nhiều so với hồi đánh cùng WG. Dọc đường đi từ phòng train đến phòng ăn vẫn không thôi bàn tán về trận đấu vừa rồi, dù sao đánh với WG là bọn họ cố tình thua đường, còn đánh với BJ là dốc hết toàn lực. Bạch Tịch và Bạch Mặc tuy dễ kích động và tự cao nhưng ưu điểm trong tính cách của bọn họ lại chính là quyết không chịu cúi đầu, không sợ mất mặt. Sau lần này bị BJ dạy dỗ nên thân, Thiết Trạch Hi, Chủ Công và Dung Kiều Mộc đã chuẩn bị tâm lý từ trước nên không phản ứng gì nhiều, còn cặp sinh đôi đường giữa và rừng thì khác, hai người hoàn toàn không tỏ ra bị tổn thương hay đả kích, còn nghiêm túc tham gia bàn luận và nóng lòng muốn đánh thêm nhiều lần nữa với BJ.

Các thành viên ngồi trên bàn cơm vừa ăn vừa phấn chấn thảo luận những chi tiết nhỏ trong trận đấu, Kiều Mục, Uất Lam và Tứ Nguyệt cũng tham gia. Dung Kiều Mộc ngồi vừa nghe bọn họ nói chuyện vừa tranh thủ lấy điện thoại ra nhìn. Cậu nhớ khi đang đấu tập thì điện thoại đã đổ chuông rất nhiều lần.

Dung Kiều Mộc một tay cầm đũa gắp thức ăn cho vào miệng, một tay mở Wechat ra xem, sau đó cậu mới phát hiện hơn nửa danh sách bạn bè toàn là thành viên, nhân viên của SSS nhắn tin cho mình. Lần này mỗi người đều gửi một câu: “Xin chào, cừu non eSports.”

Dung Kiều Mộc dừng nhai, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại rồi trầm ngâm. Chủ Công ngồi bên cạnh Dung Kiều Mộc, nhìn thấy cậu khác lạ liền hỏi làm sao vậy. Dung Kiều Mộc im lặng một giây mới mở miệng trả lời: “Em cảm thấy hình như mình bỏ lỡ gì đó rồi.”Hết chương 32