Rực Lên Lửa Chiến

Chương 18

Tiểu Kỷ nói úp mở không đầu không đuôi, rõ ràng cũng có kiêng dè gì đó. Dung Kiều Mộc chỉ ừ một tiếng chứ không hỏi nhiều thêm, đợi hóa trang xong thì yên lặng ngồi một bên lướt Weibo và Tieba. Quả nhiên trên mạng có rất nhiều topic liên quan tới WG và GG. Fan WG trắng trợn mỉa mai GG bắt chước WG, thậm chí đường giữa Price của WG còn bóng gió tạo thị phi trên stream của mình, nói có vài người nào đó ngửi được mùi cơm trong nồi WG nhà bọn họ nên cũng muốn hưởng ké một bát, không nhìn lại bản thân liệu có cái lộc ăn đó hay không.

Trong liên minh LPL hiện tại, WG là một đội tuyển có mức lợi nhuận thu về cao hiếm thấy, có thể nói đây là một trong những đội tuyển có hoạt động thương mại tốt nhất LPL. Thành tích của bọn họ tại liên minh không cao không thấp, không có hi vọng trèo lên top bốn đội mạnh nhất LPL nhưng vẫn đảm bảo không lo phải trụ hạng, thường xuyên có mặt trong vòng playoffs mỗi mùa thi đấu. Thành viên của đội tuyển WG không giống các đội tuyển khác, trong cái giới chỉ trọng thực lực này, các thành viên WG lại vừa phải có thực lực vừa phải có nhan sắc. Một xạ thủ hàng đầu nhưng dáng dấp không đẹp đứng cạnh một xạ thủ kỹ năng trung bình nhưng ngoại hình bắt mắt, chắc chắn WG sẽ chọn người thứ hai.

Không phải ai cũng đều ôm giấc mộng gặm bánh mì chịu khổ cực trong giới này, WG chịu chi nhiều tiền, vừa được ra mắt hút fan kiếm danh tiếng và lợi nhuận lại không quá mệt mỏi, đương nhiên cũng sẽ có không ít người vui vẻ lựa chọn đội tuyển này làm nơi chốn cho mình. Nhiệm vụ chủ yếu của WG không phải giành thành tích mà là dựa vào thành tích để mở rộng độ phủ sóng, tham gia các hoạt động thương nghiệp, bán goods thu lời mới là mục đích thực sự của WG. Từ trước đến giờ Dung Liêu Lượng hiếm khi dính vào thị phi vậy mà cũng đã từng đánh giá về WG, anh nói chúng ta thi đấu thể thao điện tử, còn WG lại coi thể thao điện tử là thú vui tiêu khiển, bọn họ vốn không phải cùng một loại người.

Đội tuyển WG kiếm cơm bằng mặt, hiện tại tình cờ ngoại hình của GG cũng rất nổi bật nên WG liền bị mắc chứng hoang tưởng bị hại, cảm thấy có lẽ GG muốn đi theo con đường giống với bọn họ, lo sợ GG sẽ cướp miếng cơm. Dung Kiều Mộc mím môi xem thường, bọn họ thực sự không thẩm được cái trò đăng một tấm ảnh thông báo đội hình cũng phải thuê studio này. Tuy nói tất cả các thành viên của GG có trang điểm lừa người đến mức nào cũng chưa chắc đã hơn được cái đám nhảm nhí bên ngoài nạm ngọc bên trong thối rữa WG, nhưng Dung Kiều Mộc vẫn rất muốn khuyên Price một câu, tự tin lên đi, tuy bọn này đẹp thật nhưng cũng vẫn muốn thi đấu bằng thực lực hơn.

Khi Dung Kiều Mộc nghịch điện thoại thì thành viên các đội tuyển khác cũng đi ra đi vào liên tục, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, phòng hóa trang tự nhiên ngột ngạt hơn hẳn. Dung Kiều Mộc mặt vốn đẹp, hóa trang cũng nhanh, Tiểu Kỷ ngồi bên cạnh cậu vẫn còn chưa xong. Dung Kiều Mộc cảm thấy trong phòng hơi ồn nên đứng dậy đi ra ngoài, nhường chỗ cho người khác. Tiểu Kỷ chú ý thấy Dung Kiều Mộc liền bảo cậu chờ hắn một chút, Dung Kiều Mộc vừa định đồng ý thì có nhân viên tới gọi, các tuyển thủ trang điểm xong có thể qua phòng chụp ảnh để quay phân đoạn của mình trước.

Staff rất nhiệt tình chỉ đường tắt cho Dung Kiều Mộc tới phòng chụp, con đường này khá gần, chỉ rộng đủ cho hai đến ba người đi, không phải con đường khi cậu bước vào cửa lớn, chắc chắn chỉ có nhân viên quen thuộc studio này hoặc các tuyển thủ hay tới quay chụp mới biết.

Dung Kiều Mộc đi được nửa đường thì nhìn thấy năm người đi tới từ hướng ngược lại. Hiển nhiên bọn họ cũng nhìn thấy Dung Kiều Mộc, thế nhưng lối đi chật chội, bọn họ lại hoàn toàn không có ý định nhường đường cho Dung Kiều Mộc, ngược lại còn ỷ vào số đông để bịt kín đường đi. Dung Kiều Mộc nhận ra năm người này, chính là đội hình chủ lực của đội tuyển WG, thành tích không phải cao nhất nhưng fan chắc chắn đông nhất, vì thế ngoại trừ hai đội quán quân và á quân – SSS và OB, chỉ WG mới có đặc quyền được đi quay trailer tuyên truyền mùa giải mới với đầy đủ thành viên. Tiểu Kiều thầm nghĩ đúng là oan gia ngõ hẹp, có điều vẫn thản nhiên tiến lên nghênh đón.

Khi khoảng cách giữa Tiểu Kiều và các thành viên WG chỉ còn một mét, năm người của WG rốt cuộc cũng dừng chân, dùng ưu thế đông người tiếp tục bịt kín đường đi của Tiểu Kiều như dự đoán. Tiểu Kiều đứng trước mặt bọn họ, bình thản nói một câu cảm phiền nhường đường. Đường giữa Price của WG để kiểu đầu dài lệch một bên nhìn Tiểu Kiều bằng ánh mắt cực kỳ không thân thiện, giọng nói mang theo ý tứ kɧıêυ ҡɧí©ɧ mơ hồ: “Này nhóc, mày là cái bọn GG kia hả?”

Tình trạng trước mắt Dung Kiều Mộc giống như trong game khi cậu phải vào rừng cắm mắt một mình, ai dè bị cả năm người phe địch kéo tới gank, quả thực hơi xui xẻo. Có điều Dung Kiều Mộc cũng không có bất cứ cảm xúc gì với việc năm người này gây sự, chỉ bình tĩnh đáp rằng đúng vậy, sau đó tiếp tục lặp lại câu vừa nãy: “Cảm phiền nhường đường một chút.”

Đường trên High của WG nhìn Tiểu Kiều, khinh khỉnh hỏi: “Sao nào, vội lắm à, vội thì tự nhường đường đi?”

Tiểu Kiều liếc mắt nhìn High, chậm rãi nhìn qua cả bốn người còn lại, cậu bỗng nở nụ cười, nụ cười này đặc sệt Tương Ngôn, viết rõ hai chữ mỉa mai nơi khóe miệng, như thể năm người này chẳng khác nào một lũ trẻ ranh. Dung Kiều Mộc nghiêng người dán vào tường, bày ra tư thế nhượng bộ: “Nhường rồi, đi đi ạ.”

Vốn đường giữa Price gặp được thành viên lạc đàn của GG định kiếm chuyện cho đỡ buồn miệng, ai dè bị một loạt hành động của Tiểu Kiều chọc giận thật, hắn trừng mắt nhăn nhó với Dung Kiều Mộc: “Này nhóc, nhìn cho kỹ đây là đâu, đừng có kiêu ngạo.”

Dung Kiều Mộc nhìn về phía Price, khóe môi hơi nhếch lên: “Anh giữ lời này cho bản thân đi, cũng may hôm nay các anh gặp được tôi, nếu đổi thành cặp đường giữa và rừng của chúng tôi thì có lẽ anh đã đang nằm cáng đến bệnh viện rồi.”

Cặp đôi đường dưới người Hàn của WG nghe không quá hiểu lời Tiểu Kiều nói, nhưng đường trên High và đi rừng Fierce sau khi nghe Tiểu Kiều nói vậy liền tức giận muốn tiến lên. Price vươn hai tay ra ngăn hai người đồng đội đang kích động lại, nói bằng giọng điệu rất gợi đòn: “Đừng kích động, mấy cậu không phải Chủ Công, đánh người mà người bị đánh còn có thể chủ động chạy đi xin tha cho hắn, làm ung nhọt của giới eSport khó lắm chứ tưởng à.”

Nghe Price mở miệng mỉa mai Chủ Công, Tiểu Kiều cũng thản nhiên nói: “Nghe nói năm đó anh cũng đánh ở vị trí xạ thủ, sau này khi đối đầu với Chủ Công bị anh ấy đè bẹp đến mức hoài nghi cuộc đời, tan nát cõi lòng nên mới đổi sang đi đường giữa, mồm miệng anh độc địa như thế, chắc mấy năm nay khổ sở trong lòng lắm nhỉ?”

Trung Quốc có câu nói đánh người không đánh vào mặt, mắng người không nói rõ điểm yếu, Dung Kiều Mộc bóc trần gốc gác của Price khiến Price sa sầm mặt mày, người đi rừng Fierce vỗ vai an ủi Price, nhìn Dung Kiều Mộc bằng ánh mắt ngập tràn điềm gở, kɧıêυ ҡɧí©ɧ tiến lên một bước: “Này nhóc, bố mẹ sinh mày ra không dạy mày làm người thì phải lễ phép biết điều à?”

Fierce chưa kịp nói xong vì âm cuối đã nghẹn cứng trong cổ họng, gã nhìn Dung Kiều Mộc trước mắt mà ngây ngẩn cả người, dường như không thể hiểu nổi đứa nhỏ với gương mặt thuần lương vô hại kia sao có thể thoắt cái lộ ra ánh mắt lạnh lẽo đáng sợ nhường này. Đây là sự tàn nhẫn tuyệt đối không thể có được ở một thiếu niên 17 tuổi, thậm chí Fierce còn cảm thấy bản thân như một con mồi bị sói kia nhắm tới, nháy mắt sẽ bị nó nhào lên cắn đứt cổ họng rồi mất mạng.

Ngay trong lúc giằng co, dường như Dung Kiều Mộc cảm nhận được điều gì đó, luồng khí chết chóc quanh người bỗng chốc tiêu tán hết sạch, cậu nhanh chóng nhìn về phía sau lưng mấy thành viên WG, lớn tiếng hô lên xin đừng đánh em rồi ôm đầu ngồi xổm xuống. Đám người của WG còn chưa hiểu có chuyện gì thì tiếng quát của Phong Phồn đã truyền tới từ sau lưng: “Các người đang làm cái gì đấy!”

WG nghe tiếng quay đầu lại thì thấy năm thành viên của đội tuyển OB được Phong Phồn dẫn đầu đang đi tới, phía sau còn có đường trên Bạch Dược và đi rừng Hạp Tử của đội tuyển CD. Đám người Price nhường đường cho bọn họ, còn chủ động chào anh Phồn. Phong Phồn không nói lời nào, đi xuyên qua những thành viên của WG, trực tiếp tới trước mặt Dung Kiều Mộc. Hắn khom lưng kéo Dung Kiều Mộc đang ngồi xổm nép vào tường đứng dậy, nhìn đồng phục trên người cậu, nhíu mày hỏi: “Cậu ở đội của Kiều sao?”

Tiểu Kiều dạ một tiếng, cũng tiện đà chào hỏi: “Chào anh Phồn.”

So với sự lạnh lùng không thèm đáp lại khi mấy người của WG chào hỏi, lần này Phong Phồn rốt cuộc cũng nặn ra được chữ ừ. Hắn nghiêng người nhìn thành viên của WG, mở miệng hỏi: “Chẳng phải các người phải đi trang điểm sao, còn đứng đây làm gì?”

Địa vị của Phong Phồn trong giới này không ai có thể lay chuyển được, dù năm ấy rời bỏ CD bị mắng nhiếc là kẻ phản bội nhưng hắn vẫn là tuyển thủ được đánh số 001, là người có tuổi nghề lâu nhất tại LPL, là người có được nhiều vinh quang nhất, là người thống trị không hề thay đổi từ trước đến giờ, là người được toàn thế giới công nhận là xạ thủ mạnh nhất. Trong cái giới này, không có ai dám không nể mặt Phong Phồn, cụm ‘không có ai’ này không chỉ để nói về đám tuyển thủ nít ranh miệng còn hôi sữa mà còn tính cả những người ở cấp cao hơn, tỷ như huấn luyện viên, bình luận viên, staff cùng với cả ông chủ của các đội tuyển. Đối với mấy người của WG, Phong Phồn là một bức tường thép không thể động vào, hơn nữa bọn họ cũng không muốn chuyện này truyền ra ngoài, dù sao WG vẫn phải dựa vào hình tượng để kiếm cơm, so với một GG danh tiếng đã lành làm gáo vỡ làm muôi kia, bọn họ tuyệt đối không thể có scandal được.

Price nghe Phong Phồn nói xong liền nháy mắt với mấy thành viên còn lại, cả đám lập tức khách sáo cười cười tạm biệt Phong Phồn và những người khác, sau đó không nói hai lời, thậm chí còn không thấy Dung Kiều Mộc liếc mắt nhìn mình đã trực tiếp rời đi.

Dung Kiều Mộc mặt không cảm xúc nhìn theo bóng lưng của đội tuyển WG khuất sau lối rẽ, chân thành bình thản nói lời cảm ơn với Phong Phồn. Từ đầu đến cuối Dung Kiều Mộc hoàn toàn tỏ ra căng thẳng như khi những người mới gặp mặt đại thần. Một phần là vì cậu lớn lên trong cái giới này, phần còn lại là vì cậu là fan của Kiều Mục, trong lòng cũng từng căm hận Phong Phồn, dù cho vật đổi sao dời không chấp nhất nữa, nhưng đáy lòng vẫn có chút cự nự khó tiêu tan.

Phong Phồn vẫn chỉ ừ một tiếng ngắn gọn đáp lại lời cảm ơn của Dung Kiều Mộc, sau đó cởϊ áσ khoác của mình ném cho Dung Kiều Mộc. Dung Kiều Mộc đón lấy chiếc áo đồng phục của OB có in chữ Unbeaten phía sau theo bản năng, nhất thời không hiểu nhìn Phong Phồn. Đối diện với ánh mắt hoài nghi của Dung Kiều Mộc, Phong Phồn mở miệng dặn dò: “Cậu mặc áo khoác của tôi thì sẽ không có ai tới tìm cậu gây phiền phức nữa. Chờ đến khi tới chỗ đông người, tìm bừa một nhân viên nào đó nhờ mang áo khoác tới phòng hóa trang trả cho tôi là được.”

Dung Kiều Mộc ồ một tiếng, vừa định cảm ơn lần nữa thì Phong Phồn lại không cho cậu cơ hội này, sải đôi chân dài nhanh chóng rời đi. Dung Kiều Mộc cảm thấy nếu như cậu không phải thành viên trong đội của Kiều Mục, có lẽ Phong Phồn sẽ chẳng thèm để mắt tới cái chuyện vô bổ này. Những thành viên còn lại của OB và CD cũng lục tục đi theo sau Phong Phồn, nhìn thân thiện hơn so với WG rất nhiều. Tuy đội tuyển OB là một trong những bá chủ của LPL, thành viên nào cũng là tuyển thủ ngôi sao, nhưng ai nấy đều mỉm cười thân thiện với cậu bạn nhỏ Dung Kiều Mộc. Chỉ có người đi rừng Hạp Tử của CD đi cuối cùng là nghiêm nghị hơn, cậu ta dừng chân trước mặt Dung Kiều Mộc một chút, Dung Kiều Mộc nghe thấy cậu ta nói với mình bằng giọng điệu cực kỳ bất hảo: “Cậu chuyển lời cho Thiết Trạch Hi giúp tôi, anh ta nợ chúng tôi, tôi sẽ đòi lại tất cả trên đấu trường.”Hết chương 18.