Rực Lên Lửa Chiến

Chương 2

Tiếng chuông tan học vang lên khi đồng hồ điểm đúng 12 giờ, học sinh trong tất cả các phòng học lập tức nhao nhao đứng dậy.

Rất ít người có thể tập trung nghe giảng trong tiết học cuối cùng ngay trước kỳ nghỉ đông, nhưng Dung Kiều Mộc chính là một trong số ít đó, trong tiếng tán gẫu ồn ào của bạn học, Dung Kiều Mộc nghiêm túc viết xong hết bài mới chậm rãi thu dọn đồ đạc.

Mấy cô gái đã sớm vây quanh Dung Kiều Mộc chờ cậu viết xong mới mở lời nói chuyện, có người nói chữ cậu thật đẹp, có người thì nói chữ viết tay của cậu còn đẹp hơn chữ in, cũng người trực tiếp hỏi thẳng Dung Kiều Mộc có định đi đâu trong đợt nghỉ này hay không, có muốn đi chơi cùng bọn họ hay không.

Dung Kiều Mộc là học sinh lớp 11 mới chuyển tới trường trung học này vào tháng trước, chỉ coi như biết mặt bạn học, hơn nữa cậu cũng không có ý định muốn kết thân với những người này. Tuy thấy hơi phiền nhưng Dung Kiều Mộc vẫn mỉm cười nhã nhặn: “Nghỉ đông mình không đi đâu cả, anh mình nghiêm lắm.”

Trong tiếng thở dài thất vọng của đám con gái, Dung Kiều Mộc dọn dẹp xong sách vở, đang đeo ba lô định rời đi thì lại bị chặn đường.

Người chặn cậu lại là một cô gái cao gầy xinh đẹp, Dung Kiều Mộc biết cô, đây là lớp trưởng lớp 3 của bọn họ, Bạch Phương Phỉ, còn là hoa khôi của trường.

Ấn tượng của Dung Kiều Mộc về Bạch Phương Phỉ không đến nỗi nào, vì cô là người duy nhất trong đám con gái cực kỳ cuồng nhiệt với game “Liên Minh Huyền Thoại”, ít nhất mấy cô gái mê game không yếu đuối dễ vỡ. Nhưng ấn tượng không tồi không có nghĩa là có nhiều kiên nhẫn, Dung Kiều Mộc thở dài trong lòng nhưng nụ cười vẫn treo trên mặt: “Bạch Phương Phỉ, tìm mình có việc à?”

“Dung Kiều Mộc, cậu chơi Liên Minh Huyền Thoại với tôi đi.”

Bạch Phương Phỉ mặt dày mày dạn lấy điện thoại di động ra cho Dung Kiều Mộc nhìn, trên màn hình là ảnh năm thanh niên mặc đồng phục giống nhau, đồng phục màu trắng thêu ba chữ SSS tựa như ba con rồng đen, nhìn qua rất đẹp trai.

“Cậu nhìn đi, đây là đội tuyển LPL mà tôi rất thích, tôi thấy cậu khá giống đội trưởng Light của bọn họ, tôi thích Lượng thần lắm, tôi kéo cậu chơi game này cùng nha.”

“Không được.” Dung Kiều Mộc ôn hòa từ chối, “Nghỉ đông còn phải ôn bài, anh mình mà biết mình chơi game sẽ đánh chết.”

Dung Kiều Mộc cũng rất bất đắc dĩ với nữ sinh Bạch Phương Phỉ này. Ngày đầu cậu chuyển tới, Bạch Phương Phỉ đã nói cậu rất giống đội trưởng của đội tuyển game mà cô yêu thích, sau đó ngày nào cũng giơ điện thoại lên phổ cập giáo dục cho Dung Kiều Mộc, không ngại phiền mà nằng nặc muốn kéo Dung Kiều Mộc vào cái hố Liên Minh Huyền Thoại này.

Có lẽ mỗi cô gái khi gặp được một cậu trai giống với nam thần của chính mình thì cũng đều tỏ ra thân thiện hơn, nhưng vì Bạch Phương Phỉ không hề tỏ ra thân thiện với tất cả đám con trai nên những cậu trai khác rất ngứa mắt Dung Kiều Mộc.

Tuy gương mặt tuấn tú khiến đám con gái đối xử rất tốt với Dung Kiều Mộc, thái độ của đám con trai trong lớp đối với cậu lại lạnh nhạt hơn nhiều. Dung Kiều Mộc cảm thấy mặc dù mình đi học không phải để tìm bạn gay, hơn nữa cậu cũng không có ý định làm thân với những người này, nhưng mà ngày nào cũng chỉ toàn con gái chạy tới rủ đi chơi cũng thấy hơi “thốn”.

Bạch Phương Phỉ hoàn toàn không chịu bỏ ý định khi nghe lời từ chối khéo léo của Dung Kiều Mộc, cô tiếp tục nói: “Anh của cậu dữ vậy, thế chơi lén đi, chúng mình đi quán net cũng được.”

Dung Kiều Mộc cảm thấy cứ từ chối con gái mãi cũng không tốt lắm, chẳng bằng quyết định một lần nhổ cỏ tận gốc trừ đi hậu hoạ cho rồi. Thấy dáng vẻ bất khuất của Bạch Phương Phỉ, Dung Kiều Mộc đành gật đầu ba phải: “Vậy cũng được, có thời gian thì cùng chơi.”

Thấy Dung Kiều Mộc nhận lời Bạch Phương Phỉ, một cậu trai cao lớn lập tức đi tới bắt lấy vai Dung Kiều Mộc, nở nụ cười chen ngang: “Suy nghĩ không bằng hành động, hôm nay luôn đi. Vừa vặn hôm nay thông báo hủy tiết cuối, cậu về muộn một chút trong nhà cũng không ai biết đâu.”

Dung Kiều Mộc bất lực nhìn Trác Tường, thầm ha ha một tiếng trong lòng.

Nếu Bạch Phương Phỉ là hoa khôi nổi tiếng trong trường thì Trác Tường chính là người chuyên theo đuổi hoa khôi. Có lẽ hiện tại từ hiệu trưởng, chủ nhiệm lớp cho tới bác bảo vệ, cô đầu bếp căn-tin, cả trường không ai không biết tên này si mê Bạch Phương Phỉ.

Trước đó khi tán gẫu Dung Kiều Mộc từng nghe qua Trác Tường cũng chơi game Liên Minh Huyền Thoại, hơn nữa chơi còn rất giỏi, lúc này Trác Tường lôi kéo Dung Kiều Mộc đi chơi vì lý do gì, Dung Kiều Mộc biết tỏng. Đơn giản tên này chỉ muốn hai con gà là mình và nữ thần của cậu ta cùng nhau chơi, sau đó thao tác gϊếŧ mình ra bã, gây ấn tượng tốt với Bạch Phương Phỉ, tiện thể biến thiện cảm của cậu dành cho cậu ta thành số âm.

Tuy rằng Dung Kiều Mộc không thích người khác sân si đùa giỡn mình như vậy, nhưng không thể không nói mục đích của Trác Tường và mục đích của cậu tình cờ lại giống hệt nhau, thôi thì nhẫn nhịn một lần, dù sao đây cũng là cơ hội cực tốt để lẳng lặng cắt đứt phiền toái tên Bạch Phương Phỉ này. Cùng lắm thì sau khi biết ID game của Trác Tường thì lấy cái clone vào game tìm cậu ta tính sổ sau.

Bạch Phương Phỉ rất vui khi có thể chơi game với Dung Kiều Mộc, dọc đường tíu ta tíu tít phổ cập kiến thức về giải đấu chuyên nghiệp Liên Minh Huyền Thoại.

Ví dụ như là giải đấu danh giá nhất tại khu vực Trung Quốc là LPL, viết tắt của League of Legends Pro League, bên dưới có giải đấu LSPL, xuống nữa thì có các giải thành phố v… v…

Hiện tại khu vực mạnh nhất trên thế giới là LCK Hàn Quốc. Các đội tuyển Hàn Quốc có năng lực mạnh mẽ, tuyển thủ thiên tài mọc lên như nấm, được người chơi toàn thế giới công nhận là bất khả chiến bại. Nghĩ đến đây Bạch Phương Phỉ có chút tiu nghỉu: “Rất nhiều năm trước đây Trung Quốc từng rất mạnh, có điều giờ không được như thế nữa. Nhưng tôi tin tưởng bọn họ sẽ có thể mạnh mẽ trở lại một lần nữa, tôi sẽ theo bọn họ cho đến ngày ấy.”

Khi Bạch Phương Phỉ nói những lời này, cô hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt của Dung Kiều Mộc nhìn mình ôn hòa đi rất nhiều, sau đó cô liền nói về đội tuyển Trung Quốc mà mình yêu thích, Super Security System, gọi tắt là SSS. Đây là một đội tuyển mạnh lâu năm của Trung Quốc, đã có được sự nổi tiếng nhất định.

Nhắc đến đội tuyển mình yêu thích là Bạch Phương Phỉ cười tươi hơn hẳn, cô nhìn về phía Dung Kiều Mộc: “Tên thật của đội trưởng Light của SSS là Dung Liêu Lượng, cái họ Dung này hiếm lắm, hai người còn khá giống nhau, tháng trước câu lạc bộ SSS vừa chuyển sang trụ sở mới gần chỗ chúng ta, ngay sau đó cậu lại chuyển đến trường, làm bọn tôi cứ nghĩ liệu cậu có phải em trai ruột của Lượng thần hay không. Hơn nữa mỗi lần tôi đi xem SSS thi đấu thì cậu đều ngồi ở hàng đầu tiên, thực ra trước khi cậu chuyển trường tôi đã biết cậu rồi.”

Nghe Bạch Phương Phỉ phân tích, Dung Kiều Mộc mới cảm thấy trực giác của con gái đúng là không thể đỡ nổi, cậu còn chưa kịp mở miệng thì Trác Tường bên cạnh đã chen lời: “Phương Phỉ thôi đi, bao năm nay tôi chưa từng nghe nói Light có em trai, hơn nữa dù có, chẳng nhẽ lại mang em trai đến gaming house nuôi luôn à, cậu tưởng tượng nhiều rồi.”

Trác Tường nói khiến Bạch Phương Phỉ bỗng hiểu ra: “Đúng nha, có em trai cũng đâu thể mang vào gaming house được.” Bạch Phương Phỉ ngại ngùng cười với Dung Kiều Mộc, “Xin lỗi, tôi hiểu lầm cậu rồi.”

Dung Kiều Mộc không nói gì từ đầu đến cuối, chỉ đáp lại rằng không sao cả.

Ba người vừa đi vừa tán gẫu, chẳng mấy chốc đã tới quán net gần trường, Trác Tường quen thân với nhân viên, gọi mở ba máy cạnh nhau, vì Bạch Phương Phỉ muốn ngồi cạnh Dung Kiều Mộc mà Trác Tường lại muốn ngồi cạnh Bạch Phương Phỉ, cuối cùng Bạch Phương Phỉ trực tiếp kẹp ở giữa hai người.

Rất nhiều năm Dung Kiều Mộc không đến quán net chơi game, nhất thời nhìn cái gì cũng thấy mới, Dung Kiều Mộc còn đang nhìn trái nhìn phải thì Bạch Phương Phỉ và Trác Tường đã bắt đầu vào game.

Trác Tường mở client game Liên Minh Huyền Thoại nhanh nhẹn như ở nhà, giọng nói cực kỳ phấn khích, bỏ qua Bạch Phương Phỉ mà hỏi cậu: “Dung Kiều Mộc có chơi game này không, có nick chưa?”

Bạch Phương Phỉ nói chen vào: “Cậu ấy thường đi xem thi đấu, sao có thể không có nick chứ.”

Dung Kiều Mộc giải thích: “Vé vào cửa là của người khác đưa cho, không đi thì phí nên mới đi xem thôi.”

Hai mắt Bạch Phương Phỉ sáng bừng: “Cậu quen staff bên trong à, vậy lần sau có thể mua giúp tôi một vé hàng trước không, tôi sẽ trả tiền, đến khi đó chúng ta cùng đi cổ vũ SSS.”

Dung Kiều Mộc tự đào hố chôn mình đành mỉm cười nói: “Cũng được.”

Trác Tường thấy chủ đề ngày càng có lợi cho Dung Kiều Mộc, lập tức lớn tiếng hỏi: “Dung Kiều Mộc, nick của tôi và Phương Phỉ đều ở server Ionia*, cậu ở server nào? Server bọn tôi chơi toàn đại thần xịn, có lẽ không hợp với cậu lắm, không bằng cậu nói của cậu ra, tôi lập nick kéo cho.”

*Ionia là một quốc đảo trong game Liên Minh Huyền Thoại, nằm ở ngoài rìa lục địa Varoland, Đông Bắc của Piltover. Ionia cũng là tên của một server thuộc khu Điện tín Một tại máy chủ LMHT Trung Quốc.

Dung Kiều Mộc lắc đầu nói lâu lắm không chơi nên không nhớ nick ở server nào, không thì tìm bừa một server cùng lập nick mới rồi chơi đi.

Nick mới không có đẳng cấp lại không có bảng ngọc bổ trợ, chơi cũng không sướиɠ, cuối cùng Trác Tường đành lấy clone của mình cho Dung Kiều Mộc mượn, ba người cùng tiến vào server Ionia khu Điện tín Một mà Trác Tường kể là toàn đại thần tụ họp.

Trác Tường vừa vào game vừa dương dương tự đắc giới thiệu cho Dung Kiều Mộc về cơ chế xếp hạng của Liên Minh Huyền Thoại, LOL được chia làm bảy đẳng cấp theo thứ tự lần lượt là Đồng, Bạc, Vàng, Bạch Kim, Kim Cương, Cao Thủ và Thách Đấu. Mỗi rank lại có năm cấp bậc, cấp V là thấp nhất, I là cao nhất, ví dụ nếu chơi kém nhất thì đẳng cấp sẽ là Đồng V, còn lợi hại nhất thì chính là Thách Đấu. Server Ionia có hơn 5.600.000 người chơi, mà trong năm triệu người này chỉ có 200 đại thần mới vươn lên tới danh hiệu Thách Đấu cao quý.

Trác Tường chỉ vào rank của mình cho Dung Kiều Mộc: “Nhìn thấy không, tôi là Kim Cương III, trong server Ionia, đánh lên bậc này là lợi hại lắm rồi, trong khu này Thách Đấu đều là tuyển thủ chuyên nghiệp biếи ŧɦái.”

Bạch Phương Phỉ ngồi bên cạnh gật đầu tán thành: “Đúng là rất giỏi, mình cũng mới lên đến Vàng V thôi.”

Dung Kiều Mộc gật gật đầu, sau đó được Trác Tường không mấy thân thiện và Bạch Phương Phỉ cực kỳ thân thiện hướng dẫn cho chọn một vị tướng hỗ trợ để chơi game.

Đây là loại game đẩy trụ, mỗi đội có năm người, trên bản đồ có ba đường trên, giữa và dưới, giữa ba đường này là rừng, năm người chơi cần có một người ở đường trên, một người ở đường giữa, hai người ở đường dưới và một người di chuyển trong khu vực rừng.

Ba đường trên, giữa và dưới có trụ bảo vệ và lính, rừng thì có các loại quái rừng, quái rừng có hiệu ứng buff kèm theo, nói chung mục đích cuối cùng của trò chơi này là dựa vào chiến thuật và thao tác để phá hủy nhà chính của đối phương.

Trong game, Bạch Phương Phỉ chơi xạ thủ đường dưới, được gọi là ADC (attack damage carry), tuy rằng máu mỏng rất dễ chết nhưng khi giao tranh lại có sát thương cao, là mấu chốt quyết định thành bại trong một ván đấu. Mà vị trí hỗ trợ mà Dung Kiều Mộc chơi sẽ có trách nhiệm đi đường dưới cùng với ADC để bảo vệ cô. Trác Tường lựa chọn đi rừng, lang thang trong rừng để tăng sức mạnh, tùy thời trợ giúp ba đường trên, giữa và dưới, bao vây đối thủ thành lập ưu thế.

Nếu so với đám nghiệp dư thì thao tác của Trác Tường quả thực không tệ, so với Bạch Phương Phỉ spam chiêu khắp nơi loạn xạ hại chết Dung Kiều Mộc một lần thì có thể nói Trác Tường đã một mình gánh cả ván đấu.

Trác Tường liên tục xuống giúp Bạch Phương Phỉ gank xạ thủ và hỗ trợ bên kia, về cơ bản lần nào xuất hiện cũng có thể lấy được một hoặc hai mạng.

Tổng kết lại ván đấu này thì là, Dung Kiều Mộc có thể giúp Trác Tường hơn là hại, Trác Tường lại hại Dung Kiều Mộc hơn là giúp, cuối cùng Dung Kiều Mộc dựa vào việc Trác Tường backdoor* nhà chính của đối thủ, miễn cưỡng giành thắng lợi. Đánh xong một trận, Trác Tường dựa vào lưng ghế ra vẻ mình rất mệt tim, Dung Kiều Mộc thì thở dài day day huyệt Thái dương của mình, đánh game kiểu này lương tâm của cậu cũng thấy cắn rứt lắm chứ đùa.

*Backdoor: Chiến thuật đẩy lén nhà chính của đối thủ, một hay nhiều vị tướng sẽ đánh lén trụ/nhà chính của địch mà không có sự giúp đỡ của đồng minh.

Một ván đấu mà đánh cũng gần một tiếng đồng hồ, Bạch Phương Phỉ nhìn đồng hồ nói rằng mình phải về, Trác Tường vốn túy ông chi ý bất tại tửu*, lập tức tỏ vẻ mình cũng không chơi nữa, nhà của cậu ta và Bạch Phương Phỉ cùng đường, vừa vặn có thể đưa Bạch Phương Phỉ về nhà.

*Túy ông chi ý bất tại tửu: Suy nghĩ không như lời nói ra, lời nói có dụng ý khác, ở đây ý là Trác Tường đi theo chơi game chỉ là để lấy le với người đẹp thôi chứ cũng không phải ham hố chơi tiếp.

Kỳ thực Dung Kiều Mộc có thể đi cùng bọn họ một đoạn nhưng vất vả lắm cậu mới hại Bạch Phương Phỉ chết mười mấy mạng trong game để cho cô không còn nhiệt tình với mình nữa, cậu cũng không muốn cứu vãn cái “ấn tượng tốt” này trong lòng Bạch Phương Phỉ nhanh như vậy.

Dung Kiều Mộc nói mình còn muốn chơi một lúc nữa nên không đi cùng bọn họ, Trác Tường vừa nghe xong lập tức phấn khởi bảo Dung Kiều Mộc cứ cầm nick của mình chơi thoải mái, rồi thì muốn ngồi đây chơi bao lâu cũng được, ý ngay mặt chữ là đừng đi theo làm kỳ đà cản mũi, biến nick rank Vàng I này thành Đồng V cũng ok.

Hiển nhiên Dung Kiều Mộc cũng không có kiên nhẫn mà đi luyện cho cái clone của Trác Tường từ Vàng xuống Đồng, chờ Trác Tường và Bạch Phương Phỉ vừa ra khỏi tiệm Café Internet này, cậu lập tức log out khỏi nick của Trác Tường.

Dung Kiều Mộc nhìn đồng hồ thấy đã tới giờ cơm, định offline rời đi thì điện thoại di động thông báo tin nhắn từ Wechat.

Dung Kiều Mộc mở Wechat thì thấy có tin nhắn thoại từ anh trai, Dung Liêu Lượng dùng cái giọng chồn cáo đến chúc Tết gà nói: “Em trai ơi, shop mua đồ khu Điện tín Một hỏng rồi không nạp tiền được, mà giờ anh mày cần mua skin mới của Lux, anh nhớ nick mày vẫn còn tiền, anh biết em trai đang bận học buổi tối không onl được, em cho anh trai mượn nick, anh onl nick em mua skin rồi tặng sang nick anh nha.”

Dung Kiều Mộc không rảnh cầm nick của Trác Tường chơi cho tụt hạng, nhưng cái thứ ma quỷ bóp em trai Dung Liêu Lượng này thì có.

Trước đây Dung Kiều Mộc để anh trai thoải mái dùng nick của mình, ai dè Dung Liêu Lượng lại toàn dùng nick Dung Kiều Mộc để thử mấy con tướng bóp team ít được chơi. Vì người chơi ai ai cũng biết tên ID của anh nên không tiện dùng nick của chính mình ra ngoài hãm hại người khác, ý ngay mặt chữ chính là anh mày phải mượn nick mày đi bóp team thôi.

Dung Liêu Lượng thường thừa dịp nửa đêm khiến cho chiến tích của Dung Kiều Mộc trên bảng lịch sử đấu thua đến đỏ rực rỡ*, có đợt Dung Kiều Mộc mỗi sáng mở mắt sẽ thấy rank của mình tụt xuống mấy bậc.

*Mỗi người chơi sẽ có bảng lịch sử đấu, nếu thắng sẽ hiện chữ WIN màu xanh lá, thua sẽ là chữ LOSE màu đỏ, cả một bảng lịch sử đỏ rực tức là phải thua đến mười mấy trận liên tiếp.

Chuyện này đã từng lên hẳn một topic trên Tieba, có người đăng bài post mỉa mai nói Vua Qua Đường Tiểu Kiều biến thành Vua Bóp Team tiểu kiều*, dưới phần comment còn có rất nhiều người chơi hùa theo. Từ dạo ấy Dung Kiều Mộc bị đả kích tôn nghiêm cuối cùng quyết không để Dung Liêu Lượng lừa lấy mật mã tài khoản của mình nữa.

*Chữ ‘Kiều’ trong Tiểu Kiều (小乔) [qiáo] là để chỉ họ Kiều, còn chữ ‘kiều’ trong tiểu kiều (小娇) [jiāo] mang nghĩa là mềm oặt, yếu đuối.

Dung Kiều Mộc trả lời Dung Liêu Lượng xong liền mở client game Liên Minh Huyền Thoại một lần nữa, nhanh tay gõ ID và password một cách cực kỳ thành thạo, sau đó lựa chọn server Ionia khu Điện tín Một.

Ngay khoảnh khắc vừa vào game, thông báo qua loa bỗng vang lên khắp quán net.

Hoan nghênh người chơi ngồi máy số 99, rank Thách Đấu của server Ionia đã đại giá quang lâm quán net của chúng tôi!

Hoan nghênh người chơi ngồi máy số 99, rank Thách Đấu của server Ionia đã đại giá quang lâm quán net của chúng tôi!

Hoan nghênh người chơi ngồi máy số 99, rank Thách Đấu của server Ionia đã đại giá quang lâm quán net của chúng tôi!

Dung Kiều Mộc ngu người, tôi là ai? Đây là đâu? Có chuyện gì vậy?

Nhìn những người khác dồn dập đứng dậy định xông về phía mình, Dung Kiều Mộc cảm thấy mù mịt, có ai nói cho cậu biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì được không, tại sao quán net lại có cái thiết lập bẫy người kiểu này vậy. Dung Kiều Mộc dùng tốc độ tay của một người chơi top 1 server Hàn để tắt client game trong nháy mắt, sau đó xách cặp chạy mất dép.Hết chương 2.