Editor: Judy
Vì ngày hôm sau còn có trận đấu nên tối nay cả đội GG đi ngủ sớm hơn bình thường một chút. Dung Kiều Mộc cũng từ bỏ đam mê giải đề thi đại học của mình, cậu tắm rửa xong thì liền leo lên giường, mà cái đứa còn tự giác đi ngủ sớm hơn cả Dung Kiều Mộc đã sớm cuộn tròn trong ổ chăn là bé mèo mướp Manh Manh.
Lúc mới đem mèo con về Dung Kiều Mộc cũng từng tập cho nó ngủ trong ổ mèo, nhưng có vẻ nó thích ngủ trên giường hơn, khi đó Dung Kiều Mộc và mèo con còn triển khai một hồi giằng co dai dẳng. Nhưng bất kể cậu canh phòng nghiêm ngặt thế nào thì sáng hôm sau lúc tỉnh lại đều thấy mèo con nằm cuộn tròn bên cạnh.
Trận giằng co này kết thúc vào một buổi sớm đẹp trời, hôm đó Dung Kiều Mộc vừa mê mang mở mắt ra thì liền đối mặt với bé con Manh Manh nhỏ xíu, bé mèo dùng đôi mắt to tròn ướŧ áŧ nhìn cậu, còn kêu một tiếng “meow” non nớt ngọt đến làm lòng người rung động, thế là Dung Kiều Mộc hoàn toàn chịu thua. Từ đó về sau cậu đã khuất phục trước thế tấn công của Manh Manh, triệt để biến thành một con sen cuồng mèo.
Mèo con quen cửa quen nẻo tìm vị trí nằm thoải mái trên giường Dung Kiều Mộc, lại còn gối đầu lên gối của cậu nữa, Chủ Công ngồi trên giường đối diện nhìn mèo con một lúc rồi nghi hoặc hỏi, “Sao tôi cảm thấy con mèo này sắp thành tinh rồi nhỉ.”
Dung Kiều Mộc gãi gãi Manh Manh vài cái, tắt đèn đáp, “Vậy càng tốt, để nó làm dự bị đi rừng.”
Chủ Công cũng ừ một tiếng tán thành, “Đầu óc nó hẳn là thông minh hơn tên rừng hiện tại.”
Chủ Công và Tiểu Kiều đều không phải người hay nói, cả hai chỉ trò chuyện vài câu rồi im lặng mạnh ai nấy ngủ. Vốn dĩ cả ngày lăn lộn hẳn là đều rất mệt rồi, nhưng Chủ Công trở mình qua lại một lúc vẫn không ngủ được, mỗi khi nhắm mắt hắn đều nhớ lại khoảng thời gian còn ở HP. Nếu đổi lại là thanh viên văn nghệ Tô Mạc Già thì nhất định sẽ ngâm nga khoảng thời gian tốt đẹp nhất đã trôi qua với HP, nhưng Chủ Công chỉ biết đó là nơi mà hắn cơ hồ đã trải qua cả sự nghiệp tuyển thủ.
HP đem Văn Hạo Du từ LSPL mang tới LPL, biến hắn từ người mới trở thành đội trưởng, từ trưởng thành trở nên càng thành thục, con đường này trước giờ hắn đều gắn bó đi cùng với HP. Lúc hắn ở thành một trong những xạ thủ hàng đầu LPL, rất nhiều người đều nói đãi ngộ của HP không xứng với địa vị của Chủ Công, nhưng trước giờ Chủ Công chưa từng cảm thấy thiệt thòi, cũng chưa từng không hài lòng với đồng đội hay bất mãn với câu lạc bộ. Nhưng bây giờ chính câu lạc bộ lại cảm thấy hắn già rồi, chính câu lạc bộ cảm thấy không cần hắn nữa.
Chủ Công lại trở mình, nhìn bàn tay phải của mình suy nghĩ, kỳ thật hắn chưa tới nỗi không gánh nổi team, nếu thật sự tới lúc đó thì hắn cũng sẽ không ỷ vào công lao mà ăn vạ mãi trong đội, HP thật sự không cần phải thừa lúc hắn dính scandal mà tiện tay quẳng hắn đi. Mà cũng không hẳn là quẳng đi, không biết câu lạc bộ là vì dư luận hay suy xét một chút tới cảm xúc của hắn mà ít ra cũng mất công giấu diếm gạt hắn tự rời khỏi. Chẳng qua lúc gạt cũng tiện thể thu chút phí bồi thường hợp đồng xem như tiền tổn thất tình cảm, đương nhiên cũng có thể xem là học phí ngu.
“Anh cứ nhìn bàn tay vàng mãi là định đi cứu vớt thế giới sao?”
Trong đêm tối đột nhiên truyền đến tiếng nói làm Chủ Công hơi giật mình, hiếm khi Dung Kiều Mộc chủ động nói đùa, Chủ Công lại hoàn toàn không get được tới điểm cười. Hắn nghiêng người nhìn sang giường bên cạnh hỏi, “Sao cậu vẫn chưa ngủ?”
Dung Kiều Mộc đáp, “Vì anh cứ lật người mãi như lật bánh tráng, em muốn xem xem anh định lật tới khi nào.”
Chủ Công tưởng mình quấy rầy tới giấc ngủ của Dung Kiều Mộc nên ngồi dậy nói, “Tôi không trở mình nữa cậu ngủ đi, tôi vào WC hút điếu thuốc.”
Dung Kiều Mộc không ngủ tiếp mà cũng ngồi dậy, còn tiện tay bật đèn bàn lên. Chủ Công khó hiểu nhìn cậu, Dung Kiều Mộc bọc chăn kín mít cũng đang nhìn lại Chủ Công, ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên gương mặt non nớt trắng nõn làm cậu càng thêm nhu hòa. Sắc mặt Dung Kiều Mộc có chút nghiêm túc, cậu mở miệng nói, “Lần trước lúc anh ra ngoài gặp đám Đại Oa em tới đón anh, trên đường về em nói gì anh còn nhớ không?”
Lần đó trên đường về họ đã nói rất nhiều chuyện, Chủ Công cảm thấy hắn đều nhớ rõ hết nhưng không biết Dung Kiều Mộc muốn nói đến lời nào, cậu tiếp tục nói, “Em đã nói, em nhất định sẽ trở thành một support còn tốt hơn cả Đại Oa, chúng ta sẽ cùng nhau đi xa hơn, bay càng cao hơn, em muốn cho tất cả mọi người biết, anh xứng đáng với những gì tốt nhất, cũng sẽ đạt được những gì tốt nhất.”
Những lời này Chủ Công vẫn luôn nhớ rõ, mỗi lần nhớ lại hắn đều cảm thấy trong lòng tràn đầy ấm áp, hắn ừ một tiếng đáp lại Dung Kiều Mộc, cậu nói, “Anh yên tâm ngủ đi, lấy sức ngày mai đánh cho tốt, đừng để em trở thành kẻ thất hứa.”
Nhìn bé support nhà mình nghiêm khuôn mặt nhỏ, Chủ Công nhịn không được bật cười, Dung Kiều Mộc khó hiểu nhìn hắn, khóe miệng Chủ Công lại cong lên cao, hắn có chút hài hước cảm thán, “Khó khăn lắm mới cưng chiều để lộ ra bộ dáng trẻ con, mới chớp mắt lại biến về nguyên hình mất rồi.”
Nghe Chủ Công nói, nhất thời Dung Kiều Mộc không biết nên đáp lại thế nào, ông cụ non Tiểu Kiều hiếm khi cảm thấy có chút thẹn thùng, cậu trùm chăn nằm xuống giường phun ra ba chữ, “Tắt đèn, ngủ.”
Chủ Công bị Dung Kiều Mộc chọc lại bật cười, đáp lại cậu rồi đi tắt đèn. Hắn không thấy lúc bóng tối lại lần nữa bao trùm căn phòng, khóe môi Dung Kiều Mộc cũng hơi cong lên một góc độ xinh đẹp. Mà trải qua cuộc trò chuyện ngắn ngủi này Chủ Công như đã thoát ra khỏi ngõ cụt, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
—–
Vì độ chú ý của chiến đội tân binh không quá lớn nên trận đấu giữa GG và HP được xếp vào khung 3h chiều, còn trận của chiến đội hào môn SSS lại được xếp vào khung giờ vàng 7h tối. 1h30 trưa cả đội GG đã phải rồng rắn kéo nhau ra nhà thi đấu, trong khi tuyển thủ rừng nhà bên còn đang vui vẻ thoải mái nựng chó, tiện thể dẫn Lucky sang bảo là cho họ ké vận may.
Thấy vậy Bạch Tịch, Bạch Mặc sôi nổi tỏ vẻ rất tức giận, còn Tương Ngôn lại vội vàng vẫy tay tạm biệt Lucky.
Căn cứ của GG cách nhà thi đấu rất gần, họ xuất phát sau đội khác nhưng lại tới trước. Khoảng hơn 2h thì các nhân tài đội HP mới tới nhà thi đấu. Vốn đội GG cũng không để ý HP đến khi nào, chẳng qua phòng nghỉ của hai đội cách nhau không xa, mà chuyện đầu tiên Tiểu Ok làm sau khi tới nơi chính là đi tìm Chủ Công.
Cách lúc trận đấu chính thức bắt đầu vẫn còn một lúc nữa, Tứ Nguyệt cứ động tới chuyện thi đấu là lại bật chế độ dông dài xách từng đội viên ra lải nhải một lần. Đang lúc Tứ Nguyệt hăng say thao thao bất tuyệt thì cửa phòng nghỉ bị mở ra từ bên ngoài, Tứ Nguyệt vốn đang nhiệt tình chỉ dẫn đội mình làm thế nào để bẫy HP thì ADC của HP lại đứng trước cửa gọi Chủ Công, “Sư phụ!”
Không đợi Chủ Công trả lời, Bạch Tịch, Bạch Mặc đồng loạt vẫy tay đáp lại, “Bát Giới!”
Âu Khải căm tức nhìn Bạch Tịch Bạch Mặc, hai anh em cũng không cam lòng yếu thế trừng lại cậu ta, nháy mắt Tiểu Ok nhớ tới vô số truyền thuyết về mấy khối u nhọt này. Tiểu Ok không tự giác lùi về sau đứng núp sau cánh cửa nhằm hạ thấp độ tồn tại của mình, sau đó lại tội nghiệp nhìn Chủ Công gọi, “Sư phụ.”
Chủ Công ừ một tiếng, vẫy tay với cậu ta, “Vào đây.”
Tiểu Ok do dự nhìn đám người GG trong phòng, nhìn thế nào cũng cảm thấy nhóm này chẳng có ai giống người tốt, nhìn thế nào cũng cảm thấy sư phụ giống như cừu non rơi vào ổ sói, cậu ta có chút chùn bước không dám vào.
Chủ Công không cảm giác được nội tâm bất an sợ hãi của đồ đệ, thấy Tiểu Ok cọ tới cọ lui ở cửa mãi không vào hắn lại hỏi “Cậu rốt cuộc có muốn vào hay không?”
Tiểu Ok lắc mạnh đầu, sau đó nhìn sang Dung Kiều Mộc, Tiểu Ok cố gom dũng khí nói với cậu, “Ê cái tên support vô ý vô tứ kia, lát nữa đừng có mà kéo chân sư phụ tôi đó!”
Dung Kiều Mộc mặt không đổi sắc nhìn Âu Khải, Âu Khải cũng không đợi các đội viên GG tỏ thái độ đã đóng sầm cửa rồi chạy mất dạng. Bạch Tịch Bạch Mặc ngơ ngác, Lão Thiết cực kỳ mờ mịt nói, “Đồ đệ anh qua đây làm gì vậy? Thể hiện thân phận trước team địch à”
Tương Ngôn vừa cắn hạt dưa vừa cười nhạo, “Tên nhóc này cũng gan thật, cừu non nhà ta còn đang mài dao mà nó còn dám chạy sang kɧıêυ ҡɧí©ɧ, sợ chết không đủ thảm à?”
Úy Lam không hề có chút phong thái và tự giác của quản lý đội cũng hớn hở hỏi Dung Kiều Mộc, “Tiểu Kiều à, giờ cậu có cảm nghĩ gì không?”
Dung Kiều Mộc bình tĩnh đáp, “Em đang nghĩ sao trận đấu vẫn chưa bắt đầu.”
Dung Kiều Mộc nói xong thì liếc Chủ Công một cái, Chủ Công bỗng cảm thấy đầu đau quá.
Thời gian từng phút trôi qua, rốt cuộc đã tới lúc chuẩn bị lên sân thi đấu. Úy Lam và Tứ Nguyệt vỗ vai các đội viên tiễn họ ra khỏi phòng nghỉ, còn Tương Ngôn vẫn ngồi trên ghế vừa cắn hạt dưa vừa xem trashtalk. Lúc này người đầu tiên xuất hiện trên màn ảnh là ADC của HP Âu Khải, Tiểu Ok ngạo khí nói, “Tôi muốn đem tất cả những gì sư phụ dạy phát huy thật tốt, để anh ấy nhìn thấy tôi đã trưởng thành rồi.”
Tiếp sau Tiểu Ok là Chủ Công, Chủ Công nghe đạo diễn thuật lại lời của Tiểu Ok thì cười đầy kiêu ngạo, hắn chỉ nhẹ bẫng nói một câu, “Vậy tôi rửa mắt mong chờ.”
Sau khi Chủ Công nói xong thì Đại Oa xuất hiện trên màn hình lớn. Đại Oa tuyên bố chắc nịch, “Trận này đối tuyến chúng tôi sẽ có ưu thế lớn ở đường dưới, vì tôi là support hiểu Chủ Công nhất.”
Nối tiếp ngay sau Đại Oa là Dung Kiều Mộc, cậu xuất hiện trên màn ảnh thoải mái tự tin đáp, “Hiểu ADC đội tôi thì có ích gì, tốt nhất nên hiểu ADC nhà cậu ấy.”
Tiễn các đội viên ra ngoài xong Úy Lam trở lại phòng nghỉ, vừa lúc xem được đoạn trashtalk của Đại Oa và Tiểu Kiều, Úy Lam có hơi khó hiểu hỏi, “Cặp đường dưới của HP nghĩ gì vậy, trận đấu còn chưa bắt đầu đã liên tiếp quăng buff thù hận cho Tiểu Kiều rồi?”
Tương Ngôn bình chân như vại đáp, “Người cũ với người mới tranh chấp, cha đi theo tiểu yêu tinh các kiểu, lẽ thường mà, dễ hiểu thôi.”
Úy Lam hoang mang nhìn Tương Ngôn, hiển nhiên chẳng hiểu Tương Ngôn đang nói gì, nhưng hai bình luận viên Lưu Thương và Tương Ngôn thì lại như tâm linh tương thông. Trong lúc đội viên hai bên đến chỗ ghế thi đấu thử thiết bị, Lưu Thương bắt đầu gây chuyện, “Cuộc chiến ở đường dưới hôm nay nhất định rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ nha, vợ cũ dẫn con trai tới đòi nợ, Chủ Công dẫn theo tân hoan đánh lại, nghĩ theo hướng này Chủ Công có vẻ cặn bã nhỉ.”
Bách Xuyên nhìn anh ta thương hại, “Anh cứ việc khẩu nghiệp cho sướиɠ mồm đi, dù sao tới lúc họp báo sau trận thế nào họ cũng sẽ trả lại gấp bội cho anh. Tới lúc đó tôi sẽ hát cho anh bài “Người tốt suốt đời bình an” nhé.”
Lưu Thương nghĩ tới buổi họp báo sóng gió tối hôm qua, trên mặt tràn ngập hối hận, anh ta túm lấy Bách Xuyên nói, “Đến lúc đó anh không thể thấy chết không cứu nhá. Vì sao tôi phải ngồi ở đây anh còn không biết sao? Còn không phải vì Thanh Đường không muốn lên đây khẩu nghiệp nên mới đổi cho tôi sao!”
Bách Xuyên cười đáp, “Vậy nể mặt Thanh Đường tới lúc đó tôi sẽ nói đỡ cho anh vậy. Bây giờ trở lại với chuyện chính thôi, thật ra tôi cảm thấy trận đấu này có rất nhiều điểm đáng mong chờ, chẳng hạn như Chủ Công lần đầu đối đầu với chiến đội cũ, hoặc cuộc chiến sư đồ giữa Chủ Công và Tiểu Ok ở đường dưới, còn cả cuộc tranh tài của hai ngôi sao mới nổi nữa.”
Lưu Thương nói tiếp, “Đúng là như thế, hai tuyển thủ ngôi sao mới nổi có tiếng tăm nhất mùa giải năm nay đều có mặt, một người là support của GG Tiểu Kiều, người kia là ADC mới của HP Tiểu Ok. Người trước là cao thủ lánh đời nổi danh giang hồ, người sau là truyền nhân thiên tài của danh môn, rốt cuộc ai mới là người lợi hại hơn, hôm nay chúng ta có thể được xem tận mắt rồi.”
Bách Xuyên chân thành nói, “Nghe anh tả vậy, tôi bỗng cảm thấy thích phiên bản mẹ kế dạy dỗ con chồng kia hơn.”