Editor: Judy
Xem xong phần rút thăm trúng thưởng sau trận, Dung Liêu Lượng liền tiện tay đánh một trận rank. Sau khi trận đấu kết thúc anh mới lấy điện thoại ra xem giờ, lúc này mới phát hiện Dung Kiều Mộc đã gửi cho anh một tin nhắn từ hơn nửa tiếng trước, nội dung nói cậu chờ anh ở ngoài cổng căn cứ.
Xem tin nhắn xong Dung Liêu Lượng quơ lấy cái áo khoác đồng phục, không nói tiếng nào chạy ra ngoài. Nhìn đội trưởng nhà mình trước giờ luôn thong dong hôm nay lại có cử chỉ khác thường, Tiểu Nhị ngồi cạnh khó hiểu hỏi với theo Dung Liêu Lượng, “Lượng Thần anh đi đâu đó?”
Trả lời Tiểu Nhị là cánh cửa đóng sầm của phòng huấn luyện, Thập Lục giả thần giả quỷ bấm ngón tay nói, “Lão phu bấm tay tính toán, Lượng Thần là đi gặp Tiểu Kiều, Lão Thiết nói tâm tình Tiểu Kiều không tốt, tôi hỏi hắn vì sao không tốt thì hắn lại không nói, làm như người ngoài vậy.”
Dung Liêu Lượng ra tới cổng căn cứ liền thấy Dung Kiều Mộc, dưới ánh đèn mờ nhạt, bóng dáng cậu lẻ loi ngồi ở thềm bậc thang, tuy mặc quần áo dày nhưng nhìn vẫn cứ nhỏ bé một cục. Dung Kiều Mộc nghe tiếng bước chân mới ngẩng đầu lên, thấy là Dung Liêu Lượng thì nở một nụ cười rất gượng gạo.
Giọng Dung Kiều Mộc không lớn gọi một tiếng anh ơi, sau đó giơ chiếc di động trong tay lên trước mặt Dung Liêu Lượng, “Anh ơi, điện thoại bị rớt bể rồi.”
Dung Liêu Lượng cầm điện thoại nhìn lướt qua, lại ngồi xổm xuống sờ mặt Dung Kiều Mộc, mặt cậu lạnh cóng, anh đoán thằng nhóc này chắc đã ngồi ngốc ở đây từ nửa tiếng trước rồi. Dung Liêu Lượng bảo, “Ngồi đây lạnh lắm, có gì vào nhà rồi nói.”
Dung Kiều Mộc không phản ứng gì với lời của anh trai, cậu chỉ nhìn Dung Liêu Lượng nói thêm lần nữa, “Điện thoại bị rớt bể rồi.”
Dung Liêu Lượng từ nhỏ đã tứ cố vô thân đem theo em trai ra đời mưu sinh, anh luôn khoác cho mình một lớp ngụy trang hiền lành hòa ái để che đi sự gai góc bên trong, vốn tưởng rằng mấy năm nay đã tu luyện tới trình độ mặt không biến sắc, nhưng khi anh nhìn vào đôi mắt uất ức của đứa em trai thường ngày luôn rất hiểu chuyện, tim anh liền nhói lên như bị ai đâm vào. Dung Liêu Lượng càng thêm dịu dàng nói với cậu, “Hư rồi thì thôi, em ngồi chỗ này làm gì, tự phạt mình à?”
Dung Kiều Mộc rũ mắt không lên tiếng, Dung Liêu Lượng mỉm cười nắm tay em trai kéo lên nói, “Vào nhà đi, bây giờ em đã là tuyển thủ chuyên nghiệp rồi đừng có tùy hứng, nếu bị bệnh cảm lạnh thì ai đánh thay được chứ, hơn nữa em xem anh của em còn chưa kịp mặc thêm áo cũng đang rất lạnh đây.”
Dung Liêu Lượng rất hiểu em trai nhà mình, anh nói trúng hai điểm quan trọng quả nhiên khiến Dung Kiều Mộc dao động, cậu do dự một chút rồi đứng lên, ngoan ngoãn theo Dung Liêu Lượng đi vào căn cứ SSS. Vì có chuyện muốn nói nên cả hai cùng tới thẳng phòng của Dung Liêu Lượng. Dung Liêu Lượng rót ly nước nóng cho cậu làm ấm tay, sau đó mới kéo cậu ngồi xuống ghế đối diện anh hỏi, “Sao điện thoại lại rớt bể, còn miệng em là sao nữa?”
Dung Kiều Mộc một năm một mười kể hết chuyện xảy ra ở nhà thi đấu, nói xong lại theo bản năng cắn môi, Dung Liêu Lượng ừ một tiếng rồi không nói gì, đôi mắt bình thường đẹp như mặc ngọc lúc này lại càng thêm sâu thẳm. Lần cuối cùng em trai cắn rách môi là khi còn nhỏ bị thân thích hai bên nội ngoại vì tài sản mà tranh đoạt quyền nuôi nấng, họ lôi kéo cậu như một món hàng. Anh vốn cho rằng chỉ cần cố gắng chịu đựng qua giai đoạn đó, với bản lĩnh của mình thì sau này sẽ không để em trai phải chịu uất ức nữa, anh thì ra anh nghĩ sai rồi.
Trong phòng rơi vào im lặng, một lúc sau Dung Liêu Lượng mới hỏi, “Em định gửi đoạn ghi âm này lên Liên Minh sao?”
“Tạm thời em chưa định công khai” Dung Kiều Mộc không muốn hành động theo cảm tính, cậu nói ra ý kiến sau khi đã nghiêm túc cân nhắc, “Tuy họ đã đẩy em nhưng không có hạ độc thủ, hẳn là chỉ muốn làm em sợ thôi. Nhưng nếu em công khai chuyện này thì bên Liên Minh nhất định sẽ phạt rất nặng. Lão Thiết thi đấu trong tình trạng say rượu còn bị cấm đấu tới một năm, nếu là tội cố ý gây thương tích chỉ sợ sự nghiệp của Tàn Sát sẽ chấm dứt ở đây. Tuy em ghét họ nhưng cũng không tới nỗi muốn chặt đứt luôn con đường tuyển thủ chuyên nghiệp của họ.”
Dung Liêu Lượng lại im lặng một lúc rồi mới mở miệng, “Không phải bọn chúng không hạ độc thủ, mà là không dám thôi, đẩy một cái không nặng không nhẹ, muốn làm chuyện xấu mà không có gan. Nếu lúc ấy em phản ứng chậm một chút thì thứ lăn xuống cầu thang không phải là điện thoại đâu.”
Dung Kiều Mộc qua loa đáp một tiếng, “Để sau này tính đi.”
Dung Kiều Mộc đã trưởng thành, cậu có ý kiến của riêng mình, Dung Liêu Lượng cũng không định can thiệp quá nhiều, hơn nữa em trai nói cũng rất đúng, nếu đoạn ghi âm này mà công khai ra thì có khả năng Tàn Sát phải nhận án phạt rất nặng. Để đội WG ở lại LPL thì mình còn có thể quang minh chính đại đánh cho chúng muối mặt, không cần thiết phải đuổi tận gϊếŧ tuyệt.
Ở trong căn cứ SSS một lúc lâu, Dung Kiều Mộc nhìn đồng hồ nói, “Em phải về rồi, đám Chủ Công hẳn là sắp quay lại.”
Dung Liêu Lượng hỏi, “Vẫn chưa nói à?”
Dung Kiều Mộc nhìn Dung Liêu Lượng, tất nhiên cậu biết anh trai đang hỏi gì, cậu suy nghĩ một chút rồi cố chấp lắc đầu, “Nếu để anh ấy biết có khả năng sẽ xa cách em, anh ấy giống anh, em rất thích ở cạnh anh ấy.”
Dung Liêu Lượng hiểu được tâm trạng của Dung Kiều Mộc, cậu đang cố hết sức nắm lấy mỗi tia tình cảm ấm áp, nhưng đó không phải là cách làm đúng đắn. Dung Liêu Lượng chân thành khuyên em trai, “Em và Chủ Công còn có các đồng đội của em đã ở chung với nhau lâu như vậy, họ là hạng người nào hẳn em cũng rõ rồi. Dù là anh không quen thuộc lắm với Chủ Công, nhưng với hiểu biết của anh về hắn, anh cảm thấy hắn sẽ không giận em đâu.”
Dung Kiều Mộc lại lộ vẻ do dự, “Nhưng lỡ như anh ấy giận thì sao?”
Dung Liêu Lượng nghiêm túc tiếp tục nói, “Chẳng lẽ em chỉ vì 1 phần vạn trong lòng em mà phủ định 9999 phần khả năng còn lại của đồng đội sao? Hơn nữa làm vậy đối với Chủ Công cũng không công bằng, em muốn hắn luôn tốt với em mà lại đi lừa gạt hắn, cho dù là thiện ý thì cũng không phải là hành vi đúng đắn, nếu em thật lòng muốn đối tốt với một người thì nên thẳng thắn thành khẩn, không có tình hữu nghị nào được xây dựng dựa trên cơ sở lừa gạt cả. Lui lại một bước, dù Chủ Công có vì vậy mà xa cách em thì đó là điều em nên đối mặt thừa nhận. Người nào cũng phải gánh vác trách nhiệm cho những việc mình đã gây ra, bất kể lý do ban đầu là thế nào.”
Dung Kiều Mộc cúi đầu không lên tiếng, Dung Liêu Lượng cũng để cho cậu có thời gian tự ngẫm. Dung Kiều Mộc suy nghĩ một chút rồi quyết tâm nói, “Vậy về căn cứ em sẽ thẳng thắn với anh ấy, dù anh ấy có ghét em em cũng chấp nhận.”
Em trai anh luôn là đứa trẻ thành thục hiểu chuyện, nghe câu trả lời của Dung Kiều Mộc, Dung Liêu Lượng mỉm cười ôn nhu nói trở về đi. Dung Kiều Mộc gật đầu rời khỏi, nhưng cậu không thấy sau khi cậu xoay người đi thì tươi cười trên mặt Dung Liêu Lượng nháy mắt tan biến, cả gương mặt thoáng chốc không còn một tia cảm tình, đôi mắt đen càng thêm sâu thẳm như màn đêm vô tận.
—–
Lúc Dung Kiều Mộc trở lại căn cứ thì quả nhiên các đồng đội đều đã trở lại, một đống giày lung tung nhét loạn vào tủ giày, xem chừng lúc này đang tụ tập hết ở nhà ăn rồi. Dung Kiều Mộc rề rà đi lên phòng thay quần áo, thậm chí còn nghĩ xem có nên tắm rửa để kéo dài thời gian hay không, tới khi cậu cực kỳ không tình nguyện xuống nhà ăn thì mới phát hiện mọi người vẫn chưa dùng bữa mà chỉ ngồi vây quanh một bàn đầy thức ăn.
Thấy Dung Kiều Mộc đi tới, Chủ Công vẫy vẫy tay với cậu, Dung Kiều Mộc hiểu ý ngồi xuống bên cạnh Chủ Công rồi khó hiểu hỏi, “Sao mọi người vẫn chưa ăn cơm?”
Bạch Tịch đáp, “Tất nhiên là chờ cậu rồi, người một nhà quan trọng nhất là phải có mặt đông đủ.”
Bạch Mặc cũng tranh công mở miệng, “Tiểu Kiều, Úy Lam nói tâm tình cậu không tốt nên ra ngoài đi dạo, vậy cậu có phải không xem được cuộc họp báo sau trận đúng không? Tụi tôi đã đặc biệt “quan tâm” tới WG để thay cậu trút giận đó, ngay cả anh Kiều cũng ra tay, à không ra miệng mới đúng.”
Kiều Mục cười nói, “Được rồi, mọi người lo ăn cơm đi, lát nữa còn phải bàn chiến thuật ngày mai đánh với HP đó.”
Kiều Mục lên tiếng thì mọi người bắt đầu phối hợp cầm đũa lên ăn cơm, Dung Kiều Mộc đang do dự bây giờ có nên thẳng thắn với Chủ Công luôn hay không thì lại thấy Bạch Tịch, Bạch Mặc đang điên cuồng nháy mắt ra hiệu với Chủ Công, ngay cả Tương Ngôn cũng ho mấy tiếng nhắc nhở. Dung Kiều Mộc không rõ chuyện gì nên nhìn Chủ Công dò hỏi, hắn lấy một cái hộp điện thoại từ ghế ngồi bên cạnh đưa cho cậu, hơi mất tự nhiên nói, “Cái này, cái này, tặng cho cậu.”
Lão Thiết hận sắt không thành thép, “Anh nói cho rõ ràng chứ, khí phách của đội bá đâu rồi? À không anh là đội sủng mới đúng, kiêu ngạo của đội sủng đâu rồi?”
Chủ Công trừng mắt liếc Lão Thiết một cái chứng minh một chút khí phách của hắn vẫn còn tồn tại, sau đó lại nhìn sang Dung Kiều Mộc cực kỳ dịu dàng, Chủ Công sắp xếp lại câu từ rồi mới giải thích, “Xin lỗi trước vì chưa có sự đồng ý của cậu tôi đã nói chuyện điện thoại của cậu cho mọi người rồi, sau đó tụi tôi thương lượng với nhau, trên đường trở về đã mua cho cậu một cái di động mới, tiền mua là mọi người cùng góp vào. Tiểu Kiều, tụi tôi đều là người nhà của cậu, đây xem như món quà tụi tôi tặng cậu.”
Dung Kiều Mộc lắng nghe Chủ Công nói, lại nhìn lướt qua các đồng đội và quản lý bên bàn ăn, trước giờ cậu ít khi bày tỏ cảm xúc bỗng không biết nên ứng phó thế nào với tình huống này. Trong lòng dâng lên một cảm giác như sông cuộn biển gầm, l*иg ngực như bị ấm áp lấp đầy, cậu lí nhí nói câu cám ơn, thanh âm nhỏ đến nỗi chính cậu cũng nghe không rõ.
Tương Ngôn mở miệng nói, “Sau này gặp uất ức thì cứ nói ra, tụi tôi chống lưng cho cậu.”
Bạch Tịch cũng bổ sung, “Thích thứ gì thì cũng nói ra, tụi tôi mua cho cậu.”
Bạch Mặc cà lơ phất phơ tiếp lời, “Thích cô nào thì cũng nói ra, tụi tôi theo đuổi dùm cậu.”
Lão Thiết cười nói, “Tiểu Kiều, tùy hứng một chút cũng không sao, có tụi anh gánh cậu.”
Dung Kiều Mộc lại nhìn sang Chủ Công, Chủ Công cũng đang cười, ánh mắt hắn tràn ngập vẻ ôn nhu hiếm khi thấy được, hắn đưa tay lên lau khóe mắt Dung Kiều Mộc, dịu dàng nói, “Khóc cái gì.”
Dung Kiều Mộc tự chùi chùi hốc mắt đỏ ửng đáp, “Em không khóc, bị bụi bay vào thôi.”
Chủ Công cười khẽ một tiếng, dung túng đáp, “Ừm, là tôi nhìn lầm.”
Úy Lam cũng hùa theo hét to, “Đúng đúng đúng nhìn lầm rồi, ăn cơm đi nào, món cá hôm nay đặc biệt ăn ngon, Chủ Công cậu gắp thức ăn cho Tiểu Kiều đi, mắt cá là bổ nhất đó.”
Trên bàn cơm lại khôi phục sự ồn ào náo nhiệt thường ngày, Bạch gia Nhị Ngốc chẳng biết vì sao lại đấu võ mồm với Tương Ngôn, Úy Lam ngồi cạnh ngoài mặt thì khuyên giải thật ra lại đang châm ngòi, Lão Thiết bất đắc dĩ lắc đầu, Tứ Nguyệt xưa nay ít nói nhìn Kiều Mục bật cười, còn Chủ Công thì ghé sát vào cạnh Dung Kiều Mộc hỏi, “Hồi nãy cậu có gì định nói với tôi hả?”
Dung Kiều Mộc nắm chặt chiếc điện thoại mới, kiên định lắc đầu, “Không có, em không có gì muốn nói hết.”
—–
Ăn cơm xong sau mọi người đều tụ tập ở phòng huấn luyện chuẩn bị luyện tập. Tâm trạng Tương Ngôn không tồi thậm chí còn mở livestream rồi báo số phòng lên weibo. Cuộc họp báo sau trận đấu với các phóng viên là kéo dài đằng đẵng, nhưng hiển nhiên Tương Ngôn vẫn chưa khịa đã ghiền, anh ta định mở livestream quăng mồi câu một đống anti não tàn tới gây sự để luyện mỏ.
Vì thời gian gần đây có phong độ xuất sắc mà chiến đội GG đã có thêm một lượng fan lớn, thêm cả họp báo hôm nay Tương Ngôn thể hiện khí thế bá đạo và gia thế hiển hách khiến không ít fan nữ bắt đầu mê mẩn phong cách của anh ta. Rõ ràng là gương mặt non nớt đáng yêu, không ngờ miệng lưỡi lại cực kỳ sắc bén, lại còn họ Tương nữa chứ, quả thật thiết lập này quá phạm quy rồi.
Tương Ngôn vừa mở livestream lập tức một lượng lớn fan và quần chúng hóng chuyện tràn vào. Nhưng anh ta không ngờ đám người này không hỏi gì về cuộc họp báo, cũng không tỏ tình với anh ta, tất cả chỉ đang quan tâm tới đúng một vấn đề, lúc nghỉ ngơi giữa trận Chủ Công thật sự đánh Tiểu Kiều à?