Rực Lên Lửa Chiến

Chương 70

Editor: Judy

Chân Thiến nhìn Chủ Công mặt đen như đáy nồi ngồi im như tượng thật sự không thể ghép vào được với hai chữ “đội sủng”, hơn nữa cô cũng cực kỳ muốn nắm cổ áo Chủ Công hỏi nếu cậu không muốn trả lời phỏng vấn để chạy lên đây làm cái quỷ gì? Nếu cậu đã lên rồi thì sao cứ ngồi im re vậy?

Tuy trong lòng Chân Thiến rất muốn sút bay Chủ Công nhưng lý trí nói với cô, cô đang trong độ tuổi thanh xuân tươi đẹp không nên mất mạng vì một cuộc phỏng vấn. Chân Thiến khắc chế cảm xúc nở nụ cười càng thêm xán lạn động lòng người, nhìn qua tấm thẻ trong tay rồi tiếp tục nói, “Câu trả lời của Bạch Tịch rất là sinh động thú vị. Câu hỏi tiếp theo dành cho hai tuyển thủ là mọi người đều biết MVP của hai ván đấu hôm nay đều thuộc về tuyển thủ support Tiểu Kiều, vậy hai cậu đánh giá thế nào về đội trưởng của mình?”

Bạch Tịch chân thành đáp, “Đùi bự.”

Đạo diễn nhắc Chân Thiến trong tai nghe phải hỏi thêm cả Chủ Công nữa, nội tâm Chân Thiến dựng lên cho đạo diễn một trăm ngón giữa, rất muốn nói tôi vẫn muốn sống tiếp cuộc sống tốt đẹp. Chủ Công không muốn nói chuyện cô sao dám bắt buộc hắn chứ, cô cũng không phải Thanh Đường, lại càng không có chỗ dựa là Bách Xuyên, chẳng lẽ chỉ vì đam mê eSport mà cô phải hy sinh vì nhiệm vụ sao?

Tuy nội tâm đang muốn bùng nổ nhưng Chân Thiến vẫn dùng tác phong cực kỳ chuyên nghiệp giữ nguyên tươi cười, cô nhìn Chủ Công rồi cẩn thận hỏi, “Chủ Công, anh có thể cho một chút nhận xét về Tiểu Kiều không, cậu ấy là support của anh, anh hẳn là hiểu hơn những người khác đúng không?”

Chủ Công nhìn lướt qua Chân Thiến, Chân Thiến theo bản năng dựng thẳng lưng, nhưng Chủ Công không để ý tới phản ứng của cô, hắn cầm micro chậm rãi đáp, “Lúc trước Tàn Sát livestream không phải đã nói rồi sao, trình độ của Tiểu Kiều chỉ là người qua đường thôi, tôi cảm thấy anh ta nói rất đúng.”

Trước mặt bàn dân thiên hạ mà AD hạ bệ support là thế nào? Đường dưới GG ân đoạn nghĩa tuyệt rồi à?

Chân Thiến và Bạch Tịch nghe xong thì đều kinh ngạc nhìn Chủ Công, Chủ Công tiếp tục lạnh mặt nói, “Có điều tôi muốn hỏi đội WG, vì sao chỉ là một người có trình độ qua đường mà mấy người cũng đánh không lại vậy, chiến đội đồng nát?”

Chân Thiến khóc không ra nước mắt, rốt cuộc cô đã biết vì sao hôm nay tự dưng Chủ Công lại dở chứng chịu lên nhận phỏng vấn rồi. Mục đích chính của hắn là lên cà khịa WG, tiện thể cắt luôn đường sống của cô đây mà. Phỏng vấn sau trận thường chỉ có ba câu hỏi, cô mới hỏi tới câu thứ hai đã cảm thấy như già đi mười tuổi rồi. Chân Thiến ráng thu lại tâm trạng hỏng bét, bỗng thấm thía bốn chữ miễn cưỡng tươi cười là trớ trêu cỡ nào, trong lòng nhỏ máu nhưng cô vẫn tiếp tục cười, “Chủ Công vẫn là sắc bén như vậy ha ha, thực lực của tiểu đội trưởng Kiều mọi người đều thấy rõ, chắc hẳn tương lai nhất định sẽ kế thừa đội trưởng Kiều trở thành một support ưu tú. Vậy xin hỏi một câu cuối cùng, mục tiêu của đội GG ở giải mùa xuân này là gì vậy?”

Bạch Tịch mờ mịt quay đầu lại nhìn Chủ Công, “Mục tiêu của chúng ta là gì ấy nhỉ?”

Chủ Công thầm quyết định tới kiếp sau cũng sẽ không đi phỏng vấn riêng với Bạch Tịch nữa, hắn nghiến răng nghiến lợi phun ra hai chữ, “Trụ hạng.”

Nếu đổi thành phỏng vấn người khác, Chân Thiến nhất định phải cảm thán một câu các cậu đánh tốt như vậy mà mục tiêu chỉ là trụ hạng thôi á? Có mục tiêu nào cao hơn không? Nhưng đối mặt với Chủ Công một lời không hợp đã quay sang mắng người, Chân Thiến thật sự không có gan nói nhiều. Cô lập tức nhìn vào camera tuôn ra một tràng, “Được rồi thưa quý vị khán giả, cuộc phỏng vấn sau trận đấu hôm nay tới đây là kết thúc. Tiếp theo vẫn còn phần rút thăm trúng thưởng, mọi người đừng bỏ lỡ nhé!”

—–

Lịch thi đấu tuần này của đội SSS là vào thứ 6 và chủ nhật. Vì trận chủ nhật đánh với WG không có áp lực nên hôm nay cả đội quyết định cùng kéo nhau ngồi xem GG đánh với WG, lý do cực kỳ chính đáng là quan sát đối thủ ngày mai, sắp nghỉ tết nên huấn luyện viên Air cũng không ngăn cản cả đội mà còn ngồi xem chung. Tiểu Kiều cũng coi như là một nửa học trò của anh ta, lúc nhìn thấy cậu dùng thao tác thần sầu điều khiển Janna anh ta còn rất vui vẻ vỗ tay.

Quản lý A Sầu vì có chuyện riêng nên bỏ lỡ cả hai ván đấu của GG và WG, tới khi anh ta vào phòng huấn luyện thì đã tới phần cuối cùng của chương trình rút thăm rồi. A Sầu khoanh tay đứng sau lưng Thập Lục, thấy một fan nữ xinh đẹp bước lên sân khấu, sau đó trả lời câu hỏi của Thanh Đường, nơm nớp lo sợ nói tuyển thủ cô thích nhất là Chủ Công, muốn một phần quà từ Chủ Công.

Khi fan nữ đi tới trước mặt Chủ Công, hắn trực tiếp đưa túi quà trong tay cho cô, hoàn toàn không có ý muốn tương tác gì thêm. Fan nữ tội nghiệp nhìn Thanh Đường, Thanh Đường hiểu ý hỗ trợ giải vây, “Bạn nữ này có gì muốn nói với Chủ Công không, cơ hội khó có đó, cứ dũng cảm nói ra đi.”

Fan nữ lại khẩn trương nhìn Chủ Công, lắp bắp, “Nghe, nghe nói anh, hát, rất dễ nghe, có, có thể, hát một, một câu cho, cho tôi không?”

Chủ Công lạnh băng nhìn fan nữ, mở miệng hỏi, “Cô nói cái gì?”

Chủ Công vừa thốt ra fan nữ đã như chịu đả kích lập tức la lên xin lỗi rồi cầm lấy túi quà quay đầu bỏ chạy xuống khán đài, khán giả cả hội trường đều cười vang. Chủ Công cảm thấy cái cô fan này thật quái lạ mà, nói chuyện vừa nhỏ vừa cà lăm, bình thường đám Bạch Tịch chửi nhau muốn banh nóc nhà mà còn không quấy nhiễu nổi hắn, lúc nãy hắn căn bản không nghe cô nàng fan giọng như muỗi kêu nói gì. Sau đó hắn chỉ hỏi lại xem cô nói cái gì thôi, ai ngờ cô nàng lại quay đầu bỏ chạy mất.

Ha ha ha ha ha ha…… cả căn cứ SSS bộc phát tràng cười vang dội, trong đó giọng Thập Lục và Tiểu Nhị kinh dị nhất, ngay cả Dung Liêu Lượng cũng phải cúi đầu nhịn cười. Người bình tĩnh nhất là mid Apple, anh ta bình luận một câu rất đúng trọng tâm, “Fan của Chủ Công chắc là phải có trái tim bằng sắt thép.”

Thập Lục giơ di động lên gọi Dung Liêu Lượng, “Lượng Thần, mau vào group, Tô Mạc Già lại bắt đầu rồi.”

Dung Liêu Lượng cầm di động mở một group chat có tên là “Tác phẩm văn học”, thấy Tô Mạc Già lại bắt đầu gợi lên mấy “tác phẩm văn học” của mình: Chủ Công không phải người, ngay cả fan cũng dọa, coi chừng không ai lấy, sau này ế tới già. Tô Mạc Già gửi lên xong còn tag riêng Chủ Công.

JJ Trang Sinh: Còn sống là tốt rồi đúng không?

VIP Nửa Cân: Còn sống là tốt rồi đúng không?

CD Bạch Dược: Còn sống là tốt rồi đúng không?

BJ Thập Ngũ: Còn sống là tốt rồi đúng không?

SSS Thập Lục: Còn sống là tốt rồi đúng không?

GG Lão Thiết: Tôi với Chủ Công ở cùng một chiến đội mới phát hiện, hắn ta đã tắt noti hết các group chat rồi, cơ mà nếu anh cứ một hai tag hắn thì tôi chỉ có thể nói một tiếng bảo trọng, ADC nhà tụi tôi hôm nay tâm tình không tốt.

SSS Thập Lục: vì sao tâm tình Chủ Công không tốt?

GG Lão Thiết: Bởi vì support nhà tụi tôi tâm tình không tốt.

CD Bạch Dược: support nhà cậu chơi Janna thao tác thần sầu thế mà còn tâm tình không tốt á? Tô Mạc Già, xin hỏi anh có áp lực khi ngồi ở vị trí đệ nhất support LPL không?

OB Tô Mạc Già: Không hề, Phong Phồn uy vũ, tôi chỉ bú win thôi.

Choi Yoonhyun ghé vào vai Thập Lục nhìn ké group chat, vừa nhìn đã cực kỳ phẫn nộ, cái group “Tác phẩm văn học” này là tổ chức tà giáo gì vậy, đóa hoa ngoại giao eSport như mình mà không nằm trong đó? Choi Yoonhyun mở miệng hỏi Thập Lục, “Ai là chủ group, sao lại không add tôi? Người trong đó tôi biết hết mà, add tôi!”

Thập Lục giấu điện thoại đi không cho Choi Yoonhyun xem, sau đó mới đáp, “Chủ group là Tô Mạc Già, anh ta không cho add cậu đâu. Group này toàn là mấy tuyển thủ LPL từ mùa thứ 5, cậu không đủ điều kiện.”

Choi Yoonhyun không nghe không buông tha, “Mùa 5 tôi cũng đánh rồi mà, thêm tôi!”

Thập Lục kiên định lắc đầu, “Mùa 5 cậu còn ở Hàn Quốc đánh LCK thì có, liên quan gì tới LPL. Tránh ra tránh ra.”

Tiểu Nhị chịu hết nổi hai người tranh cãi liền hỏi, “Lát nữa họp báo mấy cậu có muốn xem không? Không xem tôi tắt à!.”

Thập Lục đáp, “Không xem, tắt đi. Họp báo lăn qua lộn lại chỉ có vài vấn đề cũ rích, có gì hay đâu mà hóng.”

Nhưng Thập Lục không ngờ, vài vấn đề tuy chẳng có gì mới nhưng người trả lời lại không phải những tuyển thủ chuyên nghiệp bình thường. Họp báo có đáng xem hay không thì phải xem tâm tình của mấy ông lớn hàng xóm, mà hiển nhiên hôm nay tâm tình mấy ông lớn không tốt lắm.

—–

Hậu trường họp báo đã chuẩn bị xong, các phóng viên truyền thông quen cửa quen nẻo ngồi xuống đúng vị trí, đội viên và huấn luyện viên GG cũng nhanh chóng vào chỗ. Sau khi tất cả ổn định chỗ ngồi, Thanh Đường ra hiệu cho đạo diễn có thể bắt đầu, camera vừa bật lên cô lập tức mỉm cười nói, “Chào mọi người, hoan nghênh đến với buổi họp báo sau trận đấu. Vừa rồi đội GG đã giành chiến thắng với tỉ số 2:0, xin được chúc mừng. Hôm nay có rất nhiều các bên truyền thông cùng tới tham dự, tiếp theo mọi người sẽ cùng đặt câu hỏi và vấn đề cho các tuyển thủ chiến thắng nhé. Xin mời phóng viên đầu tiên!”

Phóng viên thứ nhất đứng lên lịch sự gật đầu với Thanh Đường rồi mới mở miệng hỏi, “Xin chào, đầu tiên tôi xin chúc mừng các bạn hôm nay giành được thắng lợi. Tôi muốn hỏi Chủ Công, cậu đánh giá thế nào về đối thủ hôm nay?”

Chủ Công lạnh mặt lời ít ý nhiều đáp, “Hôm nay chúng tôi không có đối thủ.”

Phóng viên:……

Bạch Tịch ngồi cạnh bổ sung, “Phần phỏng vấn trước trận đấu không phải chính WG đã nói thể thao điện tử dùng thực lực nói chuyện sao, vậy hẳn là họ không cần nói chuyện nữa, mà chúng tôi đối với màn trình diễn của họ cũng không có lời nào để nói.”

Lão Thiết cười híp mắt đáp, “Cũng không thể nói đối thủ không có ưu điểm gì, họ bị đánh thảm như vậy mà quyết không đầu hàng, tinh thần chuyên nghiệp quả là đáng khen.”

Tương Ngôn tiếp lời, “Cơ chế thi đấu là sau 20 phút mới được đầu hàng, mấy cậu mới phút thứ 19 đã đập bể nhà chính của người ta rồi còn đâu.”

Lão Thiết vẫn mỉm cười, “Ơ thế ra tôi hiểu lầm WG à, xin lỗi nhé.”

Bạch Mặc cũng xen vào tự nhiên như nhà mình, “Xin lỗi cái gì, dựa vào tác phong trước giờ của họ thì không có khả năng đầu hàng đâu, da mặt dày lắm.”

Chủ Công: “Nói đến vấn đề mặt mũi tôi lại nhớ một việc, phỏng vấn trước trận WG đã nói gì ấy nhỉ?”

Lão Thiết ngầm hiểu đáp, “Chẳng phải họ đã nói không phải cọ chút nhiệt của họ, mặt mũi có chút ưa nhìn là có thể lăn lộn ở LPL được, thể thao điện tử ấy mà, vẫn nên dùng thực lực mà nói chuyện?”

Bạch Tịch hỏi, “Thế ra WG dựa vào thực lực nên mới thua à? Dù sao họ đâu có mặt mũi.”

Các phóng viên bị dọa ngu luôn, bình thường họp báo không phải đều là phóng viên đưa ra vấn đề nghiêm túc, người trả lời lịch sự quy củ, sau đó ai về nhà nấy sao? Cái kiểu công khai cà khịa đối thủ thế này ở đâu ra vậy? Còn đang trực tiếp đó, có ai quan tâm không vậy? Cảnh sát đâu, bảo vệ đâu, MC ơi có thể ngăn mấy tên phát rồ này lại không?

Đại khái cảm nhận được cõi lòng đang gào thét của các phóng viên, Thanh Đường hắng giọng nói, “Các đội viên GG đều rất tự tin nhỉ, nhưng biểu hiện hôm nay của họ đúng là không phụ sự tự tin này. Vâng xin mời phóng viên tiếp theo đặt câu hỏi.”

Phóng viên thứ hai có quan hệ không tồi với WG nên hắn ta không thích đội GG, lời lẽ hắn tương đối sắc bén, “Mọi người đều biết người yêu thích thể thao điện tử đa số đều là người trẻ tuổi, nhưng có vẻ đội GG đều không quá chú trọng tới việc giữ gìn hình tượng tích cực. Các cậu có nghĩ tới việc tác phong của các cậu sẽ ảnh hưởng đến bộ mặt chung của giới eSport không? Đặc biệt là phần bắt tay hôm nay các cậu không hề tỏ ra tôn trọng đối thủ. Chủ Công bắt tay xong còn lấy khăn giấy lau, hành động vũ nhục đối thủ đó có phải đã vi phạm tinh thần thể thao hay không?”

Chủ Công định trả lời nhưng Tương Ngôn đã giành micro trước, anh ta cười nhạt với phóng viên rồi mới mở miệng hỏi ngược lại, “Anh nói không chú trọng tới hình tượng tích cực là thế nào? Là chỉ việc cả đội WG gây sự với support của chúng tôi nhưng đội tôi không chịu thua sao? Hay là khi WG vu khống cho đội viên GG thì chúng tôi mới tung ra video chứng minh trong sạch? Hay là chuyện chính WG là người nói thể thao điện tử dùng thực lực nói chuyện rồi sau đó bị chúng tôi đánh cho không nói được lời nào? Tôi có nghe nói trong mùa giải đội WG đã tài trợ toàn bộ chi phí ăn nhậu cho tạp chí “eSport chuyên nghiệp” mấy người. Vậy lúc ăn uống vui vẻ anh có thuận tiện hỏi họ xem những hành vi đe dọa, vu khống, dẫn dắt dư luận có vi phạm tinh thần thể thao hay không?”

Phóng viên của “eSport chuyên nghiệp” bị Tương Ngôn bật lại tức đến đỏ bừng mặt, hắn ta nổi giận, “Cậu đừng có ăn nói hàm hồ.”

Tương Ngôn cười lạnh, “Ai đang ăn nói hàm hồ tin rằng mọi người đều rõ như ban ngày, nếu anh cảm thấy tôi nói có chỗ nào không đúng thì tôi sẽ bảo anh tôi đem hết chứng cứ tung lên mạng cho mọi người cùng phán xét. Đương nhiên anh cũng có thể khởi tố tôi, đoàn luật sư nhà tôi mỏi mắt xếp hàng chờ. À đúng rồi, anh tôi tên là Tương Dư, tập đoàn Phong Hòa là nhà chúng tôi đó, đừng có đi sai chỗ nha, cám ơn!”

Tính cách của Tương Ngôn một lời không hợp là lập tức chửi trời mắng đất mắng luôn người, chửi xong còn tiện thể lôi ông anh họ ra hù, đó mới là kẻ chân chính không sợ trời không sợ đất.

Tương Ngôn bật lại không chút cố kỵ, nhưng Chủ Công lăn lộn trong giới đã lâu nên hắn biết đạo lý nên dừng lại đúng lúc, tuy vẻ mặt vẫn lạnh băng nhưng vẫn cầm micro giải thích, “Anh vừa nhắc tới chuyện tôi bắt tay xong thì lấy khăn giấy lau, tôi muốn giải thích một chút. Trong lúc thi đấu chúng tôi đều khá khẩn trương nên tay sẽ đổ rất nhiều mồ hôi, vì vậy lúc hai bên bắt tay tôi mới phải dùng khăn lau. Hy vọng người nào đó đừng có xuyên tạc làm ảnh hưởng tới tình hữu nghị của hai đội.”

Hai đội này thì có tình hữu nghị cái mịe gì?

Thiết Trạch Hi bổ sung, “Đúng là như thế, cho nên xuất phát từ phép lịch sự tôi mới qua loa nắm tay rồi buông, vì tôi sợ mồ hôi trên tay sẽ dính lên tay người khác, như vậy mới là bất lịch sự.”

Bạch Tịch nghiêm túc gật đầu, “Không sai, lần đầu tiên đánh ở LPL nên tôi không hiểu luật, lúc bắt tay còn run tới nỗi nắm rất chặt nữa.”

Bạch Mặc cũng gật đầu theo, “Đúng đó đúng đó, tôi cũng vậy.”

Các phóng viên ngồi bên dưới há hốc miệng nhìn đám đội viên GG thản nhiên ăn nói bậy bạ. Nếu thể thao điện tử là dùng mỏ hỗn để so thắng bại thì chắc chắn GG sẽ ôm luôn cúp vô địch thế giới rồi. Sao cái đội này không làm gì theo lẽ thường vậy trời?

Phóng viên có mặt đều yên lặng cầu nguyện đừng có điểm danh mình đứng lên hỏi, cuộc họp báo này sau khi kết thúc không biết sẽ tạo nên sóng to gió lớn thế nào trên mạng nữa, bọn họ còn chưa có chuẩn bị tinh thần nổi danh thiên hạ đâu.

Thanh Đường nhìn lướt qua các phóng viên, tất cả đều yên lặng cúi đầu. Thanh Đường bất đắc dĩ đành tùy tiện chọn đại một vị xui xẻo hỏi câu thứ ba. Phóng viên kia khóc không ra nước mắt nhìn bốn đội viên chính thức cùng một tuyển thủ dự bị, trong đầu lướt qua chuỗi chiến tích huy hoàng của họ, sau đó cực kỳ tưởng niệm tiểu đội trưởng cừu non, sao Tiểu Kiều lại không ở đây vậy?

Phóng viên thứ ba xui xẻo đang khóc thầm thì bỗng linh quang chợt lóe, anh ta đem ánh mắt khóa lại trên người Kiều Mục như thể anh là cọng rơm cứu mạng, lập tức đặt câu hỏi với Kiều Mục, “Tôi muốn hỏi huấn luyện viên Kiều Mục, với màn trình diễn cực tốt hôm nay thì anh chấm cho đội mình mấy điểm trên thang điểm 10?”

Kiều Mục tươi cười ôn hòa với phóng viên rồi đáp, “Cho 9 điểm đi.”

Phóng viên bị nụ cười của Kiều Mục mê hoặc, mở miệng hỏi tiếp một câu, “Sao lại là 9 điểm, anh không hài lòng ở một điểm nào?”

Dáng vẻ của Kiều Mục vẫn như đang tắm mình trong gió xuân, anh đáp, “Chỗ không hài lòng là đối thủ phát huy quá kém, không có tác dụng luyện binh gì cả, càng không thể giúp chúng tôi làm nóng người trước trận ngày mai với HP.”

Phóng viên thứ ba:……

Tất cả phóng viên đều có xúc động lôi điện thoại ra báo nguy. Alo 110 hả, chỗ này có một đám đang cà khịa cả thiên hạ, khịa cho chúng tôi máu me đầy mặt luôn, chú cảnh sát có quản hay không đây?