Editor: Judy
Đánh xong ván đầu, Chủ Công và Lão Thiết lập tức rủ nhau đi WC hút thuốc. Mới ván đầu đã đại thắng trước WG, dù là Chủ Công và Lão Thiết đã thân kinh bách chiến cũng không khỏi hơi kích động, bao nhiêu tức tối nhịn bấy lâu cuối cùng cũng xả ra được. Hai người họ đều bị xem là tuyển thủ lớn tuổi, nhưng chính nhờ vậy mà họ lại càng hiểu tầm quan trọng của hai chữ đoàn đội hơn đám hậu bối. Ngay từ đầu họ chưa hề cho rằng chuyện Tiểu Kiều bị bắt nạt, bị công kích là chuyện của riêng cậu. Bắt đầu từ khi họ gặp gỡ, tụ họp với nhau ở trong căn cứ thì họ đã là một tập thể đồng vinh đồng bại. WG không chỉ gây sự với mình Tiểu Kiều, mà đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ cả đội GG.
Chủ Công và Lão Thiết hút thuốc xong thì nhanh chóng trở về phòng nghỉ, nhờ ván thắng lớn vừa rồi mà không khí trong phòng thoải mái hơn nhiều. Tứ Nguyệt lải nhải dặn dò Bạch Tịch Bạch Mặc về những vấn đề vẫn còn mắc phải trong trận, Bạch gia song ngốc thắng trận tâm tình tốt nên ngoan ngoãn gật đầu lia lịa. Kiều Mục ngồi bên cạnh thỉnh thoảng lại ôn hòa bổ sung vài câu, Tương Ngôn cởi giày ngồi trên ghế chơi game ăn hạt dưa, Úy Lam ngồi cạnh ăn ké.
Tứ Nguyệt đang thao thao bất tuyệt thì thấy Chủ Công đi vào, anh ta ngừng lại rồi bỗng nhớ tới vụ tinh thần và thể xác của Chủ Công an khang, với cả Tiểu Kiều và Lượng thần là anh em ruột các kiểu, không nói được, không thể nói. Trước giờ Tứ Nguyệt chỉ quan tâm nghiên cứu về game, hoàn toàn không có kinh nghiệm đối nhân xử thế khéo léo bỗng cảm thấy chột dạ, anh đưa ly trà cho Chủ Công nói, “Có muốn uống miếng trà cho hạ hỏa không?”
Chủ Công khó hiểu hỏi, “Hạ hỏa cái gì, tôi có nóng trong người đâu?”
Tứ Nguyệt yên lặng cúi đầu, trong lòng thầm nghĩ từ từ rồi sẽ nóng thôi.
Tương Ngôn liếc nhìn Tứ Nguyệt một cái, đang định chuyển chủ đề thì Chủ Công lại không thèm để ý tới Tứ Nguyệt, hắn nhìn lướt qua phòng nghỉ rồi hỏi, “Tiểu Kiều đâu?”
Bạch Mặc trả lời, “Đi gọi điện cho dì nấu cơm ở căn cứ rồi, cậu ấy lo cho con mèo nên hỏi thăm xem nó đang làm gì. Cơ mà tôi không hiểu nổi cái tư tưởng tiểu nông (1) này của đồng chí Tiểu Kiều nha, phàm là thứ gì của thằng nhóc đó là sẽ phải quản lý từng li từng tí. Hồi trước cứ mở mắt ra là hỏi Chủ Công đâu, Chủ Công đâu rồi, giờ còn hay hơn, đến con mèo cũng không tha.”
Tương Ngôn cắn hạt dưa cười nhạo, “Không ngờ trong kho từ vựng của cậu cũng biết tới thứ thâm sâu như tư tưởng tiểu nông nhỉ, đúng là đã khiến tôi nhìn bằng cặp mắt khác xưa rồi.” Tương Ngôn nói xong lại im lặng liếc Chủ Công, ẩn ý, “Cậu có biết chuyện trong nhà của Tiểu Kiều không. Thằng nhóc đó luôn không có cảm giác an toàn, luôn bất an lo được lo mất thì có gì khó hiểu đâu. Dù nó có làm ra mấy chuyện không hợp lẽ thường lắm thì vẫn xem như thông cảm được mà.”
Những người biết sự thật đều lén liếc nhìn Chủ Công, người không biết gì thì nghệt mặt ra, ủa sao đang nói chuyện mèo lại chuyển sang chuyện đời vậy? Chủ Công hoàn toàn không có kiên nhẫn nghe Tương Ngôn nói nhảm, hắn sốt ruột cúi đầu nhìn đồng hồ rồi bảo, “Ván tiếp theo sắp bắt đầu rồi sao Tiểu Kiều còn chưa trở lại nữa? Cậu ấy gọi điện thoại ở đâu vậy? Để tôi đi tìm.”
Bạch Tịch đáp không chắc lắm, “Hình như ra cửa rẽ phải.”
Trên mặt Bạch gia song ngốc viết rõ ba chữ “không đáng tin”, mà tính xác thực cũng được chứng minh trên mọi phương diện. Ví dụ như Chủ Công đã ra khỏi phòng nghỉ rẽ phải tìm Dung Kiều Mộc, trong khi đó cậu lại đang ở cuối hành lang bên trái, ở đó có một cửa thoát khi, đi ra ngoài là cầu thang thoát hiểm, Dung Kiều Mộc đang đứng đó gọi điện thoại.
Chủ Công không tìm được Dung Kiều Mộc nhưng đám người WG lại nhìn thấy hướng cậu đi. Vốn họ cũng không định gây sự nữa, nhưng sau khi về phòng nghỉ đã bị quản lý mắng té tát một trận, trong trận đấu bị bón hành ngập mặt đã ức chế lắm rồi, quản lý mắng chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa. Tàn Sát, Price và High dùng lý do đi WC để rời khỏi phòng, quyết tâm đi tìm Dung Kiều Mộc gây sự.
Sau lần bị Chủ Công “mời” đàm đạo chuyện nhân sinh ở WC, tuy Tàn Sát không dám nói chuyện mất mặt này cho ai khác nhưng ít ra hắn đã an phận hơn, có điều sự an phận này đã bị thất bại muối mặt vừa rồi phá vỡ. Mới chỉ ván đầu tiên, Tàn Sát tự nhận là ít có đối thủ ngang hàng ở LPL lại bị đánh cho không ngóc đầu lên được, nỗi nhục nhã này hắn không nuốt nổi, lại thêm lần trước bị Chủ Công đe dọa khiến hắn càng nghĩ càng giận, hắn cảm thấy chỉ cần về sau không đi một mình thì Chủ Công chẳng làm gì được.
Dung Kiều Mộc đang mải gọi điện thoại về căn cứ, không hề biết rắc rối đang tới gần. Cậu cúi đầu đứng ở cửa cầu thang thoát hiểm, dặn dò dì nấu ăn nhớ đóng cửa đừng để mèo chạy ra ngoài, bỗng cậu cảm thấy sau lưng có người đẩy một cái. Dung Kiều Mộc lập tức theo bản năng bám lấy tay vịn cầu thang để khỏi ngã xuống, nhưng điện thoại của cậu thì đã lăn lông lốc xuống cầu thang bên dưới.
Dung Kiều Mộc quay đầu lại nhìn ba người Tàn Sát đang cười khinh khỉnh, cậu không thèm để ý tới họ mà chạy xuống dưới nhặt lại điện thoại. Điện thoại này là Dung Liêu Lượng dẫn cậu đi mua làm quà sinh nhật mấy tháng trước, dùng tiền của cha mẹ để lại cho họ mua. Sau khi tự kiếm được tiền thì Dung Liêu Lượng đã không hề động vào phần tài sản của cha mẹ để lại nữa, nhưng lúc mua điện thoại cho cậu thì anh lại lấy ra phần tiền đó, nói là coi như thay cha mẹ tặng quà sinh nhật cho cậu. Dung Kiều Mộc vẫn luôn giữ gìn chiếc điện thoại này vô cùng cẩn thận, nhưng lúc này nó rơi xuống cầu thang nên lớp sơn bên ngoài bị trầy xước, màn hình cũng nứt thành mạng nhện.
Dung Kiều Mộc trước giờ vẫn luôn bình tĩnh với mọi chuyện, vậy mà lúc này cậu lại không kìm không được mà hai mắt đỏ hoe, cậu đứng dưới cầu thang ngẩng đầu nhìn lên đám Tàn Sát, Price và High, ba tên này còn đắc ý cười hì hì như thể trò đùa cợt này thú vị lắm. Dung Kiều Mộc cắn môi cố gắng kiềm chế lửa giận, mãi cho đến khi cảm nhận được vị máu cậu mới bình tĩnh lại.
Price từ trên cao nhìn xuống trịch thượng hỏi, “Sao thế? Khóc nhè rồi à?”
Dung Kiều Mộc không thèm trả lời Price, cậu cúi đầu bấm bấm điện thoại, may mà cảm ứng vẫn dùng được bình thường, Dung Kiều Mộc lén mở chức năng ghi âm sau đó tắt màn hình. Cậu bước từng bước lên cầu thang, tới trước mặt ba người WG giơ điện thoại lên nói, “Thấy gì không? Vỡ nát rồi. Mấy người đẩy tôi từ phía sau, nếu tôi không phản ứng nhanh thì hiện giờ tôi cũng giống như cái điện thoại này rồi.”
Price cười nửa miệng, “Tụi tao đẩy mày lúc nào, chỉ sơ ý đυ.ng phải thôi mà.”
Dung Kiều Mộc hỏi lại, “Tôi đứng ở mép cầu thang, dù ba người có đi dàn hàng ngang cũng không thể vô ý đυ.ng phải tôi được, hơn nữa tôi vẫn đủ trí khôn mà phân biệt được giữa va phải và xô đẩy.”
Tàn Sát vốn chưa hề nguôi giận lại thấy Dung Kiều Mộc không chút sợ hãi, hắn nhớ cảnh mình khép nép trước mặt Chủ Công cầu xin tha thứ, tức thì lửa giận lại bốc lên, gã cợt nhả, “Đúng là tao đẩy mày đấy thì sao, ở đây không có camera, mày có mách lẻo cũng chẳng có chứng cứ.”
Dung Kiều Mộc mỉa mai, “Vậy cứ đánh thua ai thì mấy người cũng phải đẩy người ta xuống cầu thang à? Xem ra tuyển thủ của cả 11 chiến đội năm nay đều phải nằm xếp hàng dưới cầu thang rồi nhỉ!”
Thái độ của Dung Kiều Mộc khiến Tàn Sát càng điên tiết hơn, hắn căm giận thách thức, “Đẩy mày một cái đấy, rồi mày làm gì được tao?”
Sau khi đã ghi lại những gì cần ghi âm, cuối cùng Dung Kiều Mộc cũng buông điện thoại xuống, nhưng động tác này lại khiến High trở nên cảnh giác. Hắn luôn cảm thấy động tác giơ điện thoại lên trước mặt họ nói chuyện của Dung Kiều Mộc có chút kỳ quái, nếu muốn để họ nhìn rõ điện thoại hỏng thế nào thì giơ lên một chút là đủ rồi, nhưng Dung Kiều Mộc vẫn giữ nguyên tư thế đó nãy giờ, chẳng lẽ là ghi âm?
Nghĩ đến đây High liền biến sắc, hắn xông lên định đập nát điện thoại của Dung Kiều Mộc, nhưng cậu phản ứng rất nhanh giấu tay ra sau lưng. High mở miệng hỏi, “Mày đang ghi âm đúng không?”
Nghe High hỏi, Tàn Sát và Price cũng sợ xanh mặt, hai tên đang định nhào tới cướp điện thoại của Dung Kiều Mộc hòng phi tang chứng cứ thì cửa thoát hiểm lại lần nữa mở ra, một thanh niên nhã nhặn mặc áo đấu xanh lá đứng trước cửa, anh nhìn cảnh tượng đám người tụ tập bên ngoài lối thoát hiểm chớp chớp mắt.
Dung Kiều Mộc biết người này, đây là đội trưởng Trang Sinh của đội JJ, chơi ở vị trí đi rừng. Hai người đã biết nhau qua trận đấu tập trước đó của GG và JJ, khi ấy Dung Kiều Mộc và Chủ Công còn phối hợp gϊếŧ Trang Sinh những hai lần.
Đám Tàn Sát và Tiểu Kiều đều dừng tay quay lại nhìn Trang Sinh, nhất thời Trang Sinh cũng không phân biệt được ai địch ai bạn, dù sao trong tình huống hai bên tranh chấp bên nào cũng có lý lẽ riêng thì tốt nhất là tự giải quyết với nhau, nhưng nếu có bên thứ ba xen vào thì nhất định sẽ có một bên chịu thiệt. Mà nếu người xen vào là JJ thì lực sát thương còn tăng lên gấp bội.
Chiến đội JJ có thể xem như khác biệt nhất với phần còn lại của LPL. Nhà tài trợ của những đội tuyển khác đều ít nhiều có liên quan đến eSports, không phải là thiết bị máy tính thì là các nền tảng livestream, hoặc tệ lắm thì cũng phải là nhãn hiệu đồ uống thể thao. Nhưng JJ thì khác, nhà tài trợ độc quyền của JJ là diễn đàn văn học Tấn Giang, nói ra đã thấy có khí chất cao cao tại thượng của văn nhân rồi. Hơn nữa JJ có rất nhiều fan nữ, mà fan nữ có văn hóa lại càng nhiều, mở miệng mắng người không có một chữ thô tục nhưng sát thương thì đủ để người ta trầm cảm, tóm lại là không thể dây vào.
Khách không mời mà đến Trang Sinh lúc này căng cả da đầu, vốn anh ta chỉ muốn đi hút điếu thuốc nhưng lại lười tới WC nên mới chạy qua đây, ai ngờ vừa cửa mở đã tới một thế giới khác. Nãy giờ vẫn chưa có ai lên tiếng, cuối cùng Trang Sinh đành bất đắc dĩ mở miệng nói, “Mấy cậu muốn chơi đùa với nhau cũng phải xem thời gian chứ, trận đấu sắp bắt đầu rồi, Tiểu Kiều qua đây, Lão Thiết nhờ tôi đi tìm cậu đó.”
Dung Kiều Mộc ồ một tiếng, lướt qua đám Tàn Sát đi về phía Trang Sinh, ba người WG dù không muốn nhưng cũng không thể cản lại, Trang Sinh nói bọn họ đang chơi đùa với nhau xem như đã biểu thị rõ thái độ sẽ không dây vào, nếu bọn họ còn không nể mặt Trang Sinh thì ai biết được sau khi ra khỏi cánh cửa này anh ta sẽ nói gì chứ.
Sau khi cửa thoát hiểm đóng lại, Trang Sinh kéo Dung Kiều Mộc ra hành lang rộng rãi sáng sủa, vừa đi vừa bất đắc dĩ nói, “Nhóc à, cậu não cá vàng hay sao mà còn dám đi một mình vậy? Không nhớ chuyện lần trước sao? Cả đội GG chỉ có mình cậu là sức chiến đấu ngang con gà thôi, nếu hôm nay không gặp được tôi thì chẳng phải cậu sẽ ăn thiệt lớn à?”
Dung Kiều Mộc thấp giọng nói, “Cảm ơn anh.”
Trang Sinh nghiêng đầu nhìn cậu nhóc đi bên cạnh, gương mặt Tiểu Kiều bình thản như chưa hề có chuyện gì xảy ra, hoàn toàn không có chút sợ hãi nào. Cơ mà bộ dạng bình chân như vại này nhìn còn gợi đòn hơn, thảo nào đám WG giận quá mất khôn. Trận đấu của đội Trang Sinh sẽ diễn ra ngay sau trận GG vs WG, vì còn nhiều thời gian nên anh ta làm người tốt tới cùng hộ tống Tiểu Kiều đến tận cửa phòng nghỉ của GG, vừa vặn đυ.ng phải Chủ Công đi tìm người nhưng không thấy.
Chủ Công gật đầu với Trang Sinh, sau đó lại cau mày nhìn Dung Kiều Mộc hỏi, “Cậu đi đâu thế, tôi tìm một vòng mà không thấy đâu.”
Dung Kiều Mộc đang do dự không biết nên trả lời thế nào thì Trang Sinh đã mở miệng nói trước, “Cậu ấy bị ba người WG vây ở chỗ cầu thang thoát hiểm, vừa lúc tôi đi ngang qua nên đưa cậu ấy về đây, sau này đừng để thằng nhóc này đi lang thang một mình nữa. Khó khăn lắm LPL mới có một mầm non xuất sắc thế này, mấy người bảo vệ cho tốt đấy.”
Nghe Trang Sinh nói xong sắc mặt Chủ Công liền lạnh xuống, đang định nhấc chân đi về phía cửa thoát hiểm thì Dung Kiều Mộc đã nhanh chóng ôm lấy cánh tay hắn. Chủ Công quay đầu nhìn Dung Kiều Mộc, ánh mắt lạnh buốt khiến Dung Kiều Mộc cũng sững sờ. Nhưng sau khi nhìn vào ánh mắt cậu, khí lạnh quanh người Chủ Công bỗng rút hết như thủy triều. Hắn nhìn cậu không nói gì, thực ra trong lòng cậu cũng đang tự giận bản thân đi loạn thiếu chút đã gặp chuyện. Dung Kiều Mộc tươi cười lấy lòng Chủ Công, nhẹ nhàng nói: “Em không bị gì hết.”
Đại khái vỏ quýt dày có móng tay nhọn, vốn lửa giận của Chủ Công đã lên tới đỉnh chỉ đành thở dài một tiếng, xẹp lép.
Trang Sinh đứng bên cạnh nhìn mà hai mắt tỏa sáng, thân là một radar dò gay cực nhạy, là trụ cột đại thần của forum BL eSport ở Tấn Giang, anh cảm thấy mình có thể đào ra một cái hố CP mới trên Tấn Giang để phục vụ fan rồi. Hố mới này sẽ viết về cặp đôi đường dưới của GG, nhất định sẽ đầy hường phấn hơn cả couple Chủ Công Đại Oa. Thậm chỉ văn án cũng đã hiện ra trong đầu, sẽ viết là “Dù có là hàn thiết vạn năm dưới biển sâu, sẽ luôn có một người khiến hắn trở nên ôn nhu dịu dàng.”
Chủ Công đang định dặn dò Dung Kiều Mộc sau này đừng có đi lung tung một mình nữa, nhưng nhìn kỹ lại thì thấy khóe miệng Dung Kiều Mộc có vết rách, hắn nắm lấy cằm cậu nhấc lên nhìn thật kỹ, còn chưa kịp mở miệng hỏi có phải đám WG làm hay không thì cửa phòng nghỉ bỗng mở ra.
Bạch Tịch đi ra đầu tiên nhìn thấy tư thế hiện tại của Chủ Công và Tiểu Kiều, lập tức tát bay cái tay đang nắm cằm Tiểu Kiều của Chủ Công ra, tức giận lên án: “Văn Hạo Du, anh không phải người mà, hôn con gái nhà tôi thì thôi đi, còn cắn rách miệng người ta nữa!”
———-
Chú thích:
1. Tư tưởng tiểu nông: Khởi thủy nước Việt Nam bắt nguồn từ nền văn minh nông nghiệp, chuyên trồng lúa nước (và đến nay vẫn vậy). Các cư dân trên các vùng đồng bằng châu thổ đó quần tụ lại, cố kết với nhau thành từng làng, từng xóm nhỏ được bao quanh bằng những lũy tre dày. Sống trong những lũy tre đó, người ta canh tác trên những mảnh ruộng của mình, theo tác phong tự cung, tự cấp, tự lo, tự chủ và cả tự cường. Chính vì cái gì cũng “tự” nên đã sinh ra tính cách là chỉ biết lo nghĩ cho mình, gia đình mình, xóm làng mình, mà ít khi nhìn rộng ra bên ngoài. Mạnh ai nấy sống, thân ai nấy lo, nhiều khi lại tưởng hạnh phúc của người này là nguyên nhân của mọi bất hạnh của mình. Thế là họ sanh nạnh, kèn cựa, phá hại nhau, làm cho nhau bầm dập mới thôi.