Bạch Tịch lượm mót một vòng trong khu vực rừng xong thì Choi Yoonhyun đã chén no căng bụng chạy tới đường mid ăn cua sông. Ăn xong thì tính chạy lên top gank Lão Thiết một chút, có điều tuy Bạch Tịch bị cướp gần sạch rừng, nhưng Kiều Mục vẫn luôn cường điệu về tầm quan trọng của việc bố trí tầm nhìn, vì thế cậu ta không hề quên hơn nữa còn làm rất tốt. Trong lúc lượm mót cậu ta đã cắm mắt ở một vị trí vô cùng tinh tế soi được Choi Yoonhyun đang có ý định chuyển từ lâm tặc sang nghề tiều phu (*), Lão Thiết nhạy bén đánh hơi được nguy hiểm nên cắm rễ trong trụ không ló ra, Choi Yoonhyun đành phải về lại rừng nhà mình farm quái.
(*Maokai có hình dạng là một cây đại thụ)
Vì mất thời gian chạy lung tung trong khu vực rừng của GG mà level của Choi Yoonhyun lại thấp hơn cả Bạch Tịch vừa khóc ròng vừa nhặt nhạnh cơm thừa canh cặn. Rốt cuộc tác dụng của việc trong lúc đấu tập Kiều Mục vẫn luôn bắt họ nhường thế trận ban đầu đã được thể hiện. Dù tạm thời Bạch Tịch rơi vào thế yếu nhưng cậu ta rất biết cách tránh voi chẳng xấu mặt nào, cặm cụi farm quái để tối thiểu hóa thất thoát tài nguyên. Tuy bị Choi Yoonhyun chọt cho thành đầu heo nhưng ít ra túi không thiếu tiền, về nhà mua Gươm Truy Tung (1) xong là tự tin ra rape lại cái tên hạ lưu cầm thương chọt chọt lung tung kia rồi.
Choi Yoonhyun có ước mơ là trở thành một anh tiều phu đốn củi, đại khái là trước đó ăn hϊếp bé heo Sejuani nhiều quá rồi đâm ra đã mất hứng thú với nhân – thú, bây giờ trong đầu cậu ta đều tính toán làm thế nào rape cây đại thụ đáng yêu trên đường top. Chờ sau khi mắt của Bạch Tịch cắm ở đường sông đã biến mất, Choi Yoonhyun cảm thấy farm quái rừng nhà mình chưa no lắm nên lại lần nữa manh động. Lúc này cậu ta tung chiêu bổ nhào thẳng vào mặt Lão Thiết, Thập Lục cũng lập tức phối hợp với rừng nhà mình gia tăng khống chế, nhưng Lão Thiết có kinh nghiệm chiến đấu phong phú gặp nguy không loạn, thao tác cực mượt tránh đi kỹ năng khống chế của Thập Lục, lại quyết đoán dùng tốc biến chạy về trốn trong trụ. Một loại thao tác lưu loát chạy thoát này khiến khán giả vỗ tay tán thưởng, nhưng mà tiếng vỗ tay còn chưa ngừng thì trên màn hình lớn đã hiện lên dòng thông báo, first blood mid Apple Sindra gϊếŧ Ryze của Bạch Mặc.
Ryze vốn đang chiếm ưu thế vì thế các đồng đội đều lo lane của mình mà không quá chú ý tới tình huống ở đường mid. Trên màn hình lớn giữa sân khấu đã chiếu lại pha vừa rồi, thì ra do Bạch Mặc quá mức chủ quan, đuổi theo Apply chỉ còn chút xíu máu vào tận trong trụ muốn gϊếŧ anh ta. Mà hiển nhiên Apple chỉ đang làm bộ, anh ta dựa vào kinh nghiệm chiến đấu và sát thương từ trụ gϊếŧ ngược lại Bạch Mặc đang hăng máu, san bằng lợi thế đường mid.
Tình hình đầu trận của đội GG không thể nói là trót lọt trôi chảy, nhưng ít ra vẫn giữ được thế cục ổn định. Nhưng Bạch Mặc chết mạng đầu tiên lại trở thành cửa đột phá cho SSS, dẫn theo hệ quả là vòng tuần hoàn ác tính. Sau khi Bạch Mặc chết bị mất một turn lính, không lâu sau lại bị Choi Yoonhyun gank chết thêm lần nữa. Bất lợi của đường mid ngày càng lớn, mà Bạch Tịch vẫn chưa đạt tới thời kỳ mạnh mẽ vốn farm trong rừng đã gian nan rồi, bây giờ mid bị ép không dám lên cao lấy tầm nhìn, vì thế cậu ta cũng chẳng dám ngang nhiên một mình lang thang trong rừng cắm mắt nữa. Vì tầm nhìn thiếu hụt mà Bạch Mặc lại bị Choi Yoonhyun bắt được, tuy lần này Bạch Tịch đuổi tới chi viện kịp, nhưng vì trang bị thua kém mà cả hai đều phải bỏ mình.
Ở đường dưới, Chủ Công và Dung Liêu Lượng lại lần nữa trao đổi chiêu thức lẫn máu với đối phương, hai support cũng trợ trụ vi ngược cầm dao nhỏ thỉnh thoảng chọt một phát, tới khi cả bốn người đều cạn kiệt máu lẫn mana phải trốn dưới trụ farm lính, Chủ Công mới phát hiện khu vực rừng nhà mình đã tối thui. Do tầm nhìn không có mà Lão Thiết bất ngờ không kịp đề phòng bị gank lần hai, lần này quân địch kéo hẳn ba người sang nên rốt cuộc Lão Thiết hết chạy nổi, đành phải dâng ra sinh mệnh không còn trẻ trung lắm nhưng quý giá của mình.
Chủ Công nhịn không được mở miệng hỏi, “Tình huống thế nào rồi?”
Dung Kiều Mộc vẫn luôn quan sát tình hình nhưng lực bất tòng tâm bình tĩnh đáp, “Chủ Công, Đại Thanh mất nước rồi.”
Tuyển thủ chuyên nghiệp phần lớn đều có thể dự đoán chính xác thế cục, Dung Kiều Mộc cũng không phải nói giỡn. Sau khi rừng bị thất thế mid bị thọt, vốn lane top không tới nỗi nào cũng liên tục bị gank. Tuy mọi người đều đang toàn lực muốn làm chậm nhịp độ trận đấu để kéo tới late game, nhưng SSS cũng hiểu rõ cách bắt lấy lợi thế lúc đang áp đảo về sức mạnh, sau khi có ưu thế rồi thì tập trung đẩy đường cướp tài nguyên. GG muốn giao tranh tổng nhưng SSS không mắc lừa, họ dùng chiến thuật hai, ba người đi cùng nhau ép đường, vì chênh lệch tiền lớn giữa hai bên dẫn tới trang bị cũng thua thiệt, GG hoàn toàn không có cửa thủ thắng nếu chơi 2vs2 hoặc 3vs3.
Dung Kiều Mộc nhìn lướt qua bản đồ một lần, ba trụ bên ngoài đều đã mất, số kill đang là 0:9, chênh lệch tiền tới hơn 7k. Nếu nghĩ cách dây dưa thì cuối trận tuy vẫn gặp khó khăn nhưng không phải không có khả năng lật kèo. Nhưng vấn đề đau đầu trước mắt là trận đấu đã qua phút thứ 20, Baron đã xuất hiện, nếu đội SSS ăn được Baron và nhận được buff thì với đội hình hiện giờ của GG muốn thủ nhà là cực khó.
Dung Kiều Mộc mở miệng quyết định, “Chúng ta mở giao tranh tổng ở gần hang Baron, dù họ không muốn 5vs5 nhưng để giành Baron thì không combat tổng cũng không được.”
Bạch Mặc biết vì một sai lầm của mình mà cả đội rơi vào tình thế xấu, nên lúc này cậu ta không lên tiếng, chỉ có Lão Thiết đáp lại, “Có thể, giao tranh tổng chúng ta không ngán ai ngoài BJ hết, Bạch Tịch cũng bắt đầu trâu rồi.”
Trước giờ Bạch Tịch thi đấu chưa từng bị ép đến thảm thương thế này, cảm thấy bao nhiêu mặt mũi đều mất hết, tâm trạng bực bội tới cực điểm. Cậu ta nhịn không được lầm bầm, “Nếu không phải đường mid vỡ trận thì đâu có thảm vậy.”
Bạch Mặc nghe anh trai nói cũng không lên tiếng, Chủ Công có chút nghiêm khắc trách mắng, “Đây là trò chơi năm người, nếu một đường thọt thì các đường còn lại cũng có trách nhiệm. Bớt nói nhảm đi, chuẩn bị ra hang Baron kìa.”
Lời của Chủ Công Bạch Tịch vẫn để vào tai, cậu ta rầu rĩ ừ một tiếng rồi nói câu xin lỗi, tuy không nói tên họ nhưng mọi người đều biết cậu ta nói với em trai Bạch Mặc, mà Bạch Mặc vẫn chỉ im lặng điều khiển Ryze phối hợp với Bạch Tịch ở khu vực rừng lấy tầm nhìn cho đội. Mà ngay lúc này biến cố lại xảy ra. Bạch Tịch phát hiện đối phương cắm một mắt ở bụi cỏ đường sông nên chạy lên gỡ, không ngờ cả năm người team địch đột ngột nhảy ra tập kích. Bạch Tịch gần như không kịp phản ứng đã chết tươi, mà Bạch Mặc cũng chạy không thoát.
Đây là một sai lầm nghiêm trọng, cũng dẫn tới biến hóa lớn về thế trận. Sau khi cặp rừng mid của GG chết, SSS không chút chậm trễ bắt đầu đánh Baron, mà đội GG chỉ còn ba người căn bản không thể tranh đoạt được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Baron nhanh chóng bị SSS bào chết, sau đó họ về bệ đá cổ mua thêm trang bị. Lúc này đã là phút thứ 24, Dung Liêu Lượng đã có 3 trang bị hoàn chỉnh, còn Chủ Công chăm chỉ farm lính gom góp tài nguyên mới chỉ có hai trang bị hoàn chỉnh và một trang bị nhỏ. Lúc cả năm người SSS đầy máu đầy mana, trang bị vũ trang thêm cả buff của Baron dẫn theo lính ép trụ thì GG không còn cách nào khác ngoài việc tử thủ hai trụ còn lại ở đường mid.
Khiến tất cả ngoài ý muốn là trong tình huống hoàn toàn không có tầm nhìn trong rừng mà Choi Yoonhyun dám dũng mãnh đi đường vòng bọc tới phía sau GG mở giao tranh. Cậu ta vọt vào trong trụ tung combo EQ thành công khống chế được Bạch Tịch và Chủ Công, Chủ Công là chủ lực của GG lập tức bị SSS tập trung hỏa lực đập chết, ngay sau đó Bạch Tịch cũng ngã xuống, Rakan của Tiểu Kiều và Ryze của Bạch Mặc vì máu mỏng nên cũng không chạy thoát được. Dung Liêu Lượng bùng nổ sát thương liên tục, một lần lấy luôn pentakill chặt đứt mộng đẹp lật kèo của GG.
Năm người GG còn hơn 30 giây mới hồi sinh, mà máu trụ trước sự hợp lực tấn công của SSS mỏng chẳng khác gì tờ giấy. Chỉ thấy trụ ngoài, trụ trong, nhà chính bị đập bể từng cái một như nhổ răng. Cuối cùng trên màn hình hiện lên chữ Defeat to đùng, Dung Kiều Mộc bỗng cảm thấy như được giải thoát, cậu rất bài xích cái cảm giác vô lực này, chỉ có thể nằm trong bệ đá cổ mà không làm gì được, nhìn thất bại từng chút một tới gần. Thời gian chờ hồi sinh tựa như một đoạn quay chậm, đếm từng giây một vẫn thấy cực kỳ lâu, mà thế công của đối phương thì chẳng khác gì đang tua nhanh tốc độ.
—–
Ván thi đấu đầu tiên kết thúc, đội viên hai đội trở về phòng nghỉ. Đội GG vừa thua trận nên trên đường vào không ai nói chuyện, cho tới khi cả đội tiến vào phòng đóng cửa lại, Bạch Mặc đi cuối mới cúi đầu nói, “Xin lỗi mọi người, nếu không phải do tôi thì có thể đã thắng rồi, là sai lầm của tôi khiến cả đội bị kéo theo.”
Bạch Tịch nghĩ nghĩ rồi cũng suy sụp nói, “Còn tôi nữa, tôi cũng liên lụy cả đội. Nếu không phải đầu trận tôi bị Choi Yoonhyun áp đảo quá thì lúc sau cũng không kéo theo nhiều chuyện vậy.”
Tất cả mọi người trong phòng nghỉ đều đặt ánh nhìn trên người Bạch Mặc Bạch Mặc, không ai ngờ hai anh em này lại nói như vậy. Lời này thật sự là do Bạch gia song ngốc huênh hoang khoác lác, lúc gây sự còn trưng ra vẻ mặt vô sỉ không biết xấu hổ nói ra sao! Hai anh em này mà cũng có lúc khiêm tốn, ỉu xìu như vậy sao!
Trước giờ Bạch Tịch Bạch Mặc cho rằng mình không để bụng chuyện thắng thua là vì mình chưa từng là cục tạ kéo chân cả đội. Họ giành được chức vô địch LSPL với vị thế là kẻ đứng đầu chuỗi thức ăn, người kéo chân chỉ có thể là đồng đội, mà nếu bị đồng đội kéo chân thua trận thì trong đầu họ chỉ nghĩ chẳng sao cả, lần sau xem mình gánh team thế nào là được. Cái cảm giác bứt rứt áy náy này lần đầu tiên Bạch Tịch Bạch Mặc được nếm trải kể từ khi bắt đầu đánh chuyên nghiệp tới giờ. Vì mình ngu ngốc, vì mình yếu đuối mà kéo theo cả đội sụp đổ. Đả kích lớn nhất với Bạch Tịch Bạch Mặc không phải vì trận này để thua, mà là rốt cuộc hai anh em đã được chứng kiến sức mạnh đáng sợ của tuyển thủ LPL thật sự. Đó là loại sợ hãi mà mỗi khi họ đi ngang qua một bụi cỏ nào đó đều có cảm giác có người đang phục kích, ngay cả khi trong khu vực rừng nhà mình. Đó là sự bất lực khi đang giành được ưu thế nhưng một lần sơ sẩy rơi vào bẫy địch thì tình thế sẽ đảo ngược trong nháy mắt. Bạch Tịch Bạch Mặc đối diện với hiện thực tàn khốc trước mắt nhịn không được bắt đầu hoài nghi và phủ định bản thân, thậm chí hổ thẹn không dám nhìn thẳng vào đồng đội.
Người lên tiếng trước là Chủ Công, so với vẻ lười biếng thường ngày, lúc này hắn nghiêm túc hơn nhiều, Chủ Công hơi cau mày nói, “Lúc thi đấu tôi đã nói rồi, đây là một trò chơi năm người, khi một đường bị thọt thì những người khác cũng có trách nhiệm. Có thời gian ở đây tự trách không bằng nghĩ xem làm sao gánh lại được đồng đội. Bị đánh xong chỉ biết ôm đầu khóc, nắm đấm của cậu chỉ để trưng thôi à?”
Chủ Công nói xong, Tương Ngôn ngồi bên cạnh cũng tiếp lời, “Ài, Bạch Tịch Bạch Mặc à, hai đứa bay nhìn xem bộ dạng bây giờ có hèn không hả, mới thua có một ván đã muốn chết muốn sống, đi thi đấu mà còn ôm trái tim mong manh yếu đuối đi theo hả, tôi cười muốn rụng răng rồi đây nè.”
Bạch Mặc nhịn không được cãi lại, “Anh mới hèn ấy.”
Tương Ngôn gật đầu, “Không hèn thì tốt, cố lên xem nào.”
Bình thường dù Tương Ngôn có điên cuồng kháy khịa cỡ nào cũng chưa chắc khiến Bạch gia song ngốc khuất phục, nhưng chỉ hai chữ cố lên ngắn gọn này lại làm hai đứa á khẩu không biết nói gì. Thiết Trạch Hi đi sang dang tay ôm hai anh em Bạch Tịch Bạch Mặc, “Thắng cùng chia vui, thua cùng nghe chửi, vậy mới là huynh đệ chứ.”
Dung Kiều Mộc đi đến trước mặt mọi người vươn tay ra, “Cùng hô cái kia cố lên đi.”
Bạch Tịch gượng gạo mở miệng, “Nghe ngu lắm á.”
Nhưng Bạch Tịch nói xong vẫn đặt tay lên tay Dung Kiều Mộc, sau đó tới Chủ Công, tới Bạch Mặc, tới Thiết Trạch Hi, sau cùng là Tương Ngôn chen vào, đám người cùng nắm chặt tay nhau hét lớn, “GG, cố lên!”
Vô Văn đứng trong góc quan sát tất cả, anh ra nở nụ cười cà lơ phất phơ giơ máy ảnh lên chụp lại cảnh này “Ầy, Kiều Mục à,” Vô Văn ngậm một điếu thuốc chưa châm lửa nói, “Mấy đứa nhóc nhà cậu thật không tệ nha.”
……….
Chú thích:
1. Gươm truy tung: trang bị đi rừng, dùng được lên tướng địch gây sát thương chuẩn lên mục tiêu và làm chậm 20% tốc độ di chuyển.