Rực Lên Lửa Chiến

Chương 42

Editor: Judy

Dung Kiều Mộc nghe Chủ Công và Tiểu Ok tranh luận một hồi rồi rốt cuộc di động cũng trở về với chủ nhân của nó. Chủ Công tựa hồ cũng uống không ít rượu, giọng nói khàn và tùy ý hơn ngày thường nhiều, hắn hỏi, “Sao vậy Tiểu Kiều? Căn cứ có chuyện gì à, có cần tôi về ngay không?”

Dung Kiều Mộc vốn đang tích cuồng nộ giống như Gnar sắp bạo phát, vừa nghe giọng Chủ Công thì liền nguôi giận, cậu đáp lại, “Lúc nãy trên mạng có người nói nhìn thấy anh đi bên cạnh một cô gái, em muốn nhắc nhở anh một chút đừng để bị chụp được rồi lên hot topic đó.”

Nghe Dung Kiều Mộc nói, Chủ Công khó hiểu hỏi lại, “Cậu nhìn thấy ở đâu vậy? Làm gì có cô gái nào, hôm nay tụ họp chỉ có mấy đồng đội cũ của tôi, là Đại Oa giống con gái hay Tiểu Ok giống con gái.”

“Ừm,” Dung Kiều Mộc yên tâm đáp lại. Tuy là bây giờ việc Chủ Công đánh đồng đội đã qua được một khoảng thời gian, nhưng những kẻ muốn cắn mãi lấy chuyện này còn không ít. Nếu ngay lúc giải mùa xuân sắp khai mạc mà Chủ Công lại xảy ra chuyện thì chiến đội sẽ tổn thất trầm trọng. Nhưng giờ đã biết không có chuyện gì lớn, Dung Kiều Mộc mới hỏi sang việc khác, “Anh uống rượu à?”

Chủ Công ừ một tiếng, âm điệu hơi kéo dài mang theo chút lười biếng vì say rượu, thấy Dung Kiều Mộc không lên tiếng, Chủ Công lại chủ động nói, “Không uống nhiều lắm, đồng đội gặp nhau nên hơi high quá.”

Nếu thật sự chỉ tụ họp vui vẻ một trận với đồng đội cũ thì Dung Kiều Mộc chẳng có gì lo lắng, chỉ là Chủ Công vừa biết được HP đối xử với hắn tệ ra sao, bị câu lạc bộ mình tin tưởng nhất phản bội, dù nội tâm Chủ Công có thành thục cứng cỏi thì cũng không thể nào không đau lòng. Mà Chủ Công sẽ không bao giờ nói những chuyện này với các đồng đội cũ để khiến họ sinh ra hiềm khích với câu lạc bộ. Bao nhiêu cảm xúc như vậy bị đè nén trong lòng thì làm sao mà thật sự vui vẻ được, làm sao có thể không khó chịu.

Dung Kiều Mộc lo cho cảm xúc của Chủ Công, nếu đã gặp đồng đội cũ mà còn uống rượu nữa, chỉ sợ trong lòng lại tích tụ thêm tâm sự. Dung Kiều Mộc trước giờ đối mặt với chuyện gì cũng bình tĩnh hiếm khi nhìn chữ Defeat trên màn hình thở dài rất nhẹ, cậu vừa bấm vào giao diện report Thương Tỉnh Bất Không vừa hỏi qua điện thoại, “Bây giờ anh ở đâu? Khi nào thì xong để em đi đón cho.”

Bỏ qua tất cả yêu cầu thêm bạn của cả đồng đội lẫn team địch, Dung Kiều Mộc tùy tiện chọn một mục để report Thương Tỉnh Bất Không, trong khung lý do viết người đã xấu rồi còn xui xẻo sau đó không do dự bấm xác nhận, toàn bộ quá trình report liền mạch lưu loát, vừa thấy là biết đã làm quen tay. Hôm nay Thương Tỉnh Bất Không quả thật xui tận mạng, nếu nói có gì có thể an ủi anh ta một chút thì đại khái là Dung Kiều Mộc chỉ đồng ý yêu cầu thêm bạn của một mình anh ta, tuy rằng đây rất có thể là khởi đầu của rất nhiều bi kịch sau này.

Thấy Dung Kiều Mộc muốn tới đón mình, Chủ Công do dự một chút rồi cự tuyệt, “Không cần, lát nữa tôi tự về được.”

Dung Kiều Mộc rất có kinh nghiệm nắm bắt tâm lý ADC nhà mình, giọng trở nên mềm nhẹ, “Hôm nay chiến đội được nghỉ, trong căn cứ chẳng có ai cả, chỉ có mình em sáng giờ không ra khỏi cửa. Thật ra em muốn ra ngoài đi dạo chút nhưng không biết đi đâu.”

Thiết Trạch Hi ngồi bên cạnh khϊếp sợ nhìn Dung Kiều Mộc, what the f**k!!! Tôi hầu cậu ăn hầu cậu chơi game, vậy mà trong lòng cậu tôi còn không phải là người á?

Dung Kiều Mộc kể lể đáng thương vô cùng, Chủ Công lập tức mềm lòng, huống chi bây giờ cũng đã khuya, lỡ như hắn không cho Dung Kiều Mộc tới đón mình rồi cậu lại chạy tới chỗ khác thì làm sao đây, đêm hôm khuya khoắt một cậu nhóc đi đâu cũng không yên tâm được. Nghĩ tới đó Chủ Công liền hết do dự, nói, “Tôi chia sẻ vị trí qua WeChat cho cậu, cậu gọi xe qua đây đi, nhớ nhắn biển số xe cho tôi.”

Dung Kiều Mộc dạ một tiếng, nhưng cũng không làm theo lời dặn dò như trưởng bối lo cho con cái của Chủ Công.

Căn cứ chiến đội HP và GG ở cùng một khu, cho nên nơi mà Chủ Công và chiến đội HP hẹn nhau cách GG không quá xa, Dung Kiều Mộc bắt xe tới chỉ mất mười phút. Ngoài dự đoán là thu nhập của mấy người HP đều không tệ, nhưng họ lại chọn ăn ở một tiệm nướng không lớn lắm chỉ có một tầng. Dưới sự chỉ dẫn của phục vụ, Dung Kiều Mộc rất nhanh tìm đến được phòng riêng của đám Chủ Công.

Lúc Dung Kiều Mộc vừa đẩy cửa ra, đập vào mắt là chai bia bày đầy phòng từ trên bàn xuống đất bày lên cả cửa sổ, cậu hơi nhướng mày, thế này mà dám bảo uống không nhiều lắm? Hai ngoại binh Hàn rừng mid sắc mặt đỏ ửng nhìn Dung Kiều Mộc ngây ngô cười, ngồi xiêu vẹo khom lưng hình như là chào hỏi, top 666 đã nằm bẹp trên bàn ngủ khò khò, mà ADC Tiểu Ok tựa vào cửa, cậu ta ngửa đầu bất mãn nhìn Dung Kiều Mộc, chỉ tay vào cậu lưỡi líu vào nhau hỏi, “Cậu… cậu… sao lại tới đây, sao cậu lại… phiền… quá vậy?”

Dung Kiều Mộc nhìn con ma men nhỏ này tựa như đã tìm được cơ hội phát tiết buồn bực trước đó, cậu cười híp mắt nhìn Tiểu Ok nói, “Cậu thấy tôi phiền phức thì kệ cậu, sư phụ của cậu không thấy là được. Sư phụ cậu mỗi ngày ăn cùng tôi ngủ cùng tôi chơi game cùng tôi, anh ấy còn bảo tôi tới đón về nữa nè!”

“Ăn nói bậy bạ.” Tiểu Ok bất mãn cãi lại, “Đại Oa mới là support của sư phụ, anh trừ mặt… mặt mũi đẹp chút… thì có mạnh như Đại Oa đâu?”

Nụ cười của Dung Kiều Mộc mang theo một tia ác liệt, “Vậy phải hỏi sư phụ nhà cậu ấy, anh ấy có thể nói với cậu ba ngày ba đêm luôn.”

Đại khái là nhìn không nổi Dung Kiều Mộc tiếp tục ăn hϊếp Tiểu Ok đã say mèm, Chủ Công gọi một tiếng Tiểu Kiều, vẫy tay với cậu.

Được ADC nhà mình triệu hồi, Dung Kiều Mộc lập tức không thèm để ý tới Tiểu Ok nữa mà nhìn về phía Chủ Công ngồi bên trong. Chủ Công đang tựa lưng ghế hút thuốc, trên mặt cũng hơi đỏ ửng, mà đôi mắt hẹp dài cay nghiệt không còn lạnh lẽo thấu triệt như thường ngày nữa, ngược lại ẩn chứa chút mê ly mềm mại, Chủ Công cười hỏi cậu, “Sao không gửi biển số xe cho tôi.”

Dung Kiều Mộc thản nhiên nói bậy, “Quên mất.”

Đại Oa ngồi cạnh Chủ Công là người duy nhất còn thanh tỉnh, người khác đều cầm ly bia đầy, chỉ có cậu ta là uống Coca. Đại Oa cười chào hỏi với Dung Kiều Mộc, “Tiểu Kiều, cậu đến rồi à!”

Đối với cựu support là ngọn núi cao tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả trong lòng fan Chủ Công này, Dung Kiều Mộc thật sự không thân thiết nổi, cậu chỉ lễ phép gật đầu chào lại rồi cũng không định nói chuyện thêm với Đại Oa. Dung Kiều Mộc vốn tưởng rằng đám Chủ Công còn muốn ngồi thêm chút nữa, đang định đi sang kéo ghế ngồi xuống cạnh Chủ Công, không ngờ hắn lại đứng lên cầm áo khoác vắt lên vai, sau đó dặn dò Đại Oa, “Lát nữa cậu bắt xe hộ tống họ về hết đi, tôi với Tiểu Kiều đi trước đây, đã thanh toán xong rồi.”

Đại Oa tựa như đã quen làm người thu dọn tàn trận, cậu ta gật đầu ý đã hiểu rồi lại chào Dung Kiều Mộc. Dung Kiều Mộc cũng lễ phép nói tạm biệt với Đại Oa, tiện thể còn bồi thêm một câu, “Có rảnh thì tới chiến đội tụi tôi chơi.”

Nghe Dung Kiều Mộc nói, Chủ Công không khỏi liếc support nhà mình, mà Dung Kiều Mộc cũng rất thản nhiên nhìn lại Chủ Công, chẳng biết hắn có nhận ra chủ chó nhỏ Dung Kiều Mộc đang “bảo vệ thức ăn” không, khóe miệng Chủ Công hơi kéo lên nhưng cuối cùng không nói gì thêm. Lúc cả hai ra tới cửa, Chủ Công vỗ một cái lên đầu Tiểu Ok đang mơ mơ màng màng, “Tôi đi đây, cậu phải nghe lời đó.”

Tiểu Ok mờ mịt hỏi, “Sư phụ đi đâu vậy? Sư phụ anh không… về với tụi em… về chiến đội sao?”

Sợ nhắc tới chuyện này sẽ khiến Chủ Công khó chịu trong lòng, Dung Kiều Mộc lập tức trả lời sư phụ cậu với tôi dắt nhau đi trốn rồi kéo tay Chủ Công đi ngay, cũng không đợi Tiểu Ok máu đang lên não chậm load kịp cậu vừa nói cái gì. Kỳ thật sức Dung Kiều Mộc không lớn lại có thể kéo Chủ Công đi một đường, tất nhiên là do người phía sau dung túng cậu.

Hai người vừa ra khỏi tiệm đồ nướng đã lập tức nghênh đón một cơn gió lạnh ập vào mặt, Chủ Công mặc áo khoác lúc nãy vắt trên vai, sau đó hỏi Dung Kiều Mộc, “Cậu có lạnh không? Nếu không lạnh lắm thì đi dạo một chút cho tỉnh rượu, hôm nay uống hơi nhiều.”

Trong căn cứ rất ấm áp nên lúc Dung Kiều Mộc vội vàng ra ngoài cậu chỉ mặc một cái áo thun tay lỡ, nhưng cậu vẫn lắc đầu đáp, “Không lạnh.”

Từng ngọn đèn trên đường tỏa ra ánh sáng vàng ấm áp, hai người đi từ khu phố ồn ào náo nhiệt tới con đường yên tĩnh vắng lặng. Không biết từ bao giờ, trên trời đã bắt đầu rơi xuống những bông tuyết nhỏ, Thượng Hải không phải một thành phố hay có tuyết nên cảnh tượng này có phần mới lạ.

Dung Kiều Mộc đưa tay lên hứng hạt tuyết rơi xuống, giọng nói mang theo chút hoài niệm kể với Chủ Công, “Chủ Công anh biết không, thật ra em là người phương Bắc, lúc này ở quê em hẳn là đang đổ tuyết rất lớn. Mẹ em là người phương Nam nên ba mới đặt tên em là Kiều Mộc (1), ba nói là tên này đặt là vì mẹ. Em tự dưng có chút nhớ quê nhà, khắp nơi đều là một màu trắng xóa giống như chuyện xưa trong sách viết vậy, nhưng chắc là sẽ không trở về đó nữa, ở đó chẳng có gì đáng để lưu luyến hết. Năm đó anh trai đưa em tới Thượng Hải là vì muốn cắt đứt quan hệ với những người đó. Hay là vầy đi, để khi nào có dịp anh cùng em về quê ngắm tuyết nhé, em cảm thấy anh nhất định sẽ rất thích, em từng thấy nhiều người phương Nam nhìn thấy tuyết đều thích lắm.”

Dưới ánh đèn ấm áp nhàn nhạt, Dung Kiều Mộc vẫn giơ tay hứng những bông tuyết nhỏ trắng tinh rơi xuống, bàn tay đẹp bị lạnh đến đỏ lên, Chủ Công nhìn thấy thì cầm bàn tay lạnh băng của Dung Kiều Mộc nhét vào túi áo mình giúp cậu ủ ấm.

Chủ Công không đáp lại lời Dung Kiều Mộc, hắn biết Dung Kiều Mộc không phải nhớ cảnh tuyết rơi ở quê nhà, mà hẳn là nhớ cuộc sống tốt đẹp trước kia. Hai người cứ im lặng sóng vai bước bên nhau, hai cái bóng một cao một thấp trên mặt đất không ngừng kéo dài ra rồi lại ngắn lại theo bước chân. Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng Chủ Công mới mở miệng, “Tiểu Kiều, nếu cậu không ngại thì có thể xem tôi như người nhà, tôi sẽ chăm sóc cậu như anh trai. Những chuyện vui vẻ trong quá khứ thì cứ nhớ đi, nhưng chuyện buồn thì không cần để trong lòng, tương lai sau này nhất định sẽ ngày càng tốt hơn.”

Tuy trời đang lạnh nhưng trong lòng Dung Kiều Mộc lại rất ấm áp, cậu biết Chủ Công vẫn luôn là một người ngoài lạnh trong nóng, hắn có vẻ đối với ai cũng lạnh nhạt không kiên nhẫn, nhưng thật ra luôn dùng thiện ý đối đãi với người bên cạnh. Dung Kiều Mộc siết chặt bàn tay bị Chủ Công nhét vào túi áo, mở miệng đáp, “Từng chữ anh nói em cũng muốn tặng lại cho anh, những chuyện vui vẻ trong quá khứ thì cứ nhớ đi, nhưng chuyện buồn thì không cần để trong lòng, tương lai sau này nhất định sẽ ngày càng tốt hơn. Chúng ta sẽ thân thiết như người một nhà, sẽ càng tốt hơn so với chiến đội HP, em cũng nhất định sẽ trở thành support tốt hơn cả Đại Oa, chúng ta sẽ đi càng xa hơn bay càng cao hơn. Em muốn cho tất cả mọi người biết, anh xứng đáng với những gì tốt đẹp nhất, mà cũng sẽ đạt được những thứ tốt đẹp nhất.”

Chủ Công biết Dung Kiều Mộc vốn thành thục hiểu chuyện nội tâm cứng cỏi, nhưng vì thân thể và tuổi của cậu mà hắn vẫn luôn đối đãi với cậu như một đứa nhóc cần người lớn chăm sóc. Nhưng giờ khắc này Chủ Công mới bừng tỉnh phát hiện, tất cả những điều Dung Kiều Mộc làm tối nay đều là vì lo lắng cho hắn. Rõ ràng mới chỉ là một đứa nhóc 17 tuổi, lại lặng yên dùng cách của mình bảo vệ hắn, luôn muốn thay hắn đòi lại những thiệt thòi phải chịu suốt thời gian qua. Có thể gặp được một đồng đội như thế, hắn phải may mắn thế nào chứ!”

Trong lòng Chủ Công tràn đầy ấm áp nhìn cậu, Dung Kiều Mộc cũng mỉm cười đáp lại ánh mắt Chủ Công. Có hạt tuyết đọng lại trên hàng mi thật dài của Dung Kiều Mộc, đôi mắt cậu chớp chớp sáng như ánh sao, lập tức như rơi vào lòng Chủ Công. Chủ Công nghiêm túc nói, “Tiểu Kiều, chúng ta cùng lấy cúp quán quân thế giới đập vào mặt đám người đó nhé!”

Dung Kiều Mộc lại càng cười rạng rỡ hơn, “Được chứ, tự nhiên nóng lòng mong giải mùa xuân khai màn quá.”

———

Chú thích:

1. Tên Kiều Mục là 乔木, lấy từ 1 câu trong Kinh thi, chương Chu Nam 南有乔木,不可休思, dịch là phía nam có cây kiều mộc, mà ta không thể dựa vào nó nghỉ ngơi. Ý nghĩa là chỉ có cảm tình mà không thể nói ra.