Trình Minh Hạo quả thật có tốc độ làm việc nhanh đến không tưởng. Tiêu Lỗi chỉ cần đưa ra lời đồng ý, tất cả mọi việc sau đó đều được anh thu xếp đến gọn gẽ.
Hành lý của Tiêu Lỗi được Lâm trợ lý vận chuyển riêng. Nói là “hành lý” có vẻ hơi đề cao, vì ngoài một vali với mấy bộ quần áo ra cậu không có thêm đồ đạc gì khác.
Tiêu Lỗi ôm Tiểu Hắc ngồi yên vị bên ghế lái phụ, người cầm vô-lăng vẫn như cũ là Trình Minh Hạo.
“Trình tiên sinh, tôi có thể, ừm, mang theo mèo được không?”
“Có thể.”
Trình Minh Hạo đưa Tiêu Lỗi tới căn hộ cao cấp của mình tại cao ốc H thị. Anh có rất nhiều bất động sản khác nhau cả trong lẫn ngoài nước, đa phần là chung cư hoặc biệt thự gần với chi nhánh công ty để tiện cho việc công tác, đương nhiên cũng không thiếu những bất động sản nằm tại khu vực ngoại ô nhằm mục đích tụ tập bạn bè giải trí. Căn hộ tại H thị này là nơi anh lui tới thường xuyên nhất, cũng là nơi ít người biết tới nhất, ngoài nhóm bạn Duẫn Phong, Dịch Khiêm, Bạch Nguyên Vũ, trợ lý Lâm Sơ ra thì ngay cả ba Trình cũng không biết anh còn sở hữu một căn chung cư tại đây.
Tiêu Lỗi coi như lần đầu tận mắt thấy một căn hộ hạng sang ngoài đời mà không phải trên TV, không ngăn nổi tò mò nhìn tới nhìn lui.
Đến bây giờ Tiêu Lỗi mới biết hóa ra chung cư cũng sẽ có quầy bar, có bàn bi-da, có ban công rộng đủ để đặt một quầy cafe, còn cả tá thứ khác cậu thậm chí còn không biết tên gọi là gì.
Trợ lý Lâm Sơ rất chuyên nghiệp mà đưa vali của Tiêu Lỗi tới phòng ngủ cho khách. Căn phòng rất rộng, còn có cửa sổ sát đất nhìn trọn được quang cảnh đường phố phía dưới. Tiêu Lỗi nhớ lại phòng trọ cũ lúc trước chắc cũng không bì được với một tấm lót sàn của căn phòng hiện tại.
Lâm trợ lý còn tận tình hướng dẫn cậu cách sử dụng một số vật dụng trong nhà, nào là cách mở vòi sen, cách tắt mở đèn từ xa, cách sử dụng bộ cảm biến nhiệt âm tường, cách dùng robot quét dọn, dùng máy rửa bát, tủ lạnh,….
Nghe Lâm Sơ thuyết minh một hồi cậu chợt cảm thấy cuộc sống của người giàu cũng không đơn giản là bao, số thứ phải nhớ còn nhiều như vậy.
“Cậu Tiêu, tôi đã nói qua cách sử dụng của tất cả đồ dùng trong căn hộ rồi. Nếu cậu không nhớ rõ, phiền cậu hỏi lại Trình tổng giúp tôi.”
Lâm Sơ đẩy gọng kính vuông trên mặt, hơi cúi đầu nói lời chào với Tiêu Lỗi, nhiệm vụ của anh ta đến đây là xong rồi, còn lại là việc của Trình Minh Hạo.
Số hành lý Tiêu Lỗi mang theo ít đến đáng thương, cậu chỉ mất chưa đầy năm phút đã sắp xếp xong tất cả. Toàn bộ chỗ quần áo còn không chiếm nổi một phần mười chiếc tủ trong phòng. Thảm hơn nữa là cậu còn nhận ra áo mủa mình còn không trắng bằng màu của cánh cửa tủ. Giống như gà sa ổ hạc, nhất thời Tiêu Lỗi vẫn chưa kịp thích ứng.
Đến khi Tiêu Lỗi ra khỏi phòng đã thấy Trình Minh Hạo ngồi trước sofa, trên tay cầm một tập giấy lật giở trước sau. Liếc thấy bóng dáng cậu, anh cất giọng trầm thấp:
“Em lại đây một chút.”
Tiêu Lỗi bước tới ngồi đối diện anh, đầu vẫn hơi cúi:
“Trình tiên sinh, có chuyện gì vậy?”
Trình Minh Hạo đưa xấp giấy tới trước mặt cậu, đoạn nói:
“Danh sách các trường đại học tại H thị, em xem qua một chút, nếu thấy hợp ý thì tuyển một cái. Hoặc nếu em đã có lựa chọn sẵn cũng có thể trực tiếp nói với tôi.”
Tiêu Lỗi đích xác là đã có sẵn trường đại học mà cậu muốn trong đầu. Trước đó cậu cũng ôm hi vọng một lần, tính tới tính lui, cũng chọn ra một trường có cấp học bổng toàn phần cho sinh viên. Chỉ tiếc năng lực cậu có hạn, không may mắn được chọn. Nhưng Tiêu Lỗi là thật sự vừa ý ngôi trường kia, hiện tại cũng không muốn đổi.
“Vậy…đại học A, chuyên ngành sư phạm, có thể chứ?”
Đại học A cũng là trường thuộc top đầu tại H thị, tỷ lệ chọi đầu vào mỗi năm một tăng cao, nhưng học bổng cũng càng phong phú. Hiện tại đã qua khai giảng được gần một học kỳ, Tiêu Lỗi không rõ Trình Minh Hạo sẽ giúp cậu nhập học bằng cách nào.
Ngược lại với sự lo lắng của cậu, Trình Minh Hạo bình thản đáp:
“Được, vậy em chuẩn bị một chút, tháng sau vừa vặn là học kỳ mới, em có thể bắt đầu vào học. Nếu em cần đồ dùng học tập, sách vở gì đó thì có thể lập một danh sách, tôi sẽ nhắn Lâm Sơ gửi qua đây.”
Trình Minh Hạo cũng không cần dùng nhiều thủ đoạn gì, rất nhiều trường đại học mở ra những chương trình học không yêu cầu thi tuyển, căn bản chỉ cần có tiền là có thể học, mà tiền lại là thứ anh không thiếu. Hơn nữa anh cũng từng xem qua thông tin của cậu, điểm thi đại học của Tiêu Lỗi vốn đã đủ đậu vào đại học A, chỉ là không đủ cao để giành học bổng toàn phần, việc giúp cậu nhập học cũng càng đơn giản.
“Vậy…cảm ơn ngài, Trình tiên sinh.”
Trình Minh Hạo luôn thấy xưng hô Trình tiên sinh của Tiêu Lỗi có mười phần xa cách, nhưng Tiêu Lỗi luôn không nguyện ý thay đổi, giống như muốn từ cách xưng hô mà vạch ra một ranh giới với anh vậy.
“Em đói bụng không?”
Lúc này trời mới chỉ hơi chuyển hồng, còn chưa phải chiều muộn, Tiêu Lỗi trước đây do làm việc cả ngày lẫn đêm, luôn ăn tối rất muộn, dạ dày đã quen với nếp sinh hoạt, quả thật không có cảm giác muốn ăn gì, liền lắc đầu.
“Thế nhưng tôi có điểm đói bụng rồi, chúng ta đi mua chút nguyên liệu, tôi sẽ nấu bữa tối cho em.”
Nói rồi không đợi Tiêu Lỗi phản ứng liền trực tiếp nắm cổ tay cậu bước ra cửa. Tiêu Lỗi hơi gượng gạo bước theo phía sau, không rõ là do thân nhiệt của cậu quá thấp còn của Trình Minh Hạo quá cao hay vì một lý do khác mà nơi cổ tay bị anh nắm lấy truyền đến cảm giác nóng ran.
Cao ốc H thị là một chuỗi tòa nhà phức hợp cao cấp, siêu thị chỉ cách tòa nhà nơi họ ở vài bước chân, hai người họ đương nhiên chỉ cần đi bộ là tới.
Trình Minh Hạo vẫn điềm nhiên nắm cổ tay Tiêu Lỗi, chân bước chậm rãi, chỉ là anh tay dài chân dài, dù thả chậm tốc độ thì Tiêu Lỗi vẫn cần bước nhanh theo.
“Trình tiên sinh, ngài buông tay tôi ra được không, tôi tự biết theo sau mà.”
“Những tòa nhà ở đây có sắp xếp khá đặc biệt, tôi sợ em đi lạc, vẫn là để tôi dắt em đi thì hơn, đợi em quen rồi hẵng hay.”
Cậu nhăn mày không cho là đúng, cậu biết Trình Minh Hạo hơn mình khá nhiều tuổi, nhưng Tiêu Lỗi cũng đã qua tuổi trưởng thành, cũng đâu phải giống trẻ con ba tuổi không thể nhớ nổi đường về.
“Nhưng mà…”
“Sắp tới rồi, siêu thị ở ngay trước mặt thôi.”
Lời nói ra còn chưa hoàn chỉnh đã bị anh cắt ngang.
Trình Minh Hạo chỉ hơi bước nhanh một chút đã khiến Tiêu Lỗi phải tăng tốc để bắt kịp anh, não bộ không kịp đưa ra thêm lý do phản bác việc anh không cần nắm tay cậu.
Bộ óc của con người rất biết thích nghi, khi ngươi phủ nhận một điều gì đó không thành công, nó sẽ tự động chấp nhận hành vi mà ngươi vừa khăng khăng từ chối. Bằng chứng là đến khi hai người dạo quanh siêu thị, Tiêu Lỗi cũng chưa đưa ra ý muốn Trình Minh Hạo buông tay mình thêm lần nào.
Cũng còn may siêu thị cũng không quá khác so với tưởng tượng của Tiêu Lỗi, nếu không cậu còn phải mất công ngạc nhiên. Cái này cũng không hiếm lạ gì, vì dù người giàu hay nghèo thì về căn bản đều cần ăn những thực phẩm tương tự nhau. Tất nhiên nếu ngươi giàu thì có thể có nhiều lựa chọn hơn, chất lượng cũng đảm bảo hơn, nhưng cũng không thể thiếu thịt cá trứng sữa, đây coi như một khía cạnh công bằng của tạo hóa.
Ban đầu Tiêu Lỗi vốn tưởng rằng Trình Minh Hạo sẽ không nấu ăn bao giờ. Cậu không tưởng tượng được một người đàn ông trưởng thành mạnh mẽ, ngoại hình nam tính như Trình Minh Hạo khi đeo tạp dề xuống bếp sẽ trông như thế nào.
Trình Minh Hạo một tay nắm cổ tay Tiêu Lỗi, một tay vừa đẩy xe đồ vừa chọn nguyên liệu. Anh chọn không nhiều lắm, chỉ có thịt bò, một ít gia vị và rau thông dụng kèm một bịch măng tây.
Như thể nhớ ra điều gì, anh kéo tay Tiêu Lỗi đến trước gian đồ ngọt. Một dãy đều là những bao bì kẹo và bánh màu sắc sặc sỡ bắt mắt, Tiêu Lỗi chỉ nghe anh nói:
“Em muốn ăn loại nào?”
Không phải hỏi cậu có muốn ăn không, mà là hỏi trực tiếp cậu muốn loại nào, giống như việc cậu thích đồ ngọt rất rõ ràng vậy.
Tiêu Lỗi hiện nay coi như chính thức ăn nhờ ở đậu nhà người ta, còn khiến người ta phải trả thêm tiền học phí cho mình. Mặc dù là Trình Minh Hạo đưa ra đề nghị, cũng nguyện ý chi tiền cho cậu, Tiêu Lỗi cũng rõ ràng mục đích của anh có thể không đơn thuần vì muốn giúp đỡ mình mà càng là muốn dụ dỗ cậu thì đúng hơn. Nhưng cậu thật sự mang tâm lý khi có thể kiếm được nhiều tiền sẽ lập tức hoàn trả lại cho Trình Minh Hạo, cũng tận lực muốn số tiền mình nợ anh càng ít càng tốt, liền mở miệng từ chối:
“Tôi không cần đâu, ngài chỉ nên mua cho mình thôi.”
Trình Minh Hạo như thể không nghe thấy Tiêu Lỗi nói gì, giọng nói vừa trầm vừa dứt khoát:
“Vậy tôi lấy mỗi loại một gói, phòng ngừa trường hợp em muốn ăn. Nhưng em phải ăn nhanh một chút, vì tôi không ăn đồ ngọt, để lâu thì sẽ hỏng mất.”
Mắt thấy Trình Minh Hạo thật sự vươn tay muốn lấy đồ, Tiêu Lỗi trong lòng chợt khẩn trương. Cậu biết Trình Minh Hạo không hề nói giỡn, từ lần cậu từ chối ăn đồ ngọt cũng vậy, cậu không xuống nước thì anh nhất quyết không nhượng bộ.
Tiêu Lỗi nhanh tay cản lại Trình Minh Hạo, nếu để anh chọn nguyên dãy thì hai người họ phải cần đến mười chiếc xe đẩy hàng mất.
“Trình tiên sinh, tôi…vậy ngài để tôi chọn đi.”
Liếc nhanh một lượt dãy đồ ngọt cũng chưa biết nên chọn món nào. Tiêu Lỗi có thể nhận ra một vài loại kẹo phổ thông, nhưng sao giá lại đắt hơn nhiều như vậy chứ? Cậu nhìn qua lại một hồi, cuối cùng chỉ lấy một gói kẹo ngậm hương đào, này coi như món đồ có giá rẻ nhất so với những loại khác, vị đào cũng phù hợp đúng là vị cậu thích, có thể ngậm hàng ngày.
Trình Minh Hạo cũng rõ ràng việc Tiêu Lỗi thích đồ ngọt vị đào, lần đầu gặp cậu cũng mân mê một gói kẹo đào mãi không chịu buông, hươn nữa tất cả đồ ngọt cậu giới thiệu cho anh mua đều nhiều ít có nguyên liệu từ đào, không khó để đoán ra cậu thích ăn cái gì.
Thanh niên ở độ tuổi Tiêu Lỗi đều luôn cười cười nói nói, đa phần đều tiêu xài ăn mặc phung phí, nào có mấy ai đến một gói kẹo cũng đắn đo như cậu. Trình Minh Hạo nhìn thân hình nhỏ con của Tiêu Lỗi, rồi lại cảm nhận cổ tay mình đang cầm không có bao nhiêu phân lượng, anh chỉ cảm thán nên đem tất cả đồ ngọt tại đây về cho cậu mới đúng.
Tiêu Lỗi đương nhiên không biết Trình Minh Hạo suy nghĩ gì, chỉ cảm thấy đoạn đường về cổ tay mình bị nắm càng chặt hơn.
Đến khi hai người họ quay lại căn hộ trời đã về chiều hẳn, hoàng hôn chiếu vào từ cửa sổ sát đất nhuộm một màu hồng rực.
Trình Minh Hạo bấy giờ mới buông tay cậu, mở lời:
“Em chờ một lát, tôi sẽ nấu ăn nhanh thôi.”
“Tôi giúp ngài nhé, Trình tiên sinh.”
Cậu nhớ Trình Minh Hạo từng nói cậu có thể giống cô bé tí hon, giúp anh nấu nướng dọn dẹp. Đáng lý người nên vào bếp nấu ăn là Tiêu Lỗi mới đúng, nhưng từ nhỏ đến lớn cậu luôn thuộc tầng lớp vô sản, đồ ăn biết nấu dù có ngon cũng chỉ là mấy món bình dân, Tiêu Lỗi sợ không hợp khẩu vị Trình Minh Hạo, chỉ có thể đề nghị phụ giúp mà thôi.
“Được, vậy em đeo tạp dề vào đi.”
Tiêu Lỗi nào biết vốn dĩ chỉ có một chiếc tạp dề, cậu đeo rồi thì Trình Minh Hạo không còn thứ để đeo nữa.
Hôm nay là ngày nghỉ, Trình Minh Hạo không mặc vest, anh chỉ mặc áo polo phối với quần kaki đơn giản, tóc cũng xõa xuống trước trán, khiến Tiêu Lỗi cảm thấy dễ thân cận hơn rất nhiều. Chiếc áo polo tay ngắn không che được đường cong cơ bắp nơi cánh tay anh, từng khối cơ săn chắc dưới lớp da màu lúa mạch liên lục nhấp nhô lên xuống theo cử động của Trình Minh Hạo, tỏa ra sức hút đến mê người.
Một người đàn ông trẻ tuổi, sự nghiệp thành đạt, ngoại hình ưu tú, lên được phòng khách xuống được phòng bếp đang hiện diện trước mặt Tiêu Lỗi. Ngoại hình tốt đúng là có thể dùng làm vũ khí, Tiêu Lỗi cảm thấy nếu Trình Minh Hạo muốn tán tỉnh một ai đó thì không cần đến tiền, chỉ riêng gương mặt này là quá đủ.
Thực tế Tiêu Lỗi gần như không giúp gì được cho Trình Minh Hạo. Cậu chỉ giúp anh sơ chế và làm sạch một ít rau và măng tây, sau đó cũng chỉ biết ngắm anh nấu ăn.
Nếu không tận mắt chứng kiến Tiêu Lỗi đúng thật là không ngờ thân hình cao lớn kia của Trình Minh Hạo lại có thể hoạt động nhanh và linh hoạt đến vậy trong nhà bếp. Anh sơ chế thịt, tẩm ướp, chiên sơ, nấu súp, bày lên đĩa, tất cả đều không một động tác thừa. Chỉ chốc lát sau, hai đĩa bít-tết dưới sốt bơ tỏi kèm măng tây nướng và súp khoai tây đã ra lò.
Trình Minh Hạo còn rót thêm cho cậu một ly sữa bò và một ly vang đỏ cho chính mình.
“Em nếm thử xem, nếu không hợp khẩu vị thì tôi sẽ làm món khác.”
Tiêu Lỗi nhìn đồ ăn trước mắt được bày biện giống hệt những món ăn của nhà hàng năm sao hay đăng trên tạp chí, có điểm không nỡ ăn.
Rất nhanh Tiêu Lỗi đã gặp phải một rắc rối khác, cậu không biết cách cắt thịt, tay cầm dao gượng gạo đưa qua đưa lại nhưng miếng thịt vẫn y nguyên như cũ. Trình Minh Hạo phía đối diện thì rất thành thục xắt thịt thành từng miếng nhỏ vuông vắn, thịt bò vừa chín tới còn mọng nước nhìn rất bắt mắt.
Tiêu Lỗi nhìn đĩa của mình nghĩ thầm: “Có thể trực tiếp gặm được không nhỉ?”
Chưa kịp thực hiện suy nghĩ ấy thì Trình Minh Hạo đã đổi đĩa đồ ăn của mình cho cậu. Tiêu Lỗi ngạc nhiên nhìn anh, không nghĩ rằng từ đầu đến giờ Trình Minh Hạo đều đang xắt thịt cho mình. Mất một lúc Tiêu Lỗi mới nhớ tới mình cần nói lời cảm ơn:
“Cảm ơn ngài, Trình tiên sinh. Thật ngại quá, tôi chưa dùng những món ăn như vậy bao giờ.”
Cậu rũ mắt nhìn đồ ăn trong đĩa, lại nghe thấy giọng nói trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu:
“Không sao, những gì em không biết tôi đều có thể dạy. Còn nếu cả em và tôi đều không biết, vậy chúng ta có thể cùng nhau học, dù sao hiện tại hai ta cũng cùng chung một mái nhà.”
Tiêu Lỗi không nói thêm gì, chỉ yên lặng xiên đồ ăn bỏ vào miệng. Không rõ là do Trình Minh Hạo nấu ăn thật sự ngon, thịt được nấu và nêm nếm vừa miệng, hay do câu nói “cùng học, cùng sống chung một mái nhà” của anh khiến cho Tiêu Lỗi cảm thấy đây là bữa ăn ngon nhất cậu từng được thưởng thức.
Sức ăn của cậu không lớn, phải cố gắng lắm mới ăn hết phần thịt trên đĩa. Xong xuôi cả hai cùng thu dọn chén dĩa trên bàn, vì có máy rửa bát nên công đoạn thu dọn càng thêm đơn giản. Tiêu Lỗi cảm thấy dù cậu muốn làm việc nhà cũng là thập phần nhàn hạ, bởi đâu đâu cũng có máy móc hỗ trợ.
“Chúng ta đi dạo chút nhé, bữa tối ăn nhiều thịt sẽ dễ đầy bụng, đi dạo có thể hỗ trợ tiêu hóa.”
Cậu đúng thật là ăn quá no, liền gật đầu đồng ý.
Ngay đến lúc đi dạo Trình Minh Hạo cũng nhất quyết nắm cổ tay Tiêu Lỗi không buông, cũng không ngại ánh mắt của mọi người xung quanh. Nhưng thật ra H thị phồn hoa như vậy, ai ai cũng có mối bận tâm riêng của mình, không có mấy người để ý đến bọn họ.
Hai bên đường ánh đèn hồng vàng đan xen, người người vẫn qua lại không ngớt, Trình Minh Hạo bước từng bước chậm rãi kéo theo Tiêu Lỗi đi dọc giữa đám người. Xung quanh đủ loại tiếng động phát ra, từ tiếng nhạc, tiếng còi xe, tiếng rao bán đồ,… thế nhưng chúng như thể ngăn cách với Tiêu Lỗi bởi một lớp màng vậy. Cậu không nghe thấy gì, không để ý được sự việc xảy ra xung quanh, trong mắt cậu chỉ có bóng lưng cao ngất trước mặt, bóng lưng ấy to lớn và vững vàng, giống như trời có sập thì chỉ cần đứng phía sau anh Tiêu Lỗi vẫn sẽ không mảy may thương tổn.
Hai người họ đi dạo không lâu lắm, khoảng nửa giờ sau đã quay lại căn hộ. Tiêu Lỗi phải công nhận rằng đi bộ sau bữa ăn quả thật có tác dụng rõ rệt, bụng cậu không còn quá khó chịu như lúc trước nữa.
Chỉ có điều sau khi đi cùng Trình Minh Hạo một vòng cũng khiến Tiêu Lỗi ra một thân mồ hôi mỏng, cần tẩy rửa một chút.
Cũng may trước đó Lâm Sơ đã chỉ Tiêu Lỗi cách mở vòi sen và điều chỉnh nhiệt độ nước. Trên bồn rửa còn xếp một chồng chai lọ cao thấp lớn nhỏ khác nhau, còn toàn là nhãn hiệu nước ngoài mà Tiêu Lỗi đọc không hiểu, nếu không phải Lâm Sơ đã giới thiệu trước đó, cậu rất nghi ngờ rằng mình có thể dùng nước súc miệng để tắm gội.
Trước đây cậu chỉ cần một cục xà bông là quá đủ, vừa tắm vừa gội vừa rửa tay, rất tiết kiệm tiền. Có thể vì Tiêu Lỗi đã nghèo quá lâu, nhất thời tiếp xúc với cuộc sống xa hoa có chút không quen, khiến việc tắm rửa lâu hơn thường ngày.
Không thể không nói người giàu luôn nhận được đãi ngộ tốt, đến dầu gội và sữa tắm cũng có thể tỏa hương như nước hoa vậy, khả năng làm sạch còn cực kỳ cao, khiến từng lỗ chân lông của cậu như nở ra, làn da dường như trắng thêm vài phần.
Vì tắm quá lâu khiến cổ họng cậu có điểm khô, Tiêu Lỗi chưa kịp lau khô tóc đã vội đi tìm nước uống.
Khi Trình Minh Hạo bước tới phòng khách thì gặp một cảnh tượng thế này: Tiêu Lỗi tay cầm ly thủy tinh ngửa đầu uống chất lỏng bên trong, mái tóc còn ướt nước nhỏ từng giọt trên áo cậu, có vài giọt còn trượt từ cổ xuống xương quai xanh tinh tế rồi biến mất sau chiếc áo phông hơi rộng.
Trình Minh Hạo tiến lại gần cậu, Tiêu Lỗi ngoảnh đầu nhìn anh, đôi môi cậu vì dính nước mà trở lên bóng loáng hồng hồng, chỉ nhìn thôi Trình Minh Hạo cũng biết xúc cảm khi chạm vào bờ môi ấy hẳn rất tuyệt.
Anh vươn tay cầm chiếc khăn trên tay cậu rồi phủ nó lên đầu Tiêu Lỗi, vừa xoa vừa nói:
“Nên lau khô tóc cẩn thận, nếu không sẽ dễ bị cảm.”
Dù cách một lớp khăn Tiêu Lỗi cũng cảm nhận được bàn tay to lớn của Trình Minh Hạo nhẹ nhàng lau tóc cho cậu. Lực độ rất vừa phải, cậu cảm thấy mình có thể ngủ luôn dưới đôi tay anh.
“Đợi một chút, tôi sấy tóc cho em.”
Tiêu Lỗi giống như khúc gỗ đứng im tại chỗ, cho đến khi được Trình Minh Hạo kéo tay ngồi trên ghế, cảm nhận làn hơi ấm áp trên mái tóc cậu cũng chưa thốt ra lời nào.
Tay Trình Minh Hạo luồn vào từng lọn tóc của Tiêu Lỗi, cảm nhận sự mềm mại và hương thơm tỏa ra từ tóc cậu. Mùi hương từ tóc và cơ thể cậu tỏa ra giống hệt với Trình Minh Hạo, nhưng khi anh ngửi được chúng từ trên người Tiêu Lỗi lại có một ý vị khác, như thể cậu được bao trùm bởi hương vị của chính mình vậy, rất có cảm giác sở hữu.
Tiêu Lỗi không rõ suy nghĩ điều gì, chỉ lặng yên để Trình Minh Hạo sấy khô tóc cho mình, nhưng đôi mắt vẫn luôn chăm chú quan sát người đàn ông trước mặt.
“Xong rồi, em thấy thoải mái chứ?”
Tiêu Lỗi ngước đôi mắt đen sẫm như hắc diệu thạch lên nhìn Trình Minh Hạo. Từ trước đến nay chưa có ai sấy tóc giúp cậu. Khi còn nhỏ vυ' Trương sẽ chỉ bọn cậu cách tự lau tóc, nhưng bọn chúng không có máy sấy, chỉ để mặc cho gió trời hong khô.
Người nam nhân này có thể nấu ăn cho cậu, sấy tóc cho cậu, cho cậu ở căn hộ sang trọng, giúp cậu tiếp tục đi học. Cậu biết anh có thể có chủ ý gì đó với mình, nhưng từ đầu đến giờ Trình Minh Hạo đều chưa đưa ra yêu cầu gì với cậu, mọi hành động cử chỉ của anh đều rất đỗi nhẹ nhàng lịch thiệp.
Tiêu Lỗi vừa nghi hoặc vừa tò mò, trước đó cậu không có ý định muốn biết, tránh cho việc đáp án giống với những gì cậu lo sợ, rằng Trình Minh Hạo muốn ép buộc cậu giống với những gã đàn ông trước đó. Nhưng cậu rất muốn biết miếng phô mai cậu nhận được có phải nằm trên bẫy chuột hay không:
“Trình tiên sinh, sao ngài lại đối tốt với tôi như vậy?”
Trình Minh Hạo không đáp lại ngay, anh vén lọn tóc xõa trước mặt cậu ra sau tai, khiến cho gương mặt với đôi mắt to tròn hiện ra càng rõ nét.
“Em đoán xem.”
“Tôi không đoán được lý do ngài phải làm những chuyện này.”
Chỉ thấy Trình Minh Hạo nhếch khóe miệng:
“Tôi không phải làm gì cả, không ai có thể bắt tôi phải làm điều gì, tôi đã từng nói với em rồi, tôi chỉ làm điều mình thích thôi.”
Tiêu Lỗi thoáng nhíu mi, anh lại tiếp:
“Nếu tôi nói tôi thích em, muốn tiếp cận em, còn muốn làm nhiều thứ khác nữa với em thì em nghĩ sao?”
Lần này cậu nhăn mày thật chặt, giọng nói có điểm run run đáp lại:
“Tôi nói với ngài rồi, tôi không phải trai bao, cũng không phải tiểu bạch kiểm.”
“Tôi biết, tôi cũng chưa từng nghĩ về em theo cách đó. Nhưng tôi muốn em để tôi bên cạnh em, em có thể từ từ suy xét việc ở bên tôi, nhưng đừng từ chối tôi ngay lúc này, được chứ?”
Nói rồi anh rướn người lên, Tiêu Lỗi không kịp phản ứng, Trình Minh Hạo cứ thế in lên trán cậu một nụ hôn.
Tiêu Lỗi hốt hoảng đẩy Trình Minh Hạo rồi thoát ra ngoài, còn không đưa ra câu trả lời chấp thuận hay từ chối yêu cầu của anh mà chạy một mạch về phòng khóa trái cửa, ngăn cách mình với người đàn ông bên ngoài.
Tim cậu đập thật nhanh, nơi Trình Minh Hạo đặt môi nóng rực như bị phỏng, Tiêu Lỗi ngồi xổm, vùi mặt vào cánh tay cố gắng bình ổn tâm tình xao động của mình.
Cậu thừa nhận Trình Minh Hạo luôn khiến mình có cảm xúc khác lạ. Từ trước giờ cậu luôn cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng mỗi lần đối mặt với anh trái tim cậu đều đập như muốn phá vỡ l*иg ngực vậy. Tiêu Lỗi chưa từng rung động với ai bao giờ, đến giới tính của mình còn không rõ ràng thì sao cậu dám mở lòng với ai đây.
Trình Minh Hạo là một người đàn ông ưu tú, anh có tiền, anh điều hành cả một công ty lớn, chính mình lại chẳng có gì xứng với anh. Anh có thể chỉ nhất thời hứng thú với gương mặt cậu một chút, nhưng chẳng biết đến khi nào sự hứng thú ấy sẽ biến mất. Cậu còn là một người song tính bất nam bất nữ, nếu Trình Minh Hạo biết được có lẽ anh sẽ lập tức đuổi cậu đi không chừng.
Những suy nghĩ tự ti và lo sợ ngập tràn trong đầu Tiêu Lỗi, mặc kệ lời Trình Minh Hạo nói là thật hay giả, cậu không thể giao tâm mình cho anh được.