Kẹo Ngọt Và Thuốc Lá

Chương 9

Đã lâu lắm rồi Tiêu Lỗi chưa có cảm giác mong ngóng thứ gì, nhưng hiện tại cậu thật muốn thời gian trôi nhanh một chút đến cuối tuần. Cậu rất muốn gặp lại vυ' Trương và lũ trẻ ở cô nhi viện.

Đừng hỏi tại sao cậu không tự mình đi cô nhi viện một chuyến. Một phần vì cậu dành toàn bộ quỹ thời gian của mình để làm việc kiếm tiền, một phần vì không muốn để vυ' Trương biết cậu bán mạng làm việc mà lo lắng. Bà là người chăm sóc qua không biết bao nhiêu đứa nhỏ trong đó có cả cậu, bà cũng rõ ràng Tiêu Lỗi không giỏi nói dối, mỗi lần cậu nói dối đều bị bà phát hiện, lớn nhỏ thật giả gì đều phải nói cho bà biết.

Lần này còn có chương trình từ thiện của Trình Minh Hạo, Tiêu Lỗi nghĩ bà chắc cũng cần tới tới lui lui một hồi, mong rằng vυ' Trương sẽ không quá gặng hỏi mình cái gì.

Mặc dù Tiêu Lỗi rất không hài lòng việc Trình Minh Hạo mua một đống thuốc bổ đắt tiền khiến cậu thiếu nợ anh một khoản không nhỏ. Nhưng không thể không nói, số thuốc bổ ấy giúp sức khỏe của cậu tốt lên rất nhiều. Kèm theo việc dạo gần đây mỗi ngày cậu đều ăn bánh uống trà của người ta khiến Tiêu Lỗi mập lên một chút.

Đúng thật là chỉ có “một chút”, vì Tiêu Lỗi vẫn rất nhỏ con, nhưng tổng thể khuôn mặt đã có chút thịt, càng trông giống một thiếu niên hoạt bát, trông càng thêm thuận mắt.

Khi quá mong mỏi điều gì đó ta thường thấy thời gian trôi thật chậm, Tiêu Lỗi chờ thật lâu cuối cùng cũng đến cuối tuần.

Sáng hôm ấy Trình Minh Hạo như hẹn mà tới đón Tiêu Lỗi. Vẫn là chiếc xe sang trọng tối màu, áo vest quần âu vừa vặn, tóc vuốt gọn gàng sau tai, vóc người cao lớn, một vị tổng tài trẻ tuổi trị giá hàng triệu mỹ kim đứng trước khu nhà cũ loang lổ vết mốc càng thêm nổi bật.

Tiêu Lỗi thì trái lại, cậu chỉ mặc một chiếc áo phông đơn giản, quần jean và đôi giày có phần bạc màu vì giặt quá nhiều lần, cậu chỉ cao đến cằm Trình Minh Hạo, đứng gần anh càng thêm phần nhỏ bé.

Trình Minh Hạo cao cao nhìn xuống là thấy đỉnh đầu của Tiêu Lỗi. Vì chênh lệch chiều cao quá rõ rệt nên khi nhìn từ góc độ này đôi mắt ngước lên của cậu như phóng đại vài phần.

Mắt Tiêu Lỗi vốn đã to tròn, lông mi cũng dài, nhưng bình thường cậu đều cụp mắt, hàng mi dài rậm liền thành tấm rèm che đi mọi thứ bên trong. Khi cậu ngước lên nhìn Trình Minh Hạo, đôi con ngươi đen thẫm còn in ảnh ngược của anh bên trong, mỗi cái chớp mắt lại khiến hình ảnh trong mắt cậu lung lay, cũng khiến Trình Minh Hạo như muốn rung động theo.

“Chúng ta đi thôi.” – Trình Minh Hạo nói.

Tiêu Lỗi gật đầu với anh rồi đáp lại:

“Vâng, Trình tiên sinh.”

Khi Tiêu Lỗi và Trình Minh Hạo đặt chân tới cô nhi viện thì đã thấy một đội ngũ các nhân viên sắp xếp những món quà chất thành đống trước sân, còn bắc nguyên một sân khấu nhỏ. Vυ' Trương, viện trưởng và một vài người khác đang hướng dẫn đám trẻ xếp thành hàng từ nhỏ đến lớn.

Từ xa Tiêu Lỗi đã thấy bóng dáng vυ' Trương đi tới đi lui, loáng thoáng còn nghe được giọng nói có phần cao cao của bà: “Trời ạ, cái thằng bé này, đừng chạy tới chạy lui nữa, mau vào hàng với các bạn khác đi, hôm nay chúng ta có khách tới tặng quà đó.”

Vυ' Trương đã ngoài năm mươi, thân hình có chút mập mạp, đa phần phụ nữ ở tuổi bà đều như vậy. Gương mặt bà tròn tròn phúc hậu, nhìn qua còn khá nhanh nhẹn mặc dù tóc bà cũng đã điểm nhiều sợi bạc.

Viện trưởng thì khom lưng chống một đầu gậy gỗ, thi thoảng nhắc nhở lũ nhóc vài câu. Ông năm nay cũng hơn bảy mươi, mây trên trời chắc cũng không trắng bằng râu tóc ông nữa rồi, chẳng còn quá nhiều hơi sức để chỉnh đốn lũ trẻ nhỏ nghịch ngợm là bao.

Mặc dù tuổi tác đã cao, thân hình cũng còm nhom giống cây treo quần áo, mà có khi cây treo quần áo còn rắn chắc hơn xương cốt của ông. Nhưng viện trưởng thoạt nhìn còn rất minh mẫn, đi lại thanh thoát, là một lão đầu khỏe mạnh.

Tiêu Lỗi nhớ khi mình còn nhỏ, viện trưởng còn có thể nghiêm khắc mà giáo huấn một đám bọn cậu, vậy mà nay ông cũng tuổi già sức yếu, lời nói ra không chứa nổi mấy phần lực nữa rồi. Thời gian cũng in đầy dấu vết trên khóe mắt đuôi mày ông, chỉ cần ông hơi cau mày thôi thì những dấu vết ấy lại càng hãm sâu thêm. Lão viện trưởng còn đặc biệt hay nhăn mặt nhíu mi, khiến gương mặt ông vốn đã gầy gò trông càng giống tấm vải nhăn nhúm.

Trước đây Tiêu Lỗi luôn cảm thấy viện trưởng khó gần, còn rất nghiêm khắc với bọn cậu, bọn họ vẫn là thân cận với vυ' Trương hơn. Nhưng có một lần trong cô nhi viện nổi lên dịch cúm, rất nhiều trẻ nhỏ liên tục phát sốt, Tiêu Lỗi tuy gầy yếu nhưng lại không hề hấn gì, phụ trách giúp chăm sóc tụi nhỏ. Mắt thấy viện trưởng vẫn như cũ nhăn mày, tuổi cao nhưng tới lui chân không chạm đất lo cho từng đứa nhỏ, cậu lúc này mới cảm thấy viện trưởng thật ra không khó chịu giống vẻ ngoài của ông.

Cẩn thận nghĩ lại, bọn chúng đều không thân không thích, nếu được nhận nuôi thì không nói, nhưng nếu không có gia đình muốn nhận, vậy xác định cuộc sống sau này chỉ có một mình. Nếu không có gì trong tay thì sẽ không sợ mất gì, rất dễ bị dụ dỗ vào những tệ nạn không hay của xã hội, viện trưởng nghiêm khắc một chút chắc vì muốn uốn nắn chúng từ khi còn nhỏ. Ông còn phải lo nghĩ cho sinh hoạt của bao nhiêu đứa trẻ, không muốn nhăn mày cũng khó, vô tình lại khiến ông trở nên khó gần.

Tiêu Lỗi biết Trình Minh Hạo muốn quyên góp một khoản tiền để tu sửa cô nhi viện, nhưng không nghĩ đến những hoạt động kèm theo còn rất phong phú.

Hoạt động từ thiện cũng là một cách đánh bóng tên tuổi của cá nhân hay tập thể nào đó, Trình Minh Hạo chi một số tiền không nhỏ, cũng cần đổi lại cho công ty chút danh tiếng.

Sau khi lũ trẻ xếp thành hàng ngay ngắn, một nhân viên còn đảm nhiệm vai trò MC lên phát biểu một hồi, cũng không phải bài phát biểu giáo dục đạo đức khô khan hay triết lý văn hoa màu mè gì, thuần túy là những câu dẫn hài hước, khiến lũ trẻ cười giòn tan, hứng thú lên không ít.

Ngoài ra còn có vài tiết mục văn nghệ, đều là nhân viên công ty tự biên tự diễn, mà đa số là hát hoặc kể chuyện chọc cười tụi nhỏ, đôi lúc Tiêu Lỗi cũng phải mím môi nín cười.

Riêng Trình Minh Hạo thì không phát biểu, không hát hò, anh chỉ nói chuyện với viện trưởng dưới sân khấu. Tiêu Lỗi trông thấy viện trưởng liên tục gật đầu, khi bắt tay Trình Minh Hạo còn dùng sức vỗ vỗ, từ đôi mắt có điểm đυ.c của ông cậu cũng nhìn ra sự cảm kích không nhỏ.

Trình Minh Hạo chỉ bước lên sân khấu khi trao quà và số tiền từ thiện cho lão viện trưởng. Nhϊếp ảnh gia liên tục bấm máy ghi hình, đoán rằng không lâu cũng sẽ có vài trang báo đăng tin về chuyến từ thiện lần này.

Mặc dù Tiêu Lỗi muốn tới cô nhi viện vì muốn thăm lại vυ' Trương, nhưng lời đề nghị vẫn là Trình Minh Hạo đưa ra. Cậu không rõ anh muốn mang mình theo để làm gì, bởi rõ ràng ngoài việc đứng nhìn ra thì cậu không làm được gì khác cả.

Vυ' Trương cũng thấy Tiêu Lỗi khi cậu tiến vào cùng Trình Minh Hạo, nhưng bà bận rộn sắp xếp đám nhỏ, một hồi sau mới có thời gian tới hỏi thăm cậu.

“Tiểu Lỗi a, đã mấy tháng không gặp, con gầy đi rồi, sao vẫn không chịu ăn uống cho đàng hoàng vậy, ta không thể ở cạnh nhắc nhở con nữa, đừng để sinh bệnh.”

Bà vẫn như vậy, lo lắng nhất là cậu không ăn uống đầy đủ, Tiêu Lỗi cười nói với bà:

“Đã lâu không gặp, vυ' đừng lo cho con, con ăn uống đầy đủ lắm, còn kiếm được việc làm không tồi. Người cần chăm sóc là vυ' mới đúng, vυ' phải khỏe mạnh để còn hưởng phúc của con nữa mà.”

Vυ' Trương cũng cười cười nhìn cậu, bà biết Tiêu Lỗi khi ở một mình thường bỏ bê chăm sóc bản thân, cơ thể cậu không bình thường, đáng lý còn càng cần chăm lo kĩ hơn mới đúng.

Bà hỏi han Tiêu Lỗi một vòng, đến khi cảm thấy sinh hoạt hàng ngày của cậu đều được kể ra hết mới dừng lại chút. Lát sau lại nói:

“Tiểu Lỗi a, viện trưởng mấy hôm trước nói có người muốn quyên góp từ thiện, còn thực hiện rất nhanh chóng, nói là biết đến hoàn cảnh của cô nhi viện từ một người tên Tiêu Lỗi, là con đúng không?”

Tiêu Lỗi hơi ngẩn ra nhìn bà, cậu không nghĩ Trình Minh Hạo lại đề cập đến mình, liền giải thích sơ qua cho bà hiểu:

“Con tình cờ biết Trình tiên sinh, ngài ấy là tổng giám đốc của một công ty lớn, nhân tiện công ty muốn trích quỹ từ thiện nên con kể về cô nhi viện của chúng ta. Trình tiên sinh liền an bài sự kiện hôm nay.”

“Ây da, này là nhờ phúc của con rồi. Vị Trình tiên sinh này cũng tốt bụng thật, riêng quà cho tụi nhỏ đã không ít đi. Con cũng thật may mắn a, thế nào mà lại quen được người ta vậy? Có cơ hội thì cảm ơn Trình tiên sinh một chút, ngài ấy đã giúp chúng ta không ít đâu.”

Tiêu Lỗi gật đầu tỏ vẻ đồng ý, cậu cũng không kể với vυ' Trương rằng thật ra mình còn đang nợ tiền người ta, tránh cho bà lại lo âu mà suy diễn lung tung. Vυ' Trương cũng thuật lại một lượt cuộc sống trong cô nhi viện từ khi cậu rời khỏi. Căn bản so với trước khi cậu đi thì không khác gì, chỉ là có thêm vài đứa trẻ lại được nhận nuôi, cũng có thêm vài đứa bị bỏ lại.

Đoàn người tới từ công ty của Trình Minh Hạo bao gồm cả anh đều ở lại dùng cơm trưa, một đội còn phụ giúp sơ chế rau dưa trong bếp.

Đám trẻ nhận quà xong thì cười tươi nô đùa, chạy nhảy khắp sân, những đứa trẻ lớn hơn thì không quá phấn khích như vậy, nhưng cũng vui vẻ cười nói.

Rất nhanh Tiêu Lỗi đã bị vây quanh bởi một vòng trẻ em, những cái đầu cao thấp đủ loại liên tục gọi cậu “Tiêu Lỗi ca ca”, tiếp theo đó là một loạt những câu hỏi hiếu kỳ của tụi nhỏ ào ào ập đến, còn hỏi nhiệt tình hơn vυ' Trương rất nhiều.

Tiêu Lỗi bật cười xoa đầu từng đứa, cũng kiên nhẫn trả lời tụi nhỏ, tiện thể hỏi han sức khỏe và tình hình học tập của chúng.

“Ca ca, anh đi rồi không ai kèm bài cho tụi em nữa, tiểu Triết hôm trước bị giảm 2 điểm bài kiểm tra rồi.”

Tiêu Lỗi đáp: “Vậy sao, vậy tiểu Triết cần chăm chỉ hơn rồi, đừng ngại hỏi anh chị khác.”

“Ca ca, anh học giỏi như vậy, anh ra ngoài có phải làm việc cho công ty lớn, kiếm rất nhiều tiền không?”

Tiêu Lỗi hơi khom người ngang tầm cô nhóc vừa hỏi chuyện, cười mỉm nói:

“Không đâu, anh chỉ làm nhân viên phục vụ bình thường thôi. Ngoài kia có rất nhiều ca ca tỷ tỷ giỏi giang hơn anh nhiều. Em cũng cần học hành chăm chỉ, để trở thành một người giỏi như họ, khi đó mới làm việc trong công ty lớn được nha.”

Cô nhóc chỗ hiểu chỗ không gật gật đầu. Sau đó tụi nhỏ cứ liên tiếp hỏi chuyện cậu, Tiêu Lỗi cũng ứng thanh mà giải đáp tất cả. Mãi cho đến khi vυ' Trương chạy tới nói:

“Các con đừng phiền ca ca nữa, lại phụ giúp trong bếp đi nào, ca ca còn phải giúp viện trưởng tiếp khách nữa.”

Lũ trẻ lúc này mới lần lượt rời đi, vυ' Trương lại hướng Tiêu Lỗi nói:

“Tiểu Lỗi a, viện trưởng đang tiếp đãi vị tổng tài trẻ tuổi đã đưa con tới. Ông ấy muốn dẫn anh ta đi tham quan thư viện, nhưng anh ta nói muốn để con dẫn đi. Viện trưởng muốn ta tới truyền lời cho con.”

Tiêu Lỗi dù sao cũng đã kể cả tá chuyện ở cô nhi viện cho Trình Minh Hạo nghe trước đó, nay chỉ là dẫn anh đi tham quan, cũng không có vấn đề gì. Cậu gật đầu biểu thị đồng ý rồi đi theo sau vυ' Trương.

Cô nhi viện có diện tích khá lớn, nhưng công trình xây dựng không nhiều, chủ yếu vẫn là nền đất, đều để cho lũ trẻ trồng rau và một số cây ăn quả theo mùa, cũng coi như cung cấp vài loại thực phẩm hàng ngày.

Tiêu Lỗi dẫn Trình Minh Hạo đi một vòng, cuối cùng lại dừng chân dưới một gốc táo xanh phía sau khu nhà chính.

Cậu vươn tay hái xuống một trái, lau lau lớp vỏ ngoài rồi cắn một ngụm, vị ngọt thanh liền tràn đầy trong miệng cậu.

Cây táo này tuổi đời không lâu lắm, lúc cậu còn nhỏ gốc táo cũng chẳng lớn là bao, quả còn vừa nhỏ vừa chát. Vυ' Trương nói: “Giống táo này quả mấy năm đầu không thể ăn, nhưng về sau sẽ ngày càng ngọt. Giống như con người vậy, những năm tháng đầu đời nếu chịu được khổ cực, sau này đều sẽ nếm được trái thơm.”

Tiêu Lỗi khi đó còn là cậu nhóc chưa cao nổi một mét, ngoài việc ngoan ngoãn không ưa khóc hơn những đứa trẻ khác ra thì trí não cũng không khác mấy. Cũng cái hiểu cái không mà gặm táo đắng chát, thầm nghĩ vυ' Trương có phải hay không lừa cậu, quả chát như vậy sao có thể trở nên ngọt được?

Thực tế đã chứng minh vυ' Trương thật không lừa cậu, mới qua có ngót nghét mười năm, gốc cây này đã cho quả vừa sai vừa ngọt, nếu thêm mười năm nữa có khi ăn táo cũng giống như ăn đường.

Tiêu Lỗi thích ăn ngọt, bất giác cười lên một cái, ngắt thêm một trái táo, cẩn thận lau lớp vỏ ngoài rồi đưa tới trước mặt Trình Minh Hạo:

“Quả khá ngọt, ngài muốn ăn thử không?”

Trình Minh Hạo nhìn trái táo vỏ xanh mướt bóng loáng trên tay cậu, lại liếc thấy Tiêu Lỗi lần đầu tiên không cố kị mà nở nụ cười trước mặt mình, anh nghĩ nếu cậu không chỉ mời anh ăn táo mà là ăn cậu thì càng tốt.

Trình Minh Hạo gật nhẹ đầu, không vươn tay cầm trái táo trên tay Tiêu Lỗi mà trực tiếp cúi đầu ngậm lấy.

Đầu ngón tay truyền đến cảm giác ướŧ áŧ khiến Tiêu Lỗi giật mình, hiển nhiên cậu không hề nghĩ Trình Minh Hạo sẽ ăn theo cách này. Cậu toan rút tay lại, nhưng cổ tay đã bị Trình Minh Hạo nắm lấy, lực tay mạnh mẽ ngăn chặn hành động của cậu. Trình Minh Hạo ngẩng đầu, vừa nhai táo vừa dùng tay còn lại cọ đi vệt nước bọt lưu lại trên đầu ngón tay Tiêu Lỗi.

“Khá ngọt, trái cậu chọn không tồi.”

Cậu dùng sức giật lại tay mình, Trình Minh Hạo chỉ dùng chút lực nhưng cổ tay cậu đã hiện vệt đỏ, phối hợp với làn da trắng lại càng thêm nổi bật.

“Xin lỗi, lưu lại vết trên tay cậu rồi.”

Tiêu Lỗi tránh ánh mắt anh, đoạn nói:

“Không, không sao.”

Tim cậu đập thật nhanh trong l*иg ngực, dẫu sao cậu chưa từng tiếp xúc “thân mật” như vậy với ai, khó tránh khỏi bối rối. Cứ nghĩ bản thân đã che giấu cảm xúc rất kĩ, nhưng vành tai hồng hồng đã tố giác chủ nhân của nó. Trình Minh Hạo càng xem càng thích ý.

Vì đã đi dạo hết một vòng cô nhi viện, hai người họ liền quay lại khu nhà ăn dùng bữa với mọi người. Trình Minh Hạo cùng ngồi với viện trưởng, Tiêu Lỗi thì lại bị lũ nhỏ kéo đi. Trẻ nhỏ dễ hiện cảm xúc yêu ghét, Tiêu Lỗi trước đây luôn dịu dàng với chúng, còn đặc biệt đẹp, khiến tụi nhỏ cũng chỉ muốn ở cạnh mà nhìn cậu.

Vốn nghĩ sau khi ăn trưa xong là đã hoàn thành hoạt động từ thiện, Tiêu Lỗi không ngờ chiều hôm đó tụi nhỏ còn được đi công viên giải trí.

Lũ nhóc nghe vậy ào ào hô vang phấn khích, chúng chưa từng đi công viên giải trí bao giờ, chỉ được nhìn thấy qua TV. Cũng đúng thôi, chi phí sinh hoạt cho tụi nhỏ không phải ít, thừa ra còn cần tu sửa cô nhi viện, mấy hoạt động tốn kém như đi khu vui chơi giải trí đều cần lược bớt.

Tụi nhỏ đi thì người lớn trong cô nhi viện cũng phải đi theo, duy chỉ có lão viện trưởng tuổi đã cao là ở lại.

Vốn dĩ Trình Minh Hạo muốn để Tiêu Lỗi đi chung xe với mình, nhưng chỉ chớp mắt cậu đã bị đám nhóc kéo đi cùng bọn chúng, anh cũng chẳng thể làm gì.

Đoàn xe đưa lũ nhóc đến công viên giải trí tại trung tâm thành phố. Từng đám háo hức nhìn ngó xung quanh, vυ' Trương và những người khác trong cô nhi viện cùng với nhân viên mỗi người dẫn theo vài đứa nhỏ đi thăm thú một vòng.

Tất cả đám trẻ đều thích thú tản ra xung quanh, duy chỉ có một cậu nhóc độ 5-6 tuổi là còn đứng im tại chỗ không nhúc nhích.

Tiêu Lỗi chưa từng thấy cậu bé trước đó, hẳn là mới tới cô nhi viện không lâu, còn lạ lẫm. Cậu lại gần cậu bé, mỉm cười nói:

“Anh dẫn em đi chơi nhé.”

Trước đó cũng có mấy người muốn dắt cậu bé theo cùng vài đứa nhỏ khác, nhưng cậu nhóc cứ lì lợm lắc đầu. Tiêu Lỗi nếu biết cậu bé chịu đi theo mình cũng chỉ vì cậu cười lên trông đẹp mắt chắc cũng khó tránh khỏi cảm thấy bất đắc dĩ.

“Em tên là gì vậy?”

“Tiểu Bảo”

“Em tới cô nhi viện được bao lâu rồi?”

“Được một tuần”

Tiêu Lỗi vốn muốn làm thân với cậu bé một chút, nhưng có vẻ cậu nhóc không quá thích trò chuyện, cậu chỉ đành dẫn cậu bé đi vòng quanh khu giải trí.

Dọc đường cậu luôn cố ý hỏi han Tiểu Bảo vài câu, đáp lại Tiêu Lỗi vẫn là những câu ngắn ngủn không nhiệt tình từ cậu nhóc, Tiêu Lỗi chỉ đành bỏ cuộc, nghĩ thầm cậu bé này cũng lạnh lùng quá rồi.

Đều nói khi vui chơi thời gian luôn trôi rất nhanh, chỉ nháy mắt trời đã ngả về chiều, khu vui chơi báo hiệu sắp tới giờ đóng cửa, tụi nhỏ cũng đến lúc nên quay về.

Tiêu Lỗi hoàn toàn thất bại trong việc giao tiếp với Tiểu Bảo, suốt buổi cậu bé không hề hứng thú với trò chơi nào, chỉ yên lặng để Tiêu Lỗi dắt tay đi lòng vòng xung quanh.

Duy chỉ khi đi ngang qua vòng quay ngựa gỗ ở phía trung tâm cậu bé mới liếc mắt vài lần, nhưng cũng không hề nói muốn ngồi thử.

Đến khi phải ra về, Tiêu Lỗi rốt cuộc ngồi xuống nói với Tiểu Bảo:

“Tiểu Bảo, có muốn ngồi thử vòng quay ngựa gỗ một chút không?”

Tiểu Bảo lắc đầu đáp:

“Đã ngồi thử rồi, không muốn ngồi nữa.”

“Vậy sao, thế nhưng anh chưa được cưỡi thử ngựa gỗ lần nào, Tiểu Bảo đi cùng anh nhé.”

Cậu nhóc có vẻ không tin, đáp lại:

“Anh lớn như vậy rồi, vẫn chưa cưỡi thử ngựa gỗ lần nào sao?”

“Chưa từng, không có ai dẫn anh đi hết, Tiểu Bảo từng cưỡi rồi vậy dẫn anh đi nhé.”

Giọng nói mềm nhẹ kèm theo gương mặt tươi cười của Tiêu Lỗi cuối cùng cũng thành công khiến Tiểu Bảo tiến lại vòng quay ngựa gỗ.

Hai người một lớn một nhỏ ngồi trên tượng bạch mã, vòng quay chầm chậm lên xuống kèm theo bản nhạc vui nhộn khiến cho tâm tình vui vẻ không ít.

…………………

Trình Minh Hạo là một tổng tài lớn, công việc luôn xếp chồng chờ anh xử lý. Cố tình dạo gần đây anh quá để ý Tiêu Lỗi, ngoài thời gian rảnh đôi khi còn lấy quỹ thời gian làm việc ra để tiếp cận cậu, công việc ứ đọng không ít.

Vốn dĩ anh muốn dạo quanh khu vui chơi cùng cậu, bất đắc dĩ có công văn cần xử lý gấp, Trình tổng đành chui vào xe mở laptop làm việc.

Mặc dù hiệu suất làm việc của Trình Minh Hạo thuộc dạng siêu khủng, nhưng phê duyệt xong đống văn kiện kia cũng tốn kha khá thời gian. Đến khi xong việc thì Tiêu Lỗi đã chìm trong đám đông tại khu giải trí mất hút.

Mắt thấy trời đã xế chiều cũng không thấy bóng dáng cậu, Trình Minh Hạo buồn bực châm một điếu thuốc, hít một hơi hết gần phân nửa rồi thở ra thật mạnh.

Hiện lên không xa sau làn khói trắng đυ.c, anh tinh mắt thấy vóc dáng nho nhỏ ngồi trên đu quay ngựa gỗ, là Tiêu Lỗi.

Ánh chiều tà vàng rực như phủ một lớp áo trên cơ thể cậu, kèm theo ánh đèn nhấp nháy nhè nhẹ từ vòng quay ngựa gỗ chiếu lại khiến gương mặt cậu như sáng thêm vài phần. Cậu đang cười với cậu bé phía trước, khóe mắt hơi cong giúp dung nhan tinh mỹ thêm phần linh động.

Trình Minh Hạo cảm thấy mình cần châm thêm vài điếu thuốc nữa mới bình ổn được tâm tình xao động của anh lúc này.

Tiêu Lỗi cùng Tiểu Bảo rất nhanh đã đi hết một vòng đu quay, cũng cùng nhau “xuống ngựa”.

Tiểu Bảo dường như có thêm không ít thiện cảm với Tiêu Lỗi, còn chủ động hỏi cậu:

“Lần đầu anh đi vòng quay ngựa gỗ thấy thế nào?”

“Rất vui, nếu có người cùng đi với anh sớm hơn thì có lẽ sẽ càng vui hơn nữa.”

Tiểu Bảo có vẻ băn khoăn điều gì đó, cất giọng hỏi:

“Trước đây ba mẹ không đưa anh đi sao?”

Tiêu Lỗi mỉm cười đáp lại:

“Từ khi sinh ra anh đã ở cô nhi viện, lúc ấy cô nhi viện còn khá nghèo, không có tiền để tới khu vui chơi lớn như này. Vậy ra trước đó Tiểu Bảo từng đi đu quay ngựa gỗ với ba mẹ rồi sao?”

Tiểu Bảo nhìn Tiêu Lỗi một hồi mới khẽ gật đầu, có vẻ đắn đo tới lui mới mở miệng:

“Những bạn khác đều nói mẹ không cần Tiểu Bảo nữa, sẽ không tới đón Tiểu Bảo rời cô nhi viện. Đó không phải thật đúng không?”

Tiêu Lỗi có chút không biết trả lời ra sao với cậu bé. Có đôi khi chưa từng có cha mẹ như Tiêu Lỗi sẽ không cảm thấy tủi thân là bao, hoặc có thì cảm xúc cũng nhanh trôi qua hơn. Nhưng nếu đã có rồi lại mất đi, như Tiểu Bảo chẳng hạn, cảm giác tiếc nuối và buồn tủi sẽ tăng lên nhiều lần.

Tiểu Bảo chỉ vừa tới cô nhi viện được một tuần lễ, cảm giác một tuần trước còn có gia đình, có cha mẹ chăm sóc, một tuần sau lại phải sinh sống ở cô nhi viện, xung quanh toàn những người không thân quen, nghĩ thôi Tiêu Lỗi cũng hiểu tại sao Tiểu Bảo lại lạnh lẽo như vậy.

Nghĩ tới nghĩ lui vẫn không rõ nên đáp lời Tiểu Bảo ra sao, lừa dối cậu bé nói rằng mẹ cậu nhất định sẽ quay lại đón cậu sao? Tiêu Lỗi biết đây là lời nói dối sáo rỗng, dỗ được cậu bé vui vẻ một chốc nhưng không dỗ cậu được cả đời, không lâu sau Tiểu Bảo cũng sẽ tự nhận ra rằng mẹ nhóc sẽ chẳng trở lại với nhóc. Vậy nên giống như những đứa nhỏ khác, nói rằng sự thật là mẹ Tiểu Bảo đúng là không cần bé, sẽ mãi mãi không xuất hiện nữa ư? Cậu bé dẫu sao cũng mới 5 tuổi, sự thật vẫn cần biết, nhưng nên tránh tổn thương trực tiếp một chút.

“Em thấy các bạn và nhũ mẫu trong cô nhi viện có xấu không?”

Tiểu Bảo dùng vài giây suy nghĩ, nhanh chóng lắc đầu.

“Vậy thì tốt, mẹ của Tiểu Bảo có thể là có việc cần giải quyết, muốn Tiểu Bảo ở tại cô nhi viện vì ở cô nhi viện Tiểu Bảo có bạn bè, có nhũ mẫu chăm sóc. Khi mẹ Tiểu Bảo giải quyết công chuyện xong sẽ tới đón Tiểu Bảo.”

Cậu bé nhăn mày phản bác:

“Anh ở cô nhi viện lâu như vậy, cũng đâu có cha mẹ tới đón, anh đừng lừa em.”

“Tiểu Bảo, “mẹ” chỉ là danh xưng thôi, vì “mẹ” đối xử tốt với Tiểu Bảo nên Tiểu Bảo mới cảm thấy cần “mẹ”. “Mẹ” trong lòng anh chính là vυ' Trương, vì bà đối với anh rất tốt. Tương lai nếu có người muốn nuôi nấng dạy dỗ Tiểu Bảo, cũng đối xử tốt với Tiểu Bảo, đó cũng sẽ là “mẹ”, là “cha” của em. Anh không lừa em, sẽ có “mẹ” tới đón em thôi.”

Câu nói này tính ra cũng không phải nói dối, nếu mẹ cậu bé thực sự quay trở lại, vậy hiển nhiên là điều tốt. Nếu không, Tiểu Bảo hẳn sẽ được một gia đình nào đó nhận nuôi, vậy coi như cũng có một “mẹ” mới. Còn nếu Tiểu Bảo giống như cậu, từ nhỏ đến lớn đều ngụ tại cô nhi viện…chắc không đâu, đâu phải ai cũng khiếm khuyết như Tiêu Lỗi.

Tiểu Bảo im lặng không nói gì thêm, hai người quay đầu tính trở ra ngoài khu vui chơi. Vừa xoay người lại Tiêu Lỗi đã thấy Trình Minh Hạo chỉ cách mình vài bước chân, Tiêu Lỗi không khỏi giật mình, anh đứng đó từ khi nào vậy?

“Trình tiên sinh.”

Trình Minh Hạo vừa vặn nghe được cuộc đối thoại ngắn giữa hai người. Cũng phát hiện ra rằng Tiêu Lỗi mặc dù có thể xù lông lạnh mặt với nhiều người, nhưng đằng sau lớp vỏ ngoài là chiếc bụng trắng trẻo, còn đặc biệt mềm. Chỉ là không biết khi nào cậu mới nguyện ý bỏ lớp vỏ ấy xuống với anh.

Trình Minh Hạo gật đầu với Tiêu Lỗi, dường như do tác dụng của khói thuốc khiến giọng nói của anh càng thêm trầm:

“Chúng ta trở về thôi.”

Khoảng thời gian sau đó ngoài việc đưa lũ trẻ về lại cô nhi viện và Trình Minh Hạo lại được lão viện trưởng nắm tay cảm ơn không ngừng ra thì không có gì đặc biệt. Tiêu Lỗi cuối cùng vẫn là ngồi xe Trình Minh Hạo quay về.

Rốt cuộc Tiêu Lỗi vẫn không hiểu lý do Trình Minh Hạo muốn dẫn cậu theo, còn mất công đưa đón tận nơi như vậy, anh không cảm thấy phiền sao?

Nhưng rất nhanh cậu đã có câu trả lời cho những thắc mắc của mình, người đàn ông này là có ý muốn khác.

Khi tới trước khu trọ của Tiêu Lỗi, Trình Minh Hạo đột nhiên hỏi cậu một câu:

“Cậu có muốn tiếp tục đi học không?”

Cậu ngước mắt nhìn anh, không rõ anh đang suy tính gì, chỉ đành chiếu theo sự thật mà đáp:

“Muốn, nhưng là…tôi không có tiền.”

Tất nhiên Tiêu Lỗi muốn được đi học, còn là muốn học càng cao. Con người ai không có chút tham vọng, cậu cũng hiểu rằng tương lai chỉ có thể làm công nhân hoặc phục vụ không phải con đường sáng lạn gì. Tiêu Lỗi còn muốn một gia đình, một cuộc sống sung túc, đây coi như là tham vọng cả đời cậu, tính ra cũng không khác người thường là bao.

“Nếu tôi nói có thể cho em đi học, em có đồng ý không?”

Cậu ngẩng phắt đầu nhìn Trình Minh Hạo, hơi nhăn mày đáp lại:

“Tôi…không có tiền trả cho ngài.”

“Em có thể trả bằng cách khác.”

Tiêu Lỗi bất chợt nắm chặt nắm tay, “cách khác” ở đây là ý gì, là muốn cậu ngủ với anh sao?

Chưa đợi cậu suy nghĩ xong, Trình Minh Hạo đã lại tiếp:

“Tới sống cùng tôi.”

Nắm tay Tiêu Lỗi càng ngày càng chặt, cậu cảm giác chỉ thêm một chút nữa móng tay cũng có thể đâm cho lòng bàn tay cậu đổ máu. Rốt cuộc thì mục đích của Trình Minh Hạo cũng không khác mấy gã đàn ông trước đó là bao.

Tiêu Lỗi có phần lạnh lùng đáp lại:

“Trình tiên sinh, ngài nhầm lẫn rồi, tôi không phải trai bao, cũng không phải tiểu bạch kiểm.”

Trình Minh Hạo bình thản nói:

“Tôi chưa từng nói muốn em làm tiểu tình nhân, em sợ gì vậy?”

Sau đó anh lại tiếp:

“Em có thể giống cô bé tí hon, ngày ngày cơm nước dọn dẹp. Nếu cảm thấy không đủ, vậy khi em có thể kiếm thật nhiều tiền lại trả cho tôi cũng không muộn.”

Tất nhiên ngoài cơm nước dọn dẹp, Trình Minh Hạo càng muốn cậu có thể kiêm luôn làm ấm giường, nhưng anh không đề cập đến. Thú săn mồi giỏi là phải biết ẩn nấp chờ đợi, dục tốc bất đạt, Trình Minh Hạo nắm rõ đạo lý này.

Tiêu Lỗi giống như nàng Bạch Tuyết trong truyện cổ tích, Trình Minh Hạo đang đưa một trái táo đỏ mọng nước muốn cậu cắn lấy. Chỉ là Tiêu Lỗi không ngốc như nàng Bạch Tuyết, cậu biết khả năng cao trái táo ấy có tẩm độc, còn là độc khiến cậu chết dần chết mòn mà không hay biết. Mặc dù Tiêu Lỗi không ngây thơ, nhưng là cậu cũng có tham vọng, việc được đi học chuẩn xác đánh vào tham vọng của Tiêu Lỗi, khiến cậu dù độc chết cũng muốn ăn sạch trái táo đỏ kia.

Tâm lý con người là thứ rất khó diễn giải, cậu như một con nhím nhỏ đầy gai chỉ biết gặm cỏ dại dưới đất, mặc dù cỏ dại vừa đắng vừa chát, nhưng cậu vẫn có thể sống qua ngày. Bên cạnh có rất nhiều cây ăn quả mọng trái, nhưng nhím nhỏ không biết leo cây, cũng không muốn leo cây. Cho đến một ngày, cây táo tự chìa cành cho nhím nhỏ leo lên, để nó ăn trái cây thơm ngọt, nhím nhỏ tất nhiên không khỏi thấy hạnh phúc.

Nhưng quả chỉ có ở ngọn cao, nếu một ngày cây xanh cố tình rung chuyển, để cho nhím nhỏ ngã xuống, vậy kết quả chắc chắn là thảm không tả nổi. Thêm nữa, khi đã nếm thử vị ngọt của quả mọng, cỏ dại xung quanh liền không hợp khẩu vị của nó nữa, rất có khả năng nó sẽ vì đói mà chết.

Tiêu Lỗi suy nghĩ đến mình giống như chú nhím kia, cậu có nên liều mạng leo lên gốc cây cao là Trình Minh Hạo không? Cái giá phải trả có thể rất đắt, nhưng quả ngọt quá hấp dẫn, cậu không cưỡng lại được.

“Ngài có thể để tôi suy nghĩ một chút không?”

“Được, khi nào đưa ra quyết định rồi, em hãy liên lạc với tôi.”

Trình Minh Hạo giống như muốn cậu tập trung suy xét, những ngày sau anh không còn đặt bánh ngọt, cũng không tới quán bar, Tiêu Lỗi như trở lại cuộc sống trước khi gặp anh vậy.

Xung quanh Tiêu Lỗi không có mấy người quen, chỉ có Quý Thiệu Hoa và Dương Hiểu Ninh là có thể tâm sự. Cậu tất nhiên không tâm sự với Quý Thiệu Hoa, chỉ đành úp mở với Dương Hiểu Ninh.

“Nếu có người đồng ý chi một khoản tiền cho anh, điều kiện là anh cần sống cùng họ thì anh nghĩ sao?”

Dương Hiểu Ninh liếc mắt nhìn cậu, chỉ lãnh đạm trả lời:

“Tức là hỏi tôi có muốn làm tiểu bạch kiểm không hả?”

Tiêu Lỗi bối rối lắc đầu:

“Không, là chung sống đơn thuần, giúp đỡ họ dọn dẹp nhà cửa, nấu cơm giặt đồ.”

Dương Hiểu Ninh cau mày nhìn Tiêu Lỗi, rất thẳng thắn mà hỏi lại:

“Vị tổng tài trẻ tuổi kia muốn cậu tới sống cùng anh ta sao?”

Cậu khựng lại không biết đáp lời ra sao, Dương Hiểu Ninh như đi guốc trong bụng cậu vậy.

Tiêu Lỗi thuật lại lời đề nghị của Trình Minh Hạo cho Dương Hiểu Ninh nghe, anh dùng nửa con mắt mà nhìn Tiêu Lỗi, đoạn nói:

“Tôi biết cậu không ngây thơ đến mức đó, cũng biết việc dọn dẹp nhà cửa kia rất có thể sẽ dọn luôn tới giường vị kia. Trước đó tôi đã nói cậu không nên tới quán bar làm việc, kết quả giờ cậu vẫn đứng đây với tôi. Hẳn cậu có quyết định đồng ý hay không trước đó rồi đúng chứ?”

Cậu không gật đầu cũng không phản bác, Dương Hiểu Ninh lại tiếp:

“Tôi không có tư cách bảo cậu phải làm gì, nhưng khuyên cậu một câu, làm việc gì cũng nên chừa một đường lui cho mình, đừng bị chết chìm trong hũ mật.”

Tiêu Lỗi biết không có bữa trưa nào miễn phí cả, chỉ là cái giá phải bỏ ra là ít hay nhiều mà thôi. Cậu muốn có hũ mật, vậy phải trả giá cao một chút.

Tối đó, Tiêu Lỗi nhìn chằm chằm dãy số trên chiếc điện thoại cũ. Cuối cùng vẫn ấn gọi, đầu dây bên kia là một giọng nam trầm thấp: “Alo?”

“Trình tiên sinh, về đề nghị của ngài hôm trước…vẫn còn hiệu lực chứ?”