Chương 65
Từ Canh cầm đề bài mà Thụy Xương đưa cho trở về cung, dọc đường đi thế nào cũng không ngẩng nổi mặt lên, trong đầu là một mảng hỗn độn, cảm thấy rất nhiều chuyện không thích hợp, nhưng lại không nghĩ ra là không thích hợp ở chỗ nào. Khi xuống xe ngựa, hắn vẫn lọt trong sương mù như cũ, dưới chân không chú ý, lảo đảo một cái suýt nữa hôn đất, làm cho Kim Tử và bọn thị vệ suýt nữa thì bị hù chết.
Kim Tử không dám để hắn đi loạn, cẩn thận mà đỡ hắn, lại dặn dò nói: “Điện hạ cẩn thận dưới chân, có bậc thang, ngài ngàn vạn lần đừng để ngã.”
Từ Canh bất giác có một chút xấu hổ, càng nhiều hơn vẫn là chật vật, “Chỉ là nhất thời nghĩ không ra, lại không phải mắt bị mù, nào cần cẩn thận như vậy.”
“Điện hạ ngài có tâm sự?”
Từ Canh không lên tiếng, Kim Tử còn muốn hỏi tiếp, lại thấy bọn thị vệ đợi ở bốn phía, liền ngậm miệng lại.
Mới tiến vào của Trường Tín cung, cuối hành lang đột nhiên có một cung nữ trẻ tuổi lao tới, cúi đầu giả bộ vội vàng, suýt nữa thì đυ.ng phải người Từ Canh. Cũng may Kim Tử và bọn thị vệ nhanh tay nhanh chân, nhanh chóng tiến lên mà ngăn cản nàng lại, quát mắng: “Ngươi bị mù hả, không nhìn đường hay sao?”
Cung nữ kia rối rít quỳ rạp xuống đất, run rẩy lên tiếng thỉnh tội nói: “Nô tỳ đáng chết, thỉnh điện hạ thứ tội.” Nàng cúi nửa đầu, lộ ra cổ trắng ngần như tuyết, thanh âm mảnh mai nhu mì, thay đổi định lực không mạnh mẽ, nhất định sẽ mềm lòng, chỉ sợ sẽ còn có tâm tư khác. Chỉ tiếc hôm nay tâm tình Từ Canh vốn không thoải mái, lại thấy nhiều sự tình này trong cung, càng thêm không được kiên nhẫn, nếu không phải thấy trong Trường Tín cung hạ nhân phần lớn là do Hồng Gia đế ban cho, chỉ sợ đã sớm phát tác rồi.
Từ Canh nhíu nhíu mày, không để ý đến nàng, lập tức đi qua. Kim Tử nghiêng đầu nhìn nàng, hai mắt nhíu lại, lại nhanh chóng đi theo.
Từ Canh không chút cao hứng mà oán giận nói: “Không phải các cung nhân Trường Tín cung đều ngàn tuyển vạn chọn sao, sao còn có người lỗ mãng như vậy, không phải là người bên Thái Hậu đưa đến chứ?”
Mặt Kim Tử lộ ra thần sắc xấu hổ nói, “Người này chính là do nô tài tuyển chọn.”
Từ Canh không khỏi sửng sốt, quay đầu nhìn hắn, hồ nghi hỏi: “Sao, đồng hương của ngươi?”
Kim Tử lắc đầu, thành thành thật thật mà thấp giọng trả lời: “Nghe nói là thân thích của Tân đại nhân, do người đưa vào trong cung làm nô tỳ, nô tài liền làm chủ cho nàng vào Trường Tín cung, ngày thường chỉ làm chút chuyện may vá, luôn luôn không làm ra chuyện gì.”
Từ Canh hơi kinh ngạc, “Thân thích của Tân tiên sinh, sao ta lại không nghe qua.” Đời trước Tân gia chỉ còn thừa lại vài người, hắn cơ hồ đã gặp qua hết, không nghe nói Tân gia còn có thân thích khác. Nếu như thực sự có, chỉ sợ trong cung biến lúc đó đã là hàng thần, bằng không, với người tình nghĩa như Tân thái phó bây giờ lại không đề cập tới.
“Nói cũng là bổn gia thân thích, cũng là họ Tân, nhưng tổ tiên Tân đại nhân phân gia, không tới lui nhiều lắm. Tuy nói không phải họ hàng gần gì, nhưng rốt cuộc cũng có chút giao tình với Tân gia thái thái, nô tài nghĩ có thể giúp một phen, dù sao nô tài cũng chỉ là mở miệng nói một câu.” Kim Tử trăm ngàn lần không nghĩ Tân thất cô nương lại nháo ra chuyện này, trong lòng sớm hối hận muốn chết.
Từ Canh lắc đầu hù nói: “Ta nói mà, nếu như thật sự là thân thích mà Tân tiên sinh nhìn trúng, cũng sẽ không đưa cô nương trong phủ vào cung.” Hơn nữa lại là tiểu tuyển, nói rõ chính là vào cung hầu hạ người khác, nếu không phải có ý tưởng khác, ai nguyện ý đem cô nương nhà mình nuông chiều từ bé vào cung.
Vẻ mặt Kim Tử đưa đám nói: “Nô tài về sau sẽ bảo người đưa cô ta đi nơi khác.” Sớm biết rằng Tân thất cô nương có tâm tư này, hắn quyết cũng không đưa phiền toái này và Trường Tín cung.
“Được rồi.” Từ Canh không kiên nhẫn nói: “Xem có vẻ ta không có nhân tình cỡ nào. Rốt cuộc cũng hiểu biết về Tân gia, đừng nháo đến khó coi. Nàng không phải ở trong cung thêu thùa may vá sao, ngươi cho nàng một lời cảnh tỉnh, bảo nàng không có việc gì thì đừng đi làm loạn. Nếu như có lần sau ta sẽ thật sự phát hỏa.”
Kim Tử vội vàng đồng ý.
Còn Tân thất cô nương bên này, Từ Canh nhìn cũng không nhìn lập tức đi qua, nàng sợ muốn mạng, đồng thời trong lòng lại có chút chờ mong, có lẽ Thái Tử điện hạ chỉ là trò giả vờ giả vịt trước mặt người khác thôi, thiếu niên mười bảy mà không háo sắc, có lẽ….
Nàng còn chưa kịp nghĩ xong, Kim Tử liền lạnh mặt đi tới, ngữ khí rất mới lạ mà nhắc nhở một phen, lại nói: “Nếu không phải nhìn mặt mũi Tân đại nhân, ngươi hôm nay chỉ sợ cũng không còn mạng. Làm một cô nương gia, ở trong cung thành thành thật thật làm việc không được sao, tới tuổi rồi tự nhiên sẽ thả ngươi đi, đến lúc đó còn có thể bàn chuyện hôn nhân. Nếu còn dám làm bậy, không cần điện hạ lên tiếng, bệ hạ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
Dứt lời, Kim Tử quay đi mà không hề nhìn lại. Tân thất cô nương cả người vô lực mà xụi lơ trên mặt đất, thẳng đến khi trời tối cũng không bước ra cửa.
Từ Canh về phòng liền nằm trên giường, không nhúc nhích mà trợn mắt nhìn lên trời phát ngốc, trong chốc lát lại nghĩ đến đề thi mà Thụy Xương đưa cho, tâm tình càng thêm bị đè nén, đột nhiên rời khỏi giường mà ném đề đi xuống đất, lại hung hăng dẫm mấy cái cho hết giận, “Tiểu tử hỗn đản, cố ý gây sự với ta, ai đắc tội với ngươi.”
Bây giờ mới nhớ tới, luôn cảm thấy Thụy Xương cố ý, tuy Thụy Hòa cũng nói qua nhị đệ này của hắn có chút cổ hủ, đầu óc lại như sợi gân, nhưng Từ Canh một chút cũng không nghĩ như vậy, có thể lấy học vấn để cho cả Quốc Tử Giám khâm phục sao lại người không có đầu óc chứ, hơn nữa hắn vẫn là thân sinh nhi tử của Tân tiên sinh, nhất định là cố ý giả ngu.
Chính là, cái tên hỗn đản kia vì sao lại muốn gây sự với hắn chứ? Từ Canh càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ, trong đầu lại hiện ra bộ dáng của Thụy Xương, nói cái gì mà là song bào thai với tiểu tam lang, lớn lên một chút cũng không giống, không đẹp bằng một nửa tiểu tam lang. Tiểu tam lang hắn….
Trong đầu Từ Canh hiện lên một tia bất thường, phảng phất như phát hiện điều gì, nhưng lại không nghĩ ra là chuyện gì. Nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy có khả năng là mình gần mực thì đen, vì thế bảo cung nhân cho gọi Kim Tử tới.
“Ngươi có cảm giác hôm nay Tân phủ có gì khác thường không?” Từ Canh hỏi.
Kim Tử không lên tiếng, Hồng Gia đế luôn cảnh các hắn, nếu như dám tiết lộ tin tức của mấy vị “lang quân” Tân gia, ông sẽ không cần mạng của Kim Tử, mà chỉ cho hắn đi đến cung khác, Kim Tử không dám mạo hiểm như vậy, nhưng là muốn hắn lừa gạt Từ Canh, Kim Tử lại thấy rất đau khổ, chần chừ một lát, hắn mới nhỏ giọng nói: “Nô tài không dám nói.”
“Không dám nói?” Từ Canh ngạc nhiên, “Có cái gì không dám nói? Ta bảo ngươi nói, mặc kệ là cái gì, đảm bảo cũng không trị tội của ngươi.” Hắn còn tưởng Kim Tử phát hiện ra bí mật gì đó của Tân gia cơ.
Ai ngờ Kim Tử trước sau lắc đầu, “Điện hạ người đảm bảo thế cũng vô dụng, nô tài vẫn không thể nói, bằng không, thể nào bệ hạ cũng đuổi nô tài ra khỏi cung, không cho nô tài hầu hạ người nữa.”
Từ Canh càng thêm kinh ngạc, “Chuyện của Tân gia sao lại còn liên quan đến cả phụ hoàng nữa? Chuyện này cùng phụ hoàng có quan hệ gì? Các ngươi rốt cuộc có chuyện gì đang lừa dối ta.”
Kim Tử không nói, chỉ đơn giản là quỳ rạp trên đất, mặt dán xuống đất, giả chết.
Từ Canh lại càng thêm gấp, lại không muốn phát giận với Kim Tử, một hơi nghẹn ở ngực khó chịu miễn bàn, “Cút đi, cút ra ngoài cho ta.” Hắn tức giận đến giậm chân, chỉ cánh tay đuổi Kim Tử ra ngoài, sau đó đặt mông ngồi xuống đất, thở hồng hộc nói: “Lão tử không tin mình không nghĩ ra được.”
Nhưng là, lúc này đầu óc hắn cũng hết sức rối rắm, căn bản không nghĩ ra manh mối, nghĩ tới nghĩ lui, trực tiếp ngồi xổm tự mình nhặt mấy tờ đề thi lộn xộn trên mặt đất, mở trang đầu tiên ra, cầm bút làm bài.
Lại nói biện pháp này rất có hiệu quả, Từ Canh giải xong một đề cảm thấy mình thanh tỉnh rất nhiều, vì thế lại để đề thi sang một bên, lấy giấy viết những điểm đáng ngờ ra: Tân gia nhị lang thái độ kỳ lạ, diện mạo song bào thai ngày càng khác nhau, còn có Hồng Gia đế khoan dung ngoài sự dự đoán của mọi người……
Một âm thanh “Bang---“ vang lên, bút trên tay Từ Canh rơi xuống, nhiễm một mảng mực lớn.
Từ Canh đột nhiên đứng lên, trong lúc nhất thời trong lòng vui sướиɠ không biết nên khóc hay nên cười, trong chốc lát lại không nhịn được mà đấm mình vài cái, “Ngươi là đồ óc heo, đồ óc heo, sao mà cái này cũng không đoán được, đúng là ngốc muốn chết.”
Hắn sao lại hoàn toàn không nghĩ đến kỳ thật tiểu tam lang là một nữ hài tử nhỉ? Hiện tại suy nghĩ kỹ một chút, kỳ thật tiểu tam lang cũng để lại không ít dấu vết, hắn là tên óc heo cư nhiên chưa từng nghi ngờ qua! Càng làm cho hắn dở khóc dở cười hơn là Hồng Gia đế, trên đời này sao lại có người cha hố con như thế, hắn muốn khóc cũng không biết đi tìm ai, CMN quá ủy khuất mà.
Từ Canh cho người gọi Kim Tử vào, nghiêm mặt trầm giọng hỏi: “Là bệ hạ không cho ngươi nói?”
Kim Tử không xác định được đây không phải là Từ Canh cố ý bày binh bố trận, dù sao cũng cúi đầu không nói.
Từ Canh trong lòng càng thêm hăng máu, tức giận mà quát: “Khi nào thì ngươi biết tiểu tam lang là một cô nương?”
Kim Tử rốt cuộc ngẩng đầu lên, trên mặt có chút biến hóa, “Điện hạ người đã biết?”
“Thao, lão tử mà không đoán được thì chính là con lợn.” Từ Canh giận dữ, ngay cả từ thô tục cũng mắng ra, “Ngươi cũng thật nhẫn tâm a, nhìn lão tử nghẹn đến mức như vậy mà cũng có thể chịu đựng không nói, thật sự giỏi lắm. Ta xem như tin trắng ngươi lâu lắm rồi.”
Vẻ mặt Kim Tử áy náy, “Nô tài lúc trước cũng không biết, về sau bệ hạ gọi đến hỏi, nô tài mới biết được thân phận của Tân gia đại cô nương. Nhưng bệ hạ không cho nói, còn nói nếu nô tài dám lộ ra nửa điểm, liền đuổi nô tài ra khỏi cung…”
Từ Canh đối với người cha lấy ác làm chuyện thú vị không còn biện pháp nào, chỉ có thể tức giận một hồi với Kim Tử, tốt xấu gì cũng phát tiết hết uất nghẹn trong lòng mình, về sau, lại cao hứng.
Thế nhưng là một cô nương, may mắn, hắn vốn dĩ còn lo lắng đến chết, sợ giang sơn Đại Lương liền bị mất trong tay hắn đó.
“Chuyện ngày hôm nay ngươi cũng đừng nói ra ngoài.” Từ Canh nghĩ một chút, cũng dặn dò nói: “Bệ hạ có hỏi, ngươi cứ nói là cái gì ta cũng không biết.” Cha hắn không phải muốn chê cười hắn sao, cũng được, xem lúc đó ông ấy còn có thể chê cười được nữa không.
Thật quá đáng!