Hoàng Đế Hắc Hóa

Chương 58-59

Chương 58

Nói thật, Đại Trân cũng không nghĩ tới là hộ vệ kia cũng ra tiện chiêu này, may mắn thân thủ của Hoắc gia đại cô nương nhanh nhẹn thuận lợi xuống ngựa, nếu đổi lại là cô nương bình thường, còn không phải sẽ bị quăng ngã sao, tuy nói con ngựa Tiểu Hồng kia chạy không nhanh, nhưng mà một cô nương nũng nịu như vậy thật sự bị ngã ngựa, như vậy tội có bao nhiêu lớn a.

Chính là, nếu như thật sự muốn truy cứu, vẫn là trách nhiệm của Đại Trân, ai bảo nàng lại nghĩ ra cái chủ ý quỷ quái này đâu, cái này không tốt. Thụy Hòa nhíu mày nhìn qua, thấy vẻ mặt chột dạ của Đại Trân, tức khắc đoán được nàng có liên quan đến chuyện này, bất đắc dĩ mà trừng mắt nhìn nàng một cái, đoạt trước xuống ngựa hướng đến Hoắc gia đại cô nương chắp tay tạ lỗi, “Thật là xin lỗi, cô nương có bị thương nơi nào không?”

Hoắc gia đại cô nương nhướng mày nhìn Thụy Hòa một cái, bỗng nhiên nhân chân lên đá vào đùi hắn, động tác cũng không mạnh, chỉ là tốc độ nhanh, Thụy Hòa theo bản năng mà né tránh, nhảy dựng lùi về phía sau vài bước. Hoắc Kỳ lúc này đã đuổi theo, thấy thế lập tức kêu khổ không ngừng, vội vàng quát bảo ngưng lại nói: “Mau dừng lại, nha đầu chết tiệt kia con làm gì vậy? Còn không mau gặp qua Thái Tử điện hạ?”

Dứt lời, Hoắc Kỳ nhanh chóng xuống ngựa, hành lễ với Từ Canh, mắt Từ Canh đỏ lên, nhỏ giọng nói: “Đều là bên ngoài, không cần đa lễ.”

Hoắc gia đại cô nương cũng không nghĩ đến mấy người gây sự này lại là Thái Tử điện hạ, trong lòng có một loại hoang đường không thể miêu tả được, cẩn thận ngẫm lại, luôn cảm thấy hôm nay ra ngoài có chút kỳ quái, còn kỳ quái ở chỗ nào, nàng lại không nghĩ ra được. Nhưng là, Hoắc gia đại cô nương cũng không bởi vì Từ Canh là Thái Tử liền nhẹ nhàng buông tha chuyện này, hành lễ với Từ Canh rồi liếc xéo Thụy Hòa: “Luyện thì có luyện qua, nhưng mà công phu thưa thớt, không giống như có bản lĩnh bắn ra hòn đá đó, ngươi thay ai che dấu?”

Thụy Hòa cười cười, “Nếu như đã biết ta giúp người ta che dấu, cô nương tốt xấu gì cũng đừng nói thẳng ra như vậy, bằng không mọi người sẽ xấu hổ.”

Hoắc gia đại cô nương thấy Đại Trân và Từ Canh đều thấp eo, rốt cuộc cũng minh bạch, thấy hai người bọn họ tuổi còn nhỏ, quyết định không so đo. Đáng thương cho Hoắc Kỳ đi theo sau trái tim đã tan nát rồi, đây chắc không phải diễn đây nhỉ, sớm biết nha đầu này vừa ra cửa liền gặp rắc rối, nên nhắc nhở nàng một câu, bây giờ thì tốt rồi, vừa mới gặp mặt đã giáo huấn người ta một hồi, Tân gia đại lang kia trong lòng đã tức giận, làm sao có thể nhìn trúng nàng?

Từ Canh càng nghĩ càng thấy ngượng ngùng, nghĩ ra mặt giải thích, lại bị Đại Trân kéo tay áo, “Đừng nói chuyện.” Nàng tiến đến nói nhỏ bên tai Từ Canh, thanh âm thấp thấp, hơi thở nóng ẩm phun vào vành tai Từ Canh, hơi hơi ngứa, từ lỗ tai ngứa vào tận trong lòng.

“Để cho đại huynh đệ gánh tội thay có phải có chút không được tốt.” Từ Canh tốt xấu gì cũng hồi phục tinh thần, thấp giọng hỏi.

Đại Trân dùng sức lắc đầu, “Vừa nãy lúc đại huynh ta lấy cớ cùng người ta nhận lỗi, còn có thể trò chuyện, cũng tốt.” Còn gánh tội thay á, dù sao từ nhỏ đến lớn Thụy Hòa thay nàng gánh không ít rồi, nhiều thêm việc này cũng không quan trọng. Thấy vẻ mặt kiên định của Đại Trân, Từ Canh cũng không hề kiên trì, hạ giọng cười nói: “Nếu như hai người bọn họ thành, còn phải mời chúng ta một chầu đó.”

Đoàn người tiến vào Lui Tư viện, Hoắc gia đại cô nương nhanh chóng quên đi chuyện không thoải mái, dường như chuyện gì cũng chưa xảy ra, khách khách mà cùng mọi người nói chuyện, trong chốc lát lại nhìn Đại Trân, hơi mang hồ nghi mà đáng giá, sau một lúc lâu, tựa hồ không nhịn được, nhân lúc người khác không chú ý nhẹ giọng hỏi Đại Trân, “Ngươi là nữ giả nam? Giả cũng rất giống, ta cũng suýt nữa bị ngươi lừa gạt rồi.”

Đại Trân thất kinh, cuống quít liếc Từ Canh một cái, thấy hắn không chú ý tới bên này, lúc này mới đè thấp giọng hỏi: “Tỷ tỷ làm sao mà biết, ta có chỗ nào giả không giống sao?”

Hoắc gia đại cô nương thấy nàng thừa nhận, trên mặt tức khắc lộ ra nụ cười thân thiết, “Không có không có, chẳng qua ta cũng là nữ nhi, rốt cuộc thận trọng hơn một chút, ngươi tuy rằng ăn diện không kém, nhưng khi nói chuyện khó tránh khỏi có chút bất đồng, lúc ta ở Tây Bắc cũng thường mặc nam trang ra ngoài, tự nhiên liếc mắt một cái là có thể nhìn ra.”

Đại Trân bừng tỉnh, lại nhỏ giọng cầu đạo: “Tỷ tỷ ngàn vạn lần đừng nói ra ngoài, bằng không về sau ta không thể cùng Thái Tử ra ngoài chơi.”

“Hắn không biết?” Hoắc gai đại cô nương lộ ra vẻ mặt khϊếp sợ, “Cái này mà không nhìn ra, mắt không biết què bao nhiêu đâu.”

Đại Trân buồn cười, “Ta có một đệ đệ song bào thai, điện hạ đầu tiên gặp hắn, cho nên mới nghĩ như vậy. Đúng rồi, ta là Đại Trân, tỷ tỷ ngươi xưng hô như thế nào?”

“Hoắc Mặc Quân, ngươi kêu ta Hoắc gia đại cô nương là được rồi.” Hoắc gia đại cô nương mới mấy ngày, khó có thể gặp được người nói chuyện, nhất thời vui sướиɠ không thôi, dọc đường đều cười tủm tỉm mà nói chuyện, ném Từ Canh và Thụy Hòa qua một bên. Từ Canh có chút buồn bực, tiểu tam lang thấy mỹ nhân chân không thể di chuyển như thế nào, hắn ở Đắc Ý lâu đã thấy qua một lần, chẳng nhẽ hắn quên hôm nay là tới đây giúp Thụy Hòa xem mắt.

Nhưng thật ra Thụy Hòa biểu tình vẫn luôn rất bình tĩnh, tiêu tiêu sái sái mà đứng bên đó, làm cho người xem không nhịn được tán thưởng khí độ bất phàm, Hoắc Kỳ nhìn đến mức trong lòng nhỏ máu, một lang quân xuất chúng như vậy, khuê nữ nhà mình tựa hồ như mắt mù không nhìn thấy, lại cùng tên tiểu tử chưa đủ lông đủ cánh kia nói chuyện đến nỗi trời đất quay cuồng, tuy nói đó cũng là Tân gia tiểu lang, nhưng hắn mới có bao lớn, có thể cưới khuê nữ nhà họ sao?

Lui Tư viên sớm đã có người chào hỏi, hạ nhân trong vườn đã chờ, lập tức dẫn mọi người đi thưởng cúc.

Nói thật ra, tất cả mọi người ở đây đều có tâm tư, đối với hoa cúc trong vừa không có gì thưởng thức. Hoắc Kỳ thật ra muốn mặt dày mà nói chuyện với Thúy Hòa mấy câu, nhưng lại sợ chính mình quá vồ vập, làm mất mặt khuê nữ nhà mình, chỉ có thể cố nén xúc động trong lòng, ngồi xuống uống trà làm bộ như không có việc gì.

Từ Canh thấy Đại Trân và Hoắc gia đại cô nương nói chuyện đến vui vẻ, trong lòng bị đè nén không chịu được, nghĩ nghĩ, căng da đầu lại gần trò chuyện. Đại Trân cùng hắn quen thuộc, không thấy gì là không đúng, chỉ có Hoắc gia đại cô nương nhìn hắn vài lần, như suy tư gì đó.

Thụy Hòa thấy vẻ mặt xấu hổ của Hoắc Kỳ, ngồi xuống khách khí mà chủ động tiếp chuyện, chủ động hỏi hắn chuyện ở quân doanh Tây Bắc. Vừa nói đến cái này, tinh thần Hoắc Kỳ lập tức lên cao, miệng nói lưu loát những trận đánh lớn nhỏ trong mấy năm nay, nói đến chỗ kích động, lại càng vỗ tay, chỗ không tốt, đương nhiên lời nói cũng tràn ngập cô đơn, khó tránh khỏi hốc mắt đỏ lên, cảm xuống rơi xuống.

Hắn bên này đại hỷ đại nộ, làm cho Hoắc Mặc Quân cũng sợ không nhẹ, vội vàng đứng dậy khuyên nhủ: “Cha sao lại cùng người trẻ tuổi nói nói quát quát, nói với người bao nhiêu lần rồi, phải bình tâm tĩnh khí. Người đã quên mình có bệnh ở tim rồi sao? Về sau tái phát thì làm thế nào bây giờ?”

“Hoắc tướng quân có bệnh tim?” Thụy Hòa hơi bất ngờ, nhưng lại mau chóng hiểu ra, nếu không phải thân thể không khỏe, lấy tính tình bướng bỉnh của Hoắc Kỳ sao có thể hồi kinh, hơn nữa lại còn có ý tứ ở lâu không đi. Hôm qua nghe Tân Nhất Lai nói, chức vị của Hoắc Kỳ cơ bản đã định rồi, thượng trực vệ Chỉ huy sứ, quan chức không quá cao, lại thật sự là tâm phúc của Hoàng đế, có thể thấy tình quân thần của Hồng Gia đế và Hoắc Kỳ.

“Một chút bệnh vặt, không có gì đáng ngại!” Hoắc Kỳ vội vàng nói: “Lúc nào cũng bị nha đầu này treo bên miệng, thật nhọc lòng.” Trong miệng hắn nói vậy, nhưng trên mặt lại tràn đầy tươi cười, có thể thấy được trong lòng vẫn rất vui vẻ, rốt cuộc là khuê nữ đau lòng mình, nếu nhi đổi lại là nhi tử, ai còn nhớ được bệnh này của hắn.

Thụy Hòa lắc đầu nói: “Hoắc tướng quân đừng thiếu cảnh giác, bệnh tim này khi phát bệnh không giống những bệnh bình thường, không cẩn thận một chút còn có thể mất đi tính mạng.” Hắn dừng lại một chút, lại nói: “Bệ hạ cũng bị mắc bệnh này, lúc trước gia phụ có trình lên một loại dược mới, có hiệu quả trợ tim nhanh, Hoắc tướng quân nếu không chê, về sau vãn bối cho hạ nhân đưa qua cho người hai bình, nói không chừng còn có chút tác dụng.”

Hoắc Kỳ vừa mừng vừa sợ, “Này… Sao có thể không biết xấu hổ như thế chứ.” Hai bình dược không quan trọng, quan trọng là thái độ của Thụy Hòa, xem hắn khách khách khí khí, cũng không phải không ghét bỏ giống như trong tưởng tượng của hắn chứ. Hắn nói như thế này, đại cô nương nhà hắn… Không nịnh người, nhưng những mặt khác vẫn rất tốt.

Hoắc Mặc Quân nghe vậy nhanh chóng đứng dậy cảm tạ Thụy Hòa, thái độ rất thành khẩn. Thụy Hòa khách sáo nói: “Đại cô nương không cần khách khí, dược này là do gia phụ cho người làm ra, ta tặng Hoắc tướng quân cũng chỉ là mượn hoa người hiến phật. Nếu có thể giảm bớt được bệnh tim của Hoắc tướng quân, dược này coi như cũng có chỗ dùng tốt.”

Hai người khách khí tới lui trong một lát, Thụy Hòa nhanh chóng chuyển đề tài, lại cùng Hoắc Kỳ nói về dân phong ở Tây Bắc, Hoắc Kỳ quả nhiên lại bất ngờ lần nữa, nhiệt liệt mà nói về tập tục cổ quái của người Hồ. Thụy Hòa tuy rằng chưa từng đi tới Tây Bắc, nhưng đọc nhiều sách vở, nghe được nhiều, cùng Hoắc Kỳ nói đến chuyện này cũng không bị thất thố, chỉ chốc lát ngay cả Hoắc gia đại nương tử cũng tham dự vào, vẻ mặt vô cùng nóng bỏng mà nói về mỹ thực nơi đó.

“… Tập quán của người Hồ rất tệ, đồ ăn cũng khô khan khó nuốt, độ bộ phận đều là thịt dê nấu nước trắng, muối ăn cũng cho ít, nghe vị tanh dâng lên tận cổ, quả thật nuốt không trôi. Bởi vì ngày thường ăn đến ngấy, chỉ có thể dùng súc mà uống trà, những lá trà đó cũng rất khô khan, nhiều phần là do ép thành cục trà khô, nguyên liệu thô sơ, làm cũng rất tệ, nhưng mà nấu cùng với sữa lại rất đặc sắc. Ta bên đó uống trà, đột nhiên về đây uống trà mây mù mao tiêm, luôn cảm thấy không thoải mái.”

Thụy Hòa nghe vậy cũng lộ ra mặt kỳ vọng, “Ta nghe nói người Hồ thích ép trà thành cục, cho bơ và sữa nấu cùng nhau, vị sảng hoạt lại nồng hậu, chỉ tiếc là không có duyên thử, mà nay nghe cô nương nói, ta lại càng muốn được thử.”

Hoắc Kỳ vội vàng chen vào nói, “Này có khó gì, nhà ta vẫn còn vài khối bánh trà mang từ Tây Bắc xa xôi trở về, về sau sẽ cho người đưa qua phủ. Ngươi có thể cho vào sữa nấu thử, nếu không…. Ân, ta cho người qua dạy cách nấu.”

“Sao có thể làm phiền tướng quân như thế.”

“Không sao không sao.” Hoắc Kỳ cười hiền lành, “Chính là cái gọi là lễ thượng vãng lai, ta lấy dược của ngươi, đang lo lắng phải làm sao để đáp lễ, một khối bánh trà cũng không đáng giá gì, ta vẫn còn chiếm tiện nghi đó.”

Từ Canh cười nói: “Khó cóc được dịp gặp mặt ngày hôm nay, nói gì đến đầu cơ, nào có cái gì là tiện nghi với không tiện nghi.”

“Thái Tử điện hạ nói đúng, tuy nói lần đầu tiên gặp mặt, nhưng khó có khi có được nhất kiến như cố, thật sự không phải nói những lời khách khí như vậy.” Đại Trân cũng cười tủm tỉm mà phụ họa, không khí trong vườn thập phần hài hòa. Chỉ có Hoắc gia đại nương tử trong lòng nghi ngờ, trái lo phải nghĩ nửa ngày, càng nghĩ càng thấy không thích hợp, rốt cuộc nhịn không được trộm hỏi, “Cha, người không phải nói ghét bỏ bánh trà kia quá khó uống sao, khi nào còn trộm đem trở về, ta sao không nhìn thấy?”

Hoắc Kỳ đưa ngón tay về phía nàng “Hư” một tiếng, nhỏ giọng nói “Trong nhà không có sợ cái gì? Kinh thành lớn như vậy, ta không tin ngay cả một khối bánh trà cũng không tìm được.”

Hoắc đại cô nương, “……”

Chương 59

Nguồn thiếu chương này, mong độc giả thông cảm!