Lâm Hoè Hạ đã có một giấc mơ.
Trong mơ Phương Độ không trở về, giáo sư Phương vẫn là giáo sư Phương, chỉ là bản thân cô tưởng tượng rằng đó là cùng một người mà thôi.
Lâm Hoè Hạ bị giấc mộng này dọa đến nỗi đổ mồ hôi ròng ròng, lúc cô tỉnh lại thì chuông báo thức cũng vang lên.
Lâm Hoè Hạ tắt báo thức đi, ngồi dậy.
Cô hít một hơi thật sâu, bắt đầu tự hỏi cái nào mới là mộng.
Do dự mãi đến một lúc lâu sau, cô không nhịn được nên gửi tin nhắn bằng giọng nói cho Phương Độ.
Nghe được giọng nói quen thuộc, Lâm Hoè Hạ mới thở phào nhẹ nhõm.
May mắn thay, chỉ là mơ mà thôi.
"Sao đột nhiên lại gọi điện thoại vậy, có chuyện gì sao?" Phương Độ hỏi cô.
Lâm Hoè Hạ nắm chặt góc chăn, không biết phải trả lời thế nào.
Không thể nói cho anh biết cô nằm mơ anh không phải "Giáo sư Phương" được.
Dừng một chút, Lâm Hoè Hạ nói: "Gọi anh dậy đó."
Phương Độ cười đáp: "Anh đã dậy từ sớm rồi."
"Ngày nào anh cũng dậy sớm như vậy sao?"
"Ừm, với cả vẫn còn bị chênh lệch giờ giấc nữa."
Lâm Hoè Hạ xốc chăn lên, xỏ dép rồi đi qua kéo rèm cửa. Ánh nắng tràn vào phòng ngủ theo chuyển động của cô, bóng cây và những bông hoa........
Cô khẽ cong môi, duỗi người.
"Hôm nay anh có sắp xếp gì đó?" Cô hỏi.
"Lát nữa anh và thầy Ngụy có hẹn gặp nhau, đi tới Học viện Thiết kế như thế nào vậy?"
Khách sạn mà Phương Độ ở trực thuộc Đại học Hoàng Gia, ngay bên cạnh trường.
Nhưng vẫn còn cách Học viện Thiết kế một đoạn nữa.
Lâm Hoè Hạ suy nghĩ: "Để em đi đón anh."
Phương Độ mới về nước, số điện thoại di động trong nước cũng chưa có, đoán chừng vẫn còn chưa sử dụng được thanh toán trực tuyến của ngân hàng.
Bây giờ, trong nước mọi người đã ít dùng tiền mắt, đa phần đều thanh toán qua mạng. Cô cũng không biết phải giải thích sao với anh về việc thanh toán qua mạng trong thời gian ngắn được, không bằng đi đón anh luôn cho nhanh.
"Có tiện không?"
"Tiện mà."
Thế là hơn nửa tiếng sau, Lâm Hoè Hạ đã bị tắc nghẽn vì đi đúng vào giờ cao điểm ở thủ đô.
Lâm Hoè Hạ: "........."
Nhân lúc đằng trước vẫn còn một hàng xe dài, Lâm Hoè Hạ liền đẩy kính chiếu hậu xuống, lấy son từ trong túi ra tô lại.
Lúc còn đi học thấy bạn cùng phòng dùng thỏi son này, cô thử một chút thì thấy thích thích, thế là sau khi tốt nghiệp liền đi mua thỏi son đó ngay.
Nghe nói cái gì mà "Trảm nam sắc"*, có trảm nam hay không thì cô không biết, nhưng dù sao cũng rất xinh đẹp
* Trảm nam sắc' hay còn gọi là 'Trực nam trảm', là một màu son môi trong truyền thuyết được hàng vạn cô gái trẻ yêu thích. Tương truyền rằng, nếu tô màu son này lên môi thì sẽ có thể có được tâm của hết thảy những trực nam trên thế giới này, chính là, sau khi tô màu son này sẽ trở thành thiên hạ vô địch, trêu chọc vô số nam nhân. (nguồn: cp88blog.wordpress.com)
Sau khi xác nhận rằng lớp son môi đã hoàn hảo, Lâm Hoè Hạ lại nhìn vào gương tán lại lớp kem nền chỗ cằm đang bị đánh không đều.
Sáng nay cô vội vội vàng vàng, nên chỉ trang điểm nhanh chóng rồi đi ra ngoài luôn. Cũng may là lớp nền của cô khá ổn, tô lại son môi xong thì cũng rạng rỡ lên nhiều.
Lúc tới khách sạn, cô đã thấy Phương Độ đứng chờ mình ở cửa.
Sau khi lên xe, anh để chiếc túi giấy cầm ở tay lên chiếc hộp để đồ giữa hai người: "Em chưa ăn sáng có phải không?"
"Ồ sao anh biết thế?"
Phương Độ cười không nói gì.
Anh chỉ vào chiếc túi giấy: "Vẫn còn sớm, em ăn đi rồi chúng ta lại đi."
Lâm Hoè Hạ đỗ xe sang một bên, rồi mở túi giấy ra. Bên trong có xíu mại gạch cua, cháo thịt nạc với trứng vịt Bắc Thảo mà cô thích ăn.
Cô ăn một cái xíu mại, không khỏi cảm thán: "Giống hệt với hương vị ở nhà ăn trong trường, thật là nhớ quá đi."
Đang chuẩn bị ăn cái thứ hai, thì cô thấy Phương Độ vẫn luôn nhìn mình, nên hơi xấu hổ: "Anh có muốn ăn một cái không?"
Phương Độ cười lắc đầu: "Anh đã ăn rồi."
Anh đặt tờ giấy ăn bên cạnh bữa sáng, dịu dàng nói: "Em ăn chậm một chút, dính hết lên trên mặt rồi."
Mặt Lâm Hoè Hạ đỏ ửng lên, cẩn thận cầm lấy tờ giấy, lau khoé miệng mình.
"Ở bên này." Phương Độ giơ tay lên, dùng đầu ngón tay chỉ vào bên phải khoé miệng của mình.
"À." Lâm Hoè Hạ hắng giọng, hốt hoảng cúi đầu xuống, dùng khăn giấy lau chút cháo dính bên má.
Thấy dáng vẻ nhanh nhanh nhảu nhảu giống hệt hồi nhỏ của cô, Phương Độ khẽ cười ra tiếng.
Ăn xong bữa sáng, Lâm Hoè Hạ lái xe từ khách sạn vòng ra đường vành đai.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. TruyenHD
2. TruyenHD
3. TruyenHD
4. TruyenHD
=====================================
Thật ra, khách sạn cách công ty không xa, nhưng chỉ có đi đường vành đai mới có thể đi đến khu công nghệ mới. Bên đó công nhân rất nhiều, sáng nào con đường này cũng đông vô cùng.
Phương Độ nhìn trước mặt là một hàng xe dài, nhìn qua hướng ngược lại cũng y như vậy, mới biết được Lâm Hoè Hạ đến đây không dễ chút nào: "Anh mà biết đường đông như vậy anh sẽ không để em phải đi đón."
"Không sao đâu, anh ở đó bắt taxi cũng không dễ." Lâm Hoè Hạ không quan tâm.
Đây là lần đầu tiên bị tắc đường mà cô không hề nóng nảy.
Căn bản là do giấc mộng buổi sáng quá thật, nên cô sợ chỉ không để ý, Phương Độ sẽ lại rời đi. Thừa dịp có thể nhìn thấy anh bất cứ lúc nào, cô đã thấy rất đủ rồi.
Lâm Hoè Hạ nghĩ một chút rồi nói: "Chiều nay em rảnh, dẫn anh đi đăng ký số điện thoại trong nước nhé."
"Được." Phương Độ nói cảm ơn với cô: "Cảm ơn em."
Lâm Hoè Hạ cười nói: "Anh khách sáo với em làm gì chứ."
Đến công ty, Lâm Hoè Hạ đưa Phương Độ lên tầng, chỉ cho anh văn phòng của Nguỵ Chí Bang.
"Buổi trưa cùng nhau ăn cơm nhé?" Phương Độ hỏi.
Lâm Hoè Hạ gật đầu: "Em đưa anh qua căn tin ăn."
Phương Độ cười nói: "Được."
Sau khi anh đi vào văn phòng của Nguỵ Chí Bang, Chương Gia Mẫn cùng vài người nữa mới tới gần, tò mò hỏi cô: "Lâm Công, người đó là ai vậy?"
Từ lúc hai người đi ra khỏi thang máy, bọn họ đã nhìn thấy rồi.
Hai hôm trước vừa bàn tán về chuyện người yêu cũ đẹp trai của Lâm Hoè Hạ, bây giờ lại thấy đi làm cùng anh chàng đẹp trai, bọn họ ghen tị sắp chết mất.
Lâm Hoè Hạ nói: "Là giáo sư Phương."
"Ôi trời, người kia là giáo sư Phương sao?!" Chương Gia Mẫn kinh ngạc hô lên một tiếng: "Tôi rút lại lời trước đây mắng anh ấy không phải người!"
Chu Nhiễm Nhiễm: "Nhìn xem! Trước đây tôi đã nói với cô là giáo sư Phương rất đẹp trai rồi còn gì! Cô còn không tin tôi! Người thật so với ảnh chụp còn đẹp trai hơn nhiều!"
Chương Gia Mẫn nói: "Tôi tin tôi tin rồi, sau này tôi sẽ không bao giờ mắng anh ấy là lão già thúi nữa! Cho hai mắt tôi nhìn nhiều anh chàng đẹp trai hơn, tôi có thay đến trăm bộ đồ cũng vui lòng!"
Mấy người vội vàng phụ hoạ.
Lâm Hoè Hạ buồn cười lắc đầu.
Phương Phong đứng bên cạnh đã không nghe nổi từ lâu: "Các cô xong chưa vậy, tiểu bạch kiểm thì có cái gì đẹp?"
Chu Nhiễm Nhiễm chế nhạo anh ta: "Không nhìn mặt thì người ta cũng giỏi hơn anh nhiều đó. Có bản lĩnh thì anh học Harvard liên thông lên thạc sĩ, học xong thì tiến sĩ thì ở lại trường dạy học đi."
Phương Phong bị cô ấy làm nghẹn họng, cũng không thèm cãi nhau với cô ấy, mặt xám ngoét quay lại bàn làm việc.
Chu Nhiễm Nhiễm hỏi Lâm Hoè Hạ: "Chị Hoè Hạ ơi, tại sao giáo sư Phương lại đột nhiên về nước vậy?"
"Vì dự án khu phố cũ ở thị trấn Tô."
"Ồ—" Chu Nhiễm Nhiễm xúc động: "Đột nhiên em có động lực để đi công tác!"
Lâm Hoè Hạ hỏi: "Sao vậy? Nếu anh ấy không đi, cô cũng không muốn đi công tác sao?"
"Ai mà muốn đi công tác chứ." Chu Nhiễm Nhiễm chu miệng lên, đếm đầu ngón tay: "Vừa khổ vừa mệt vì tăng ca, còn không được tính lương tăng ca nữa."
Lâm Hoè Hạ cười nói: "Câu này cô chỉ có thể nói với tôi thôi đó, ngàn vạn lần đừng nói trước mặt Ngụy Công nhé."
Chu Nhiễm Nhiễm cười hì hì: "Đương nhiên rồi, em đâu có ngốc chứ, chỉ dám nói với chị thôi."
Mấy cô gái đứng tán dóc một lúc sau đó mới quay lại bàn làm việc.
Lâm Hoè Hạ về phòng làm việc. Cô không có tâm tư làm việc, vẽ được một ít, suy nghĩ liền bay xa.
Cô nhớ đến lời Chu Nhiễm Nhiễm vừa nói, chợt nhận ra mười năm rồi cô chưa từng gặp lại Phương Độ. Trong mười năm này, rốt cuộc anh đã trải qua những chuyện gì, đã xảy ra việc gì? Cô không thể nào biết được.
Bỗng dưng cảm thấy không cam lòng.
Lâm Hoè Hạ đóng CAD* lại, rồi mở trình duyệt ra vào trang web chính thức của trường Đại học New York.
* Mình cũng không biết CAD là cái gì luôn:( huhu ai biết thì cmt để mình sửa nha.
Cô tìm giảng viên giảng dạy theo khoa, rất nhanh trang web đã mở ra.
Lâm Hoè Hạ nhìn vào bức ảnh ID vuông vắn thẳng đứng kia, muôn vàn suy nghĩ.
Bên cạnh ảnh chụp có một đoạn văn giới thiệu, bao gồm kinh nghiệm học tập của anh, các bài luận văn, những hội nghị và các dự án mà anh đã tham gia. Lâm Hoè Hạ chăm chú đọc từng chút một, cố gắng tìm hiểu về quá trình phát triển của Phương Độ mấy năm nay, những thành tựu và diễn văn kia nhìn qua vô cùng lợi hại, nhưng cũng không nói lên cụ thể những năm qua anh đã trải qua cái gì.
Lâm Hoè Hạ một tay chống cằm, nhìn chằm chằm vào bức ảnh của Phương Độ.
Khi hai người tách ra, anh vẫn chưa nghĩ đến nguyện vọng về trường đại học. Đối với hai người mà nói, khoa kiến trúc của trường đại học Hoàng Gia là một ước mơ xa vời.
Nhưng dùng mười năm, anh liền biến mình trở thành một người mà người khác không thể với tới.
Bỗng nhiên, có người gõ vào bàn làm việc của cô: "Tiểu Lâm à, đi làm lười biếng như vậy là phải trừ tiền lương."
Lâm Hoè Hạ còn chưa kịp phản ứng, hốt hoảng chuyển qua giao diện CAD.
Sau khi cô quay lại, mới phát hiện ra Phương Độ đang đứng cười tủm tỉm ở phía sau mình, đầu ngón tay thon dài như ngọc đang để lên bàn làm việc của cô.
Lâm Hoè Hạ lập tức dùng người mình che màn hình máy tính lại, chột dạ nói: "Em đang làm việc chăm chỉ đó."
"Ồ?" Phương Độ khoanh tay trước ngực, lười biếng dựa vào bàn làm việc của cô, hơi nhướng mày: "Xem ảnh chụp của anh là đang chăm chỉ làm việc à?"
"......." Lâm Hoè Hạ không nghĩ tới anh lại nhìn thấy được: "Sao anh lại nhìn trộm màn hình máy tính của người khác chứ."
Phương Độ khẽ cười một tiếng.
"Em chỉ nghĩ là, tại sao anh lại lợi hại đến vậy." Lâm Hoè Hạ tắt trình duyệt đi, ngồi vào ghế trượt bên cạnh, nhường chỗ cho Phương Độ: "Anh chỉ hơn em có ba tuổi, em chỉ học xong nghiên cứu sinh thôi. Tại sao anh lại trở thành luật sư được?"
"Cũng không lợi hại như em nói đâu." Phương Độ cười nói: "Thầy Nguỵ trêu anh thôi. Năm ngoái anh mới nhận kỳ dạy học, muốn được thăng chức vẫn còn thiếu một số trình độ."
"Vậy cũng rất lợi hại rồi, đó cũng chỉ là chuyện sớm muộn thôi." Lâm Hoè Hạ thở dài, vừa nể phục vừa ghen tị: "Anh và thầy nói chuyện xong rồi sao? Sao lại nhanh vậy?"
"Thầy Nguỵ bảo anh gọi em để mở cuộc họp." Phương Độ nâng cằm lên nhìn về phía văn phòng của Nguỵ Chí Bang.
"Ồ, được thôi, chờ em một chút." Lâm Hoè Hạ cầm bút và sổ lên, đi cùng Phương Độ đến văn phòng của Nguỵ Chí Bang.
Vừa mới vào trong, Lâm Hoè Hạ đã nhìn thấy dáng vẻ kì lạ của Nguỵ Chí Bang: "Tiểu Lâm à, ở chung với Eden thấy thế nào?"
Lâm Hoè Hạ ngượng ngùng: "Khá tốt."
Cô liếc mắt nhìn Phương Độ một cái, vẻ mặt Phương Độ vẫn như thường, cũng không nghe thấy lời trêu chọc của Nguỵ Chí Bang.
Phương Độ không quên khen Lâm Hoè Hạ trước mắt cấp trên: "Cô ấy giúp đỡ em rất nhiều, quả nhiên là người mà thầy Nguỵ giới thiệu."
Nguỵ Chí Bang rất hưởng thụ, cười ha ha hai tiếng: "Gần đây Tiểu Lâm ngoại trừ chuyện công việc cũng không có việc gì làm, cuối tuần em bảo cô ấy đưa em ra ngoài một chuyến, ở đây có rất nhiều kiến trúc lịch sử, khó có được một lần trở về, đừng bỏ qua nhé."
Phương Độ cười đồng ý.
..........
Sau khi họp xong, Phương Độ hỏi Nguỵ Chí Bang có muốn đi ăn cơm cùng không.
Nguỵ Chí Bang cười ha ha nói dối rằng mình còn có việc, hai người cứ đi ăn trước đi. Ông vừa nói vừa đánh mắt về phía Lâm Hoè Hạ.
Lâm Hoè Hạ: "........."
Từ văn phòng Nguỵ Chí Bang đi ra, Lâm Hoè Hạ bảo Phương Độ chờ cô một chút để cô quay lại phòng làm việc lấy thẻ cơm.
Lúc trở lại tìm Phương Độ, Lâm Hoè Hạ đã thấy Hướng An Dương đang đứng trước mặt Phương Độ, mỉm cười ngại ngùng giới thiệu với anh.
Hướng An Dương duỗi tay ra muốn bắt tay, Phương Độ ôn nhu mỉm cười, không bắt tay cô ta.
Hướng An Dương thấy hơi xấu hổ liền thu tay lại, khẽ cười nói: "Anh đang đợi Ngụy Công để cùng đi ăn cơm sao?"
Phương Độ lịch sự đáp: "Không phải, Ngụy Công có việc rồi."
"Là vậy à......" Hướng An Dương ra vẻ ưu sầu nhíu mày lại, giải thích thay Nguỵ Chí Bang: "Ngày nào Nguỵ Công cũng rất bận.....Đúng lúc tôi cũng muốn ra ngoài ăn cơm, không thì chúng ta đi cùng nhau nhé?"
Phương Độ mỉm cười từ chối: "Cảm ơn cô, không cần đâu. Tôi có hẹn rồi."
Lâm Hoè Hạ đi tới, Phương Độ chủ động đi về phía cô, hỏi: "Đi nhé?"
Lâm Hoè Hạ gật đầu, lúc hai người đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên Hướng An Dương lại kéo lấy tay Lâm Hoè Hạ: "Giáo sư Phương và Hoè Hạ cùng nhau ăn cơm sao? Hay là chúng ta cùng nhau đi đi, để tôi gọi thêm Nhiễm Nhiễm, càng nhiều người càng vui."
Lâm Hoè Hạ cũng không nghĩ nhiều, hỏi ý Phương Độ: "........Không thì ăn cùng nhau nhé?"
Phương Độ không quen biết mấy người kia, từ chối cũng không tốt lắm, đành phải nói: "Nghe em."
Không đợi Lâm Hoè Hạ phản ứng, Hướng An Dương đã đi qua gọi Chu Nhiễm Nhiễm cùng đi ăn cơm.
Chu Nhiễm Nhiễm nhìn không khí kì quái giữa ba người, không biết nói gì đem Hướng An Dương kéo qua một bên: "Chị An Dương à, hôm nay không phải chúng ta định đi ăn lẩu sao? Chị Hoè Hạ không thích ăn cay, vậy để lần sau cùng nhau ăn cơm đi."
Cô ấy vừa kéo Hướng An Dương, vừa nhìn qua Lâm Hoè Hạ ngượng ngùng nói: "Chị Hoè Hạ, thật ngại quá. Em muốn đi ăn cửa hàng lẩu kia từ lâu rồi, lần sau chúng ta liên hoan sau nhé."
Lâm Hoè Hạ đang mơ hồ không biết rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì, nên chỉ có thể nhìn Chu Nhiễm Nhiễm rồi gật đầu: "......Được, lần sau ăn cùng nhau nhé."
Sau khi Lâm Hoè Hạ và Phương Độ rời đi, Chu Nhiễm Nhiễm mới buông Hướng An Dương ra, chế giễu: "Cô không nhìn ra được giáo sư Phương không muốn cô đi ăn cùng họ sao?"
Hướng An Dương "Hơ" một tiếng: "Mọi người đều không quen, làm quen một chút thì sao chứ?"
Chu Nhiễm Nhiễm trợn mắt: "Có đi hay không đây? Mọi người đang chờ dưới tầng rồi."
Hướng An Dương kiêu ngạo hừ một tiếng: "Tôi không đi, gần đây béo, tôi đang muốn giảm cân."
Chu Nhiễm Nhiễm lè lưỡi với cô ta rồi xoay người đi xuống tầng.
........
Cô và Phương Độ đi thang máy xuống dưới tầng, Lâm Hoè Hạ vẫn chưa biết rõ rốt cuộc vừa xảy ra vấn đề gì, chỉ có thể quay sang Phương Độ muốn nói xin lỗi: "Nhiễm Nhiễm thường ngày tính tình có cái gì là nói cái đó, mọi người đều rất tốt, lần sau tất cả ăn cơm cùng nhau nhé."
Phương Độ thấy cô không hiểu ý tứ của Chu Nhiễm Nhiễm, nên cũng giả ngốc, cười nói: "Anh biết."
Buổi trưa nhà ăn đã chật kín người ngồi, Lâm Hoè Hạ bảo Phương Độ đi tìm chỗ ngồi, còn mình thì qua quầy gọi đồ gọi ít món xào mà anh thích ăn.
Phương Độ thích món thanh đạm, đồ ngọt. Lấy đồ ăn xong, Lâm Hoè Hạ chỉ vào những món ăn trước mặt anh: "Anh nếm thử món sườn này công ty em làm đi, ngon lắm luôn đó."
Phương Độ liền gắp một miếng.
Tướng ăn của anh vô cùng nhã nhặn, Lâm Hoè Hạ ôm lấy má nhìn anh ăn, Phương Độ đặt đôi đũa xuống, ý cười nhẹ nhàng: "Sao em cứ nhìn anh ăn thế?"
"Những món này em đều đã ăn rồi, ăn đến phát chán luôn. Nên muốn nhìn anh ăn trước đó." Lâm Hoè Hạ nói: "Ăn ngon không?"
Phương Độ gật đầu: "Rất lâu rồi chưa được ăn rau xào ngon như vậy."
Lâm Hoè Hạ tò mò hỏi: "Vậy thường ngày ở Mỹ anh ăn cái gì?"
"Bình thường anh rất bận, nên chỉ ăn qua loa thôi. Thỉnh thoảng anh cũng sẽ tự nấu cơm." Anh vừa nói vừa gắp đồ ăn cho Lâm Hoè Hạ: "Đừng mải nhìn nữa, cùng nhau ăn đi."
Lâm Hoè Hạ nói cảm ơn, cầm lấy đôi đũa mà Phương Độ đã chuẩn bị trước cho cô: "Anh nấu cơm sao?"
"Ừm, ở một mình nên không còn cách nào khác." Phương Độ nửa đùa nói: "Nếu trước đây không có bà nội Lâm, chắc anh đã chết đói rồi."
Bà nội Lâm trong miệng Phương Độ là bà nội Lâm Hoè Hạ. Sau khi Phương Thanh qua đời, ngày nào anh cũng sẽ sang nhà Lâm Hoè Hạ ăn cơm.
Bà nội Lâm nấu ăn rất ngon, sau khi sang Mỹ rồi mà anh vẫn nhớ mãi không quên, tiếc là bản thân anh lại có năng khiếu nấu nướng, nhìn mèo vẽ hổ cũng không làm ra được hương vị đó.
"Không đâu, nếu biết anh tự mình xuống bếp, khẳng định bà nội sẽ rất hãnh diện đó." Lâm Hoè Hạ ngượng ngùng: "Đến bây giờ em vẫn còn chưa biết nấu cơm nữa. Nếu có cơ hội, nhất đtịnh em phải nếm thử tay nghề của anh."
"Được." Phương Độ cười nói: "Em đừng ghét bỏ nhé."
Lâm Hoè Hạ cong mắt lên: "Em chỉ biết nấu canh thôi, sao có thể ghét bỏ anh được."
Lâm Hoè Hạ chợt dừng lại, do dự hỏi vấn đề mà hai ngày nay cô cứ nghĩ mãi: "Lần này anh.....Về bao lâu?"
Phương Độ im lặng một hồi.
Lát sau, anh khẽ nói: "Khả năng....Sẽ không ở lại lâu được. Trường học bên kia sau khi kết thúc kì nghỉ anh phải quay lại rồi."
Dù sao, anh cũng không có nhiều lý do để ở lại trong nước.
"Là vậy sao." Lâm Hoè Hạ híp mắt lại.
Trong lòng cô bỗng dưng nổi lên một cảm giác mất mát không nói nên lời, nhưng bản thân cũng không có tư cách giữ anh ở lại.
Anh có cuộc sống và sự nghiệp của mình, hai người đã qua cái tuổi mọi thứ đều ở xung quanh cô rồi.