Bụi Bặm

Chương 13: Chia Tay

Lâm Hoè Hạ định thần lại, nhìn thấy mình trong gương hai má đang ửng hồng.

Cô ngượng ngùng nở nụ cười, cười nhạo mình lớn như vậy còn giống một cô gái nhỏ đang xấu hổ.

Lâm Hoè Hạ xách váy lên, như là sợ làm váy cưới bị bẩn, thật cẩn thận đi ra khỏi phòng thử đồ.

Trong phòng chờ chỉ có nhà thiết kế và vài người trợ lý.

Trong tay nhà thiết kế đang cầm một bộ lễ phục màu đen, thấy Lâm Hoè Hạ đi ra, cô ấy do dự ngẩng đầu lên.

Lâm Hoè Hạ nhíu mày lại nghi hoặc hỏi: "A Trạch đâu?"

"Anh Trình anh ấy......." Nhà thiết kế mím môi, do dự nói: "Anh Trình vừa nhận một cuộc điện thoại, nói có việc gấp nên phải đi trước."

Cô ấy sợ Lâm Hoè Hạ tức giận, lập tức đưa tấm thẻ ngân hàng cho Lâm Hoè Hạ: "Trước khi đi anh Trình đã đặc biệt dặn dò rằng cô Lâm thích cái gì cứ quẹt thẻ, cô có thể thử những mẫu khác, lát nữa anh Trình sẽ cử trợ lý qua đón cô."

Việc gấp ư?

Lâm Hoè Hạ cau chặt mày lại.

Rõ ràng anh ta đã đẩy hết lịch trình công việc để đi thử váy cưới cùng cô.

Việc gấp đến mức nào mà không thể nói với cô một câu, anh ta còn bỏ đi khi chưa nhìn thấy cô thử xong váy cưới chứ?

— Tống Hà đã về nước.

Đột nhiên cô nghĩ đến lời Tuyên Tư Đồng đã nói.

Đúng rồi, còn có chuyện gì mà anh ta phải gấp gáp như vậy chứ, đến cả vị hôn thê còn có thể bỏ lại.

Lâm Hoè Hạ hơi cong môi, trong nụ cười không có một tia cảm xúc.

Thay xong quần áo, Lâm Hoè Hạ cũng không mua cái gì, cũng không đợi Cảnh Ninh qua đây, cô liền bắt taxi về nhà.

Cô nhấp vào Wechat của Trình Tê Trạch muốn hỏi anh ta một chút về tình huống cụ thể, nhưng lại cảm thấy không cần thiết.

Đột nhiên Lâm Hoè Hạ nhớ lại cuộc điện thoại đêm đó Trình Tê Trạch nhận.

Một dãy số lạ, còn cố ý tránh cô.

Lâm Hoè Hạ mím môi, mở trình duyệt trên di động. Cô theo trí nhớ nhập vào mã vùng của dãy số ấy.

0033.

Mã vùng của nước Pháp.

Tống Hà ở Pháp.

Lâm Hoè Hạ cảm thấy bản thân rất nực cười.

Cô và Trình Tê Trạch vốn dĩ là mối quan hệ yêu đương kì quái, vậy mà lại nực cười mà hy vọng xa vời về một cuộc hôn nhân bình thường sao?

Cô nhắm mắt lại.

Bây giờ Tống Hà đã quay về rồi.

Mối quan hệ không bình thường này, vẫn nên nhanh chóng kết thúc đi thôi.

Lâm Hoè Hạ trở lại Wechat lần nữa, nhấp vào khung chat của Trình Tê Trạch.

[Chia tay đi.]

Đã đến lúc kết thúc tất cả sự vô lý này.



Trình Tê Trạch đang ở sân bay đón Tống Hà, rồi lái xe đưa cô ấy về biệt thự ở phía Đông thành phố gần sân bay nhất.

Đây là lần đầu tiên anh ta gặp lại Tống Hà sau năm 18 tuổi. Cô ấy gầy hơn so với tưởng tượng của anh ta, sắc mặt mệt mỏi, chỗ cằm dường như có vết bầm nhàn nhạt.

Tống Hà dựa vào cửa sổ xe ngủ.

Trình Tê Trạch đóng cửa sổ xe lại, rồi bật máy sưởi lên.

Anh ta gọi cho một người bạn ở Pháp, đầu bên kia hỏi anh ta: "Anh đã đón được người chưa?"

"Đón được rồi." Trình Tê Trạch khẽ nói: "Làm phiền anh rồi."

"Chuyện nhỏ." Người kia nói: "Cô ấy muốn về nước sớm nên phải đổi giờ bay. Tôi bận nên quên mất chuyện này, bây giờ mới nhớ để nhắc anh."

"Không sao đâu, đã đón được người rồi."

"Được, tôi không quấy rầy hai người nữa. Mấy hôm nay cô ấy không ổn, tinh thần sa sút, anh hãy chăm sóc cho tốt."

"Ừm." Trình Tê Trạch đáp lại rồi cúp điện thoại.

Di động còn 3% pin, Trình Tê Trạch để điện thoại vào chỗ sạc.

Khi Tống Hà tỉnh thì xe đã dừng lại.

Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, thấy Trình Tê Trạch đã để vali xuống, đang hút thuốc ở ngoài xe.

Sau khi Tống Hà tỉnh táo lại một chút, rồi mở cửa xuống.

"Anh đưa tôi đi đâu vậy?"

"Yên tâm, là một biệt thự tôi không ở."

Trình Tê Trạch dập điếu thuốc, giơ tay ra hiệu Tống Hà cùng vào.

Cửa là khoá mật mã, bên trong biệt thự được quét dọn sạch sẽ.

"Tôi vẫn chưa thích ứng được với múi giờ, đầu óc có chút hỗn loạn, xấu hổ quá." Tống Hà lơ mơ nghe Trình Tê Trạch nói về biệt thự, cái gì cũng nghe không vào.

"Không sao, ngủ một giấc trước đi." Trình Tê Trạch đưa hành lý của cô vào phòng ngủ: "Tôi còn có việc phải đi vào thành phố."

"Được rồi, anh bận đi." Tống Hà không thay quần áo, trực tiếp ngã lên giường đem chăn ôm vào người.

Trình Tê Trạch nhìn tư thế ngủ tự do không gò bó của cô, khẽ nhíu mày lại.

Anh ta không nói gì nữa, chuẩn bị rời đi.

"À, suýt nữa thì quên." Tống Hà ngồi dậy, nói cảm ơn với anh ta: "Cảm ơn anh nhé. Tôi không muốn ba mẹ biết chuyện tôi về nước, ở Trung Quốc cũng không quen biết nhiều người, vấn đề pháp lý chỉ có thể nhờ dì Phó trợ giúp."

Trình Tê Trạch dừng bước, một tay để trong túi, nhẹ giọng nói: "Ừm, tôi và bà ấy đã nói với nhau rồi, tạm thời không nói việc em trở về với Tống gia."

Say khi Tống Hà ly hôn, chồng cũ vẫn luôn quấy rầy. Cô không còn cách nào chỉ có thể về nước tìm người giúp đỡ.

Lúc trước khi biết Tống Hà muốn kết hôn với người Pháp, Tống gia không đồng ý, lần này Tống Hà trở về, không tránh khỏi sẽ bị người nhà trách mắng. Khoảng thời gian này mọi chuyện đều làm thể xác và tinh thần cô ấy mệt mỏi, cô không muốn hoà giải với gia đình nên đành nhờ người khác giúp đỡ.

Luật sư duy nhất ở Trung Quốc cô quen là Phó Tĩnh An. Vì vậy Tống Hà đương nhiên tìm Trình Tê Trạch trợ giúp.

Tống Hà trầm ngầm gật đầu. Mí mắt như chứa đầy chì, cô mơ hồ nằm xuống giường, lại nghe thấy Trình Tê Trạch nói: "Không hiểu vì sao em tìm một người như vậy kết hôn nữa. Đừng gặp lại anh ta, phẩm chất người này rất xấu, hút hít, đánh đập phụ nữ không xứng với em."

"..........." Tống Hà không muốn cùng anh ta nói đến chuyện này, cô lăn một cái trên giường, rồi lấy chăn bịt kín tai: "A Trạch, hiện tại tôi rất mệt và buồn ngủ, anh có thể đừng nói đến việc này nữa cho tôi ngủ một giấc thật ngon được không?"

Trình Tê Trạch: ".........."

Sau khi mọi thứ được sắp xếp ổn thoả, Trình Tê Trạch trở lại xe, gọi điện thoại cho Cảnh Ninh.

"Đón được người chưa?" Anh ta hỏi.

Trình Tê Trạch mở định vị ra, chuẩn bị về nhà.

Đầu bên kia yên lặng, một lát sau Cảnh Ninh do dự nói: "Lúc tôi tới cô Lâm đã đi rồi, nhân viên đưa cho tôi một tấm thẻ ngân hàng, nói rằng cô Lâm không mua cái gì cả mà rời đi luôn."

Trình Tê Trạch sững sờ.

Anh ta cúp điện thoại, mở Wechat lên, nhìn thấy tin nhắn mà Lâm Hoè Hạ đã gửi.

Lông mày giật giật.

Trình Tê Trạch bất chấp tất cả, lập tức lái xe về nhà, đồng thời gọi cho Lâm Hoè Hạ.

Không ai nghe máy.

— Rốt cuộc anh ta đã làm ra chuyện gì vậy? Tại sao có thể để cô lại một mình ở cửa hàng váy cưới chứ?!

Trình Tê Trạch khẽ day mi tâm, gọi lại cho Lâm Hoè Hạ.

Lúc ấy nhận được điện thoại của người bạn nói rằng Tống Hà đã xuống máy bay, anh ta không nghĩ nhiều như vậy.

Tình huống khẩn cấp, anh ta thấy tinh thần Tống Hà không ổn nên không dám để người khác đi đón cô ấy.

Anh ta cho rằng Lâm Hoè Hạ bên này đã sắp xếp ổn thoả, sẽ không có vấn đề gì cả.

Không nên bỏ cô lại một mình ở cửa hàng váy cưới.

Điện thoại vẫn không có ai nghe máy.

Trình Tê Trạch hung hăng đập mạnh xuống vô lăng.

Rốt cuộc mình đã nghĩ gì vậy!

Thường ngày thấy Lâm Hoè Hạ quá hiểu chuyện, rất dễ nói chuyện, thế mà anh ta lại bỏ vị hôn thê của mình lại trong cửa hàng váy cưới?!

Trình Tê Trạch gọi cuộc thứ ba, thì điện thoại lập tức bị ngắt.

Rất nhanh, anh ta nhận được một tin nhắn: [Nếu Tống Hà đã trở về rồi, sau này không cần liên lạc với tôi nữa. Chúc may mắn.]

— Hoá ra cô biết hết tất cả.

Nhân lúc dừng đèn đỏ, Trình Tê Trạch vội vàng soạn một tin nhắn gửi lại: [Không phải như em nghĩ đâu, ở nhà chờ anh về rồi nói.]

Tin nhắn vừa gửi lại bị quay về.

Số điện thoại bị kéo vào danh sách đen.

Wechat đúng là.

Trình Tê Trạch cứng người, thất thần bỏ điện thoại xuống.

— Rốt cuộc vì sao lại trở thành như vậy?

Đèn tín hiệu chuyển sang xanh, phía sau truyền đến tiếng còi chói tai.

Trình Tê Trạch định thần lại, kéo phanh tay rồi đạp ga.

........

Lúc Trình Tê Trạch về nhà thì Lâm Hoè Hạ đã đi rồi. Theo như dì Trần nói, cô về nhà thu dọn qua đồ đạc, rồi xách vali đi luôn.

Dì Trần dè dặt hỏi: "Cãi nhau sao?"

Trình Tê Trạch không nói gì, đi thẳng đến phòng Lâm Hoè Hạ.

Trong phòng không có một hạt bụi, đồ vật được bày biện theo thứ tự, như thể Lâm Hoè Hạ vẫn chưa rời đi.

Trình Tê Trạch đưa mắt nhìn qua chiếc nhẫn được đặt trên bàn, vô thức nhăn mày lại.

Không phải là cô không rời đi, mà là không mang theo thứ gì mà anh ta đưa cho cô đi.

Đồ của cô rất ít, vài món là quần áo cô tự mua, một ít tài liệu công việc cô cần. Trừ những thứ này ra, những bộ lễ phục thiết kế cao cấp hay trang sức hàng hiệu Trình Tê Trạch tặng cô, cô không cầm theo bất kỳ cái gì.

Trình Tê Trạch cầm chiếc nhẫn đang đặt trên bàn kia lên, ánh mắt liền trầm xuống.

Rõ ràng trong phòng vẫn còn đầy đủ đồ, nhưng anh ta lại cảm thấy vô cùng trống trải.