Bụi Bặm

Chương 4: Phương Độ

Thủ đô về đêm rực rỡ lung linh, đường phố vẫn giống như ban ngày.

Khác với khung cảnh ồn ào náo nhiệt ngoài cửa sổ, biệt thự rừng trúc ẩn mình giữa lòng thành phố lại yên tĩnh hiếm có.

Toà nhà nhỏ trên tầng hai được bày trí trang nhã, khi mở cửa sổ ra là có thể nhìn thấy những bức tường thành cổ kính, mái ngói xanh gạch đỏ, như trải qua bao năm tháng thăng trầm theo ánh đèn mờ ảo.

Một cơn gió khẽ thổi qua, những hàng liễu rủ xuống mặt hồ tạo ra vài gợn sóng nhỏ lăn tăn.

Trình Tê Trạch đang ngồi bên cạnh cửa sổ, sắc mặt lạnh nhạt nhìn ra bên ngoài.

Anh ta liếc sang chiếc điện thoại ở bên cạnh, màn hình vẫn còn đang hiện lên hai tin nhắn mà Lâm Hoè Hạ lúc nãy gửi tới, cũng không trả lời.

[Dạ dày anh không tốt, buổi tối uống ít rượu thôi nhé.]

[Đừng giận nữa, về sớm một chút nhé.]

Rõ ràng cô ấy mới là người phải tức giận mới đúng.

Lâm Hoè Hạ luôn như vậy, cô quá tốt, bất kể có chuyện gì đi nữa cũng đều xin lỗi trước.

Trình Tê Trạch không hiểu tại sao trong lòng anh ta lại nóng lên. Cô không muốn anh ta uống rượu, anh ta càng muốn uống, cô muốn anh ta về sớm, anh ta lại càng về muộn.

Trình Tê Trạch không biết vì sao bản thân lại như thế này, anh ta rất hiếm khi hành động ích kỷ như vậy.

"Sao sắc mặt trông tệ vậy? Có chuyện gì sao?"

Sở Thần đang đánh bài thì thấy Trình Tê Trạch ngồi một mình trong góc, nhân lúc có người mới muốn vào chơi, anh ta nhường lại ghế cho đối phương rồi đi qua chỗ của Trình Tê Trạch.

Trình Tê Trạch không nói gì cả, rót cho anh ta một ly rượu.

Sở Thần ngồi cạnh anh ta, thong thả lắc ly rượu trong tay, hỏi: "Vì Tống Hà sao?"

"Không phải." Thậm chí Trình Tê còn không nghĩ đến.

Sở Thần ngạc nhiên nhìn anh ta một cái rồi để ly rượu lên bàn.

"Đã qua bao năm rồi, không phải bây giờ cậu cũng nên buông rồi sao? Tống Hà đã kết hôn ở nước ngoài, trong lòng hoàn toàn không có cậu. Trước đây cô ấy từ chối cậu như nào, cậu không nhớ sao?"

Trình Tê Trạch cáu kỉnh xua tay: "Tôi đã nói là không phải rồi."

"Thế thì tại sao?" Ánh mắt Sở Thần sắc bén nhìn anh ta.

Trình Tê Trạch cũng không biết là vì sao nữa.

Lúc đầu tức giận là vì Lâm Hoè Hạ không thích tranh của Tống Hà, nhưng về sau lại không phải. Rốt cuộc vì sao anh ta tức giận, anh ta cũng không biết nữa.

Giống như tự làm mình tức giận vậy.

"Còn có thể vì sao nữa." Tề Gia Khôn đi qua, ngồi cạnh Sở Thần: "Hôm nay ở buổi triển lãm đang rất vui vẻ, tiểu Trình tổng đứng trước bức tranh của chị Tống Hà mà tức giận với chị dâu đó."

"Tôi tức giận lúc nào chứ?" Trình Tê Trạch lạnh giọng nói.

"Cũng không khác tức giận là mấy." Tề Gia Khôn chẹp miệng rồi cầm lấy ly rượu Sở Thần đặt trên bàn, uống cạn.

"Anh không thấy lúc đó thôi." Anh ta vỗ vào tay Sở Thần: "Chị dâu không thích tranh của chị Tống Hà nên tiểu Trình tổng của chúng ta mới xụ mặt ra đó."

Trình Tê Trạch: "........"

Thấy anh ta không nói gì, Tề Gia Khôn cười hì hì: "Em nói này, hai người cũng bên nhau đủ lâu rồi đó, có phải nên đến lúc chia tay không?"

"Đừng nói nhảm." Sở Thần trầm giọng ngắt lời anh ta.

Tề Gia Khôn nhún vai, nửa dựa lên sofa: "Anh Trạch không phải vì khuôn mặt của chị ấy sao? Chơi cũng đủ rồi, nên đổi người khác đi thôi."

Sở Thần không nói nên lời, liếc anh ta một cái, rồi quay qua nói với Trình Tê Trạch: "Cậu với Lâm Hoè Hạ bên nhau cũng đủ lâu rồi, tất cả mọi người đều biết cậu như thế nào mà. Cậu cho rằng cô ấy không biết trong lòng cậu có người khác sao? Cô ấy nhẫn nhịn chịu đựng như vậy vì cái gì chứ?"

"Vì tiền ư?" Tề Gia Khôn chen vào nói.

Sở Thần phớt lờ anh ta: "Có phải vì tiền hay không bản thân A Trạch biết rõ."

Trình Tê Trạch im lặng không đáp lại.

Lâm Hoè Hạ ở bên anh ta ba năm, ngoại trừ ở chung một chỗ với nhau, cô chưa bao giờ dùng đến một đồng của anh ta. Kể cả những món đồ hiệu hay là trang sức đắt tiền, cô đều ném hết vào phòng để đồ, chỉ những lúc đi xã giao cùng anh ta cô mới lôi ra dùng.

Nếu thật sự là vì tiền, thì cô quả thật che giấu rất tốt.

Thật ra, anh ta không tiếc tiêu tiền cho cô.

Tề Gia Khôn sờ cằm, dáng vẻ nghiêm túc suy nghĩ: "Hay là vì nhan sắc? Nói thật chứ, tiểu Trình tổng của chúng ta cũng có chút nhan sắc đó."

"....." Sở Thần cạn lời, nhất thời không phân biệt được Tề Gia Khôn thật sự đang nói chuyện nghiêm túc hay là đến trêu đùa nữa.

Anh ta dứt khoát chặn miệng Tề Gia Khôn lại, quay sang Trình Tê Trạch kiên nhẫn khuyên nhủ: "Với tính cách của cậu chắc không thể chuyện trò hay ho được, thường ngày Lâm Hoè Hạ đều nghe lời cậu vậy cậu nghĩ cô ấy vì cái gì? Bởi vì thật sự thích cậu đấy. Cậu nên trân trọng cô gái ngốc nghếch tốt bụng của cậu đi, trên thế giới này không có mấy người như vậy đâu."

Trình Tê Trạch mím môi, lẳng lặng nghịch ly rượu trên tay.

"Hai người ở bên nhau cũng lâu rồi, có phải cậu nên suy nghĩ nghiêm túc không? Cô gái tốt như vậy, không thiếu đàn ông thích đâu. Đến lúc đó chắc chắn cậu sẽ hối hận."

Trình Tê Trạch im lặng một lát, sau đó trầm giọng đáp: "Biết rồi."

"Ôi lão Sở à, anh nói như vậy em chỉ thấy đúng một phần thôi." Tề Gia Khôn không cảm thấy hai người này đang ghét bỏ mình, chen vào giữa nói: "Anh biết tại sao chị dâu không khóc cũng không ầm ĩ không?"

Tề Gia Khôn chớp mắt nhìn hai người, ra vẻ hiểu biết: "Bởi vì là — chị ấy căn bản không thích anh Trạch đó."

Sở Thần biết ngay anh ta miệng chó không phun ra được ngà voi mà.

Tề Gia Khôn thấy anh ta không tin liền tặc lưỡi nói tiếp: "Anh biết em hiểu rất rõ về phụ nữ đúng không? Mấy cô bạn gái nhỏ của em hay có thái độ đó, em đều không quan tâm, anh biết vì sao không? Vì khi các cô gái đó hết khóc rồi lại ầm ĩ chính là vì muốn em chú ý đến đó."

"Cậu chắc chắn mấy cô bạn gái nhỏ của cậu thích cậu ư?"

"Thì đương nhiên—" Giọng Tề Gia Khôn càng lúc càng nhỏ, không tự tin.

Sở Thần trợn tròn mắt.

"Nhưng mà em rất tán thành câu cuối của anh." Tề Gia Khôn nhếch miệng cười, rót rượu cho hai người: "Cô gái tốt như vậy, chắc chắn rất nhiều đàn ông yêu thích. Anh Trạch bao giờ anh chia tay vậy? Đến lúc đó nhớ cho em Wechat của chị dâu nhé, em qua an ủi."

Trình Tê Trạch: "....."

Sở Thần: "......"

Bây giờ gϊếŧ anh ta rồi phi tang có muộn không?



Trình Tê Trạch về nhà đã là rạng sáng.

Mọi người đều đã đi ngủ hết, anh ta cởϊ áσ vest móc lên giá áo ở huyền quan.

Đèn ở tầng một là đèn tự động, chỉ cần có người đi qua thì sẽ sáng lên.

Đèn sáng, anh ta nhìn qua phòng khách thì thấy một bóng người đang nằm cuộn tròn trên sofa.

Trình Tê Trạch dừng lại, giơ tay nới lỏng cà vạt, đi đến phòng khách.

Dường như cảm thấy đèn sáng, Lâm Hoè Hạ nhăn mày lại, "Ưm" một tiếng.

Cô dụi mắt, nửa ngồi dậy thì giật mình khi thấy một đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm.

Bốn phía xung quanh như bị vầng hào quang làm mờ đi, chỉ thấy được đôi mắt và lông mày của người con trai trong giấc mộng.

Trong mơ Phương Độ nói là đi mua kẹo cho cô nhưng người ấy cũng không trở lại.

Cô ngồi ở bậc đá trước cửa nhà, cứ chờ mãi, cô đã đợi lâu như vậy rồi, cuối cùng anh cũng về rồi.

"Anh về rồi sao?" Cô nhẹ giọng hỏi.

"Ừm." Người con trai nhàn nhạt trả lời.

"Em còn tưởng anh sẽ không bao giờ trở về nữa." Cô nhăn mày lại, giọng nói mệt mỏi vì chưa tỉnh ngủ, còn mang theo tiếng địa phương, nũng nịu: "Đừng bỏ lại em một mình, được không?"

Lâm Hoè Hạ rất ít khi dùng giọng điệu này làm nũng, có lẽ là do chưa tỉnh ngủ mà thôi.

Trình Tê Trạch hơi giật mình, một góc nào ở trong tim mềm nhũn.

"Về phòng ngủ đi."

Trình Tê Trạch nhẹ giọng nói rồi bế cô lên.

Giọng nói trầm thấp lạnh lùng này không giống với giọng nói trong trí nhớ, Lâm Hoè Hạ chưa kịp phản ứng lại thì đã bị hành động bất ngờ này đánh thức.

Cô nhận ra rằng hiện tại mình đang ở thủ đô, không phải ở thị trấn Tô, cũng không phải khi cô còn bé.

Cô theo bản năng ôm lấy cổ Trình Tê Trạch, mặt xấu hổ đỏ bừng lên.

"Mấy giờ rồi?" Cô hỏi.

"Mới có ba giờ thôi." Trình Tê Trạch khẽ đáp.

Khi nói chuyện l*иg ngực anh ta rung lên, Lâm Hoè Hạ đang mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa, qua lớp vải mỏng, cô cảm nhận được hơi thở của người đàn ông và nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của anh ta.

"...Em tự đi được."

"Không sao đâu."

Bế cô trở về phòng ngủ, Lâm Hoè Hạ hỏi nhỏ: "Anh không giận nữa sao?"

Dưới ánh trăng, Trình Tê Trạch có thể nhìn thấy lớp sương mù bên trong đôi mắt xinh đẹp của Lâm Hoè Hạ, đang cẩn thận mà nhìn mình.

Cô giống như một con nai con đang sợ hãi lo lắng, cố gắng lấy lòng người trước mặt.

Trình Tê Trạch bỗng nhiên nghĩ đến những lời mà Sở Thần nói với anh ta.

— Cô ấy ngoan ngoãn nghe lời cậu, cậu nghĩ cô ấy làm vậy vì cái gì? Đơn giản là vì thật sự thích cậu.

— Hai người ở bên nhau cũng lâu rồi, có phải cậu cũng nên suy nghĩ nghiêm túc hay không?

Qua một lúc lâu, anh ta cong môi: "Trong lòng em anh dễ giận vậy sao?"

"Không phải." Lâm Hoè Hạ còn không nghĩ tới điều đó.

Trình Tê Trạch giơ tay khẽ nhéo mũi cô, nói sang chuyện khác: "Hai ngày nữa em về quê đúng không?"

Quả nhiên là say rồi.

Lâm Hoè Hạ thầm chửi.

Trình Tê Trạch rất hiếm khi làm ra những hành động thân mật như thế này, đa phần đều là do uống say.

Lâm Hoè Hạ ngồi dậy, gật đầu: "Ừm, về thăm bà nội, quay lại luôn trong ngày."

Lâm Hoè Hạ về "thăm" là về thị trấn Tô để thắp hương, tuần sau là ngày giỗ của bà nội, mỗi năm đến ngày giỗ cô đều sẽ trở về để thăm bà.

Mọi khi Trình Tê Trạch không quan tâm những điều này, một mặt là anh ta không để tâm nhiều như vậy, mặt khác là anh ta có mối hận thù không rõ lắm với thị trấn Tô.

Khi biết cô đến từ thị trấn Tô, Trình Tê Trạch liền tỏ ra chán ghét. Lâm Hoè Hạ không rõ nguyên nhân lắm, cô cũng không dám hỏi.

Cô biết Trình Tê Trạch không thích thị trấn Tô, cho nên ở trước mặt anh ta cô sẽ không bao giờ nhắc tới.

Trình Tê Trạch suy nghĩ một lát, sau đó nhẹ giọng nói: "Đến ngày hôm đó anh về cùng em."

Lâm Hoè Hạ ngạc nhiên, nghĩ rằng mình đã nghe nhầm: "Hả?"

"Đến hôm đó anh đi cùng em." Trình Tê Trạch kiên nhẫn nói lại lần nữa.

Anh ta đứng dậy, kéo rèm: "Đi ngủ đi, ngủ ngon."

Lâm Hoè Hạ ngây người nhìn hành động của anh ta.

Mọi khi Trình Tê Trạch không có nhiều kiên nhẫn như vậy.

Quả nhiên là... uống nhiều rồi chăng?



Lâm Hoè Hạ không để tâm đến những lời Trình Tê Trạch nói đêm đó.

Cô không ngốc đến nỗi tin lời của một con ma men.

Ngày thứ hai, cô đi đến tham gia buổi giao lưu học thuật, bài diễn thuyết của Lâm Hoè Hạ rất thành công, còn có một vài lãnh đạo tham dự buổi giao lưu đã khen ngợi cô.

Trong đó, cuộc thảo luận về việc xây dựng các toà nhà cổ có tính tham số với các công trình lớn bằng gỗ đã thu hút sự chú ý của những người đi trước.

Nếu không phải trước đó giáo sư Phương đã nhấn mạnh điều này trong email gửi cho cô, cô sẽ không bổ sung thêm nhiều thông tin như vậy, trả lời trôi chảy các câu hỏi của những người đi trước đặt ra.

Sau khi buổi giao lưu kết thúc, Lâm Hoè Hạ muốn gửi email để cảm ơn giáo sư Phương, nhưng điện thoại lại không đăng nhập được vào hòm thư của công ty nên đành phải trở về công ty để gửi lại.

Không hiểu tại sao người nước ngoài lại thích giao tiếp bằng email như vậy, quá rắc rối.

Không như ở Trung Quốc, chỉ cần một phần mềm xã hội là có thể giải quyết hết mọi vấn đề.

Lâm Hoè Hạ mải mê suy nghĩ, lái xe quay trở lại công ty.

Sau khi về công ty, Lâm Hoè Hạ còn rất nhiều việc phải làm cho nên đã quên mất chuyện gửi email.

Chỉ là ngày hôm sau đã nhận được mail của giáo sư Phương, hỏi cô tình hình của của buổi giao lưu thế nào thì cô mới nhớ ra việc này, vội vàng viết một email chân thành cảm ơn sau đó gửi đi.



Ở phía bên kia địa cầu chênh lệch mười hai tiếng, bóng đêm đen như mực.

Chỉ có một tiếng "cạch" phát ra từ con chuột trong phòng làm việc, Phương Độ kiểm tra xong mail lần cuối rồi tháo chiếc kính trên mũi xuống.

Anh nhẹ nhàng tựa lưng vào chiếc ghế trong văn phòng, nhéo mi tâm, ánh trăng xuyên qua cửa sổ phác hoạ lên dáng vẻ của người đàn ông cùng ngũ quan thâm thuý.

Đặc biệt nhất là đôi mắt kia, dưới sự phản chiếu của ánh sáng, màu hổ phách trong suốt đủ để làm cho người ta say đắm.

Trong email, đối phương mô tả lại tình hình của buổi giao lưu rất giống với những gì anh mong đợi.

Phương Độ khẽ mỉm cười.

Anh biết rõ cô có thể làm tốt.

Cửa văn phòng đột nhiên bị đẩy ra, sau đó là một tiếng hô: "Ôi chúa ơi!"

Người đến bật đèn lên, Phương Độ thu hồi lại nụ cười, sắc mặt lạnh nhạt nhìn về phía Lý Duệ Thần đang đứng ở cửa.

"Hơn nửa đêm rồi tại sao không bật đèn lên chứ!" Lý Duệ Thần đi vào, vừa bất mãn vừa oán giận.

"Về bây giờ đây." Phương Độ đứng lên, lấy áo khoác xuống từ trên giá áo.

Trong lúc chờ anh, Lý Duệ Thần thong thả đi vào, nhìn khắp nơi, cuối cùng ánh mắt chú ý tới một chiếc mô hình gỗ làm bằng tay đặt ở giữa phòng làm việc. Đó là mô hình một ngôi chùa Phật giáo, anh ta nhìn kỹ trong chốc lát, rồi giơ tay qua chạm vào đường thẳng đứng trên ngôi chùa.

Chưa kịp chạm vào, tay đã bị đánh một cái.

Anh ta "ách" một tiếng: "Quý giá như vậy sao? Chạm vào cũng không cho chạm nữa."

"Chạm vào mà hỏng anh đền nhé?"

Lý Duệ Thần bĩu môi: "Tôi không đủ thời gian để làm một cái giống hệt cho cậu đâu."

Hai người cùng nhau đi ra khỏi toà nhà dạy học, đi thẳng tới bãi đỗ xe để lấy xe.

Quảng trường tối om, chỉ còn một vài phòng học và thư viện ở đằng xa sáng đèn.

"Đi qua Soul uống một chén rồi về nhỉ?" Lý Duệ Thần vừa thắt dây an toàn vừa đề nghị.

Phương Độ liếc anh ta: "Tôi lái xe."

"Đến lúc đó để vợ tôi đi qua lái xe về." Lý Duệ Thần không quan tâm.

"Cậu vừa mới kết hôn, ngày nào cũng đi chơi với tôi, Jessica không có ý kiến sao?"

Lý Duệ Thần nhún vai: "Cậu cũng không phải gay, Jessi không ích kỉ như vậy đâu. Hơn nữa mỗi ngày tôi cũng tiết kiệm được chi phí đi lại, Jessi còn khen tôi sống tốt nữa cơ."

Phương Độ: "....."

Lý Duệ Thần khoe khoang nửa ngày về đời sống hôn nhân của mình, vẫn không quên nói qua Phương Độ: "Cậu cũng đến tuổi rồi, cũng nên xem xét mà yêu đương đi thôi? Jessi có một đồng nghiệp nữa khá thú vị, có muốn làm quen không?"

"Không cần, cảm ơn,"

Lý Duệ Thần khinh bỉ nhìn anh: "Sao thế? Vẫn còn nghĩ về "cô vợ nhỏ" ở Trung Quốc à?"

Phương Độ lười trả lời, nhìn anh ta bằng ánh mắt trìu mến: "Gavin à, nếu không biết nghĩa của các từ tiếng Trung, chúng ta có thể nói tiếng Anh."

"........." Lý Duệ Thần bĩu môi thầm nghĩ, người đàn ông trông cũng ổn nhưng cái miệng anh ta lại không nói được câu gì xuôi tai. Thôi thì anh ta tốt bụng, không thèm chấp nhặt Phương Độ: "Cậu vẫn luôn tìm cô ấy sao? Cũng may là gặp mấy người từ thị trấn kia đến đây, biết được thông tin của cô ấy, tôi còn nghĩ cậu sẽ bay về nước luôn chứ. Vậy mà bây giờ cậu vẫn bình tĩnh như này sao?"

Phương Độ đi Mỹ là do tình huống khẩn cấp, cũng không nói lời tạm biệt nghiêm túc nào với Lâm Hoè Hạ.

Trong mấy năm nay, anh vẫn luôn tìm mọi cách để có thể liên lạc lại với cô.

Nhưng khi đó, trong nhà hai người đều không giàu có gì, không có những phương tiện liên hệ như máy tính hay điện thoại di động. Bởi vì sức khoẻ nên anh phải qua Mỹ điều trị, cũng không thể về nước.

Quan hệ của anh ở Trung Quốc lại hạn hẹp, muốn tìm một người mà anh đã không gặp từ mười mấy năm trước chẳng khác gì mò kim dưới đáy bể cả.

Cho đến mấy tháng trước, học sinh của anh là du học sinh đến từ thị trấn Tô, anh mới nghe ngóng được tin tức về Lâm Hoè Hạ.

Biết được cô đang làm việc tại trường Đại học Kiến trúc Hoàng Gia, cũng biết rằng cô đã có bạn trai rồi.

"David nói là tình trạng bây giờ của tôi không thích hợp để ngồi máy bay đường dài mệt mỏi." Phương Độ nhẹ giọng giải thích.

David là bác sĩ chữa trị của anh.

"Như vậy sao.... Thật đáng tiếc." Lý Duệ Thần khẽ thở dài, không biết nên nói gì tốt hơn.

Màn đêm dày đặc, chiếc xe lao nhanh trên đường phố New York.

Phương Độ híp mắt lại, bàn tay nắm lấy vô lăng thật chặt.

Thực ra, cơ thể anh đã hoàn toàn ổn định, David biết anh nhớ nhà, khoảng thời gian trước đã cùng anh trao đổi tới việc đi về Trung Quốc.

Anh có thể trở về.

Anh rất muốn liên lạc cho Lâm Hoè Hạ, nhưng lại do dự, không biết mình có xen vào cuộc sống của cô không.

Cô đã có một cuộc sống mới, có bạn trai, hơn nữa bạn trai của cô.........

Ánh mắt Phương Độ buồn bã.

— Rốt cuộc anh dùng tâm trạng và thân phận gì để về nước gặp cô đây?