L*иg ngực hắn rung lên, tiếng cười đập vào phổi như muốn moi nội tạng ra ngoài, toàn thân không tự chủ được rung rung vì nụ cười này.
Hệ thống trốn trong một góc rùng mình: Biếи ŧɦái.jpg.
Thế giới này nhàm chán sao?
Hình như cũng không phải.
Đới Lạc Lâm từ khi bắt đầu đều mang lại cho hắn rất nhiều bất ngờ.
Từ câu nói [Tôi nghĩ Tang Cửu Trì giống như người dạo chơi nhân gian, chuyện bùng nổ trên mạng không giống phong cách của cậu ta] của ID “Siêu Cấp Hacker” trong group hacker cho đến những sự tin tưởng vô điều kiện của y đối với hắn.
Còn cả những món ăn giới thiệu sau đó, đến hiện tại y lại dùng danh dự và toàn bộ tài sản của mình để đánh cược cho hắn.
Con người này quá thú vị. Y luôn có thể thu hút sự chú ý của hắn ở những chỗ không ngờ đến.
Một doanh nhân thành công địa vị cao, doanh nghiệp chính là mạng sống.
Không, có lẽ doanh nghiệp còn quan trọng hơn mạng sống.
Hiện giờ y lại hy sinh sự nghiệp của mình để ra mặt thay hắn.
Tang Cửu Trì vươn chiếc lưỡi đỏ mềm ra nhẹ nhàng liếʍ đôi môi gợi cảm, khóe mắt đầy tham lam, du͙© vọиɠ không tên cũng từ đó ứa ra.
Người đàn ông này rất thú vị, y khiến hắn có ham muốn chiếm giữ.
Muốn có được, muốn đối phương hòa vào máu thịt của mình, trói buộc bên cạnh, xem y có thể mang lại cho mình những bất ngờ gì.
Trong ống kính, mọi người chỉ có thể nhìn thấy Tang Cửu Trì đang lấy tay che mặt, đôi vai gầy liên tục run rẩy.
Tang Cửu Trì hiện tại giống như cái cây non nớt trước gió, một giây sau sẽ dễ dàng bị hất đổ.
Đới Lạc Lâm đang nhìn chằm chằm vào màn hình phát sóng trực tiếp, luồng khí đáng sợ bao quanh toàn thân khiến những người xung quanh sợ hãi lùi lại.
Mấy ngày nay vì lịch trình nên y bắt buộc phải rời khỏi Hoa Quốc, không thể đích thân đưa Tang Cửu Trì tham gia cuộc thi.
Nhưng y không ngờ rằng, cuộc thi mà y luôn đặt nhiều hy vọng lại đối xử với Tang Cửu Trì như vậy.
Đặc biệt là những hành vi của ban tổ chức dưới sự chỉ huy giám sát viên, nó khiến họ biến thành con rối của gã.
Rõ ràng họ mới là ban tổ chức, nhưng giám sát viên lại cao cao tại thượng như đế vương, có thể mỉm cười bắt họ làm bất cứ điều gì.
Có bằng chứng hay không không quan trọng, quan trọng là quyết định của giám sát viên.
Chúng đứng ở trên cao chỉ huy, ngay cả khi chúng bịa đặt cũng có sức thuyết phục.
Nhưng nạn nhân phải ngoan ngoãn để chứng minh mình vô tội, thậm chí bị vấy bẩn không cần thiết cả đời.
Phi lý.
Quá phi lý.
Đúng là cuộc thi rách nát.
Ban tổ chức như vậy tồn tại còn ý nghĩa gì?
Đới Lạc Lâm nhìn đôi vai mảnh khảnh đang run rẩy của Tang Cửu Trì trong cửa sổ nhỏ mà trong lòng nổi lên lửa giận.
Làm sao một thiên tài có thể chịu đựng sự sỉ nhục như vậy?
Tang Cửu Trì đã bị vu oan một lần, bây giờ lại phải chịu oan lần thứ hai?
Sương giá không dập được cành cây non, nhưng nếu là mưa đá rơi xuống thì sao?
Tang Cửu Trì có thể chịu được bao nhiêu áp lực?
Đới Lạc Lâm cầm điện thoại gọi điện cho thư ký, giọng y lạnh như băng trên núi tuyết ngàn năm, “Hủy bỏ tất cả cuộc hẹn, tôi phải về nước ngay lập tức.”
Thư ký không dám do dự, lập tức đáp ứng: “Dạ, tôi lập tức xử lý.”
Đới Lạc Lâm: “Chuyện điều tra thế nào rồi?”
Thư ký: “Vẫn đang điều tra, nhưng đã có manh mối, chắc có thể tìm được chứng cứ nhanh thôi.”
Đới Lạc Lâm: “Được, tiếp tục điều tra. Ngoài ra, cử năm chiếc xe đến hiện trường thi đấu.”
...
Tang Cửu Trì che mặt cười một lúc rồi lại đặt tay xuống lau mặt, duy trì vẻ mặt bình tĩnh như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.
Hắn vỗ nhẹ vào má mình với một nụ cười chua chát, rồi từ từ đứng dậy khỏi ghế sofa.
Trên màn hình:
[Đáng... đáng yêu quá, xảy ra chuyện gì vậy, anh ấy vỗ mặt là muốn cổ vũ cho mình sao?]
[Đột nhiên cảm thấy Tang Cửu Trì thật đáng thương, tại sao tôi lại không còn ghét anh ấy nữa rồi.]
[Hy vọng tối nay Tang Cửu Trì có thể đạt được thành tích tốt! Cố lên!]
Lúc những bình luận lướt qua, Tang Cửu Trì nghe thấy tiếng gõ cửa.
Vì cùng lúc chiếu nhiều hình ảnh nên cửa sổ của họ tắt tiếng, nhưng vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của giám sát viên.
Người đàn ông tóc đen cung kính, nói vài câu với Tang Cửu Trì rồi đem đồ vật trả lời cho Tang Cửu Trì. Sau đó làm tư thế ý bảo Tang Cửu Trì có thể rời đi.
Từ đầu đến cuối, vẻ mặt Tang Cửu Trì vẫn rất bình tĩnh, hiện giờ cũng không thể hiện bất kỳ sự vui mừng hay khó chịu nào.
Trước lúc đi, Tang Cửu Trì nhìn vào ống kính, duối tám ngón tay.
8 giờ tối, không gặp không về.
Tang Cửu Trì vừa bước ra khỏi hiện trường liền thấy năm chiếc ô tô đen sang trọng nối đuôi nhau đậu ngay ngắn trước cửa.
Năm tài xế đứng thẳng tắp trước cửa ghế phụ, ánh mắt tập trung, nhìn chằm chằm về phía cửa.
Thời điểm Tang Cửu Trì bước ra, họ đồng loạt thực hiện hành động chào của một quân nhân, như thể họ đang chào đón nhà vua của họ một cách long trọng.
Tang Cửu Trì chỉ sửng sốt một giây rồi nhanh chóng bước vào ghế sau của chiếc xe thứ ba.
Sau khi ngồi vào ghế sau, hắn liền gửi một tin nhắn cho Đới Lạc Lâm: Cảm ơn.
Đới Lạc Lâm nhanh chóng trả lời: Rất vui được phục vụ ngài, vua của tôi.
Tang Cửu Trì đặt điện thoại sang một bên và nhắm mắt lại, nhưng khóe miệng hơi nhếch lên vẫn lộ ra tâm trạng tốt.
Hệ thống đè nén cảm xúc muốn chửi bậy: Đệch, đây là chơi trò vạn dặm cứu mỹ nhân.