Sau Khi Nhặt Được Hệ Thống Thôi Miên Ngày Nào Tôi Cũng Nghĩ Đến NP

Chương 68

"Sao anh đi lâu thế? Vest ngoài của anh đâu rồi?" Hướng Tả vừa tới gần Quách Vãn đã lập tức lôi kéo anh hỏi đông hỏi tây, anh mắt nhìn Tống Cơ bên cạnh cũng chẳng có ý tốt.

Bà Hướng vốn không ưng cô con dâu này. Lúc gả vào nhà họ đã mang thai trước đó rồi, con đẻ ra đứa con gái. Bây giờ trước bàn dân thiên hạ lại còn không có khí chất của cô chiêu nữa chứ. Trong mắt bà Hướng tràn đầy sự khinh thường.

Mà Tống Cơ đứng một bên lại trông ngoan hiền thục nữ như thế. Quách Vãn tùy ý đánh giá từ trên xuống dưới một lượt.

Bà Hướng nhìn về phía Tống Cơ, càng nhìn càng hài lòng, gọi cô: "Nhóc con, lại đây xem nào. Năm nay bao lớn rồi, tên gì thế này."

"Con mười chín, tên là Tống Cơ, bác gọi con là bé Cơ là được ạ. Lỗi âu cũng là do con. Tại con bất cẩn đổ phải vang đỏ lên quần áo cậu Hướng, chẳng trách mợ Hướng tức giận."

Tống Cơ nhìn như bông hoa nhỏ màu trắng trong sáng ngây thơ dễ bị bắt nạt, khiến người ta không kìm được mà cảm thấy thật đáng yêu.

"Cô bé ngoan. Xinh xắn đáng yêu thế chứ. Bác và con đúng là có duyên mà. Bác vẫn luôn muốn có thêm đứa con gái, thêm một cục bông bé nhỏ ấm áp, nhưng bác bạc phận. Không bằng bác nhận con làm con gái nuôi nhé. Hướng Tả, con có chịu không?"

Bà Hướng kéo tay Tống Cơ vỗ về, nói với vẻ hài lòng.

Ài, chuyện này... Đúng là trâu bò mà ~ Không cần thôi miên cũng xong chuyện rồi, vẫn là nhờ nước hoa này.

"Mẹ ơi, chuyện này sao có thể..."

"Con im lặng đi! Quách Vãn, con đang mang thai, chắc cũng mệt lắm rồi, qua bên kia ngồi một lát đi."

Thấy bà Hướng ra lệnh đuổi người, Quách Vãn thấy ông chồng không nói giúp mình, chỉ đành hung hăng trợn mắt trừng Tống Cơ, thở phì phò rồi rời đi.

Bà Hướng lập tức thay đổi vẻ mặt nghiêm nghị, ánh mắt trở nên dịu dàng: "Bé ngoan, con thấy sao hả."

"Nếu vậy thì bé Cơ cảm ơn mẹ nuôi ạ." Tống Cơ ra vẻ đặc biệt xúc động.

"Ái chà ~ Con khách sáo thế làm gì. Từ nay về sau cứ gọi mẹ là được. Sau này Hướng Tả sẽ là anh trai con, đều là người một nhà cả, đừng khách sáo quá làm gì."

Cô Trương ngồi bên cạnh cũng cười cười xen miệng: "Cô Tống may mắn thật đấy. Có người mẹ ngầu với anh trai đẹp thế này làm bọn tôi hâm mộ chết mất."

Nhà họ Hướng ở Thượng Hải cũng có biệt thự, nhưng vẫn định cư tại nhà cũ ở Hồng Kông. Tuy vậy nhưng mấy năm nay đều hoạt động tại Trung Quốc.

"Bé ngoan, đêm nay con đi gặp ba nhé, chắc ba con sẽ vui mừng lắm cho xem. Giờ mẹ cũng chẳng đem gì cho con cả."

Nói xong, bà Hướng bèn tháo vòng tay phỉ thúy vàng trên tay mình xuống rồi đặt trên tay Tống Cơ.

Hướng Tả cũng tự nhiên mà bước tới ôm eo nhỏ của Tống Cơ: "Mẹ tốt với Tống Cơ quá. Cuối cùng nhà mình cũng có chuyện vui rồi."

"Con làm anh phải biết chăm nom em gái nghe chưa, đừng để người ta bắt nạt em con đấy."

Ý trong lời nói không thể rõ ràng hơn được nữa.

Một lúc sau, Hướng Tả dắt Tống Cơ đến gặp quan chức cấp cao khắp sảnh tiệc. Tống Cơ cũng bước đầu làm quen với xã hội thượng lưu hào nhoáng này.