Dạy Dỗ Tiểu Mẹ Mễ

Chương 7

Làn gió mát lạnh thổi qua cửa sổ vào bên trong, rèm cửa phấn hồng sát đất nhẹ nhàng phiêu đãng theo gió.

Trong phòng ngủ theo phong cách Bắc Âu, trên chiếc thảm lông dày trắng tinh có một tiểu tử đang bò, lúc lắc cái mông nhỏ tròn vo, đang cố gắng hướng đến chiếc giường to mềm cách bé không xa.

“Hô…… Vù vù……”

Tiếng thở dốc nho nhỏ phát ra từ miệng bé, Tiểu Kiệt giương cái miệng xinh xắn, kêu y nha y nha không ngừng, giống như muốn hấp dẫn sự chú ý của cha mẹ trên giường.

Mà trên chiếc giường trắng rất lớn này, Hoắc Dĩnh Thần chính là đang ôm Hồ Phi Phi ngủ say, hoàn toàn đem hết thảy tạp âm bài trừ bên ngoài.

Nay Tiểu Kiệt đã chín tháng tuổi tiếp tục chiến đấu hăng hái, đôi tay mập mạp nhỏ bé gắng sức kéo cái chăn, a a kêu vài tiếng, thấy không có người trả lời, khuôn mặt nhỏ nhắn của bé nhất thời nhăn nhăn.

Kết quả của việc bé vừa mới kịch liệt vận động là khuôn mặt Tiểu Kiệt vốn tuyết trắng giờ hồng tựa như quả táo đỏ to, khóe miệng còn dinh dính chút nước miếng.

“A a…… A a……”

Bé vươn cánh tay như củ sen, không khách khí vỗ một cái vào khuôn mặt tuấn tú đối diện với bé, nam tử trên giường tựa hồ ngủ cực trầm cực say, đôi mắt hẹp dài vẫn nhắm chặt, còn phát ra tiếng hít thở đều đều.

Những sợi tóc được cắt tỉa giờ hỗn độn phủ trên trán, ngăn trở tầm mắt của hắn.

Tư thái ái muội của Hồ Phi Phi như con tôm rúc vào lòng hắn, hai người còn cùng nhau tay nắm chặt tay.

Tiểu Kiệt không chịu cô đơn, cánh tay nhỏ bé đàng hoàng vung chung quanh, “A a…… A a……”

Hoắc Dĩnh Thần đang ngủ say theo bản năng vung tay lên, “Ba” một tiếng vang thanh thúy phát ra.

“Oa…… Oa oa……”

Tiếng khóc trẻ con nỉ non ing tai nhức óc nhất thời vang vọng cả phòng.

Hoắc Dĩnh Thần cùng Hồ Phi Phi bị bừng tỉnh, đồng thời từ trên giường nhảy dựng lên.

Chỉ thấy đứa con bảo bối của bọn họ ngã thập phần chật vật trên chiếc thảm lông dày.

Khuôn mặt nhỏ nhắn chôn xuống, cái mông nhỏ hướng lên, hai cái chân mập mạp còn vung vẩy đập loạn.

Hoắc Dĩnh Thần đưa cánh tay dài tới, nhanh nhanh ôm con vào lòng.

Chỉ thấy khuôn mặt núng na núng nính của con xuất hiện một chưởng ấn (vết sưng đỏ do bị tát) hồng hồng chói mắt, tiểu tử kia bị ủy khuất khóc lóc không ngừng như chẳng biết mệt, nước mắt nước mũi tha hồ chảy, kiệt lực khóc than cho sự đáng thương cùng vô tội của chính bé. (Sia::D A, hông bít sao edit thành ra thí nè đây >_______o< aaa)

“A Thần thật sự là biết săn sóc, biết chúng ta ở quê lo lắng cho con, cư nhiên phái người đưa chúng ta đến nơi này, thật sự là đứa nhỏ tri kỷ……” Bà Hồ liền quay sang phía nàng, “Ngược lại là con gái thật bất hiếu, gặp được loại sự tình này không tìm cha mẹ thương lượng sao?”

“Dạ?!……”

“Đúng đó, cư nhiên ngay cả sinh đứa nhỏ rồi vẫn còn gạt cả cha mẹ.”

“Cha, con……”

“Bác trai, bác gái không cần mắng Phi Phi.” Hoắc Dĩnh Thần đem Hồ Phi Phi vừa bị trách mắng kéo đến bên cạnh người, trong lòng rất rõ ràng ông Hồ bà Hồ là cố ý mắng cho hắn nghe, “Kỳ thật nàng chính là vì ngượng ngùng, dù sao chúng con bây giờ còn chưa kết hôn, nàng nói muốn chờ chúng con kết hôn sẽ báo cho cả nhà.”

Hồ Phi Phi ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, nhìn đến chiếc cằm có độ cong duyên dáng của hắn. Nam nhân này nói dối tự nhiên đến ngay cả bản nháp cũng không cần?

“Aiz, người trẻ tuổi như các con thật là, đứa nhỏ đều đã có, vì sao còn không mau định ngày?”

“Vốn con cũng muốn mau chóng cưới Phi Phi vào cửa, nhưng thời điểm lúc trước tình hình nàng nôn nghén vẫn thực nghiêm trọng, con sợ làm hôn lễ sẽ khiến thân thể nàng ăn không tiêu, mệt không chịu nổi; đợi cho Tiểu Kiệt sinh ra chúng con lại vội vàng học tập làm cha làm mẹ, cho nên mới lập kế hoạch chờ Tiểu Kiệt tròn một tuổi sẽ tổ chức hôn lễ……”

Hoắc Dĩnh Thần quả nhiên là thương nhân khôn khéo, nói chuyện đâu vào đấy, buổi nói chuyện dỗ ông Hồ bà Hồ vui sướиɠ hết sức.

Ăn cơm chiều xong, hắn còn cùng ông Hồ chơi cờ vây, bên này thì chu đáo rất tốt đem đĩa nhạc cất chứa nhiều năm lấy ra đưa cho bà Hồ nghe.

Hai ông bà được hắn an bài nghỉ ngơi ở phòng ngủ của khách, sau đó Hồ Phi Phi khẩn trương một ngày tâm tình rốt cục trầm tĩnh lại.

Chờ đến cơ hội, nàng kéo Hoắc Dĩnh Thần vào phòng ngủ, dùng một tay ấn hắn đến vách tường, “Nói, vậy đến tột cùng là chuyện gì xảy ra? Cha mẹ em êm đẹp ở Nam Bộ kinh doanh hoa quả đi, anh làm chi đột nhiên tìm cha mẹ em đến? Anh cư nhiên còn đem chuyện em sinh tiểu hài tử nói cho cả hai, thế nhưng ghê hơn là anh nói cho bọn họ chúng ta muốn kết hôn…… Đáng chết, anh làm sao có thể lừa bọn họ? Anh…… Anh là khốn khϊếp!” Sợ cha mẹ chịu không được sự thật đả kích, Hồ Phi Phi tức giận đến nỗi nói năng lộn xộn, nói không suy nghĩ.

Hoắc Dĩnh Thần trên cao nhìn xuống nhìn nàng, trong ánh mắt mang theo chút tựa cười như không cười.

“Ai nói anh đang gạt người?”

Hai người sớm chiều ở chung đã hơn một năm, từ lúc nàng mang thai sinh rồi con cho tới bây giờ, bọn họ cùng nhau trải qua mưa gió, cùng nhau cố gắng học tập làm cha làm mẹ, cảm tình sớm vô hình trung đã thâm căn cố đế (chậm rãi sâu đậm).

Trước kia hắn chưa bao giờ từng có gì ý tưởng gì đối với hôn nhân, khi chính mồm nói ra hai chữ kết hôn, nội tâm hắn bị rung động kỳ thật không thua bất luận kẻ nào.

Đột nhiên mong muốn có một gia đình riêng, hắn tưởng tượng đợi ngày con tròn một tuổi sẽ tự tay đeo nhẫn cho nàng đại biểu lời hứa hẹn cả đời.

Hồ Phi Phi bị lời hắn nói cả kinh thật lâu không thể hoàn hồn, “Không phải gạt người? Chẳng lẽ ý của anh là nói……”

Hoắc Dĩnh Thần không cho là đúng, ngược lại cười đến giống ác bá lưu manh, “Đúng, chúng ta sẽ có một hồi hôn lễ, sau đó ba người chúng ta được mọi người chúc phúc thật sự trở thành người một nhà.”

“Không, em còn không hiểu…… Vốn chuyện này có thể rất đơn giản liền kết thúc, vì sao muốn khiến cho mọi người đều biết……” Đầu óc đơn thuần không thể đoán được suy nghĩ của hắn, một lòng chỉ lo lắng về sau nên như thế nào giải thích cho cha mẹ.

“Hư!” Hắn nói nhỏ bên tai nàng, “Nếu em không nghĩ cho cha mẹ em càng thêm lo lắng, liền ngoan ngoãn phối hợp với anh, bởi vì hình như cha em tránh ở bên ngoài nhìn lén……”:D

“Cái gì? Anh cư nhiên không có đóng cửa cho hẳn hoi?”

Hồ Phi Phi cả kinh, sợ tranh chấp giữa hai người trong lúc đó bị phụ thân nghe xong rồi, vừa định quay đầu nhìn lại, cằm đã bị hắn cường ngạnh kéo trở về.

“Đã nói không cần quay đầu, có biết cái gì tên là diễn trò diễn đến cuối cùng hay không?”

Hắn một bên ở bên tai nàng nói nhỏ, một bên giở trò với nàng.

Hắn hôn đôi môi mềm mại, mang theo bao nhiêu dụ hoặc làm nàng hoàn toàn không thể kháng cự, Hồ Phi Phi làm sao có thể chống lại loại kɧıêυ ҡɧí©ɧ thuần thục này, không bao lâu khuôn mặt trắng nõn của nàng bị ửng hồng tô điểm cả mặt; trong phòng ngủ, nàng cúi đầu phát ra tiếng rêи ɾỉ.

Cũng không biết trải qua bao lâu, thời điểm khi hắn chậm rãi buông nàng ra, ánh mắt của nàng đã muốn mê ly tràn ngập mơ màng, Hoắc Dĩnh Thần cười tà khí, thân thủ nhéo nhéo cái cằm nhỏ xinh đẹp của nàng.

“Nếu hiện tại em mời mọc anh, anh nghĩ anh sẽ không làm em thất vọng.”

Tiểu nữ nhân giờ phút này hai gò má đỏ lên, mị nhãn như tơ, cái miệng nhỏ nhắn bị hôn hồng sưng đỏ, trìu mến rất là chọc người.

“Ai muốn mời mọc anh……” Hồ Phi Phi ý thức trong giây lát trở lại sự thật, giương mắt liền nhìn đến biểu tình trên mặt hắn giống ác ma, đáy lòng vừa sợ vừa thẹn, nhưng mà lo lắng nhất vẫn là người cha ở ngoài cửa nhìn lén.

Nàng chợt quay người lại, thấy cửa phòng đóng chặt, ngay cả một con muỗi đều đừng nghĩ bay vào được. =))

“Anh không phải nói cha em ở bên ngoài……” Nói tới một nửa, dường như nhớ tới cái gì mà khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, “Hoắc Dĩnh Thần, anh dám gạt em?”

“Thế cũng phải là tiểu đứa ngốc như em cam tâm tình nguyện bị anh lừa a.” Hắn trìu mến nâng cằm nàng, một đôi mắt thâm thúy mà chấp nhất, “Kỳ thật anh vẫn muốn nói rằng quà sinh nhật ngày đó em tặng cho anh, anh thực thích……”

Cha mẹ mất sớm, từ nhỏ được ông nội nuôi nấng trưởng thành, hắn chỉ cảm nhận được ít ỏi thân tình.

Bao năm qua hắn vẫn lấy hình tượng lãnh khốc đối mặt với thế nhân, làm cho người ta cảm thấy hắn lãnh khốc, không nói tới tình cảm bao giờ.

Đối mặt với mấy lời nhận xét sau lưng như thế, hắn lại cực kỳ khinh thường.

Cho đến khi Hồ Phi Phi xuất hiện, hắn mới phát hiện thế giới của chính mình không biết từ lúc nào bắt đầu có vướng bận.

Nàng hơi hơi ngạc nhiên, đột nhiên nhớ tới gì đó, khuôn mặt càng đỏ thêm. “Cái kia cũng không có gì, bất quá chỉ là mấy miếng bánh ngọt mà thôi, nếu anh nói thích ăn, em có thể lại làm cho anh ăn.”

“Anh không phải nói tới bánh ngọt.” Hắn ôn nhu chặn lời nàng, “Trên thực tế, anh càng thích một phần lễ vật khác em tặng cho anh……”

Ngón trỏ thon dài nhẹ nhàng vén vài sợi tóc rũ trên trán nàng, đầu ngón tay mềm nhẹ di chuyển khéo léo từ chóp mũi nhỏ xinh chậm rãi trượt xuống dưới, trải qua đôi môi đầy đặn đỏ mọng, tiếp tục đi xuống, xấu xa đứng ở chỗ cổ áo hơi hơi rộng mở, lại từ từ cởi dần cúc áo sơmi của nàng ra, một bàn tay khác từ phía sau lưng gầy yếu trượt xuống dưới, cách làn vải mỏng manh, nhẹ nhàng ôm chặt vòng eo thon thả của nàng.

Hồ Phi Phi run run, sợ không thể tự chủ được.

“Phi Phi, chẳng lẽ đến lúc này, em còn muốn chưa rõ sao?” Tiếng nói trầm thấp khàn khàn, mang theo dụ hoặc làm cho người ta không thể kháng cự. “Vì sao anh đưa cha mẹ em đến đây, hơn nữa trong lúc đó đem quan hệ giữa chúng ta công bố ra ngoài……”

Trải qua một phen cố gắng, hắn rốt cục đem quần áo trên người nàng hết thảy cởi bỏ, khom người bế lấy nàng, đi nhanh đến chiếc giường lớn mềm mại thoải mái.

“Đó là bởi vì cầm tặc trước cầm vương (bắt giặc trước tiên bắt kẻ đứng đầu).”

Rốt cuộc không khống chế được du͙© vọиɠ trong cơ thể muốn nàng, cúi người xuống, hắn ôm nàng nhét vào trong lòng, làm cho đầu óc nàng biến thành tương hồ rốt cuộc không thể tự hỏi.

Đêm, còn thực dài lâu, hai người nhiệt tình liên tục thiêu đốt lẫn nhau……