Đúng là Từ Thúy Liên làm việc không chính thống, nhưng một bên là con gái, một bên là con dâu, đều là người nhà, làm chuyện lớn lên, đến tai đồn công an, đồn phó như ông ta chẳng phải mất hết mặt mũi sao?
Ông ta lại nói: "Chuyện xem mắt là thuộc về tranh chấp trong gia đình, đồn công an không giải quyết."
Nói xong, điện thoại bị cúp ngang.
Diệp Thu Thu cười nhạt, nguyên thân chắc chắn không phải con ruột, được nhặt về cũng không thể nhục nhã như thế, được thôi, không ai ra mặt giúp cô, vậy tự cô ra mặt là được.
Cũng may, kiếp trước cô từng luyện võ, còn suýt chút nữa đi vào trường cảnh sát, mặc kệ chuyện xem mắt chứ gì, vậy đánh nhau có quản lý không?
Diệp Thu Thu hoạt động cổ tay, cứ đánh mấy tên trước mặt này một trận đã rồi tính.
Từ Thúy Liên quá sợ hãi, cô em chồng này không những xinh đẹp, mà người cũng khỏe, hai ba người đàn ông không đánh lại, nếu nó đánh ông chủ Lưu thì chẳng phải sẽ đến đồn công an làm lớn chuyện sao?
Từ Thúy Liên vội vàng ngăn cản: "Em cô, đánh người là phạm pháp đó, đừng tưởng rằng em là con gái mà đồn công an không dám bắt em."
Diệp Thu Thu hất tay Từ Thúy Liên ra: "Có người muốn bán tôi, tôi bị ép đến đường cùng, chỉ có thể đánh lại đám buôn bán người để tự cứu, người phải ngồi tù chính là các người!"
Lưu Vĩnh Vọng cười nhạt, hai vệ sĩ của ông ta là tay đấm quyền anh ở chợ đen bên phía Nam Dương, thừa sức giải quyết một đứa con gái.
"Ra tay nhẹ chút, đừng làm bị thương, đêm nay ông mày còn phải dùng đấy."
Diệp Thu Thu biết hai người trước mắt khó đối phó, cũng vô cùng chuyên tâm, còn chưa đánh, hai vệ sĩ hung hãn đã bị một người đá vào hõm đầu gối từ đằng sau, quỳ sụp xuống.
"Tất cả đứng yên, tôi nghi ngờ các anh là tội phạm truy nã trốn đến Hoa Thành, ngoan ngoãn cho tôi."
Hai người vừa tiến vào đều cao khoảng một mét tám lăm, người bên trái to cao vạm vỡ, vẻ mặt hung dữ, tầm ba mươi tuổi, người bên phải thì tuấn tú mảnh mai, tầm hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, hai người đều toát ra khí chất chính trực.
Tay vệ sĩ được người trẻ tuổi hơn đè xuống đột nhiên vùng vẫy muốn thoát ra, bị anh bẻ ngoặt tay về sau, đau đớn không dám giãy dụa nữa.
Lưu Vĩnh Vọng híp mắt nhìn, dám đánh người ở trung tâm môi giới hôn nhân, chẳng lẽ là côn đồ bản địa?
Vậy thì tố chất của côn đồ này cũng cao quá rồi, hai tên tay chân mà ông ta tốn số tiền lớn thuê về làm vệ sĩ đều không nhúc nhích được, đúng là phế vật!