Vũ Kiệt đem nàng về phòng, đặt nàng lên ghế rồi chuẩn bị nước tắm, xong xuôi hắn mới gọi nàng dậy.
- Mẫn, ngươi đi tắm trước đi. Người ngươi toàn máu thôi.
Thanh Mẫn nửa tỉnh nửa mơ đi tắm xong, lại đờ đẫn lục tìm chăn gối, bò lên trường kỷ nằm ngủ tiếp.
Vũ Kiệt tắm xong, đã thấy nàng ngủ ngon lành rồi, đèn nến cũng chẳng tắt. Đến giờ hắn mới biết, hóa ra nàng trước giờ đều ngủ trên trường kỷ, chứ không nằm trên giường.
Chẹp, ngủ cùng giường với hắn tệ vậy sao? Vũ Kiệt suy nghĩ một chút, rồi bế nàng về lại giường, còn hắn thì ngủ trên trường kỷ.
Coi như là báo đáp việc nàng đã cứu sống hắn đi.
Sáng hôm sau, Thanh Mẫn tỉnh dậy, thấy mình đang nằm trên giường, liền có chút ngạc nhiên. Quả nhiên là nằm giường vẫn êm ái hơn nằm trường kỷ, hoặc trên nền đất trải rơm.
Nàng liền suy nghĩ một chút. Liệu đêm nay có cần tranh giường với hắn không nhỉ....
Tại nó mềm mại quá mà...
Thanh Mẫn gấp chăn gối lại, rồi thay đồ, đi lên núi luyện tập.
Nàng mới phát hiện ra, dưới hồ Hồng Ngư luôn được bao phủ bởi một luồng linh khí dày đặc như sương, tinh khiết vô cùng, nhưng lại chẳng có ai đến tập luyện. Có lẽ vì cả cái ngọn núi này đều là sở hữu của Văn Vũ gia đi? Cũng không phải. Bên trên lớp linh khí ấy dường như luôn có thứ gì đó che phủ, khiến nàng khó có thể nhận ra chúng, trừ khi nhảy xuống dưới mặt hồ, mới cảm nhận được linh khí bao quanh thân mình.
Thanh Mẫn tìm một mặt đá phẳng trên mặt hồ, rồi ngồi xuống, bắt đầu đi vào trong tâm thức để luyện hóa linh khí.
Từ khi có đất trời, linh khí đã được sinh ra đầy tràn, giúp con người sử dụng được tối đa năng lực của bản thân. Nếu như có linh căn, thì dùng linh khí để giúp linh căn lớn mạnh, bộc phát ra bên ngoài. Nếu không có linh căn, thì dùng linh khí biến đổi cơ thể, loại bỏ tạp chất, hoặc dùng nó làm vũ khí.
Linh khí tuy nơi nào cũng có, nhưng gần như đều vướng tạp chất, khiến loài người khó có thể tu luyện tốt. Tìm được nguồn linh khí tinh khiết, đậm đặc đến phủ sương hồng thế này là chuyện rất hiếm.
Thông thường, Thanh Mẫn phải tự mình thanh lọc linh khí, rồi mới đẩy nó vào đan điền, vô cùng mất thời gian. Hồ Hồng Ngư giống như kho báu đối với nàng vậy, thực vô cùng quý giá.
Nàng bắt đầu hấp thu linh khí, đi vào trong tiềm thức của mình.
...
Thanh Mẫn cảm nhận được sự ấm nóng của đan điền. Đan điền của nàng do luyện tập, cùng cưỡng ép mở rộng nhiều lần mà trở thành đan hải. Đã có vài lần, nàng bị sư phụ mắng vì liều mạng như vậy, mở rộng đan điền đâu phải nói làm là làm được, nàng đã chạm cửa tử vài lần, mới miễn cưỡng mở rộng được đan điền.
Đúng rồi, đâu ai dại mà đi dâng mạng mình chỉ vì muốn mở rộng đan điền đâu? Vừa dễ ngỏm lại khiến bản thân khó thăng cấp.
Còn Thanh Mẫn, nàng đây là tò mò... vì tò mò nên mới mở rộng đan điền!
Một câu nói ấy của Thanh Mẫn nhỏ, đã khiến sư phụ nàng tức đến ngất!
Bữa sáng hôm nay, cả nhà đều rơi vào trầm tư khi thấy Vũ Kiệt ngồi lù lù một cục ở bàn ăn.
Vũ Thu kéo kéo tay áo chị dâu mình, khẽ hỏi.
- Chị Mẫn chị Mẫn!
- Ừm?
- Làm sao để trị chồng chị vậy? Em xin ít kinh nghiệm với.
Thanh Mẫn: ...
Nàng có làm gì hắn đâu?
Vũ Long cùng Vũ Quân đều thầm mặc niệm trong lòng, cầu phúc cho tiểu Kiệt nhà họ sống sót yên ổn qua ngày.
Chỉ có Lương Khê là vui ra mặt. Bà vô cùng vừa lòng nàng dâu này, mới qua cửa 2 3 hôm, đã khiến thằng nhóc này nhà bà chịu ăn một bữa ở nhà. Phải biết, Vũ Kiệt hắn luôn mò ra đường từ lúc hắn mở mắt, đến khi tối muộn mới vê, chẳng bao giờ ăn cơm nhà! Bà có muốn cũng chẳng gặp được con mà cằn nhằn, nên tranh thủ càm ràm hắn đôi ba câu.
Chỉ là, hôm nay Vũ Kiệt đóng quán một hai hôm, nên hắn cũng muốn ăn cùng cha mẹ vài bữa.
Hắn ngồi cạnh Thanh Mẫn, suốt bữa ăn, mỗi người đều có câu chuyện riêng để nói, còn tuyệt nhiên, hắn cùng nàng không nói với nhau quá nhiều.
- Kiệt. - Lương Khê hắng giọng, bắt đầu muốn giáo huấn hắn. - Con xem, trước kia con ăn chơi lêu lổng, chúng ta không quản con, mẹ biết con đôi khi đánh bạc có tiền, đều sẽ mang về cho cha mẹ, tiền ăn uống của con con cũng không xin cha mẹ nửa đồng, bây giờ con cũng là người đã có vợ, cũng nên kiếm công việc đàng hoàng mà làm. Vợ con mới đến mà đã thay Vũ Long dạy dỗ học đồ rồi, còn con cứ dông dài mãi như thế là không tốt.
Bà còn nói nhiều thêm vài câu, ý nói muốn hắn tự lập, không thể để Thanh Mẫn một thân một mình làm việc được.
Vũ Kiệt ngẫm nghĩ một chút, băn khoăn không biết có nên nói ra chuyện hắn đang làm chủ hai cửa tiệm lớn trong trấn không. Lúc đầu, hắn giấu cha mẹ, vì sợ liên lụy họ. Hắn âm thầm vay tiền, âm thầm kinh doanh, một mặt, trở nên một kẻ ăn chơi trác táng trong miệng người đời, vì chỉ có thế, hắn mới tự do lượn quanh các quán xá, quan sát cách làm ăn của họ, lại thu thập được vô vàn thông tin quý giá.
Ngộ nhỡ, hắn có làm sao, cũng chỉ mình hắn liên lụy, hắn không muốn cha mẹ đã phải còng lưng gánh nợ, còn phải lo lắng cho khoản nợ hắn vay để mở quán.
Nhưng bây giờ, nợ gia tộc đã hết, hắn cũng kiếm được kha khá tiền, cũng muốn cha mẹ bớt lo cho mình. Chỉ là... chuyện đêm qua khiến hắn phải nghĩ lại. Hắn liền đánh mắt sang Thanh Mẫn, muốn xem ý của nàng. Dẫu sao, nàng cũng là phu thê trên danh nghĩa với hắn, việc tôn trọng ý kiến của nàng là lẽ đương nhiên. Nàng không nói gì, chỉ gật nhẹ đầu, tỏ vẻ đồng ý. Vũ Kiệt liền đem chuyện hắn lén cha mẹ vay tiền mở cửa hàng ra, khiến Lương Khê cùng Vũ Quân suýt chút nữa ngất xỉu.
- Cha, mẹ! Đó là chuyện lâu lắm rồi, hiện giờ con đã trả xong và thu lãi nữa! - Vũ Kiệt thấy thế, liền luống cuống giải thích. Vũ Thu cũng nghẹn ngào, nàng nói, thật vất vả cho hắn rồi. Vũ Long chỉ trầm mặc. Em trai anh mấy năm qua hóa ra sống cũng chẳng tốt, chẳng vui vẻ gì cho cam. Thân là huynh trưởng trong nhà, anh lại chẳng thể giúp đỡ được gì nhiều.
Nhưng Vũ Kiệt liền thở dài, nói mọi người đừng mừng vội, mà hãy giữ kín chuyện này.
Chẳng là, đêm qua, hắn bị ám sát. May là có Thanh Mẫn, đã khiến bọn chúng thất bại nên tự sát, nếu không, cũng chẳng biết có chuyện gì.
- Thật ra, con cũng có mua 1 cao thủ bên người, nhưng lúc đó con dặn hắn ở lại quán trông coi. - Cao thủ đó chính là Dạ. Nói mua thì cũng chẳng đúng, bởi hắn vô tình nhặt được Dạ mấy năm trước, lúc Dạ đang thoi thóp trong rừng, chẳng chịt vết thương. Hắn liền cứu sống Dạ, sau đó, Dạ thành cái bóng của hắn, thay hắn giải quyết rất nhiều việc. Võ công của Dạ cũng không vừa, Vũ Kiệt từng hỏi hắn đến từ đâu, nhưng Dạ bối rối không muốn trả lời, nên hắn cũng thôi.
Nghe vậy, Lương Khê liền nắm tay Thanh Mẫn, cảm ơn nàng mãi khiến nàng có chút ngại ngùng. Bữa cơm sáng của gia đình nhỏ liền vì thế mà có thêm vài phần náo nhiệt.
- Kiệt, mấy nay con nói con đóng quán, thì theo Mẫn lên võ quán, học chút gì đó phòng thân. Đàn ông nhà Văn Vũ kiểu gì trông còn thướt tha hơn cả nữ nhân thế kia. - Vũ Quân cũng tranh thủ giáo huấn hắn đôi câu. Không thể vì chuyện hắn làm ra tiền mà bỏ qua được. Ông càm ràm còn nhiều hơn cả Lương Khê, khiến Vũ Kiệt đau đầu mà phải đi theo Thanh Mẫn cùng Vũ Long lên võ quán.
Mắt thấy ba đứa đi rồi, Lương Khê mới kéo Vũ Thu cùng Vũ Quân lại, nghiêm túc nói.
- Ông nó, Vũ Thu con bé cũng 16 rồi, phải tính đến chuyện cưới xin thôi.
Vũ Quân nghe vậy liền sửng sốt. Cũng phải thôi, con gái ông năm 14 tuổi liền phải đi làm nha hoàn cho nhà người ta, mấy năm chẳng thấy con, chẳng mấy mà con bé đã lớn như vậy, thành một cô nương xinh đẹp động lòng người.
- Ý con sao? - Vũ Quân ngẫm nghĩ một chút, liền hỏi ý nàng trước. Nhà Văn Vũ là vậy, là chuyện trọng đại hay chuyện nhỏ, cha mẹ cũng đều sẽ hỏi ý con cái trước.
- Cha mẹ, con gái mới trở về, còn chưa báo hiếu cha mẹ nổi đôi ngày, con cũng chưa vội gả đi. Chị Mẫn chẳng phải cũng 18 mới thành đôi với anh con sao? Ở trấn mình cũng thoáng hơn chỗ khác, nữ tử 18 20 lấy chồng vẫn chưa muộn. - Vũ Thu nhẹ nhàng đáp. Nàng vốn dĩ ham chơi, nhà vốn chỉ có 2 thằng anh nhàm chán, bỗng nay có thêm chị dâu, chị ấy lại vô cùng hợp tính nàng, đều thích nam nhân đẹp, lại càng thích hơn nữa là 2 nam nhân đẹp thành đôi. Loại hưởng thụ này, hai thằng anh nàng làm sao hưởng nổi! Nên nàng vẫn muốn ở nhà chơi với chị dâu thêm vài năm đó nha. Chị dâu còn hứa mấy nữa rảnh rang, sẽ dắt nàng đi dạo các tiệm sách quanh trấn, tham khảo thêm nhiều quyển sách quý giá nữa. Nghĩ thôi đã thấy vui vẻ, rạo rực cả người! Nàng làm gì còn tâm trí làm dâu nữa!
Thấy con gái nói như thế, Vũ Quân cũng khuyên nhủ Lương Khê nên thôi, để qua năm nữa hãy tính, nên bà cũng không nói gì thêm, chỉ bảo con gái đi theo bà học chút ngón nghề thêu thùa. Còn Vũ Quân rảnh rỗi ra sau vườn, trông coi đám hoa màu mình trồng vụ hè, tiện xem lúa đã sắp thu hoạch vụ thu hay chưa.
Lại nói về Thanh Mẫn, vì Vũ Kiệt hoàn toàn là một con gà công nghiệp, nên nàng đành phải cõng hắn lên võ quán. Vũ Long muốn giúp nàng, nhưng nàng cười, bảo anh nên giữ sức lát còn tập luyện. Nghe vậy, lưng anh chợt đổ chút mồ hôi lạnh...
Hôm nay, đám học trò nhìn thấy Thanh Mẫn, liền nghiêm túc đứng thành hàng, hô to chào nàng, một khắc cũng không dám chậm trễ. Trẻ nhỏ dễ dạy! Thanh Mẫn tủm tỉm cười trong lòng. Không như nàng, hồi trước bị sư phụ đánh cho gãy răng, khóc lóc thảm thương cũng vẫn bướng bỉnh chống đối người. Nàng còn xù lông, gầm gừ mỗi khi sư phụ muốn lại gần nàng, tìm đủ mọi cách tránh xa người. Nghĩ đến đây, nàng liền có chút chua xót trong lòng.
Sư phụ, gần đây sống có tốt không....
Ở một nơi nào đó, chỉ có một lão già, nói lão già cũng không đúng lắm, chỉ tầm hơn 40, mái tóc đã bạc trắng, buộc một dải băng mắt dài màu xanh, ngồi vắt vẻo trên ghế, tay cầm vò rượu, trông rất vô ưu, nhàn nhã.
- A, con nhỏ kia có phu quân liền quên ta rồi ~
Hắn thầm nghĩ, để vò rượu xuống, ngẫm nghĩ gì đó, rồi lại thở dài.
- Tử Yên.... ta nhớ nàng...