"Các người là ai, thả tôi ra."
Từ lúc bị bắt đến đây cũng đã vài tiếng đồng hồ, Linh Lung không ngừng la hét nhưng dường như chẳng có ai nghe thấy cô ta. Tay chân cô ta bị trói chặt, còn bị trùm bao bố, cô ta chẳng nhìn thấy gì hết. Cảm giác bị trói buộc, tăm tối như vậy khiến cô ta càng thêm hoảng loạn.
Đột nhiên cô ta nghe thấy tiếng bước chân tới gần, tim cô ta đập nhanh hơn. Khi được trả lại ánh sáng, cô ta càng hoảng sợ khi thấy người đứng trước mặt mình là Ly Thụy.
"Ngạc nhiên không? Cô bạn thâm hiểm."
"Tại sao lại là mày!"
"Tại sao lại không thể là tôi nhỉ?"
"Mày bắt tao tới đây làm gì?"
Ly Thụy nghe cô ta hỏi liền cười lớn, ánh mắt nhìn cô ta như nhìn một kẻ ngốc đáng thương nhất.
"Còn làm gì nữa đây, không phải cô nói tôi là một kẻ tàn nhẫn, hành hạ một bà già không ghê tay sao? Tôi đương nhiên phải cho cô tận mắt chứng kiến rồi."
Nói rồi cô liền bảo người đưa roi đến, nở một nụ cười có thể nói là vô cùng đáng sợ với nữ chính. Sau đó cô liền không chút do dự quất xuống. Mỗi lần chiếc roi kia chạm tới người mình, Linh Lung liền cảm thấy như da thịt mình rời khỏi cơ thể, nỗi đau thấu không biết bao nhiêu ông trời.
Cô ta muốn chửi rủa Doãn Mạt, muốn chống trả nhưng bây giờ đến hít thở cô ta còn thấy khó khăn.
Ly Thụy không nói đùa, cô quả thật không làm phụ lòng cô ta. Cô nhốt cô ta vào căn phòng tăm tối nhất, đổi đủ biện pháp hành hạ tàn nhẫn nhất tra tấn cô ta. Không biết bao lần Linh Lung đã dường như sắp quen với kiểu tra tấn này, không thấy đau đớn nữa thì đúng lúc đó Ly Thụy lại đổi một phương án tra tấn khác khiến cho cô ta lần nữa nếm trải cảm giác sống không bằng chết.
Xuân Chi lúc này đang ở trong góc run lẩy bẩy, tại sao nó không sớm biết kí chủ của nó là một kẻ điên chứ. Cứ nhìn bình thường cô chẳng quan tâm tới thứ gì, không buồn, không giận, là một cô gái nhỏ chăm học, dịu dàng nhưng một khi đã nổi điên lên thì...
Không biết bây giờ nó hối hận còn kịp không, nó muốn quay trở về lúc mới gặp cô, nếu được trở lại nó nhất định sẽ bỏ chạy thật xa, không đời nào cầu cô làm kí chủ của nó huhu. Ai mà biết được sau này lỡ như nó mà chọc phải cô, cô sẽ đối với nó thế nào chứ.
Giờ phút này nó cảm thấy tương lai của nó thật thê thảm.
Ly Thụy cũng không thèm giữ nữ chính lại lâu, cô chỉ giữ cô ta một đêm hôm sau liền trả người lại. Nhưng một đêm đó đối với Linh Lung chẳng khác nào dài cả thế kỉ, đó sẽ là cơn ác mộng theo đuổi cô ta cả đời.
Người ở Lung gia mới sáng ra đột nhiên thấy tiểu thư nhà mình nằm ở trước cổng. Cả người máu me, tàn tạ, không còn nhìn ra hình người dọa bọn họ một phen khϊếp vía. Ngay khi tin này đến tai Lung gia chủ ông liền hoảng sợ đến muốn ngất đi, thấy con gái mình yêu thương thành ra như thế liền tức giận thề quyết làm cho kẻ hãm hại con gái ông phải trả giá.
Mặc kệ sóng gió bên ngoài kia, hôm nay là một ngày nghỉ tuyệt vời của Ly Thụy. Vì tối qua bận "chơi đùa" với nữ chính nên cô đã không ngủ một đêm, cô phải ngủ bù mới được.
Xuân Chi thấy kí chủ nhà mình đêm qua còn đáng sợ như vậy, mà sáng ra đã khôi phục làm một người không quản sự đời, cà lơ phất phơ. Đặc biệt cô còn không có chút chướng ngại tâm lí nào mà thản nhiên đi ngủ. Nếu như không phải hôm qua nó tận mắt chứng kiến thì nó cũng sẽ tin cô chưa từng làm gì mờ ám.
"Kí chủ à. Cô... cô đi ngủ thật sao?"
"Chứ ta phải làm gì bây giờ?"
"Cô... không cảm thấy có gì kì lạ sao?"
Ly Thụy nghe nó nói vây liền nhìn nó một cái. Chỉ một cái nhìn của cô liền làm cho nó hoảng sợ.
"Tiêu rồi, tiêu rồi, có phải mình nói sai gì rồi không. Huhu, ai bảo mày nhiều lơi, phen này tiêu thật rồi."
"Ha, ngươi hay tò mò quá nhỉ?"
"Không có, không có. Tôi chỉ lỡ lời, lỡ lời thôi. Cô muốn ngủ thì ngủ đi, tôi hứa nhất định không làm phiền cô."
"Thật ra ta mắc bệnh tâm lí, căn bệnh đó sẽ khiến ta trở nên rất đáng sợ khi ta tức giận."
Cô cũng không biết từ lúc nào cô mắc căn bệnh này và nguyên nhân là do đâu. Chỉ biết là trong một lần cô đến bệnh viện thăm một người bạn, có một y tá đẩy xe lăn cho một bà cụ va phải cô. Rõ ràng là cô ta thất trách làm bà cụ ngã, cô là nạn nhân thế nhưng cô ta lại hét toáng lên đổ hết mọi tội lỗi lên đầu cô. Không may do cụ bị ung thư nặng lại còn lớn tuổi nên cú ngã đó đã khiến bà cụ không qua khỏi.
Do cô vẫn còn nhỏ, với cả việc đó được xác định chỉ là do tai nạn nên cô không bị truy cứu trách nhiệm hình sự nhưng cô đã bị chỉ trich trong một thời gian dài. Còn cô ả kia thế nhưng lại còn cười cợt bảo cô đáng thương.
Và rồi đến một hôm, cô không biết tại sao nhưng khi cô lấy lại lí trí thì cô thấy mình đang ở trong một khu nghĩa địa, trước mặt là cái xác đầy máu me của cô y tá, trên tay cô còn cầm một con dao dính máu và bên cạnh là ngôi mộ của bà cụ kia.