Trans: Trà
Beta: Peachh
Sau khi bản phác họa được thông qua, Dịch Nhiễm cũng nhẹ nhàng hơn một chút, studio sắp xếp phòng vẽ cho cô, dụng cụ bên trong rất đầy đủ.
Dịch Nhiễm đối diện với máy tính, tay cầm bút cảm ứng vẽ lên máy tính bảng, trên màn hình máy tinh, một nhân vật tuấn lãng cứ thế xuất hiện.
Nhân vật cô phụ trách chính là nam chính Tùy Ngọc của Đại Mộng Tam Sinh. Là một tướng quân trẻ tuổi.
Mày kiếm mắt sáng, tóc đen dài, Dịch Nhiễm nghĩ, đợi nhân vật thành hình, dáng vẻ múa kiếm diệt địch trong game chắc chắn sẽ rất đẹp trai.
Dịch Nhiễm đặt bút xuống, nhìn chằm chằm nhân vật mình vẽ ra, đột nhiên cảm thấy nét vẽ của mình có hơi cứng.
Lúc trước cô cũng có vẽ một số bản thảo, toàn là những nhân vật nam và hình như đều có một điểm giống nhau.
Từ những bức họa này cô có thể nhìn ra hình bóng của một người.
Dịch Nhiễm lại thở dài, nghệ thuật vốn đến từ cuộc sống đời thường mà. Ba cô rất bảo vệ cô, sợ cô bị người xấu lừa, vì thế từ nhỏ đến lớn đều không để cô tiếp xúc gần với người lạ.
Từ rất lâu về trước ông đã giúp cô hoạch định tương lai rồi. Lâm Chiêu là người mà ông rất tin tưởng, hai nhà lại quen biết nhau đã lâu, vì vậy ông cảm thấy gả cô cho Lâm Chiêu là việc tất nhiên không gì phải bàn cãi cả.
Lâm Chiêu rất tốt với cô, chuyện gì cũng sẽ nhường nhịn cô. Nhưng mà Dịch Nhiễm là kiểu người không thích bị người ta khống chế.
Vì thế, khi nhìn thấy một Cố Tắc Yến hoàn toàn trái ngược với anh, cảm giác muốn phá vỡ cái l*иg này của cô mới mãnh liệt như thế.
Cô không muốn thế giới riêng của bản thân mình bị hạn chế bởi người khác.
Hi vọng cuộc đời mình có thể do chính mình quyết định.
Chỉ là, hình như lại bị bóp chết rồi, cô cảm thấy may mắn vì nhân vật Tùy Ngọc lần này là tạo hình cổ trang.
Như thế, chắc là không có ai liên tưởng đến Lâm Chiêu đâu nhỉ?
Dịch Nhiễm lại nghĩ, đợi hoàn thành công việc lần này, cô sẽ ra ngoài thăm thú nhiều hơn.
Lúc cô mới rời khỏi nhà, tất cả đều trống rỗng, trong đầu cũng chỉ có một mình Cố Tắc Yến.
Đến nay đã tỉnh ngộ ra, Dịch Nhiễm cảm thấy bản thân lúc đó thật là ngu xuẩn.
Mặc kệ thế nào đi nữa cũng không nên vì tình yêu mà vứt bỏ bản thân.
Lúc nghỉ trưa, cô nằm vùng ở các diễn đàn lớn thu thập tin tức liên quan đến Đại Mộng Tam Sinh, muốn dựa vào đó tìm chút linh cảm. Nào biết vừa đăng nhập vào diễn đàn lại phát hiện bị mắng nhiều như thế.
[Nghe nói Sang Duy muốn phát hành game Đại Mộng Tam Sinh à? Trời ạ, tại sao lại có nhiều kẻ phá hoại như vậy chứ.]
[Dao Dao là người có mắt nhìn, chúng ta nên tin tưởng cô ấy. Hơn nữa Sang Duy mà đã ra tay thì cũng sẽ là một hạng mục lớn đấy.]
[Nữ thần Nghê Thường là Đặng Vi vẽ đấy, tôi cực kỳ thích phong cách vẽ của cô ấy luôn ý, chờ đợi.]
[Tùy Ngọc là ai vẽ thế, sao vẫn chưa nghe nói nhỉ?]
[Hình như là người mới thì phải, công ty này cũng tùy tiện quá nhỉ, Đại Mộng Tam Sinh hot như vậy, sao lại giao cho một người không có chút tiếng tăm nào làm, thế cũng được á?]
[Tôi có tin nội bộ, nghe nói cái người vẽ Tùy Ngọc kia ấy à, người ta có quan hệ móc nối đấy.]
[Cái này có thể tin nè, mọi người có thấy lúc mà Dao Dao đề cử Đặng Vi trên weibo không, ngữ khí rất chi là nhiệt tình, mà cô ấy chả giới thiệu gì về người vẽ Tùy Ngọc cả, chắc chắn là không muốn nhắc đến rồi, Dao Dao nhà mị thật là có cốt cách.]
[Sức mạnh của tư bản thật đáng sợ.]
Dịch Nhiễm ngây người tại chỗ, lúc trước cô bản vẽ, nên không quan tâm hướng gió trên mạng.
Tuy bản chất của cô cũng không phải người quá để ý thị phi nhưng bỗng dưng bị người ta nói như thế, trong lòng cũng không khỏi cảm thấy khó chịu.
Mặc dù đại danh của cô vẫn chưa bị đào ra, nhưng Dịch Nhiễm cảm thấy chuyện là hẳn là có người đứng sau lưng thao túng đây mà.
Sau khi tâm trạng của cô trở nên tồi tệ, cả buổi chiều đó không vẽ ra được cái gì nữa.
Buổi chiều hôm đó, giám đốc sáng tạo của Studio có ghé qua xem tiến độ làm việc của cô. Sau khi nhìn thấy hình vẽ trên màn hình máy tính thì sắc mặt đối phương lập tức trở nên xấu đi. Nhưng anh ta không phát tiết ra mà chỉ hỏi một câu: “Sao thế Tiểu Dịch, trạng thái không tốt ư?”
“Xin lỗi Trần tổng, tôi sẽ điều chỉnh lại trạng thái của bản thân.”
Trần Lực thật sự cũng không ủng hộ việc dùng một người không có danh tiếng gì, không có fan chống lưng, cũng không có ai đồng ý bỏ tiền mua, hơn nữa trạng thái của người mới cũng sẽ không ổn định, trạng thái không ổn định thì sẽ không thể phát huy tốt, những việc này đều là tai họa.
“Cô cứ điều chỉnh cho tốt đi, trong làng game đều rất chờ đợi thành phẩm lần này, Lâm tổng cũng rất để tâm đến hạng mục này đấy.”
Dịch Nhiễm biết đối phương đang mỉa mai mình, cũng thành thật nhận sai. Lúc Trần Lực rời khỏi phòng làm việc của cô, biểu tình trên mặt vô cùng khó coi. Dịch Nhiễm rất khó chịu, nhưng cũng tự biết thân biết phận của một người làm công ăn lương, bị phê bình đôi ba câu cũng là chuyện bình thường mà thôi.
Thái độ của Trần Lực cũng đã được xem là khách khí lắm rồi, lúc cô cùng Cố Tắc Yến xây dựng sự nghiệp, những lời tổn thương này nghe qua còn ít à.
Chỉ là, Lâm Chiêu chắc là biết chuyện này nhỉ?
Cô không muốn anh biết chuyện này.
Lâm Chiêu nghe Trần Lực báo cáo, trên mặt cũng không có chút biểu cảm dư thừa nào.
Trần Lực cẩn thận đoán ý của Lâm Chiêu, bây giờ có một số nguồn tin nói Dịch Nhiễm dựa vào quan hệ để vào đây, mà anh ta cũng lăn lộn trong cái nghề này nhiều năm rồi, tất nhiên cũng sẽ có chừng mực.
“Trạng thái người mới không ổn định thì có thể hiểu, nhưng mà nếu cứ như thế mãi thì chúng ta phải chuẩn bị phương án dự phòng.”
“Vâng.” Trần Lực trả lời một câu. Lâm Chiêu làm việc từ trước đến nay đều công tư phân minh, vì vậy từ lúc bắt đầu đã chuẩn bị phương án dự phòng rồi.
Lâm Chiêu đang viết gì đó, bỗng nhiên nhớ đến chuyện gì, động tác trên tay cũng dừng lại.
“Sắp xếp trợ lý cho cô ấy chưa?”
“Đã sắp xếp rồi, ngày mai sẽ đến thử việc.”
Danh tiếng của Dịch Nhiễm không bằng Đặng Vi, không có trợ lý riêng. Vì thế sau khi ký hợp đồng, studio sẽ sắp xếp trợ ký cho cô. Chỉ là, làm Trần Lực bất ngờ là, Lâm Chiêu lại hỏi đến mấy chuyện vặt vãnh này.
Anh ta đang chìm trong mạch suy nghĩ, Lâm Chiêu lại nói.
“Độ chú ý của trò chơi lần này rất cao, mỗi một chuyện đều phải xử lý cho tốt, phải chú ý quan sát.”
Vẫn là giọng nói cứng nhắc đó, lời nói ra cũng rất lưu loát, Trần Lực cũng có chút an lòng, chắc là do anh ta nghĩ nhiều thôi.
Bởi vì trạng thái không tốt nên hai ngày nay Dịch Nhiễm tan làm rất muộn. Cô ngồi trước máy tính sửa đi sửa lại rất lâu, mãi đến khi đầu váng mắt hoa mới dừng lại.
Cô biết hôm nay Lâm Chiêu sẽ qua đây, vì vậy đến cơm tối cũng không ăn, chỉ đem theo bánh mỳ, giải quyết bữa tối của mình.
Hơn chín giờ tối, Dịch Nhiễm duỗi eo, chuẩn bị tan làm.
Nào biết vừa bước chân ra khỏi cửa đã đυ.ng phải Lâm Chiêu. Anh đứng đối diện phía cửa sổ gọi điện thoại, ngoài cửa kính là màn đêm, ánh đèn dao động, đến thân ảnh của anh cũng bị ánh đèn nhuộm lên một tầng sáng.
Giống như một ly rượu vang mê người.
Dịch Nhiễm ngây người, mà một khắc ngây người này của cô, cũng đã chặt đứt cơ hội trốn vào lại trong phòng làm việc.
Thông qua hình ảnh phản chiếu trên cửa kính, Lâm Chiêu nhìn thấy cô.
Anh làm như không có chuyện gì, vẫn chuyên tâm nói chuyện với người ở đầu dây bên kia. Nhưng ánh mắt của anh, đã găm chặt vào bóng dáng phản chiếu trên cửa kính.
Quay lưng lại với cô, anh không phải kiềm chế bất cứ điều gì nữa.
Đợi Dịch Nhiễm hồi thần thì Lâm Chiêu cũng đã gọi điện thoại xong, anh đút tay vào túi quần, thái độ rất tự nhiên, biểu cảm trên mặt vẫn lạnh nhạt như vậy.
Bây giờ chỉ còn lại hai người bọn họ, trước mắt cũng không phải trường hợp công việc gì, Dịch Nhiễm đang suy nghĩ xem nên xưng hô với anh như thế nào.
Lâm Chiêu cũng không nói gì, Dịch Nhiễm lui về sau hai bước, con đường duy nhất có thể ra khỏi đây đã bị Lâm Chiêu chặn rồi.
Dịch Nhiễn nhìn thấy anh thì trở nên nhút nhát, nghĩ tới nghĩ lui, cô cũng yếu ớt gọi một tiếng: “Lâm tổng.”
Đợi cô phản ứng kịp thì lại nghe một tiếng cười trào phúng.
Cô ngẩng đầu, Lâm Chiêu đang nhìn chằm chằm cô, lúc này anh cũng đã thu liễm lại cảm xúc của mình, bình tĩnh nhìn cô.
Cho dù anh có hận đi nữa, cũng sẽ không bao giờ thất thố.
Dịch Nhiễm cũng cảm thấy cách xưng hô vừa rồi của mình nực cười đến chừng nào, quá đạo đức giả rồi. Nhưng cô thật sự cũng không biết nên làm thế nào để định vị mối quan hệ bây giờ của hai người nữa.
Lâm Chiêu lên tiếng.
“Sao vẫn chưa về?”
“Muốn luyện tập thêm chút nữa.”
Anh gật đầu. Nhưng vẫn không quay người rời đi. Dịch Nhiễm rất muốn hỏi thăm anh về tình hình của ba mình, nhưng hết lần này đến lần khác vẫn không thể mở lời trước.
Bị mọi người cô lập, bây giờ lại tỏ ra đáng thương, đến cô cũng nhìn không nổi bản thân nữa rồi.
Dịch Nhiễm xốc lại túi vải đeo trên người, trong lúc cô đang suy nghĩ, tay không tự chủ mà nắm chặt túi vải.
Lúc này đã muộn rồi, xe bus cũng không còn chuyến nào nữa. Dịch Nhiễm lấy điện thoại ra dùng app đặt một chuyến taxi.
Ở trên xe, Dịch Nhiễm buồn chán, lướt weibo. Sau đó lại nhìn thấy Lương Ngôn lên hot search.
Một tấm ảnh được cả vạn lượt chia sẻ. Sau khi Lương Ngôn kết thúc buổi biểu diễn, có một người đàn ông tặng hoa cho cô ta. Vì vấn đề ánh sáng nên bóng lưng của người đàn ông kia rất mờ, miễn cưỡng có thể nhìn ra thân hình của người kia rất đẹp.
Dịch Nhiễm có thể nhìn ra được người kia chính là Cố Tắc Yến.
Chiếc đồng hồ trên tay anh ta chính là sau khi anh ta ký được bản hợp đồng đầu tiên, cô đi mua cùng anh ta.
Lúc đó anh ta nói quá đắt, cô còn nói với anh ta rằng nhưng mà những thứ phục trang này bắt buộc phải có, nếu không mọi người sẽ không muốn hợp tác cùng anh ta.
Biểu tình lúc đó của anh ta có chút tiếc nuối, Dịch Nhiễm cũng biết anh ta làm ăn không dễ dàng gì, nắm lấy tay anh ta rồi an ủi rằng đây chỉ là bắt đầu, sau này sẽ tốt hơn thôi.
Sau đó bọn họ nói cái gì, Dịch Nhiễm cũng không còn nhớ nữa. Quá khứ, cũng đã từng có một số hồi ức ấm áp, nhưng đó chỉ là một chút mà thôi, sớm đã nguội lạnh rồi bị thời gian cuốn bay đi.
Đến nay, cho dù nhìn thấy Cố Tắc Yến và người phụ nữ kia thân mật, cô cũng không còn cảm giác gì nữa rồi.
Nhiều nhất thì cũng chỉ trách đầu óc bản thân lúc đó có vấn đề.
Dịch Nhiễm lết thân thể mệt mỏi xuống xe, sau đó chầm chậm tiến vào tiểu khu.
Hôm nay cô bắt xe về hết ba mươi lăm đồng, tiền cũng tiêu gần hết rồi. Dịch Nhiễm đứng dưới lầu, ngẩng đầu lên nhìn, trong lòng nghĩ nên phải chuyển nhà thôi.
Phòng này cô thuê với giá tiền cũng khá đắt. Tương lai ấy mà, vẫn nên tính toán kỹ lưỡng một chút.
Lâm Chiêu ngồi vào trong xe, nhìn thân ảnh của Dịch Nhiễm tiến vào tiểu khu.
Lúc này, điện thoại kêu lên. Anh nhận điện thoại, nhưng tầm mắt vẫn không rời khỏi bóng lưng của Dịch Nhiễm.
“Chuyện gì?”
“Lâm tổng, thương hiệu trang sức dưới trướng Sáng Thế lần này đã quyết định là Lương Ngôn rồi.”
Thông tin trong ngành Lâm Chiêu đều biết, Lương Ngôn bây giờ rất hot, mà với năng lực của Lương gia bây giờ, cũng nên cho cô ta một danh phận rồi.
Ba anh đưa ra quyết định này, cũng xem như là cho Lương gia một ân tình,. Dù sao năm đó ông Lương và ba anh cũng có chút giao tình.
Thân phận, danh lợi, con đường này của Lương Ngôn càng lúc càng dễ đi.
Về sau còn lưu truyền câu chuyện tình yêu tuyệt mỹ của cô ta và mối tình đầu nữa.
Lúc Dịch Nhiễm lên lầu, chân bước hụt một cái bị ngã. Lâm Chiêu thấy thế, nhíu mày nói: “Đổi người khác đi, cô ta không được.”
“Nhưng mà Lâm tổng, ý của chủ tịch…”
“Cứ theo lời tôi mà làm là được rồi.” Lâm Chiêu tiếc chữ như vàng cúp máy.
Anh dựa vào ghế, đưa tay day day lông mày, nhắm mắt một lúc rồi mới mở mắt ra. Đối phương không gọi lại, Lâm Chiêu nhìn lên cầu thang cũng không còn nhìn thấy thân ảnh của người con gái đó nữa.
Anh đã từng định ra cho bản thân mình một quy tắc, chính là sẽ không làm những việc dư thừa không có ý nghĩa.
Chỉ là, luôn có ngoại lệ.
Trước khi khởi động xe, anh còn nhìn lên trên một lần nữa. Ở tầng năm có một căn phòng đã sáng đèn, từ rèm cửa sổ có thể nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ.
Cô cầm chiếc cốc trên tay, đang ho dữ dội, dường như bị sặc nước.
Đúng là vẫn chứng nào tật nấy.
Lâm Chiêu nhắm mắt lại, ổn định tâm tình rồi mới lái xe rời đi.