[Xuyên Sách] Cậu Bé Hàng Xóm Của Tôi

Chương 2: Viên Kẹo Bạc Hà

Không khí bị phá tan bởi tiếng chuông điện thoại, một lát sau cô Mộng đi vào

" Xin lỗi con nhé Tuyết Nhi, cô có chuyện đột xuất phải đi rồi con có thể nào ở đây chơi với Vương Quyết được không? " " Cô sẽ cố gắng về sớm nhất có thể " Khuôn mặt bà Mộng tội lỗi nhìn cô

" Dạ vâng, cô cứ đi đi ạ con sẽ chơi với cậu ấy cho ạ "

" Cảm ơn con nhé, con thật là cô bé tốt bụng " Bà Mộng xoa đầu cô " Mẹ đi tí về nhé, con ở nhà ngoan ngoãn đấy " Nói rồi bà bước đi ra khỏi nhà bây giờ chỉ còn có cô và cậu thôi

Cô ngồi trên ghế cầm ly sữa nóng thổi thổi, cậu ngồi xuống cạnh cô mà nhìn, làm cô đến chảy mồ hôi hột

" Cậu..uống không?" Cô đưa ly sữa mình giơ ra cho cậu

Vương Quyết nhìn ly sữa trong tay cô một hồi sao đó lại ngước lên nhìn cô, y như là thật không?, rồi cậu cầm lấy ly sữa mà cô bất công ngồi nãy giờ thổi, uống hết một lượt, Cô nhìn cậu mà khuôn mặt muốn khóc òa lên

Uống xong cậu đặt ly lại trên bàn không quên liếʍ miếng sữa trên miệng, cảm giác thật ngon

" Cậu đói lắm sao?" " Cậu đã ăn gì chưa?" Cô buột miệng hỏi, làm sao đây ly sữa của cô mà.Cậu gật đầu nhàng nhạt

" Cậu ăn rồi, sao lại uống ly sữa của tớ cậu cũng có thể từ chối cơ mà "

Cậu trầm mặc một hồi rồi ngước lên nhìn, bốn mắt đối nhau

" Thích " cậu nhả một chữ giọng không lớn không nhỏ chỉ đủ cô nghe

Cô trọn mắt lên nhìn, không phải cậu không biết nói sao, tại sao bây giờ lại nói được, không lẽ có sự thay đổi nào đó ư

" Cậu... Cậu...biết.. nói chuyện ư?" Vương Quyết nhăn mặt nghiêng đầu như đang suy nghĩ lời cô nói, cậu có nói là chưa biết nói bao giờ, cậu ấy bị điên rồi.

Cậu gật đầu

" Không không... thể nào.. như thế được " cô quát lên và đầy bất ngờ vậy bất lâu nay cô đã bị lừa, tiểu thuyết đã sai sự thật nếu vậy còn có thể sẽ thêm nhiều điều khác nữa

Lông mày cậu không khỏi nhăn lại, chậm rãi nhìn sâu vào đôi mắt cô

" Đồ điên " Cậu bây giờ lại nhả thêm được một chữ nhưng lại là từ chửi cô

Vương Quyết bước xuống ghế sofa mà bước đi vô phòng đóng cửa lại

Cô vẫn còn ngơ ngác, chạy lại chữ cậu mới nói, thằng bé này thật đáo để dám chửi mình là đồ điên đây hả, bà đây sống gần 23 năm cuộc đời chả ai dám nói gì tới bà Cô nghĩ thầm mà trên chán nổi thêm cục ngôi sao

' Cốc cốc '

" Này tớ vô chơi được không? " " Ở ngoài này chán lắm không có gì để cho tớ chơi hết " Cô gõ cửa phòng nói

Thấy trong phòng không có tiếng động gì

" Này, cậu có nghe tớ nói không "

' Cốc cốc ' Cô lại gõ thêm vài lần sợ cậu không nghe được

" Này - " Cô định nói thêm căn phòng đã mở toang ra

Tuyết Nhi thấy vậy cười mĩm

" Cậu ăn kẹo không? " Cô giơ bịch kẹo ra trước mặt cậu

Nãy giờ cậu luôn nhìn vô hành động cô gái đứng trước mặt mình, không nói gì mà đi lại bàn học ngồi xuống

Cô cũng không khách khí, mà đi vô vì cậu đâu nói không cho vào, nên cô cứ đi vào thôi

Cô quan sát xung quanh, phòng chủ yếu là tông xám đen, nhìn rất chi là giản dị chứ không phải giống phòng cô màu mè.

Cô ngồi xuống giường

" Cậu ăn kẹo này đi, kẹo này ăn ngon lắm đó,mẹ của tớ mua cho đấy " Cô vừa nói vừa bốc vỏ kẹo

Cô liếc nhẹ lên thấy cậu vẫn cắm cúi đọc cuốn sách nào đó tay chống cằm tay lật sách. Giống như cô là không khí vậy

Thật là lạnh lùng vô tâm mà

" Vương Quyết "

Cậu quay qua, vì ai đó dám gọi thẳng tên cậu. Chưa kịp làm gì đã cảm giác trong miệng mình the the là bạc hà

" Ngon không? " Cô dùng thời cơ lúc cậu quay qua đã đút thẳng kẹo bạc hà mà cô bốc vỏ sẵn cho cậu ăn

Nhìn cô bé trước mắt mình đôi mắt long lanh nhìn cậu, như đang chờ đợi. Cũng là lần đầu tiên có người khác cho cậu ăn thứ này, lần đầu tiên tới gần cậu tiếp xúc thân mật đến như vậy. Là lần đầu tiên

Hừ nhẹ một tiếng đáp

" Ừ "

Cô nghe được câu trả lời không khỏi cười tươi

" Thấy không tớ đã bảo mà, kẹo mẹ tớ mua lúc nào cũng ngon hết đấy "

" Cậu ăn nữa không, ở đây còn rất nhiều này " Cô bốc một nắm kẹo trên tay bỏ lên bàn

Nhìn chằm chằm vào đống kẹo nhỏ bạc hà trên bàn. Cậu không muốn kẹo này

Thế rồi quẹt tay qua bàn nhẹ nhàng đẩy hết số kẹo nhỏ đó xuống đất, dưới sự ánh mắt ngạc nhiên của cô

Xong hết, chả còn một viên nào trên bàn bây giờ lại ở dưới đất, ngước mặt

lên nhìn biểu cảm cô. Sẽ khóc hay tức giận hay là đánh cậu đây, giống như những đứa trẻ khác. Cô vẫn giống như họ thôi

Cô lạnh lùng ngắm nhìn những viên kẹo trên mặt đất, làm sao đấy,bây giờ mình lại thèm đấm một phát vô mặt thằng bé này quá đi mất. Bình tĩnh, tịnh tâm chỉ là một đứa trẻ 6 tuổi mà thôi, đúng vậy.

Bước xuống giường từng chút một mà lượm lại tất cả sau đó lại đặt hết lại trên bàn

Vương Quyết nãy giờ vẫn nhìn cô, ánh mắt trở nên ngạc nhiên. Sao cậu ấy lại không khóc, rồi sẽ đi méc ai đó là cậu làm như thế, Tại sao?

Xong xuôi cô phủi bàn tay mình

" Cậu có muốn ăn không? " nhẹ nhàng hết sức kiềm chế mà nói cậu

Cậu hừ nhẹ, cười như không cười

Lấy một viên kẹo trong số đó đặt lên tay cô

" Cậu cho tớ ăn hả? " "Cậu không muốn ăn đúng không?"

" Bốc " Nhẹ nhàng xúc tích cậu muốn cô bốc kẹo cho cậu ăn, giống như nô ɭệ vậy

Cô không so đo làm gì với cậu bé trước mặt mình " Được thôi " bốc từng vỏ kẹo bên ngoài đưa ra trước mặt cậu " Xong rồi đó cậu mau ăn đi "

Cậu không trừng chừ mà chụp lấy cô tay cô hạ người của mình xuống mà ngậm lấy viên kẹo trong lòng bàn tay. Cô Ngạc nhiên trước hành động của cậu

*** thằng này là chó à?

" Rất ngon " cậu mĩm cười nhàn nhạt nhìn cô trong miệng có viên kẹo nho nhỏ

" Vậy là tốt rồi " Tốt cái đầu mi, bà đây một ngày nào đó sẽ đấm vô bản mặt dễ thương của cậu cho xem

" Cậu xem sách gì thế " cô tò mò vì cậu bé 6 tuổi này đang đọc thứ gì mà chăm chú mà nãy dám bơ cô " Cho tớ xem với có được không? "

Cậu bước xuống ghế, ngồi xuống kế bên cô trên giường, trên tay cầm theo cuốn sách

Nghó theo, cô có thể thấy được tựa bìa sách nói về các nhà khoa học gì đó tựa rất dài lại còn là tiếng nước ngoài

" Cậu có thể đọc cho tớ nghe không? " " Tớ nhìn không hiểu gì hết "

Cậu bò sâu vô giường ngay góc giường mà lưng dựa vào tường, tay vỗ vỗ vào kế bên ý muốn cô ngồi xuống cạnh mình

Cô mĩm cười ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh cậu

Cậu đọc cũng không phải là khó nghe ngược lại rất dễ nghe cơ, giọng không trầm mà rất êm tai luôn. Cô nghe như đang nghe người khác tụng kinh vậy, cô không hiểu gì hết

Một lát sau đó

" Cô về rồi này " " Xin lỗi hai đứa nhé, trên đường về cô bị kẹt xe nên hơi trễ. Bù lại cô có mua bánh tiêu cho hai đứa này " Bà Mộng đang cởi giày vội vàng giải thích

Nhìn quanh không thấy hai đứa nhỏ đâu, mà lại thấy được cánh cửa phòng con trai mình được mở hé ra

Bà Mộng lại gần hé mắt vào trong, khung cảnh trong phòng là hai đứa nằm ở trên giường ngủ rất say. Mà thằng con cô lại ôm con gái nhà người ta vào lòng kế bên còn đặt cuốn sách thằng bé hay đọc

" Ối giồi ôi mới gặp lần đầu mà đã thân thiết đến như vậy rồi ư " Bà Mộng nhẹ nhàng đóng cửa lại

Bởi con trai cô rất ghét ai vào phòng, ở chi là đυ.ng vào đồ rất là khó khăn. Kể cả cô cũng chả được vào nhiều vì thằng con trai cô nói rằng thằng bé đã lớn rồi không thích ai đó vào phòng mình. Thế mà bây giờ mới gặp con bé Tuyết Nhi lần đầu mà thôi đã phá vỡ được vòng luật thằng bé đặt ra, còn ngủ trên giường. Có phải niềm báo không ta