“Cái gì?” cô ngây thơ mờ mịt.
“Chính là nơi sinh em bé ——” hắn thấp giọng cười nói, “Nếu nam cùng nữ làʍ t̠ìиɦ ——”
“Anh đừng nói.” cô đỏ bừng mặt ngăn cản hắn.
“—— chính là cắm vào nơi này nha.” Ngón tay nhẹ nhàng ấn lên nơi ướŧ áŧ . “Lương Bích Hà, em lúc bình thường có tự mình sờ nơi này không?”
Cô thẹn thùng lắc đầu, “Sờ nơi này làm gì, rất không vệ sinh, sẽ sinh bệnh.”
Hắn không có quản cô nói cái gì, đột nhiên ép chặt chân cô , cúi đầu hôn lên .
“Lâm —— Lâm Trí Viễn,” cảm giác được hắn đang liếʍ cánh hoa cùng đậu đỏ, cô sợ hãi, “Nơi này rất dơ ——” thân thể lại không nghe lời bắt đầu cảm thấy run rẩy.
Bị nam sinh liếʍ nơi này, thì ra là thoải mái như vậy sao? Cô cảm giác được đầu lưỡi ấm áp đang mυ'ŧ vào cánh hoa cùng đậu đỏ, có một loại tê dại lan tràn toàn thân . Chỉ là như vậy mắc cỡ chết người ——
Mọi kí©ɧ ŧɧí©ɧ đều đang tụ tập lại, trong nháy mắt bùng nổ lêи đỉиɦ. Cô cảm giác nơi nào đó của mình đã đến đỉnh điểm, toàn thân không nhịn được mà rùng mình một cái. Sau đó toàn thân xụi lơ.
“Em thực mẫn cảm.” Hắn ghé vào giữa hai chân cô cười, xem cô thẹn thùng đến mức phải che mặt lại, đi kéo tay cô, “Không cần thẹn thùng a —— đây là phản ứng sinh lý bình thường, em thoải mái là được ——”
Cô tránh thoát tay hắn, lại bưng kín mặt, cảm thấy mình không còn mặt mũi nào để gặp hắn —— mình là cô gái thực dâʍ đãиɠ ——
Cảm giác hắn lại đem chân cô kéo đến rộng mở nhất , áp đến trước ngực cô. Trực giác mách bảo , nói với cô là tư thế này rất nguy hiểm —— cô muốn giãy giụa, hắn liền trấn an cô, “Tôi chỉ nhìn xem —— như vậy thấy sẽ được rõ ràng hơn chút.”
Cô nhắm chặt mắt. Cảm giác hắn đem vị trí nơi nào đó lôi kéo đến mở ra lớn nhất, đang cẩn thận mà xem. Hô hấp thô nặng phun ở giữa hai chân cô , làm toàn thân cô nhẹ nhàng phát run.
Ngón tay nhẹ nhàng nhét đi vào. Cô run lên một chút. Nghe thấy hắn cười. Sau đó cô cảm giác hắn bò tới rồi trên người cô rồi, hai đùi bị bắt treo trên eo hắn , hắn ở bên tai cô thấp giọng nói chuyện, trong giọng nói mang theo vừa lòng, mừng rỡ như điên, còn có một tia điên cuồng không nói rõ, “Lương Bích Hà, tôi thấy được màиɠ ŧяiиɧ của em.”
Cô bắt đầu liều mạng đẩy hắn.
Thấy liền thấy, làm gì còn muốn nói cho cô —— người này thật sự rất chán ghét.
“Anh tránh ra tránh ra,” cô đẩy hắn.
Nam sinh gắt gao đè nặng cô.
“Lương Bích Hà ——” hắn đè nặng cô, thấp thấp gọi tên cô, cô cảm giác mồ hôi trên gương mặt anh tuấn của hắn tích đến trên mặt cô —— nóng như vậy sao?
“Em còn quá nhỏ.” cô nghe thấy hắn ở bên tai lầm bầm lầu bầu, “Chưa đủ lông đủ cánh —— em sao lại còn nhỏ như vậy ?”
Cô nhỏ… cô cũng không có biện pháp a. Đọc sách sớm. Cô nghĩ, còn nhỏ như vậy đã có thể thi đậu trường T, người khác đều khen cô thông minh đó.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~