Tiểu Mẫn là một sinh viên nghèo vượt khó vừa mới ra trường. Không có tiền, cũng nhút nhát không biết cách giao tế, nhưng lại có nhan sắc quá nổi bật nên từ khi lên thành phố học đại học cậu thường bị ganh ghét đố kỵ.
Không chỉ có gương mặt xinh xắn, má hồng môi mọng, đôi mắt long lanh, mà Tiểu Mẫn còn có một thân thể hơi hơi khác nam sinh bình thường một chút.
Làn da toàn thân cậu non mịn trắng trẻo, trước ngực nở ra một vòng cung nhưng không phải cơ bắp mà là hai khối thịt nhỏ mềm mại núng nính câu nhân.
Thấy Tiểu Mẫn được nhiều nam sinh và giảng viên cưng chiều, nữ sinh ở trường đại học thường xuyên bàn tán, nói thành tích của cậu đều là nhờ đi cửa sau, dùng sắc đẹp để chơi quy tắc ngầm, chắc chắn sau này không kiếm được việc gì tử tế mà chỉ có đi làm nam kỹ.
Nghe người ta bịa đặt về mình, Tiểu Mẫn cũng chẳng dám bật lại mà chỉ biết ngậm ngùi cố gắng, mong sau khi tốt nghiệp có thể kiếm được công việc thật đàng hoàng, chứng minh năng lực của mình cho mọi người thấy.
Vất vả mãi mới cầm được tấm bằng tốt nghiệp, cậu thành công lọt vào đợt tuyển lứa thực tập sinh mới của Tập đoàn X - một tập đoàn đa ngành lớn nhất nhì trong nước. Tiểu Mẫn cảm thấy đây là cơ hội cuộc đời ưu ái trao cho mình, cậu hạ quyết tâm nỗ lực, vất vả tới đâu cũng có thể chịu được.
Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm. Lứa thực tập lần này ngoài Tiểu Mẫn ra có 6 người nữa, trong đó nghe nói 4 bạn nữ đều tốt nghiệp thủ khoa á khoa các trường top đầu, 2 bạn nam thì 1 là du học sinh trường danh giá, 1 là con ông cháu cha có ô dù lớn trong tập đoàn.
Phụ trách hướng dẫn thực tập là một nữ chuyên viên vô cùng lạnh lùng nghiêm khắc. Sau khi dẫn họ đi tham quan một vòng, cô đưa ra nhiệm vụ đầu tiên là 7 người chia nhau ra xử lý một vài số liệu, hết ngày hôm nay nộp lại.
Nhóm thực tập chưa có chỗ ngồi cố định, có thể tuỳ tiện kiếm chỗ trong các khu coworking ở văn phòng để ngồi. Tiểu Mẫn chui vào một buồng họp nhóm nhỏ, đóng cửa lại nghiêm túc làm việc.
Công việc tuy không khó lắm nhưng tốc độ làm của cậu có vẻ không được nhanh bằng các bạn. Cách giờ tan làm khoảng 2 tiếng Tiểu Mẫn ra ngoài đi vệ sinh đã thấy một vài người làm xong, ngồi tán gẫu.
Cậu vội vã trở về buồng để nhanh chóng hoàn thành nốt thì thấy màn hình laptop mình đã tắt ngúm. Tiểu Mẫn hoảng đến toát mồ hôi, bật mãi máy vẫn không lên. Do kinh tế khó khăn nên từ lúc lên đại học đến giờ cậu vẫn dùng cố một chiếc laptop cũ, không ngờ nó lại dở chứng đúng lúc như vậy.
Đang gấp đến sắp khóc thì cậu du học sinh trong nhóm đi qua, ngó vào buồng thấy tiểu mỹ nhân khoé mắt đã đỏ hoe, cũng quan tâm hỏi:
“Có vấn đề gì không?”
“Máy tôi… đang làm dở thì không lên nữa…”
Tiểu Mẫn đáng thương nói. Anh ta nhiệt tình nhảy vào buồng, lật qua lật lại cái máy, thao tác một lúc thì bỗng màn hình sáng lên.
“May cho cậu tôi là sinh viên kỹ thuật. Cậu kiểm tra lại xem file đã lưu chưa.”
Tiểu Mẫn mừng quýnh, rối rít cảm ơn, vội vàng tìm lại file đang làm dở, nhưng tìm mãi vẫn chẳng thấy đâu. Cậu tuyệt vọng, giọng run rẩy:
“File chưa lưu… tôi làm lại không kịp…”
Chỉ còn hơn 1 tiếng nữa là phải nộp file. Tiểu Mẫn làm mất nửa ngày trời mới xong, sao có thể làm lại trong hơn một tiếng? Cậu muốn khóc, mọi người đều ưu tú như vậy, chắc chắn mình sẽ bị loại…
Du học sinh dừng một lúc nhìn mỹ nhân rưng rưng nước mắt, đưa tay đóng cửa buồng, khoá lại.
“Có muốn tôi làm giúp cậu không?”
“Thật… thật sao?”
Tiểu Mẫn ngơ ngác, người này giúp cậu sửa máy, còn định làm lại file giúp cậu nữa? Sao lại may mắn gặp người tốt như vậy.
Anh ta lấy tay lau nước mắt cho Tiểu Mẫn, mỉm cười nói:
“Ngoan, để tôi ôm một chút, tôi liền hoàn thành giúp cậu.”
Tiểu Mẫn bị bế lên đùi mà không kịp phản ứng, anh ta nâng mặt cậu lên, hôn xuống. Nụ hôn dần dần mất kiểm soát, lưỡi người đàn ông càn quấy trong khoang miệng cậu, hai tay anh ta từ ôm siết quanh eo đã bắt đầu luồn vào bên trong áo cậu…
Một bên vυ' bị bóp làm Tiểu Mẫn hoảng sợ bừng tỉnh, giãy giụa nhưng không dám kêu to:
“A… không được…”
Anh ta ôm cậu chặt hơn, mổ vào cái miệng nhỏ.
“Không gì mà không. Ngồi yên để tôi sờ một chút, cậu còn làm mất thời gian thì không xong file được đâu.”
Tiểu Mẫn đành nhắm mắt chịu đựng, để anh ta tuỳ ý hôn hít sờ soạng mình một lúc lâu. Cho đến khi quần áo xộc xệch, miệng nhỏ sưng đỏ, đầu tóc cũng lộn xộn, anh ta nhìn đồng hồ thấy không còn nhiều thời gian mới miễn cưỡng dừng lại, mở máy làm file cho cậu.
Tiểu Mẫn ngồi bên cạnh, dựa ghế thở dốc nhìn anh ta thao tác. Dù người này thật quá đáng nhưng không thể phủ nhận anh ta rất giỏi, chỉ 30 phút đã làm xong xuôi, bấm nộp lên vừa kịp giờ.
---
Đào hố mới vui ghê :D Chương đầu khởi động nhẹ nhàng xíu.
Các bác thích thể loại này trong lúc chờ đợi có thể sang đọc bộ Trợ Lý Đội Bóng Rổ đã hoàn của tôi nha :D