Phong Tâm

Chương 3

Đến bệnh viện, cô nghĩ anh sẽ lái xe rời đi luôn nhưng không ngờ anh lại theo cô cùng đi vào bệnh viện. Cô cũng không biết mở lời như thế nào cho phải, đành báo anh phải vào xem qua tình hình của mẹ, anh đứng ngoài nhìn số phòng, sau đó gọi một cuộc điện thoại. Viện trưởng nhanh chóng chạy đến, thấy anh thì niềm nở chào đón.

"Lâm thiếu, không ngờ anh ở đây. Cần giúp đỡ gì không?"

Ngoài việc Lâm Thần tự mình gây dựng sự nghiệp thì gia thế của anh cũng là điều khiến người ta ngưỡng mộ. Bố và anh trai của anh đều là những người có chức vị cao trong quân đội. Mẹ lại là trưởng khoa bệnh viện quân khu. Anh là người duy nhất trong gia đình đi theo con đường kinh doanh, từ nhỏ anh và anh trai đã được bố đưa vào quân đội bồi dưỡng một thời gian, nhưng chỉ có anh trai anh là muốn đi theo hướng đặc chủng chuyên nghiệp, còn bản thân anh đến khi lựa chọn ngành học thì đăng ký khoa kiến trúc khiến bố anh giận dữ vô cùng. Hiện tại, không cần nói đến gia thế mà chỉ cần nhắc đến công ty anh tự mình gây dựng có tiếng vang lớn như thế cũng đủ khiến người ta hâm mộ không thôi. Nghe thấy cuộc điện thoại của anh, viện trưởng nhanh chóng đến tiếp đón.

Truyện được cập nhật và đăng tải sớm nhất trên trang s1apihd.com (D t r u y e n . c o m), hy vọng các bạn đọc trang chính chủ để ủng hộ tác giả

"Tôi muốn hỏi tình hình của bệnh nhân trong phòng này."

"Người quen của Lâm thiếu sao, để tôi liên hệ báo cho anh ngay."

Nhìn cô gái nhỏ đang tươi cười nói chuyện với người mẹ trên giường bệnh. Khác hẳn với hình ảnh trong quán bar anh nhìn thấy. Cô cười lên thực sự rất đẹp, khiến người ta bất giác thoải mái và vui vẻ theo. Sau khi người phụ nữ nhắm mắt lại, nụ cười trên môi cô ngay lập tức biến mất thay vào đó là sự ưu tư. Anh nhìn thấy trong lòng không thoải mái. Anh nghĩ, nụ cười sẽ phù hợp với cô hơn.

"Lâm thiếu, đây là bác sỹ chủ trị của bệnh nhân bên trong, cần gì anh cứ hỏi anh ta." Viện trưởng gọi người đến trước mặt Lâm Thần Phong.

"Cảm ơn, ông có việc có thể đi trước." Lâm Thần lịch sự gật đầu với viện trưởng.

"Vậy tôi đi trước, anh phối hợp hỗ trợ Lâm thiếu, gặp vấn đề gì thì gọi trực tiếp cho tôi."

"Vâng, thưa viện trưởng" bác sỹ nhanh chóng đáp lời. Cũng biết đây là một nhân vật quan trọng nên cần cẩn thận hỗ trợ.

"Bệnh nhân trong phòng hôm qua mới được đưa vào bệnh viện, được chẩn đoán là bị ung thư dạ dày giai đoạn II cần nhanh chóng tiến hành phẫu thuật nếu không sẽ rất nguy hiểm." Bác sĩ nói sơ lược về tình hình mẹ của Thiên Tâm.

"Gia đình bệnh nhân chỉ có cô gái đó?" Anh hỏi.

"Đúng vậy, đây là gia đình đơn thân, nghe nói cô bé đó đang là sinh viên đại học năm cuối sắp tốt nghiệp, mức viện phí có vẻ đáng lo đối với hoàn cảnh của họ" Bác sỹ thuật lại những điều mình biết.

"Được rồi, vậy anh nhanh chóng sắp xếp lịch phẫu thuật cho bệnh nhân đi, sử dụng mọi thiết bị tốt nhất."

"Vậy tôi đi chuẩn bị."

Lâm Thần gật đầu nhìn vào bên trong, nhìn kỹ gương mặt cô gái. Sau đó anh hỗ trợ hoàn tất các thủ tục và chi phí phẫu thuật giúp mẹ cô rồi rời đi. Cũng biết được tên cô ấy: Ninh Thiên Tâm.

Thiên Tâm do trải qua sợ hãi, liền mệt mỏi rồi gục xuống nằm bên cạnh mẹ lúc nào không hay. Đến khi cô tỉnh dậy thấy trời đã hửng sáng, nhớ tới người đàn ông đưa cô đến bệnh viện cô nhanh chóng bật dậy chạy ra ngoài. Hành lang có người qua lại nhưng không thấy bóng dáng anh. Thiên Tâm bỗng cảm thấy thất vọng, cô còn chưa biết tên anh nữa.

Đang định đi ra ngoài mua bữa sáng cho mẹ, đúng lúc gặp bác sỹ chủ trị cho mẹ đến phòng bệnh.

"Cô Ninh, lịch phẫu thuật của mẹ cô đã được quyết định vào ngày mai"

"Bác sỹ, tôi...tôi chưa có đủ tiền phẫu thuật" cô ấp úng nói.

"Cô Ninh yên tâm, mọi chi phí phẫu thuật cho mẹ cô đã được thanh toán toàn bộ."

"Thanh toán toàn bộ?" Thiên Tâm tròn mắt không thể tin được. Cô gấp gáp hỏi tiếp: "Bác sỹ, không biết ai giúp mẹ tôi thanh toán viện phí ạ?"

"À, chính là chàng trai đứng ngoài phòng bệnh cô đêm qua."

Là anh ấy! Thiên Tâm bật khóc, cô không biết anh là ai. Anh cứu giúp cô một lần ở quán bar đã khiến cô thực sự cảm kích, không ngờ anh còn giúp mẹ cô thanh toán viện phí. Cô không biết phải diễn tả tâm trạng của mình lúc này như thế nào, có lẽ ông trời thương cảm cho cô cơ hội gặp thiên sứ như anh. Sau đó Thiên Tâm đi dò hỏi thông tin của anh nhưng đều không được, cô rất biết ơn anh, ngoài ra cũng muốn biết thông tin của anh để sau này hoàn trả số tiền anh đã giúp đỡ. Mặc dù hiện tại cô chưa thể trả lại cho anh nhưng cô có thể tích góp và trả lại dần.

Sau khi mẹ phẫu thuật thành công, Thiên Tâm cũng bắt đầu quay lại trường học. Thời gian vừa rồi cô vừa chăm sóc mẹ vừa làm bảo vệ khoá luận tốt nghiệp cũng khá mệt. Nhưng cô vẫn cảm thấy vui vì mẹ đã vượt qua nguy hiểm. Hơn một tháng kể từ ngày đó, cô vẫn luôn nghĩ về anh, thực sự mong muốn có cơ hội gặp lại anh một lần nữa.