Lạc Đường

Chương 5

Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Trong sân A Mễ Nhĩ Na có một giàn nho, lá cây xanh non căng tràn sức sống, trên giàn kết vài chùm nho nặng trĩu, quả nào quả nấy tròn vo, vừa nhìn đã thấy căng tràn mọng nước.

Dưới giàn nho bày một cái giường gỗ nhỏ, trên giường lót tấm thảm đỏ, dùng để hóng mát.

Châu Dật ngồi ở mép giường, trong đầu vẫn luôn suy nghĩ tiếp theo nên đi đâu.

Trước tiên là phải quay về Cổ Mộc Lí Nhĩ, cô chưa trả phòng khách sạn, hành lý để ở đó hết, phải quay lại lấy mới được. Hôm qua chịu tội cả ngày, bây giờ dù Vực Thành có đẹp cỡ nào đi chăng nữa cô cũng không có tâm tình rong chơi, cứ tiếp tục ở đây, không biết còn có thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không nữa.

Nhưng cô không có thẻ căn cước, đây là điểm chết người, cô không cách nào chứng minh thân phận thì đi đâu cũng khó.

Châu Dật hết sức đau đầu.

Lúc này Đinh Tấn xuống lầu, Châu Dật đứng dậy gọi anh: “Này.”

Đinh Tấn xách theo mấy cái sọt không dừng bước.

Châu Dật nói: “Tôi muốn nói chuyện với anh.”

Đinh Tấn nghe vậy cũng không từ chối, anh buông cái sọt trong tay, vừa đi đến trước mặt cô, bỗng ngoài cửa có vài người bước vào, tiếng bước chân mạnh mẽ đều đều.

“Đội trưởng Đinh, đã lâu không gặp.”

Châu Dật nhướn người nhìn ra sau Đinh Tấn, vài người đàn ông trẻ tuổi mặc đồng phục màu đen bước vào sân, người cầm đầu trực tiếp đi về phía Đinh Tấn. Cô nhanh chóng liếc mắt đánh giá họ, ánh mắt rơi xuống khẩu súng ngắn được dắt trên eo, sau đó lại chú ý đến mấy chữ “Đặc vệ sa mạc” trên đồng phục của họ.

“Đến rồi à.” Đinh Tấn xoay người mỉm cười, chủ động cụng nắm tay với người dẫn đầu.

“Cậu đích thân gọi điện, tôi có thể không tới sao?” Vị đặc cảnh kia liếc mắt thấy Châu Dật phía sau lưng Đinh Tấn, anh ta đánh giá cô từ trên xuống dưới, cảm thấy nghi hoặc, “Cô gái này là… con gái lão Ngải Nhĩ Khẳng?”

Đinh Tấn lắc đầu.

“Tôi nhìn cũng thấy không giống người địa phương, cậu đưa đến?”

Đinh Tấn không phủ nhận.

Vị đặc cảnh kia cho Đinh Tấn một cái nháy mắt chế nhạo, trong mắt hiện lên nét cười xấu xa, anh ta chủ động vẫy tay chào hỏi với Châu Dật: “Chào cô nha, tôi là Lý Thần Huy, ‘cấp dưới’ của Đinh Tấn, mong được chỉ giáo nhiều hơn.”

Anh ta vươn tay với Châu Dật, Châu Dật nhìn sang Đinh Tấn, sau đó mới vươn tay bắt như có như không: “Châu Dật.”

Lý Thần Huy rất thích chọc ghẹo người ta, Đinh Tấn không phản ứng cũng không giải thích, hất cằm ra ngoài cửa, nói: “Vừa đi vừa nói.”

“Tuân lệnh, ‘đội trưởng’.” Lý Thần Huy chào kiểu nhà binh với anh.

Đinh Tấn cúi đầu nhìn Châu Dật: “Tôi ra ngoài một chuyến, có việc gì chờ tôi về rồi nói.”

Mấy đặc cảnh tới, Châu Dật có thể đoán được anh muốn đi đâu, cô tự biết nặng nhẹ, chuyện định thương lượng với anh cũng không vội lắm.

“Ừ.”

Cuộc đối thoại của hai người trong mắt người ngoài chính là một người đang giải thích, một người ngoan ngoãn nghe lời, ánh mắt mập mờ của Lý Thần Huy đảo qua đảo lại giữa hai người, dường như đã không thể kiềm chế lòng hiếu kỳ mãnh liệt của mình.

Lúc đi ra ngoài, anh ta khoác vai Đinh Tấn nhỏ giọng hỏi: “Tôi nói này đội trưởng Đinh, không phải cậu nói muốn hiến dâng cả quãng đời còn lại cho tổ quốc sao, mới một thời gian không gặp, đã tìm được một cô xinh đẹp vậy rồi, tán kiểu gì đấy?”

Đinh Tấn liếc xéo anh ta: “Không phải chuyện như vậy.”

“Anh hùng cứu mỹ nhân?”

“…”

Mấy người họ đi rồi, trong sân chỉ còn lại một mình Châu Dật, cả nhà A Mễ Nhĩ Na đều đi hái nho, trong nhà không có ai, cô cũng nhàm chán, cho nên ra cửa, tính đi một vòng trong thôn tìm linh cảm sáng tác.

Thôn Á Tây có một lịch sử lâu đời kể từ khi được hình thành, nó là thôn xóm cổ xưa nhất của người dân tộc Bốc, kiến trúc mang đậm nét truyền thống đặc sắc, cửa nhà nào cũng màu sắc rực rỡ, điêu khắc cùng hoa văn và vật tổ [1] độc đáo, nhìn từ bên ngoài không thấy dấu vết bị nền văn minh hiện đại nhuốm màu, là phong cách cổ xưa vừa sâu lắng vừa gợi nhớ những nét truyền thống dân tộc.

[1] Vật tổ: Vật tổ hay tô-tem là vật thể, ý niệm hay biểu tượng linh thiêng có ý nghĩa đối với một cộng đồng người nhất định. Tô-tem giáo là một tập tục có từ thời kì các thị tộc.

Cửa nhà nào trong thôn cũng treo mành, cửa sổ cũng thế, Châu Dật cho rằng đó là tín hiệu từ chối người ngoài, cho nên không quấy rầy người ta, chỉ đi lại ngoài đường, xem xét kiến trúc mang đậm nét đặc sắc dân tộc. Thôn không lớn, cô chỉ mất nửa tiếng đã đi xong một vòng.

Mặt trời phô bày hết cái nóng của mình, cô không đổ mồ hôi nhưng cảm thấy mỗi một lỗ chân lông đều đang bốc hơi nóng, Châu Dật nhìn xung quanh, sau đó tìm một chỗ râm mát nghỉ chân.

Cô biết nãy giờ có người đi theo, từ nhà A Mễ Nhĩ Na đến đây, là đặc cảnh, tám chín phần do Đinh Tấn gọi đến, bảo vệ hay là giám thị cô? Chắc cả hai đều có.

Châu Dật hừ lạnh một tiếng, làm như không phát hiện.

Trong thôn rất yên ắng, thi thoảng có vài người phụ nữ trùm khăn trên đầu đi lại bên ngoài, đa số thời gian đều lặng im, chỉ có sóng nhiệt là liên tục quay cuồng.

Nếu không phải giờ cô đang vội vàng muốn về Ngư Hải, nơi này đúng là nơi đáng để nghỉ ngơi một thời gian.

Châu Dật ngồi xuống cái ghế dài bên ngoài nhà, ngẩng đầu híp mắt nhìn mặt trời một lát, vạn dặm không mây, chưa đến một lát, đôi mắt cô đã không thể chịu nổi ánh nắng chói chang mà khép lại, đến khi mở mắt mọi vật đều mang màu xanh đậm, như là có thêm một lớp kính lọc.

Trong mơ màng cô nhìn thấy có vài đứa trẻ con đến gần, vừa tò mò vừa cẩn thận dừng ở chỗ cách xa cô mấy mét, sau đó quan sát cô, thi thoảng nói với nhau vài câu, là tiếng Bốc, hình như đang xáo xào gương mặt xa lạ này là ai.

Trong đó có một cậu bé khá lớn gan, tiến lên vài bước, dùng tiếng Đông không quá trôi chảy dò hỏi: “Chào chị.”

Châu Dật lộ ra nụ cười thân thiện, trả lời một câu: “Chào em.”

Mấy đứa trẻ đột nhiên bật cười, như là cảm thấy hưng phấn với sự đáp lại của cô, bọn nhỏ dùng tiếng Bốc, Châu Dật nghe không hiểu, chỉ mơ hồ nghe được mấy âm “Yakshi” [2].

[2] Yakshini (còn được gọi là Yakshi ; Yakkhini ở Pali) chúng sinh của thần thoại Hindu, Phật giáo và Jain. Yakshini (Yakshi) là đối tác nữ của Yaksha nam, và họ là những người tham dự Kubera, vị thần giàu có của Ấn Độ giáo cai trị vương quốc Alaka trong thần thoại Hy Lạp. Yakshinis thường được miêu tả là xinh đẹp và bay bổng, với một chauri (ruồi nhặng) trong tay phải, má phúng phính, với hông rộng, eo hẹp, vai rộng, tóc thắt nút và bộ ngực hình cầu.

Có lẽ trong thôn hiếm khi có người tới, đặc biệt là gương mặt mới mẻ không giống chúng lắm, cho nên tụi nhỏ xuất phát từ bản năng và lòng hiếu kỳ đánh giá cô. Nụ cười trên gương mặt chúng chân thành, Châu Dật cũng không kháng cự ánh mắt xoay quanh người cô của đám nhỏ, tự nhiên ngồi đó, mỉm cười tùy ý để bọn nhỏ quan sát.

Qua một lát, có lẽ chúng thấy chán rồi, chạy về hướng khác, Châu Dật cũng nghỉ ngơi đủ, đứng lên phủi nhẹ làn váy, tính toán rời đi.

Cô vừa đi hai bước, bỗng nghe được phía sau vang lên tiếng gọi “này… này”, quay đầu nhìn lại, là một cô bé vừa rồi đứng chung với đám nhóc kia, cô bé thắt một bím tóc, đôi mắt vừa đen vừa lớn.

Cô bé chạy đến trước mặt Châu Dật, nhón chân đưa miếng dưa hấu trên tay cho cô, trúc trắc nói: “Cho, cho chị.”

Châu Dật trố mắt, sau đó nhận lấy miếng dưa hấu, cúi người cười: “Cảm ơn em nha.”

Cô bé cười bẽn lẽn, lén ngắm cô một cái nữa rồi xoay người chạy đi.

Nước dưa hấu chảy xuống tay, Châu Dật cắn một miếng, vị ngọt lập tức lan tỏa trên đầu lưỡi, vừa giải khát lại đỡ thèm.

Quả nhiên trái cây Vực Thành là danh bất hư truyền.

Tối qua chân Châu Dật bị thương, thật ra cũng không quá nghiêm trọng, nhưng không chịu nổi khi cô cứ đi như vậy.

Lúc cô khập khiễng quay lại nhà A Mễ Nhĩ Na, Đinh Tấn đang cùng Lý Thần Huy từ bên ngoài thôn về, xa xa anh thấy cô đi tới, ánh mắt nhìn xuống chân cô.

Châu Dật không tính tiến lên chen vào hai người đàn ông, mắt cá chân cũng đau đến mức đứng không nổi, cho nên không chào hỏi mà trực tiếp vào sân nghỉ ngơi.

Lý Thần Huy cũng thấy Châu Dật, anh ta nhướng mày với Đinh Tấn: “Thật sự không có quan hệ gì?”

“Ừ.”

“Cậu đấy, vẫn không chịu thông suốt, không có quan hệ thì mình tạo quan hệ đi, trông cô ấy đẹp chưa kìa, nhân lúc thời gian này cậu được nghỉ phép, làm chuyện lớn nhất đời người luôn, sau này không cần lo bị đội trưởng Trần ép đi xem mắt nữa.”

Thân phận của cô chưa xác định, Đinh Tấn cũng không có tâm tư: “Không phải người chung đường.”

“Haiz.”

Đinh Tấn không nói nhảm với anh ta nữa, nghiêm chỉnh dặn dò: “Mấy ngày nay cậu phái người trú trong thôn, xung quanh cũng tuần tra kỹ vào, có bất cứ tình huống gì thì báo cho tôi.”

Lý Thần Huy nghỉ nghiêm, đưa tay chào theo kiểu binh với Đinh Tấn: “Rõ!”

Đinh Tấn đấm vai anh ta: “Vất vả rồi.”

Lý Thần Huy nhếch môi cười: “Bổn phận cả thôi, lần này quân đội và cảnh sát hợp tác, bảo đảm sẽ bắt những kẻ…”

Đinh Tấn nhìn anh ta.

“Bảo đảm sẽ bắt hết những phần tử không hợp pháp.” Lý Thần Huy nói tiếp.

Anh không nói rõ chuyện mình nghi ngờ VIRUS lẻn vào lãnh thổ nước Kinh với Lý Thần Huy, nhưng Lý Thần Huy có thể đoán được một hai phần. Anh ta và Đinh Tấn quen nhau từ lúc học đại học, rất hiểu anh, hiếm có chuyện gì có thể khiến anh để ý như vậy, mà một khi anh nghiêm túc xử lý, chứng tỏ tình huống không đơn giản.

Lý Thần Huy móc hộp thuốc lá trong túi, lấy một điếu đưa tới trước mặt Đinh Tấn.

Đinh Tấn vừa định đẩy ra, Lý Thần Huy mở miệng: “Hút một điếu thả lỏng, thời gian tiếp theo cần phải lên tinh thần đấy.”

Đinh Tấn biết hút thuốc, nhưng không nghiện. Anh là quân nhân, nghiện thứ gì đối với cái nghề này mà nói cũng là trí mạng, cho nên anh rất hạn chế, tuân thủ nghiêm ngặt mỗi một nguyên tắc của quân nhân, cuộc sống quy luật không có tật xấu, ngay cả tình cảm cũng rất kiềm chế. Loại người như họ, có thể dâng hiến cả sinh mệnh để bảo vệ an nguy của nhân dân nhưng cũng đặt người thân bên cạnh mình vào vị trí nguy hiểm nhất, dường như cô độc mới là số mệnh cuối cùng của họ, mà anh em vào sinh ra tử là cánh cửa duy nhất giúp họ thoát khỏi số mệnh này.

Đinh Tấn cắn điếu thuốc, mượn bật lửa Lý Thần Huy châm lên, anh nhả ra làn khói, trả bật lửa lại cho anh ta.

Lý Thần Huy cũng châm cho mình một điếu, im lặng một lúc rồi đột nhiên hỏi: “Lục Gián… Có tin tức gì không?”

Đinh Tấn kẹp điếu thuốc, ánh mắt tối đi.

Anh không trả lời, Lý Thần Huy biết đáp án: “Nửa năm rồi, có khi nào cậu ấy đã…”

“Không đâu.” Đinh Tấn nói dứt khoát.

Lý Thần Huy khựng lại, nhả điếu thuốc ra, cười nói: “Cũng đúng, thằng nhóc đó mạng lớn, đầu óc lại tốt, cái danh hiệu ‘người nhiều mưu trí nhất đội Báo Tuyết’ cũng không phải hư danh.”

Tuy nói thì nói vậy, nhưng họ đều im lặng, có lẽ có chút chuyện đã ở trong dự kiến, chỉ là không ai muốn thừa nhận.

Lúc Đinh Tấn tiến vào cửa, Châu Dật đang ngồi trên cái giường gỗ trong sân cởi giày xoa chân, cô ngẩng đầu thấy anh, lập tức buông chân, xỏ giày vào.

“Giờ rảnh không?” Châu Dật gọi anh lại, vì thể hiện thái độ hữu hảo mà cô còn cố ý xưng hô, “Đội trưởng Đinh.”

Đinh Tấn gật đầu.

Châu Dật ngập ngừng một lúc mới mở miệng: “Hôm qua sau khi bị bắt cóc, tất cả đồ đạc trên người tôi bị chúng tịch thu rồi.”

Đinh Tấn không đáp, Châu Dật nhìn chằm chằm gương mặt không có biểu cảm của anh ba giây, cuối cùng trực tiếp nói: “Điện thoại, tiền, túi xách của tôi đều bị cầm đi hết rồi.”

“Ồ.” Đinh Tấn tỏ vẻ đã biết.

Chỉ như vậy?

Châu Dật không biết anh cố ý hay thật sự không hiểu ý cô: “Thẻ căn cước của tôi ở trong ví tiền.”

Đinh Tấn nhìn cô như đang suy tư.

Không có thẻ căn cước, vậy là không thể chứng minh thân phận của cô, là tìm cớ ư? Không cần thiết, thân phận của cô không bao lâu nữa sẽ bị điều tra ra.

Ít nhất những lời này Đinh Tấn tin cô không nói dối.

Châu Dật đợi một lát không thấy anh đáp lại, cô đã không còn kiên nhẫn vòng vo với anh.

“Hành lý của tôi đều ở Cổ Mộc Lí Nhĩ, anh có thể đưa tôi đi không?”

Đi cùng anh? Rất hợp ý anh.

Lần này Đinh Tấn sảng khoái đáp: “Cô chuẩn bị đi, chiều nay xuất phát.”

____________