Lạc Đường

Chương 2

Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Stan có chung đường biên giới với Kinh, sát ngay cạnh Vực Thành, diện tích không lớn, nhưng lại rất ồn ào. Mấy năm qua, tình hình trong nước Stan không yên ổn, bạo loạn liên miên. Một vài tổ chức khủng bố nhiều lần gây hấn ở biên giới hai nước hòng gây hoang mang, thậm chí tuyên truyền tư tưởng cực đoan, ý đồ khơi mào tranh chấp dân tộc, chia rẽ nước Kinh.

Trong đó tổ chức khủng bố khó giải quyết nhất là VIRUS.

Gần hai năm, bộ máy chính trị Stan hỗn loạn, VIRUS nhân cơ hội mở rộng thế lực, ngày càng hung hăng ngang ngược, đã làm tổn hại công ước của cả hai nước vài ba lần, xâm chiếm vùng biên giới nước Kinh. Chính phủ Stan cũng đau đầu không thôi, nhưng sự đấu tranh giữa các đảng phái đủ làm họ ốc còn không mang nổi mình ốc, dù đã cùng chính phủ nước Kinh thành lập cộng đồng liên minh chống khủng bố, nhưng cuối cùng thì vẫn có tâm mà không có sức.

Đinh Tấn vô cùng quen thuộc với tổ chức này, lần nào biên giới có chuyện, đội tiên phong giải quyết cũng là “đội Báo Tuyết”. Hai bên đã giao chiến quá nhiều lần, VIRUS dù thua vẫn không thay đổi ý định. Họ cũng xem như là đối thủ cũ một mất một còn, cũng bởi vậy nên vừa nghe đám người này nói tiếng Stan là anh đã cảnh giác.

Đinh Tấn lặng yên vòng qua sườn núi, nấp phía sau ngôi nhà giam giữ, dựa vào địa hình nhấp nhô, víu lấy bức tường phòng phơi. Anh vững vàng bám vào tường, nghe ngóng động tĩnh xung quanh, xác nhận không ai phát hiện mới bắt đầu hành động.

Phần lớn nhà ở thôn Á Tây đều theo một kiểu, trên nóc có phòng phơi, từ trên sân thượng có thể trực tiếp vào trong nhà.

Mấy tên Stan cảnh giác canh giữ ngoài cửa, trực giác quân nhân của Đinh Tấn nói cho anh, trong phòng đang giấu gì đó.

Anh đứng trên cửa cầu thang quan sát một lúc lâu, xác định không có người Stan ở trong nhà, rón rén bước xuống. Anh vừa đề phòng dưới chân, vừa lắng tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài. Bọn chúng còn ở ngoài kia, rì rầm liên tục, dường như đang thương lượng gì đó.

Trong phòng không có ánh sáng, Đinh Tấn lấy điện thoại của mình ra, anh không bật đèn pin, chỉ mở sáng màn hình, sau đó nương theo chút ánh sáng mỏng manh này để thăm dò bốn phía.

Bỗng anh thấy một cô gái bị trùm đầu, cột vào ghế giữa nhà, bàn tay bị trói sau ghế liên tục ngọ nguậy, miệng cũng kêu rên vài tiếng.

Nhập cảnh trái phép lại còn bắt cóc công dân Kinh ngay trong nước Kinh? Vừa rồi anh còn không thể kết luận rốt cuộc mấy gã Stan này có phải là thành viên VIRUS hay không, giờ phút này đối mặt với một con tin sống sờ sờ ở đây, đáp án dường như đã rõ như ban ngày.

Đinh Tấn nghiêm mặt, anh nấp bên cửa sổ nhìn ra ngoài, mấy cái bóng đen còn đang tụ lại nói chuyện.

Anh nhanh chóng quyết định, xoay người đến trước mặt người bị bắt cóc, xốc tấm vải trùm đầu lên.

Trong lúc nhất thời, bốn mắt nhìn nhau.

Đồng tử Châu Dật co lại, kế đó thấy người đàn ông kia đưa tay chỉ lên môi.

Trải qua một ngày làm con tin, tinh thần Châu Dật đã hơi rệu rã, nhưng cô vẫn còn sức phán đoán.

Ngoài phòng loáng thoáng vang lên ngôn ngữ cô đã nghe cả ngày nay vẫn chưa hiểu, mà người đàn ông trước mặt này rõ ràng không phải cùng một giuộc với đám kia. Mặc kệ anh ta là ai, tại sao lại xuất hiện ở đây, anh ta đều là cơ hội duy nhất giúp cô chạy thoát.

Châu Dật nhẹ nhàng gật đầu, tỏ vẻ mình hiểu ý anh.

Đinh Tấn rút một thứ từ bên hông ra. Là dao, con dao được rút ra khỏi vỏ, hai ba đường đã giúp Châu Dật cởi trói.

Chuyện thứ nhất Châu Dật làm sau khi đôi tay được tự do là xé băng dán trên miệng, đau đớn trong chớp mắt khiến cả người cô căng cứng. Cô cắn chặt răng, không rên một tiếng.

Cô bị dây thừng cố định vào ghế, duy trì một tư thế suốt cả ngày, lúc này cảm thấy cơ bắp cả người cứng đờ, vừa cử động là cảm tưởng như sắp vang lên tiếng rắc rắc.

Đinh Tấn không có thời gian cho cô giãn gân cốt, nơi này không nên ở lâu.

Anh kéo tay cô, ý bảo cô đứng lên đi cùng anh.

Lúc Châu Dật đứng dậy chân còn lảo đảo, may là Đinh Tấn phản ứng nhanh đỡ lại được.

Đinh Tấn kéo Châu Dật, đưa cô tới cầu thang, ý bảo cô bò lên đi.

Châu Dật không hề do dự dùng cả tay cả chân bò lên, cô vừa lên tới sân thượng, Đinh Tấn cũng đã đuổi kịp phía sau.

Sắc trời tuy tối đen, nhưng bằng mắt thường vẫn có thể thấy được hình dáng cảnh vật xung quanh.

Châu Dật híp mắt, căn nhà này được sườn núi vây lại, thật đúng là một nơi ẩn thân tốt. Lúc căn nhà này được xây, có lẽ người ta chỉ nghĩ làm sao để tránh được gió cát, không ngờ bây giờ lại trở thành hang ổ cho bọn giặc cướp.

Đinh Tấn kéo Châu Dật vào phòng phơi, người trông coi không làm giá treo như thôn dân thôn Tây Á, mà đặt một chiếc giường ván gỗ, ắt hẳn được dùng để ngủ vào ban đêm cho mát mẻ.

“Trốn xuống giường.” Đinh Tấn nói nhỏ với Châu Dật.

Lần đầu tiên Châu Dật nghe thấy anh mở miệng nói chuyện. Trong chất giọng thuần hậu của đàn ông mang theo âm hưởng như mệnh lệnh, nhưng lại bất giác khiến người ta cảm thấy an tâm.

Đinh Tấn không cách nào giải thích nhiều, anh đè nặng giọng nói thật nhanh: “Cô trốn ở đây đừng lên tiếng, dù có nghe thấy gì cũng đừng bò ra. Chờ tôi dẫn người đi rồi, cô chạy về phía nam, vòng qua năm sườn núi, nơi đó có một cái giếng khoan bỏ hoang, cô trốn vào đó, tôi sẽ đến tìm cô trước hừng đông.”

Ngữ điệu của anh chắc chắn, không để cho ai phản bác, tuy Châu Dật có phần ngờ vực, nhưng lúc này không phải thời gian để dò hỏi, với lại ngoại trừ tin anh ta, cô không còn lựa chọn nào khác.

“Ừ.” Cô đáp, quỳ xuống bò vào gầm giường.

Đinh Tấn nhân cơ hội mấy gã Stan còn chưa phát hiện, đứng dậy định đi.

“Này.” Châu Dật gọi anh lại.

Đinh Tấn cúi đầu, thật ra anh không thấy cô.

“Bọn chúng có súng.”

Đinh Tấn nhíu mày, nhưng lúc này cũng không có thời gian để do dự.

“Trốn đi.”

Đinh Tấn ra sau phòng khô, leo lên tường, men theo đường cũ nhảy xuống phía sau căn nhà. Sau khi chạm đất, anh quay đầu nhìn lại, sau đó móc điện thoại ra, mở đèn pin lên chạy.

Châu Dật nằm bất động dưới giường, cô bình ổn hô hấp, không dám thở mạnh.

Khoảng hai phút trôi qua, cô nghe thấy dưới lầu vang lên động tĩnh không nhỏ, tiếp đó nghe thấy tiếng bước chân dồn dập nặng nề càng lúc càng gần, là bọn bắt cóc sau khi phát hiện không thấy cô đâu lên kiểm tra.

Châu Dật cảm giác tiếng bước chân của chúng đã ở ngay mép giường, cô cắn môi, toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Ngay lúc cô cho rằng sẽ bại lộ, tên bắt cóc gác bên ngoài nhà hô lớn một tiếng, cô không hiểu gã ta nói gì, chỉ nghe được tiếng bước chân mang theo sự tức giận của bọn bắt cóc vội vàng rời đi.

Sau khi chúng rời khỏi, Châu Dật nán lại dưới gầm giường thêm một lát mới khẽ khàng bò ra, cô cẩn thận mò mẫm, sợ người chưa đi hết.

Trong nhà trống không, không biết người đàn ông kia dùng cách gì mà đã dẫn chúng đi hết. Đây là thời cơ tốt để trốn thoát, cô không dám trì hoãn, sau khi ra ngoài nghe theo lời anh, không dám quay đầu, chạy thẳng về hướng nam.

Cô không biết anh ta là ai, địa vị thế nào, thậm chí ngay cả mặt cũng chưa thấy rõ, nhưng ở một nơi hoang vắng trời xa đất lạ thế này, anh ta là cơ hội duy nhất của cô.

Châu Dật gắng sức chạy về phía trước, điện thoại của cô đã bị bọn bắt cóc lấy đi, trên người không có thứ gì có thể phát sáng, chỉ có thể nương theo ánh trăng mờ mờ cùng hình dáng sườn núi để phân biệt.

Sau khi vòng qua sườn núi thứ hai, chân Châu Dật bị trẹo, ngã ụp xuống.

Cô kinh ngạc nhìn về phía căn nhà giam giữ, không biết có phải là ảo giác hay không, hình như vừa rồi cô nghe thấy tiếng súng.

Châu Dật cắn môi, chống tay đứng dậy, nhịn đau tiếp tục chạy.

Người đàn ông kia nói không sai, qua năm sườn núi, quả nhiên có một cái giếng.

Châu Dật lấy một hòn đá ném xuống, sau khi nghe thấy tiếng vang nặng nề cô mới an tâm.

Cái giếng khoan không đến một mét, Châu Dật ôm gối ngồi bên trong, không gian vây quanh khiến cô có cảm giác an toàn.

Gió đêm mát mẻ, giương mắt nhìn lên là cả một bầu trời đêm màu xanh đen, trong màu đen lại phiếm chút sắc xanh, đây là màu sắc mà duy chỉ có thiên nhiên mới tạo nên được, sâu vô cùng tận.

Những việc phát sinh suốt hôm nay khiến Châu Dật cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, cô không ngờ có ngày mình sẽ vô duyên vô cớ bị cuốn vào nguy hiểm như vậy.

Hôm nay đám bắt cóc ép cô uống nước ăn cơm, hiển nhiên là chưa muốn mạng của cô, bắt cóc cô có lợi gì cho chúng? Rốt cuộc chúng là ai, vì sao lại có súng?

Châu Dật nhíu mày, người có liên quan đến súng bên cạnh cô chỉ có một.

Họ đã rất lâu không liên hệ rồi.

Trước đây cứ cách một thời gian là anh ta sẽ đến tìm cô, cũng mặc kệ cô có muốn gặp hay không. Bây giờ nghĩ lại lần cuối họ gặp nhau đã gần một năm trước, nhưng cô chưa bao giờ hỏi thăm anh ta, giữa họ trước nay đều chỉ có anh ta chủ động tìm cô.

Mấy hôm trước đột nhiên cô nhận được một email anh ta gửi tới, chẳng lẽ đám người kia bắt cóc cô là vì cái này? Nhưng một tấm bản đồ thì có gì hiếm lạ chứ?

Châu Dật cảm thấy đầu óc hỗn độn, hơn nữa tinh thần luôn ở trạng thái khẩn trương suốt cả một ngày, giờ phút này được yên tĩnh khiến cô bắt đầu thấy mỏi mệt.

Nhưng cô không dám thả lỏng cảnh giác, luôn chú ý động tĩnh xung quanh, đề phòng có người tới gần.

Người đàn ông kia nói sẽ tới tìm cô trước hừng đông, bọn bắt cóc có năm sáu người, còn mang theo một bụng tức, một mình anh ta có thể ứng phó sao?

Châu Dật nghĩ, kỳ lạ là trong lòng lại không quá lo lắng.

Tối muộn lại xuất hiện ở đây, nhìn thân thủ mạnh mẽ, thủ pháp thuần thục của anh, tóm lại cũng không phải người hiền lành.

...

Sắc trời từ xanh đến đen, rồi lại chuyển từ đen sang xanh. Mùa hạ ngày dài đêm ngắn, ở nơi Vực Thành mặt trời ngủ muộn, dậy lại rất sớm, hoàn toàn là một chiến sĩ thi đua.

Đinh Tấn đến cạnh giếng, vừa cúi xuống đã đối diện với một đôi mắt cảnh giác. Ban đêm không thấy rõ, lúc này trời tờ mờ sáng, cô ngửa mặt, đôi mắt to tròn như những quả nho đen lủng lẳng trên giàn cây.

Ánh mắt anh chuyển sang hòn đá trong tay cô, nhướng một bên mày, cảm thấy cô gái này khá là biết cảnh giác.

Đinh Tấn duỗi tay với cô: “Lên đi.”

Anh không đè nặng giọng để nói chuyện nữa, giọng trong hơn tối qua rất nhiều.

Châu Dật ném hòn đá trong tay, đứng dậy nắm lấy tay anh, nương theo lực tay của anh để bò ra khỏi giếng.

“Cảm ơn.”

Giọng cô nghèn nghẹn, cánh môi có vết thương, mái tóc uốn xoăn lọn to rối tung, lúc này vướng lại vào nhau, quần áo trên người dính đầy bùn đất trong quá trình chạy trốn, mặt cũng chỗ trắng chỗ đen, duy chỉ có đôi mắt nhìn anh là vừa lạnh lùng vừa nhạy bén.

Cô đang đề phòng anh, Đinh Tấn cũng không để ý, đây là chuyện thường tình.

Trong lúc Đinh Tấn quan sát Châu Dật, Châu Dật cũng đang đánh giá anh.

Đêm qua cô chỉ nhìn ra thân hình của anh, cao lớn vạm vỡ, lúc này mới thấy rõ diện mạo.

Trước khi tới Vực Thành, trợ lý Lục Mỹ Mỹ nói cho cô, đàn ông Vực Thành vừa cao vừa đẹp, mặt đẹp dáng ngon giọng lại còn trầm, ai ai cũng là cực phẩm.

Đinh Tấn, có lẽ là cực phẩm thuần Tây Bắc trong miệng Lục Mỹ Mỹ.

Châu Dật để ý trên áo khoác màu đen của anh có một vệt sẫm màu, giống như bị chất lỏng nào đó làm ướt, mà chóp mũi cô loáng thoáng ngửi được mùi máu.

“Anh…” Châu Dật giương mắt nhìn anh, ba chữ “Không sao chứ” tới bên miệng lại khó có thể nói ra, cô ngập ngừng, mở miệng nói trúc trắc, “Những người đó đâu?”

Đinh Tấn móc ra một khẩu súng trong áo, thuần thục tháo băng đạn: “Bị thương bỏ chạy rồi.”

Một mình anh mà lại có thể cướp được súng từ đám người kia, xem ra người bị hại không phải anh.

Châu Dật lơ đãng vén tóc, thốt ra một câu: “Cảm ơn.”

Đinh Tấn liếc nhìn cô, nhét súng lại vào túi, trịnh trọng trả lời: “Việc nên làm thôi, chức trách mà.”