Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi, Ta Bị Cố Chấp Vai Ác Theo Dõi

Chương 15

Đi được vài bước, phía sau không còn truyền đến tiếng động. Hắn hơi chút do dự, quay đầu lại nhìn.

Quý Khải Minh lúc này quả thực không đuổi theo, đứng lẻ loi tại chỗ.

Phó Cảnh lúc này mới chú ý tới, trên người thanh niên có không ít vết trầy xước, ngoài ra còn dính không ít máu.

Chỗ ống quần bị rách chảy máu khiến màu áo quần trông sẫm lại. Hắn vừa quay đầu, ánh mắt đúng lúc chạm phải đối phương. Đôi mắt thanh niên rực sáng.

Trái tim Phó Cảnh thắt lại: “Ta chỉ muốn xác nhận một chút, đừng lại đây!”

Ánh mắt người nọ lại tối lại.

Phó Cảnh lo mình sẽ mềm lòng, không tiếp tục xem, bèn vội vàng rời đi.

Ra khỏi rừng cây, hắn mới dừng lại. Quay đầu nhìn chỗ sâu trong rừng cây đen như mực không thấy bóng người.

Nhìn dáng vẻ là từ bỏ.

Phó Cảnh nắm chặt tay.

Sự tình mấy ngày nay thật sự là một lời khó nói hết. Đầu tiên, hắn bị thuê thành “Sát thủ”, phản bội rồi bị Quý Khải Minh bắt được, cuối cùng còn trải qua một hồi bắn nhau với bom nổ kịch tính.

Nếu đây là một bộ phim, thì hiện tại nên kết thúc được rồi.

Hãy để hắn giữ cái mạng nhỏ này yên lặng rút lui đi.

Sau khi nghỉ ngơi trong chốc lát, Phó Cảnh đang muốn đi tiếp, bỗng nhiên nghe thấy từ trong đình viện truyền đến tiếng bước chân lộn xộn, và cả tiếng nói chuyện.

Hắn không muốn chạm mặt với những kẻ đó liền tránh sau thân cây.

Bọn chúng chắc hẳn là đi tìm Quý Khải Minh.

Phó Cảnh nghĩ vậy.

Hắn sẽ không làm sao đâu.

Chờ thuộc hạ hắn tìm được hắn, khẳng định sẽ đưa Quý Khải Minh đi bệnh viện. Sau khi được trị liệu, trí nhớ khẳng định sẽ khôi phục.

Dù sao thì trận này Quý Khải Minh cũng thắng.

Một lát sau, những người đó lục soát hết đình viện từ trong ra ngoài vẫn không tìm thấy người đâu. Đèn pin soi vào trong rừng.

Để tránh bị phát hiện, Phó Cảnh thu mình lại.

“Lâu như vậy còn tìm chưa ra, chắc Quý Khải Minh đang trốn trong rừng chưa đi.”

“Từ nơi cao như vậy ngã xuống, có lẽ là bị thương.”

“Hừ, ngã chết là tốt nhất.”

Nơi nào đó không quá thích hợp.

Phó Cảnh lúc này mới chú ý tới, mấy kẻ này đều không phải thuộc hạ Quý Khải Minh mà là người Quý Hằng.

Có vẻ là bọn người được sắp xếp mai phục Quý gia. Sau khi Quý Hằng đào tẩu liền hội hợp với bọn chúng?

“Đừng nói chuyện phiếm. Quý Hằng thiếu gia nói, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.”

Kẻ dẫn đầu giơ khẩu súng lục của bản thân.

“Quý Khải Minh, kẻ này âm hiểm xảo trá, tìm được liền bắn chết. Hiểu rõ chưa!”

"Rõ!”

Bóng người kéo nhau đi về phía rừng cây.

Phó Cảnh thu lại tầm mắt, không dám nhìn ngó lung tung nữa.

Đợi tiếng bước chân đã xa, Phó Cảnh dựa lưng trên thân cây, thái độ phức tạp.

Chỉ cần hắn đi qua đình viện phía trước thật nhanh là có thể thoát ra Quý trạch. Nhưng nghĩ đến tình cảnh hiện tại của Quý Khải Minh, đối phương sống hay chết đều không liên quan đến hắn. Nếu hắn chết thật thì bản thân càng được thảnh thơi.

Nhưng đấy là đối với Quý Khải Minh trước lúc mất trí nhớ.

Hiện tại người nọ cái gì đều không nhớ rõ, lại là do hắn làm hại. Hắn có thể đi luôn như vậy được sao.

Phó Cảnh vò đầu.

Tới tới lui lui xoay vài vòng, cuối cùng hạ quyết tâm, trở lại rừng cây.

Đành vậy thôi!

Vì lương tâm, hắn cần thiết nhắc nhở Quý Khải Minh một câu.

Sau lúc Phó Cảnh rời đi không lâu, sân thượng trên đình viện nhiều ra một bóng người.

Nếu Phó Cảnh ở đây, nhất định nhận ra người này là quản gia Quý Khải Minh .

Trung thành và tận tâm, xử lý sự vụ Quý gia hết thảy đều gọn gàng ngăn nắp.

Vốn nên như thế.

“…… Vâng, Quý Hằng thiếu gia bị thương. Nhưng kiên trì muốn tìm được tiên sinh mới bằng lòng đi bệnh viện……”

Quản gia đứng trên sân phơi, một tay cầm di động.

“A, xin lỗi. Là Quý Khải Minh.”

Hắn trầm giọng nói.

“Quý Khải Minh ngã lầu. Ta an bài người của hắn đi dập cháy trước kéo dài thời gian.”

“Ngài yên tâm, bọn họ đã vào rừng, lập tức là có thể tìm được người. Cơ ngơi Quý gia là ngài dốc sức làm nên, tuyệt được sẽ không để một tư sinh tử tu hú chiếm tổ.”

Tiếng nói bị bao phủ bên trong bóng đêm.

Chỉ còn cây leo trên rào chắn theo gió lay động, giống như ngay từ đầu không có một bóng người.

Trở lại địa phương ban đầu rời đi, lá cây phủ trên mặt đất, dấu vết thì vẫn còn nguyên. Nhìn kỹ thậm chí có thể thấy cả vết máu. Mà người lại không thấy bóng dáng.

Phó Cảnh nhìn xung quanh, cũng không phát hiện người đâu, trong lòng không khỏi rùng mình.

Sẽ không phải là hắn tới chậm một bước, người nọ đã bị bắt đi rồi chứ?

Hắn đứng chôn chân trong chốc lát.

Thôi, thôi. Mệnh do trời định, hắn đã cố hết sức rồi.

Vừa muốn xoay người rời đi, liền thấy sau gốc cây có một người bước ra.

Phó Cảnh sửng sốt, bước nhanh đến gần: “Ngươi sao lại trốn ở chỗ này?”

Quý Khải Minh: “Vừa rồi có người tới.”

Phó Cảnh: “Ngươi không đi theo bọn họ à?”

Quý Khải Minh lắc đầu: “Ta cảm giác bọn họ không quá thích hợp.”

Phó Cảnh im lặng.

Quý Khải Minh: “Ngươi sao lại trở lại, làm mất cái gì sao.”

Phó Cảnh: “Ta tìm ngươi.”

Quý Khải Minh:?

Phó Cảnh vừa muốn giải thích, ánh sáng bốn phía sáng lên. Cột sáng rọi vào rừng cây, chiếu sáng tựa như ban ngày.

Những người đó thế nhưng vòng trở lại!

Không xong.

“Chạy mau!”