“……”
Má ơi, hắn có phải hay không ở cạnh đại biếи ŧɦái lâu rồi cũng biếи ŧɦái? Vẫn là ngừng suy nghĩ lung tung thôi. Phó Cảnh lắc lắc cái đầu, duỗi tay lấy đi sách vở trên đầu gối đối phương.
—— cánh tay bỗng bị nắm lấy.
Nhiệt độ lạnh băng truyền đến.
Ngón tay đối phương thon dài, khớp xương rõ ràng đang nắm cổ tay của hắn, tựa như có thể dễ dàng bẻ gãy.
Phó Cảnh nhìn lên, thấy Quý Khải Minh không biết khi nào đã tỉnh.
Đôi mắt có lông mi đen như lông quạ nhìn hắn.
Khóe miệng hơi nhếch.
“Như thế nào?”
Đáy mắt mang theo âm trầm lạnh lẽo dày đặc .
“Từ diễn thành thật?”Trái tim Phó Cảnh nhảy bịch bịch, muốn rút tay về.
Nhưng đối phương dùng lực quá mạnh, hắn không tài nào rút ra. Ngược lại, tay bị lôi kéo khiến hắn ngã nhào về phía trước.
Trời đất như quay cuồng, một mảnh cảnh sắc đều mơ hồ.
Phó Cảnh không biết rõ lắm động tác của đối phương như thế nào. Còn chưa kịp phản ứng lại, cả người đã ngã nhào vào sofa.
Tay thì vẫn như cũ bị nắm chặt.
Hắn muốn đứng dậy, nhưng cổ lại tự dưng thấy đau đớn khó thở. Phó Cảnh mở lớn đôi mắt.
Lực đạo gần như muốn xuyên thấu làn da đè ép chặt khí quản.
Trong lúc hốt hoảng, hắn thấy rõ khuôn mặt của đối phương vẫn như cũ đẹp đến kinh diễm. Tuy nhiên, đôi mắt lại lạnh thấu như băng đá, tăm tối không có ánh sáng. Khuôn mặt vô cảm với hành động thô bạo của tay hắn tạo thành sự đối lập mạnh mẽ.
Hô hấp lập tức trở nên khó khăn.
Phó Cảnh không có sức lực, kéo ra cánh tay nam nhân.
“Khụ, khụ khụ! Buông tay!”
Vẫn như cũ không hề buông ra.
Năm ngón tay vẫn bóp mạnh hầu kết hắn, nhiệt độ cơ thể đối phương rất thấp, giống như động vật máu lạnh dính chặt không buông tha. Chỉ cần hơi hé miệng, liền có thể thấy răng nanh chứa nọc độc trí mạng.
Không khí càng ngày càng ít.
Mắt Phó Cảnh sinh ra nước mắt sinh lý. Màu mắt của hắn so với những người khác nhạt hơn nhiều. Ngày thường không thấy, lúc khóc so với sinh vật nhỏ yếu khác đều nhu nhược đáng thương hơn. Tựa như pha lê dễ vỡ, dễ dàng có thể phá hư.
Tay Quý Khải Minh đang nắm chặt chợt thả lỏng hơn trước.
"Ta chỉ nghĩ ...khụ ..khụ..muốn giúp ngài cất sách thôi. Không có ý đồ gì cả"
Phó Cảnh giải thích nguyên nhân ngắt quãng, không liền mạch.
Hắn cảm giác bàn tay đang bóp cổ mình đang dần yếu đi, bèn vội vàng nhân cơ hội trốn thoát, hít thở không khí mới mẻ trong lành.
Mọi chuyện vừa rồi xảy ra như thước phim tua chậm. Chỉ một tí nữa thôi, hắn không chút nào nghi ngờ chính mình đã bị bóp chết.
Phó Cảnh lấy tay xoa ngực, hốt hoảng phủ nhận.
Rõ ràng chỉ là ở trong đầu hiện lên một ý nghĩ, đối phương đều có thể nhận thấy được sát khí? Cũng quá biếи ŧɦái quá đi mất.
Trong lúc này, Quý Khải Minh không có tiếp tục đối với hắn động thủ, cũng không có nói lời nào với hắn.
Sau khi nghỉ ngơi trong chốc lát, Phó Cảnh lau nước mắt, ngồi xổm xuống nhặt mấy cuốn sách bị rơi xuống sàn rồi đưa cho Quý Khải Minh, đầu cũng không dám ngẩng lên nhìn: "Ta chỉ là nhặt cái này giúp ngài"
Lúc lâu sau vẫn chưa thấy đáp lại. Sự yên tĩnh tràn ngập cả căn phòng rộng lớn.
Ngay khi Phó Cảnh định ngẩng đầu lên, sách trong tay không còn.
“Không có lần sau.”
Giọng điệu trở lại bình tĩnh. Hắn nhìn Quý Khải Minh vẫn lộ ra nụ cười tươi thường thấy.
“Đừng lại tùy tiện chạm vào ta.”
Phó Cảnh gật đầu như con gà mổ thóc.
Sau khi cầm lấy đồ, Quý Khải Minh bước đến giá sách. Đến lúc đối phương rời xa, Phó Cảnh mới cảm giác sự áp bách vô hình quanh thân hắn được giảm bớt.
Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ. Cửa số lúc này lại đóng chặt, phản xạ lại dáng vẻ hắn trên lớp kính. Vị trí gần cổ rõ ràng nhiều thêm mấy vệt đỏ. Tay hắn không tự chủ được đi sờ chỗ ấy.
…… Thật đáng sợ.
Nhớ lại vừa rồi , Phó Cảnh đối với Quý Khải Minh càng thêm sợ hãi.
Nhưng dù cho phát sinh việc ngoài ý muốn, kế hoạch vẫn cần được tiếp diễn.
Phó Cảnh xách thùng nhựa plastic đựng máu giả đi vòng quanh sô pha, làm giả hiện trường máu văng ra tung toé.
Mọi việc đều đã chuẩn bị ổn thỏa. Quay đầu lại liền thấy con dao đang đâm về phía mình, cơ thể hắn cứng đờ.
"Ngài Quý?"
Không phải là thay đổi suy nghĩ muốn gϊếŧ hắn đó chứ.
Quý Khải Minh liếc hắn một cái, tay chợt chuyển, con dao ánh bạc liền chuyển hướng mũi nhọn.
"Dùng cái này đâm ta"
Phó Cảnh:?
Quý Khải Minh: "Không chịu chút nào thương tổn gì, hắn ta liền sẽ không tin".
“Cầm.”
Phó cảnh nhận lấy con dao. Dưới ánh đèn, thân dao chiết xạ ánh sáng nhạt, trông càng thêm sắc nhọn.
“Ha ha.” Hắn cười gượng, “Đạo cụ này làm trông giống thật thật đấy ”
Quý Khải Minh nhìn thoáng qua: “Đã mài sắc, cẩn thận một chút.”
Phó Cảnh:???
Hắn bỗng chốc quay đầu lại, thấy Quý Khải Minh đã ngồi trên cái ghế sô pha máu chảy đầm đìa kia, ung dung dựa lưng lên.
Phó Cảnh: "Ngài đang nghiêm túc không ? Không phải chỉ là diễn trò thôi sao? Làm gì phải dùng đồ thật ?”
"Quý Hằng không phải là đồ ngốc. Có phải đồ thật hãy không, Quý Hằng liếc mắt vẫn có thể nhìn ra."
Khi nói đến đây, Quý Khải Minh chỉ chỉ vào sô pha: "Đâm thử chỗ này xem"
Phó Cảnh nghe lời bước đến cạnh cái ghế. Hơi do dự một chút, cánh tay giơ con dao lên cao. Bỗng chốc đâm về ghế sô pha một nhát. Vết đâm đâm sâu vào sô pha, ngay sau đó có máu tươi chảy ra đem vải dệt màu vàng nhạt nhiễm đến sẫm lại màu. Trông cứ như sô pha đang chảy máu.
Phó Cảnh sửng sốt: "Bên trong có máu giả ?"
“Không tồi.” Quý Khải Minh rút ra con dao.
Ghế sô pha thình lình xuất hiện một cái lỗ, nhưng so sánh với sức đâm vừa rồi thì cái lỗ này vẫn không tính là sâu.
" Lưỡi dao của con dao này có thể thu lại. Cho nên chẳng sợ đâm vào cũng không tạo ra vết thương trí mạng được."
Đây cũng là một cách bảo đảm tính mạng. Nhưng Phó Cảnh vẫn là có một chút không hiểu lắm.
“Nếu là sợ bị phát hiện, chúng ta có thể dùng đao thật. Miệng vết thương thì vẽ mô phỏng giống thật, cách cái màn hình video sẽ không bị phát hiện.”
“Ta nói rồi, Quý Hằng quá nhát gan.”
Quý Khải Minh nhẹ nhàng bâng quơ. “Hắn rất có thể sẽ yêu cầu ngươi trước mặt hắn đâm ta một nhát.”