Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi, Ta Bị Cố Chấp Vai Ác Theo Dõi

Chương 6

“Khụ khụ khụ!”

Phó Cảnh ho dữ dội. Hắn đã cảm thấy có gì đó không ổn khi nghe những lời lão già này nói trước đó. Nhưng không ngờ thực sự là người này.

Bút tích lớn như này, mở tiệc sinh nhật phải mời hẳn bảo an đến, chỉ có thể là người của tam đại gia tộc.

Mà người có sinh nhật trong thời gian gần nhất này là Quý Khải Minh.

Trên thực tế, vai chính thụ nhân lúc vai ác đang mở tiệc mà thành công trốn thoát ra ngoài, lại tình cờ gặp được nguyên thân.

Cuốn sách không miêu tả chi tiết cách nguyên thân lẻn vào yến hội như thế nào, không nghĩ tới hoá ra là dùng cách này lẻn vào.

Mặc dù cuối cùng cũng không thành công. Quý Khải Minh không chỉ có sống rất tốt mà còn tiễn luôn nguyên thân lên thiên đàng. Và từ cuộc trò chuyện cuối cùng, có lẽ vị đại ca đầu trọc cũng bị tiễn lên ban thờ ngắm chuối cả nải rồi.

Lợi dụng bữa tiệc sinh nhật này, hắn ta đã cố ý lộ ra sơ hở, để có thể một lưới bắt hết những kẻ mơ ước tính mạng của hắn.

Không hổ danh là Quý Khải Minh.

Không chỉ riêng mạng của người khác, ngay cả tính mạng của chính mình cũng không bỏ vào trong mắt.

Nghe đến tên Quý Khải Minh, mọi người đều có vẻ lộ ra do dự.

Lão nhân:" Sao? Sợ à?".

“…… Không.”

Sau sự lặng im qua đi, vài người nghiến răng nghiến lợi nói.

"Đơn này chúng tôi sẽ tiếp nhận, ông liệu chuẩn bị tiền đi."

Phó Cảnh là người duy nhất không tỏ thái độ nhưng hắn cũng không dám trước mặt mọi người mà lên tiếng phản đối.

"Ảnh chụp thì ta sẽ gửi cho các ngươi sau". Lão nói " Nhưng Quý Khải Minh quá cảnh giác nên ảnh chụp chỉ chụp được nửa bên mặt, thấy không được rõ ràng lắm".

“Thấy không rõ mặt?” Một người líu lưỡi,"Chúng ta nhìn người còn nhận không ra thì gϊếŧ kiểu gì?"

Quý Khải Minh, người đứng đầu gia tộc Quý, luôn giữ vẻ kín đáo và chưa bao giờ xuất hiện trước công chúng. Tóc dài hay ngắn, dáng người béo gầy cũng chả ai biết nốt.

"Đấy là chuyện các người cần tự mình suy xét"

Lão già đứng dậy đội mũ, "Nhưng mà, có lẽ trong số các ngươi, có kẻ đã từng gặp qua Quý Khải Minh".

Nói rồi, lão ta đưa mắt nhìn về một chỗ. Vài người sôi nổi nhìn theo tầm mắt của lão và thấy một người thanh niên trẻ tuổi đang đứng đấy.

Người thanh niên để tóc xoăn tự nhiên trên đầu

,lúc này mới hoàn toàn choáng váng.

Phó Cảnh không thể tin tưởng: “Tôi á?”

Lão già gật đầu: “Chính ngươi.”

Phó Cảnh lắc đầu như cái trống bỏi.

"Không, tôi chưa gặp qua"

"Ngươi có thể từ từ nhớ lại"

Lão cười nói, “Tối hôm qua ngươi mới đi Quý gia, không phải sao?”

Sau khi thả một quả bom kinh hoàng như vậy, lão đã bỏ đi.

Mọi người lập tức vây quanh Phó Cảnh, cố gắng tìm hiểu tột cùng xem chuyện gì đã xảy ra.

"Có chuyện gì vậy, hôm qua cậu đã đến Quý gia à?"

"Đi làm gì vậy? Biết hôm nay có việc cho nên đi đến đó trước điều tra nghiên cứu địa hình à?

Phó Cảnh bị hỏi đến đau cả đầu. Đáp vài câu qua loa cho có lệ, rồi từ trong đám người mà chuồn ra ngoài.

Phó Cảnh rất muốn biết danh tính thật sự của lão già kia. Đối phương làm sao biết hắn đã đến Quý gia, lại biết hắn thấy Quý Khải Minh?

Không, đối phương có lẽ không chắc.

Rốt cuộc lúc ấy hắn cùng Quý Khải Minh gặp mặt hoàn toàn là tình cờ. Nửa đêm khuya khoắt, sẽ không có người thứ ba xuất hiện.

Chẳng lẽ thuộc hạ của Quý Khải Minh có kẻ phản bội, đem chuyện hắn bị bắt đến Quý gia mật báo ra bên ngoài.

Bước ra khỏi sảnh mạt chược, không thấy bóng dáng ông già đâu nữa cả. Một chiếc ô tô bỗng lao vυ't qua, chỉ để lại một làn khói mù mịt. Phó Cảnh đứng im trong gió, có một chiếc túi nilon phấp phới bay qua trước mắt.

"Còn chưa có trả lời xong đâu mà muốn đi đâu vậy hả?"

Anh trai đầu trọc đuổi theo.

“Nếu chỉ có ngươi biết diện mạo người kia, hành động lần này do người phụ trách đi".

Phó Cảnh quả thực muốn quỳ xuống:"Đại ca à, ta thật sự không biết mà."

Hắn một chút đều không nghĩ gϊếŧ người, càng không nghĩ muốn đυ.ng độ Quý Khải Minh.

Huống chi hắn đã biết trước kết cục, bọn họ khẳng định sẽ thất bại.

"Nhìn ngươi bị doạ sợ kìa".

Đầu trọc như là đoán ra suy nghĩ của Phó Cảnh, lộ vẻ không vui, "Có gì mà phải sợ. Tên Quý Khải Minh đó gần nhất mới được biết đến. Trước kia đâu ai biết hắn đâu. Chỉ là đứa con hoang do Quý gia nhặt về, ta còn không có để hắn vào trong mắt".

Phó Cảnh: “……”

Cuối cùng Phó Cảnh cũng có thể hiểu được tại sao nguyên thân lại không kiêng nể gì như vậy.

"Chúng ta cần lên kế hoạch cẩn thận chi tiết một chút. Nào, tới đây, miêu tả cẩn thận cho chúng ta diện mạo của Quý Khải Minh đi".

"Đại ca, đại ca à"

Phó Cảnh bị sức voi kéo vào bên trong.

Dù cho Phó Cảnh có cố gắng giãy giụa thế nào đi chăng nữa thì đã tiếp đơn này rồi, đầu trọc luôn nhìn chằm chằm vào bọn họ gắt gao. Về cơ bản, mỗi ngày bọn họ đều cần đến cửa hàng để báo cáo.

Cho đến tiệc sinh nhật.

Trời vừa tờ mờ sáng, mấy người bọn họ liền ngồi lên xe hơi dẫn đến nhà Quý Khải Minh.

Mắt thấy cảnh vật xung quanh ngày càng trở nên quen thuộc, Phó Cảnh ủ rũ trông thấy.

Khi rời khỏi đây nửa tháng trước, hắn chưa bao giờ tưởng tượng rằng mình sẽ lại vào hang cọp thêm lần nữa. Thậm chí lần này còn chủ động vào cơ chứ.

Con mẹ nó, thật là kinh hỉ.

Cánh cổng Quý gia gần trong gang tấc. Còn chưa tới gần, liền có thể nhìn thấy những mái nhà cao thấp trải dài tít đằng xa. Ẩn hiện trong làn sương sớm, như một con mãnh thú đang chờ cơ hội tấn công.

“Quý gia lớn như vậy?”

"Đùa chứ, là một trong ba đại gia tộc. Lái xe tới cửa cũ ng phải hơn nửa giờ. Người so với người quả thực tức chết người".

Cánh cửa mở ra. Người mà vị kia phái đến là một lão nhân không rõ thân phận, chắc là đã chuẩn bị tốt. Quản gia cũng không hỏi bọn họ thêm câu nào, mà trực tiếp dẫn bọn họ đi thay quần áo. Và dặn dò họ công việc tuần tra bữa tiệc đêm nay.

"Bữa tiệc bắt đầu lúc bảy giờ. Các ngươi nên đi làm quen với đường lối ngay bây giờ, và nhớ đừng rời khỏi cương vị của các người khi chưa được phép. Đây là lịch trình làm việc của mấy người."

Người quản gia đưa một tập tài liệu và nghiêm nghị nói:

"Hãy nhớ rằng, ngoài khu vực ta vừa nêu, chỗ khác tuyệt đối không được phép đi vào. Nếu không, phải tự nhận lấy hậu quả".

Câu cuối cùng thật đáng sợ. Những người khác hơi sững sờ khi nhìn thấy vẻ mặt của lão, và chỉ cười cho đến khi người kia rời đi:" Giả bộ cái gì cơ chứ. Có đáng sợ như vậy sao".

"Đúng vậy, cùng lắm là trừ tiền rồi đuổi việc. Có được một trăm vạn rồi thì ai còn để ý mấy cái này."

Sau đó, đội trưởng đội bảo an đến và đưa họ về khu vực tuần tra.

Bởi vì chỉ là công việc nhất thời thế nên lộ tuyến tuần tra chỉ ở bên ngoài, không thể vào bên trong hội trường. Chỉ chịu trách nhiệm về xung quanh cửa cổng và đình viện.

Từ giờ đến hết bữa tối, phải đứng trông ở đây đủ hai mươi tiếng đồng hồ.

Trong khoảng thời gian đó, có người đã cố gắng bắt chuyện với đội trưởng đội bảo an để đổi lấy được vài thông tin. Nhưng đội trưởng đội an ninh như một khúc gỗ, không thèm để ý đến họ chút nào.

Thời gian trôi qua từng phút từng phút. Khi buổi tối đến gần, rất nhiều xe ô tô nối tiếp nhau đậu bên ngoài Quý gia.

Chúng đều là những chiếc xe sang đắt tiền. Các vị khách đều ăn mặc sang trọng lộng lẫy, nam thì áo vest và giày da, nữ thì váy dài giày cao gót.

Đèn trong biệt thự cũng đều rực sáng. Xa hoa trụy lạc. Dàn nhạc chơi vang lên bài nhạc jazz. Khúc nhạc chảy xuôi khắp căn phòng, tay bartender cầm mâm đựng đồ ăn, đi lại trong đám đông.

Bên ngoài đám người đứng canh gác có chút hâm mộ. Dù cho không vào được nhưng có thể mơ hồ ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng trong đó. Với tiếng nhạc say lòng người, cả người đều trở nên nhẹ nhàng, bay bổng theo.

Nhưng một số người tâm tư lại đặt ở chỗ khác.

" Khi nào Quý Khải Minh sẽ có mặt ?"

"Đã hơn nửa tiếng rồi, ít nhất đây là sinh nhật hắn, còn có thể không lộ mặt sao."

Do không rõ ràng tung tích của mục tiêu. Để tránh vồ hụt, kế hoạch ban đầu là bao giờ yến hội mở thì mới hạ thủ. Nhưng sau bao lâu, Quý Khải Minh vẫn không xuất hiện. Có người nóng nảy, năm lần bảy lượt muốn đi vào, đều bị Phó Cảnh cản lại.

"Chờ một chút "

Lặp lại nhiều lần như vậy, người nọ đã trở nên mất kiên nhẫn.“Lại chờ? Chờ nữa thì tiệc đều kết thúc. Ngươi rốt cuộc có muốn làm không ?"

Không nha, Phó Cảnh thực sự nghĩ không muốn làm. Còn không bằng thành thật kiên định làm xong công việc bảo an, nhận mấy trăm đồng tiền rồi bỏ chạy lấy người.

Hai trăm vạn thực sự mê người. Nhưng là chỉ có thể có mạng kiếm, không có mạng tiêu.

"Không đợi.”

Người nọ quay đầu rời đi, “Ngươi không làm ta làm. Hiện tại, ta sẽ liền vào đó gϊếŧ đứa con riêng Quý Khải Minh kia".

“Từ từ, chậm đã!”

Một người muốn cản, lại không có thể ngăn được.

Quá xúc động.

Họ thậm chí chưa bao giờ nhìn thấy khuôn mặt của Quý Khải Minh. Chỉ biết người nọ là một thiếu niên tóc đen trẻ tuổi. Nhưng người tóc đen nhiều như vậy, lỡ nhận sai người thì phải làm sao. Cho nên đại ca mới sắp xếp cho Phó Cảnh là người phụ trách cho kế hoạch lần này.

Nhưng vì sao Phó Cảnh chậm chạp không có động tĩnh?"

Hắn quay đầu nhìn xem, thấy vẻ mặt Phó Cảnh vẫn như cũ bình tĩnh.

Nhận thấy được ánh mắt, Phó Cảnh gật đầu:"Chờ một chút."

Một lần chờ này là chờ đến lúc có khói trắng tự nhiên xuất hiện. Rồi đến những tiếng la hét, hò hét nối tiếp nhau.

"Cháy rồi, cháy rồi!"

Nghe thấy tiếng nói, những người đang canh gác bên ngoài đều sững sờ một chút, sau đó lập tức phản ứng lại: Lẽ nào đây là cố chủ an bài mặt khác chuẩn bị.

Không ai có thể nhìn thấy ai trong làn khói trắng mù mịt, đây quả là một cơ hội tốt!

"Phó Cảnh, chúng ta đi thôi."

"Nào, vì một trăm vạn"

Mấy người xông vào trong phòng.

"Mọi người đừng hoảng sợ, chúng ta đến dập lửa."

“Ngươi mau tìm xem, Quý Khải Minh là cái nào?”

Phó Cảnh mơ hồ nghe thấy lời nói.

Tuy rằng không biết bọn họ đang nói với ai nói, dù sao người đó hẳn không phải là hắn.

Hắn không đi theo vào bên trong.

Trong nguyên tác, người đầu tiên không kìm lòng được chính là nguyên thân. Không phải để ám sát, mà là để tìm nhân vật chính thụ. Hơn nữa, một lúc sau nhân vật chính thụ sẽ xuất hiện gặp mặt với nguyên thân.

Vì vậy, cho dù xuất phát từ sinh tồn hay rời khỏi cốt truyện, Phó Cảnh không thể di chuyển.

Phải cố gắng hết sức để bảo vệ sự an toàn của khu vực này.

Ừm, đúng vậy.

Đại sảnh yến hội cực kì náo nhiệt. Cửa sổ phản chiếu bóng người đan xen. Tiếng la hét chói tai đã dần lắng xuống, không biết tình huống hiện tại là như thế nào.

Bên ngoài hành lang nhưng thật ra lại yên tĩnh.

Tưởng tượng đến có thể lấy được tiền sau khi bữa tiệc kết thúc, Phó Cảnh cả người sướиɠ rơn. Tâm tình nhẹ nhàng mà ngâm nga ca hát.

"Sảng khoái."

Gió thổi qua tán cây khiến lá cây cọ xát.

"Sảng khoái."

Gió vẫn chưa ngừng.

Mẹ nó. Đây đâu phải là gió.

Phó Cảnh quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh. Một bóng người hiện ra từ bụi cây cạnh cổng. Ngay khi nhìn thấy Phó Cảnh, khuôn mặt tinh xảo lập tức đẫm lệ.

“Phó Cảnh ca ca!”

【 Đường Giác Hiểu chưa từng nghĩ tới lại ở chỗ này gặp được người quen. Bị cầm tù nửa tháng. Suốt nửa tháng đều bị nhốt phòng tối không thấy ánh mặt trời. Không thể ra ngoài, không thể nói chuyện. Quý Khải Minh không có lúc nào là không ngưng theo dõi hắn. Mỗi ngày đều có người sẽ đem đến cho hắn quần áo mới, đồ trang sức bằng vàng và bạc. Nhưng lại có ích lợi gì? Giống như một con chim hoàng yến bị giam trong l*иg. Mang vàng làm thành chuỗi xiềng xích khóa chặt mất tự do.

Quý Khải Minh.

Có một khuôn mặt thật đẹp.

Trái tim lại tàn nhẫn đến vậy.

----Ông xã bá đạo của thiếu gia tiểu bạch thỏ"- chương 109------】

Phó Cảnh né ra chút, tránh được sự ôm ấp mãnh liệt của vai chính thụ.

Tâm tình Phó Cảnh bây giờ tuyệt vọng y chang thụ chính Đường Giác Hiểu.

Vì sao hắn ngoan ngoãn đứng đợi ở chỗ này vẫn như cũ có thể gặp được thụ chính.

Đường Giác Hiểu ngã cái sml. Khi hắn từ trên mặt đất đứng dậy, khuôn mặt thanh tú dính đầy tro bụi. Vẻ mặt không thể tin được.

“Xin, xin lỗi.” Phó Cảnh lùi lại "Ta bị doạ giật mình"

"Phó Cảnh ca"

Đường Giác Hiểu vô cùng đau khổ. Người tốt trước kia đã cứu hắn, tại sao bây giờ lại trốn tránh hắn?

Chắc chắn, là bởi vì sợ hãi Quý Khải Minh. Hắn càng nghĩ càng tủi thân. nước mắt trong suốt như pha lê không kìm được rơi xuống.

Lúc này, pháo hôi công hẳn là sẽ cảm thấy không đành lòng, chủ động tiến lên an ủi.

Lúc này Phó Cảnh tiếp tục lùi lại, tay cầm bộ đàm:" Ê bên này có trường hợp..."

Đường Giác Hiểu khϊếp sợ.

Khóc cũng không kịp khóc, lập tức tiến đến nắm tay hắn: "Ngươi làm gì vậy?"

“Chuyện này, hiện tại ta không thể rời khỏi vị trí công tác.” Phó Cảnh nói "Ta sẽ tìm người giúp cậu.”

Đường Giác Hiểu: “Những người đó chỉ biết bắt ta trở về? Tên ác ma Quý Khải Minh kia cầm tù ta phi pháp!”

Phó Cảnh đương nhiên cũng biết đây là cầm tù phi pháp .

Nhưng hắn có thể làm gì bây giờ ?

Nếu giúp, sẽ chính là kết cục nguyên thân, bị vứt xác xuống biển. Không giúp, lại phải đối mặt với sự khiển trách của thụ.

Nghĩ tới nghĩ lui, hắn vẫn là tiếp thu khiển trách đi.

Bên kia bộ đàm truyền đến tiếng đội trưởng bảo an.

“Tình huống như thế nào?”

Phó Cảnh: “Bên này phát hiện một cái nam sinh, có thể là Quý tiên sinh bằng hữu……”. Khi nói chuyện, Đường Giác Hiểu đã lùi càng xa, mắt đầy vẻ không thể tin được.

Tốc độ nói của Phó Cảnh càng ngày càng chậm, nhìn đối phương quay đầu bỏ chạy.

Như vậy hẳn là ổn đi ? Hắn hỗ trợ kéo dài một chút thời gian, có thể chạy liền chạy đi.

Bất ngờ, có một âm thanh sắc nhọn từ đầu bên kia của máy bộ đàm.

"Ngươi nói cái gì? Còn không mau bắt lấy."

Phó Cảnh:"Hắn đã chạy mất rồi"

"Vậy mau đuổi theo"

Phó Cảnh:"Nhưng bên kia không phải khu vực của ta"

"Đừng nói nhảm, mau nhanh lên."

Máy bộ đàm bị ngắt.

Khóe miệng Phù Cảnh hạ xuống.

Anh ấy không muốn dính líu đến chuyện của nhân vật chính nữa!

Nói như vậy, nhưng để khỏi phải chịu trách nhiệm, hắn vẫn miễn cưỡng đuổi theo vài bước. Kết quả là vừa chạy ra khỏi sân liền thấy nhân vật chính thụ đã bị khống chế. Hai tên áo đen một phải một trái ấn vai chính thụ xuống. Mặt vai chín thụ thấm đẫm nước mắt, ánh mắt cố chấp nhìn nam nhân trước mặt.

Quý Khải Minh đứng đó, sợi tóc theo nó khẽ động. Có vẻ hơi sợ lạnh nên hắn mặc một chiếc áo khoác gió.

"Tại sao lại chạy?"

Giọng điệu rất nhẹ nhàng.

Đường Giác Hiểu không trả lời, cắn chặt môi dưới.

"Trên mặt đều là tro bụi". Quý Khải Minh duỗi tay, như là muốn giúp hắn lau sạch sẽ nó vậy.“Đừng chạm vào ta!”

Đường Giác Hiểu quay mặt đi," Ngươi là cái ác ma! Cho dù ngươi có giam cầm ta, ta cũng sẽ không bao giờ thích ngươi!"

Tay Quý Khải khựng lại giữa không trung, miệng vẫn mỉm cười.

“Nói cái gì đâu.”

Dáng vẻ này, hoàn toàn nhìn không ra nơi nào thích Đường Giác Hiểu. Nhưng nếu không phải xuất phát từ thích, tại sao lại bắt người ta nhốt lại, sau này còn xảy ra nhiều chuyện như vậy?

Phó Cảnh thật sự không nghĩ ra được.

Còn Quý Khải Minh cũng không định giải thích thêm, giơ tay: "Mang đi đi." Đường Giác Hiểu không nhịn được giãy giụa: “Quý Khải Minh, Quý Khải Minh, ngươi là kẻ điên!”

Nhìn thấy người chạy không thoát, Phó Cảnh cảm thấy có chút áy náy. Dù sao người kia trong sách lẽ ra trốn đi thành công.Tuy rằng nguyên thân cũng vì điều này mà chết.

Ván đã đóng thuyền. Phó Cảnh đang định trở về và đứng gác như cũ thì nghe thấy một giọng nói.

"Đi chỗ nào?"