Thập Niên 70: Trọng Sinh Mê Tín Dị Đoan

Chương 42

Editor: Hannah

Lâm Đại Phát nhấp một ngụm rượu, đột nhiên cảm thấy cả người như bị đứng im, ánh mắt thèm khát dán chặt vào khuôn mặt của người phụ nữ đang ngồi đối diện, thậm chí còn không hề cảm nhận được rượu chảy ra khỏi miệng.

Trương Manh thấy dáng vẻ của anh ta như vậy, biết rằng nụ cười của mình đã có tác dụng.

“Trưởng thôn Lâm, chúng ta cùng uống một chén rượu giao bôi nào, anh có dám không?” Lâm Đại Phát người vốn đã bị vẻ ngoài của cô mê hoặc từ lâu, lập tức gật đầu: “Được chứ, được chứ, tới, tới!”

Trương Manh đưa mắt ra hiệu cho ba nữ quỷ đang canh chừng ở bên ngoài, kêu họ đừng nên nóng, sau đó cầm chén rượu ở trước mặt lên cùng anh ta nâng chén giao bôi.

Lâm Đại Phát nhìn khuôn mặt xinh đẹp kia của Trương Manh với ánh mắt tham lam thèm thuồng, nóng lòng muốn uống cạn chén rượu ở trước mặt này.

Khóe miệng Trương Manh khẽ cong lên, bàn tay cầm chén rượu chợt động, chiếc chén trong tay rơi lên ngực anh ta.

“Ai da, thật xin lỗi, tôi không biết sao lại trở nên như vậy, trưởng thôn Lâm anh không sao chứ?” Rượu trong chén tưới lên trên lá bùa anh ta đeo trên ngực kia một cách chính xác.

Lâm Đại Phát đen mặt trừng mắt nhìn Trương Manh, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt xinh đang hoảng hốt không biết phải làm sao của cô kia, lập tức xua tay: “Không sao, tôi đi vào thay một bộ quần áo khác là được.”

Con người Trương Manh xoay chuyển, lập tức giữ lấy anh ta đang định đứng lên: “Trưởng thôn Lâm, còn trở về phòng gì nữa, cứ thay ngay ở đây đi, tôi giúp anh.”

Cô vừa dứt lời, đã vươn tay ra giúp anh ta cởϊ qυầи áo.

Lâm Đại Phát ngửi được mùi hương thoang thoảng của phụ nữ bay tới, cả người nóng rực, lập tức cơ thể trở nên mềm nhũn như một đống bùn dựa lên trên người của Trương Manh.

Trương Manh cố gắng chịu đựng cảm giác ghê tởm, cởi bộ quần áo mang là bùa trên người anh ta xuống, vừa cởi xong lập tức cách anh ta thật xa.

Trên người không có nơi để dựa, Lâm Đại Phát bất ngờ không đề phòng ngã xuống đất.

Anh ta còn ăn phải mấy miếng bùn vào trong miệng, ngước khuôn mặt giận dữ nhìn chằm chằm vào Trương Manh đang đứng cách xa anh ta lớn tiếng chửi mắng: “Con đàn bà thổi nhà mày, mày làm gì vậy, mày muốn ngã chết ông à?"

Trương Manh quay đầu liếc nhìn bên ngoài, đúng lúc trông thấy bóng dáng Trương Xuân Sinh đang dẫn theo mấy vị cảnh sát bước tới, lập tức nháy mắt ra hiệu cho ba nữ quỷ đang chờ ở ngoài cửa.

Không có sự ngăn cản của lá bùa hộ mệnh, ba nữ quỷ bay vào bên trong với vẻ mặt tràn ngập hận thù, hiện nguyên hình đứng trước mặt Lâm Đại Phát.

Lâm Đại Phát đang mắng chửi sướиɠ miệng bỗng nhiên bị ba khuôn mặt quỷ đột ngột xuất hiện ở trước mặt dọa cho sợ hãi ngồi bệt xuống đất.

“Có quỷ, có quỷ” Một dòng nóng ấm nồng nặc chảy ra từ vị trí giữa hai chân anh ta.

Một người trong ba nữ quỷ trèo lên người anh ta rồi dùng sức cắn bả vai anh ta, một người thì bò lên cắn ngực, người còn lại lấy tay ra sức tát thật mạnh vào mặt anh ta.

“Ai da, đừng cắn tôi, đừng đánh tôi, không phải tôi cố ý hại chết các cô, ai kêu các cô không nghe lời tôi nói. Nếu như các người nghe lời tôi thì đã không có chuyện gì, đây là các người tự làm tự chịu, các cô đáng chết, chết cũng xứng đáng” Lâm Đại Phát gập người lăn lộn tại chỗ, trong miệng nói ra chân tướng sự việc.

Ba vị cảnh sát vừa bước vào đúng lúc nghe thấy những lời thú tội này của anh ta.

Chờ sau khi Lâm Đại Phát tỉnh lại, hai tay anh ta đã bị khóa bởi chiếc còng số tám sáng loáng.

“Các anh có biết cậu tôi là ai không? Sao các anh lại dám bắt tôi hả? Mau thả tôi ra.” Trên khuôn mặt Lâm Đại Phát lộ ra vẻ hoảng sợ, miệng không ngừng lớn tiếng đe dọa ba vị cảnh sát bắt anh ta đi.

Ba nữ quỷ nhìn thấy Lâm Đại Phát bị bắt đi, cả ba người đều nở nụ cười vui vẻ trên mặt.

Trương Manh giải quyết xong chuyện này, cũng đang định trở về nhà, cô rời nhà đã một ngày rồi, thật sự còn có hơi nhớ bà nội và em trai trong nhà.

Bây giờ người nhà họ Lâm đã hoàn toàn tin tưởng vào năng lực của Trương Manh.

Người nhà họ Lâm vừa nghe thấy cô cần phải về nhà, lập tức từ trong nhà tìm lấy một rổ trứng gà để cô mang về.

Tất nhiên Trương Manh không thể nhận, nói không chừng rổ trứng này người ta phải tích cóp rất lâu.

“Cháu thật sự không thể nhận, mọi người cầm trứng này về đi, nghe cháu.” Trương Manh lại đẩy rổ trứng gà vào tay họ.

“Đại tiên Trương, lần này cô thật sự đã giúp chúng tôi rất nhiều, có phải cô chế rổ trứng gà này ít không? Nếu như chê ít, nhà chúng tôi còn một sọt khoai lang nữa, cũng có thể tặng cho cô.” Bà cụ Lâm vội vàng nói.