Sau khi Ngộ Chúc về đến nhà đã không nhìn thấy bóng dáng của Cố Tư Ý, cô nhẹ nhàng thở ra.
Cô cứ trải qua cuộc sống như vậy một khoảng thời gian, một ngày chỉ đi lại giữa hai nơi trường học và nhà trọ.
Hôm nay cô ra cửa chuẩn bị đến trường, bởi vì sợ trễ học nên cô quyết định đi đường tắt.
Chỗ tối có hai cặp mắt hung ác nham hiểm đang nhìn cô chằm chằm không chớp mắt.
"Anh Lưu, đây là con gái của ma nghiện bài bạc kia sao? Thế mà lớn lên lại xinh đẹp như vậy! Xem ra lần này chúng ta kiếm lời rồi!"
Người đàn ông mắt nhỏ hơi cúi người làm ra tư thế thần phục, nói với người cao lớn có vẻ mặt dữ tợn bên cạnh.
"Ông già mê bài bạc này thật nhẫn tâm, bản thân nợ tiền không trả nổi lại đi bán con gái. Nhưng mà…" Anh Lưu đánh giá cô gái từ trên xuống dưới, cười xấu xa nói: "Người này nhìn không tệ, có thể bán với giá tốt."
Ngộ Chúc hồn nhiên đi đến, mà không biết nguy hiểm đang đến gần. Mà kỳ quái chính là hệ thống vẫn chưa mở miệng nhắc nhở.
Cô đi đến con đường nhỏ không người, đột nhiên có một bàn tay hung hăng bịt miệng cô lại. Một mùi hương gây mũi chui vào trong óc, khiến cô lâm vào trạng thái hôn mê, mềm mại ngã xuống.
—--------
Ngộ Chúc bị ánh đèn chiếu rọi làm cho tỉnh lại.
Cô quần áo không đủ che thân, ngồi ở trong một cái l*иg sắt thật lớn, nó được đặt ở chính giữa sân khấu, hai luồng trước ngực được miêu tả sinh động, váy xẻ tà đến tận háng, hơi không chú ý một chút cũng sẽ lộ hàng.
Cô cảnh giác ngồi dậy, không đợi cô kịp quan sát xung quanh, màn sân khấu màu đỏ trước mặt đã chậm rãi bị kéo ra. Ngay sau đó giọng nói của một người phụ nữ truyền đến mọi nơi: “Tiếp theo là món đồ đấu giá cuối cùng, cô ấy bị đưa đến thành phố ngầm của chúng ta để trả nợ cho cha, trải qua xét duyệt đánh giá chặt chẽ của thành phố ngầm, nên món đồ này —- giá khởi điểm là 500 vạn!”
Bên dưới xôn xao, có người đàn ông không phục vì giá quá cao, hắn ta lớn giọng hỏi: “Vậy mà giá khởi điểm tận 500 vạn? Có phải làm lố quá hay không?”
Giọng nói của người đàn ông vang lên, đồng thời tấm màn trên sân khấu cũng được kéo ra, xuất hiện một thiếu nữ giống như vị thần đang ngồi ở trong l*иg giam.
Cô tóc đen môi đỏ, mặc một bộ trang phục cổ xưa mang theo hơi thở thần bí, dáng người đầy đặn nhìn không sót thứ gì. Váy của cô là một màu trắng không tì vết, nhưng màu da của cô còn trắng hơn so với quần áo.
Người đàn ông nháy mắt đã ngậm miệng lại, cô gái trên sân khấu không như suy nghĩ của bọn họ, không sợ hãi hoảng loạn mắng chửi hay lệ rơi đầy mặt xin tha. Cô giống như đã quen gặp phải các trường hợp xấu, cô bình thản ung dung ngồi ngay ngắn. Dường như cô không phải ở cùng với đám súc sinh đang bao vây cô phía dưới, muốn tàn sát làm thịt cô, mà là trong một nhà thờ, nơi mọi người truyền kinh và gửi những lời chúc phúc.
Người đàn ông dưới sân khấu bị vẻ ngoài xinh đẹp của Ngộ Chúc làm chấn động, ánh mắt hắn ta lộ ra vẻ si mê, nhìn chằm chằm thiếu nữ tựa như thần tiên trên sân khấu, giơ cái bảng lên đầu tiên: “510 vạn!”
Mọi người trong phòng đấu giá thấy vậy rối rít giơ bảng lên, Ngộ Chúc nhìn đám đàn ông đang nôn nóng dưới đài, chỉ cảm thấy buồn nôn.
Từ trước đến nay chỉ có cô lựa chọn người khác, chưa bao giờ có việc người khác coi cô như hàng hóa xoi mói, trả giá mua bán.
Cô chán ghét rũ mí mắt, hiểu rõ là mình đã bị người cha nghiện đánh bạc kia bán đến nơi này. Cô cảm thấy vô cùng buồn cười, lại không thể kiềm chế được sinh ra một chút chua xót.
Dưới sân khấu giá cả cứ tăng lên vù vù. Ngộ Chúc không biết nên cảm ơn với sự ưu ái này của bọn họ hay là khinh thường bản thân cho dù sắp bị bán đi làm đồ chơi cho người khác, trong lòng cũng không hoảng loạn chút nào.
Có lẽ giống như lời nói của người cha từ nhỏ đã vắng mặt kia, cô trưởng thành có dáng vẻ này, nên bị mấy ông già bao nuôi.