Ring! Ring!
Một bóng dáng béo mập trong bếp đang vội vàng chùi đôi tay còn đang dính bột lẫn mùi dầu mỡ để chạy đi nghe điện thoại đang reo ngoài phòng khách.
-Trưa nay tôi muốn ăn bánh ngọt và cơm trưa. Cậu mang phần cơm đó cho tôi được không?!
-Dạ! Dạ được ạ!
Giọng nói đầu dây tuy lạnh nhạt, không chút gì yêu thương trìu mến nhưng gương mặt trắng trắng , tròn tròn béo mập đang bắt máy lại vui sướиɠ không thể tả.
“Hắn muốn cậu nấu cơm mang cho hắn! Hắn muốn cậu mang cơm cho hắn!” Trong đầu cậu lúc này vẫn chỉ mãi quanh quẩn ý nghĩ này!
Không hề đặt ra câu hỏi: “ tại sao hôm nay lại muốn ăn cơm cậu nấu ?!”
Không biết nên trách Lục Tri cậu là ngu hay là ngốc?! Kết hôn năm năm, gần gũi thì không quá hai lần trên một tháng, thật điều đặn! Và dường như chuyện vợ chồng chỉ là do cậu chủ động, hắn dường như chỉ là người phối hợp trong bóng tối mà thôi, vì khi làm với cậu , hắn phải tắt đèn! Hắn chán ghét thân hình béo mập của cậu. Không biết vì sao từ khi cấp 3 tới giờ thân hình cậu cứ béo tròn ra chỉ cao 1m72 nhưng lại nặng 86kg.
Cậu không ngốc, cậu biết! Nhưng cậu vẫn chấp nhận! Hôn nhân này do cậu gượng ép mà thành do cậu lợi dụng gia đình hắn lúc khó khăn ra tay bắt ép hắn phải lấy cậu ! Nhưng sau đó thì sao?! Một đứa con cậu cũng không có cho Đổng gia!
Đã vậy, với chiều cao 1m72 mà nặng 86 kg của cậu thì đối với hắn chắc là cơn ác mộng! Nghĩ tới bản thân cậu chỉ cười trong đau lòng, rồi khẽ khàng cởi bỏ chiếc tạp dề quen thuộc.
Từ hồi đi học đến giờ, do gia thế chẳng ai dám nói cậu mập chỉ dám bảo cậu mủm mĩm, đáng yêu! Còn sau lưng thì không ưa gọi cậu gọi cậu là “thằng mập xấu xí chỉ biết lợi dung gia thế của mình ”, “con heo mập đó cũng biết nói tiếng người”!!! Nhưng không sao… Chỉ cần cậu kiên trì ở bên hắn thì sẽ có được tình yêu hắn !
Với tâm trạng tuyệt vời đó Lục Tri đã rời khỏi nhà và cầm theo hợp cơm . Nhưng đi giữa đường cậu lại xảy ra tai nạn. Tiếng ce la lết trên đường cùng trán chạm vào bô lăng. Cậu biết cậu sẽ không sống được.
Linh hồn xuất ra đi tới tòa cao ốc, không còn nhân viên nào có thể nhìn thấy cậu. Cậu đi tới phòng hắn nhìn thấy hắn đang ôm trầm lấy thanh niên nhỏ hơn cậu 2 tuổi. Vì sao cậu biết ư? Vì đó là Lạc Thư đàn em khóa dưới của cậu những năm trước. Cậu nhìn thấy hắn nhưng giờ hắn đã không còn có thể nhìn thấy cậu lần nào nữa. Nhưng liệu thật sự là Phó Triết hắn có biết người vợ của hắn đã thực hiện ước muốn của hắn biến mất mãi mãi ?!
Lạc Thư hỏi hắn :trừng nào Lục Tri đến. Anh không sợ cậu ta thấy sao.
Hắn vòng tay ôm cậu ta chặt vào thì thầm vào tai cậu ta. "kệ cậu ta. Đến thì cứ đến, chẳng phải em muốn ăn cơm cùng bánh ngọt sau tiểu yêu tinh".
Lúc này linh hồn cậu như không còn cảm thấy được thứ gì. Sự đau đớn như hòa tan tin hồn cậu.